Sói Tới Rồi!
Chương 94
Sáu giờ sáng ngày Chủ Nhật, Nặc Đinh Sơn bị Trình Điệp Qua kéo từ trên giường dậy, cô trong tình trạng buồn ngủ díp mắt đã để cho anh tùy í sắp đặt, cô giang tay, chiếc áo khoác thể thao được mặc lên người cô, sau đó là giày thể thao, tiếp sau đó anh lại dùng dây thun buộc tóc cho cô thành kiểu tóc đuôi ngựa.
Nhìn dáng vẻ vụng về của anh khi buộc tóc cho cô, cô mỉm cười tựa vào lòng anh.
Sau khi mọi thứ đã xong xuôi cơn buồn ngủ của Nặc Đinh Sơn gần như cũng không còn nữa, anh đẩy cô tới phòng tắm, đưa bàn chải đánh răng và chiếc cốc vào trong tay cô: “Cho em năm phút để đánh răng rửa mặt”.
Nhìn Trình Điệp Qua, ý cười của Nặc Đinh Sơn càng đậm.
“Còn cười?”. Trình Điệp Qua khẽ nhíu mày.
Nhớ lại tình huống đặc biệt gặp phải tối qua Nặc Đinh Sơn ngay lập tức ngừng cười, chiếc bàn chải đánh răng trong tay khiến cho lòng của cô thêm ấm áp.
Nặc Đinh Sơn của tuổi 24 chuẩn bị bàn chải và kem đánh răng cho Trình Điệp Qua 25 tuổi, bây giờ Trình Điêp Qua của 29 tuổi chuẩn bị bàn chải và kem đánh răng cho Nặc Đinh Sơn 28 tuổi.
Rửa mặt xong xuôi Nặc Đinh Sơn bị Trình Điệp Qua dẫn tới đường chạy bộ. Người đàn ông này mới sáng ngày ra đã dựng cô dậy khỏi giường sẽ không phải là để bắt cô chạy bộ đó chứ? Cô cũng không có thói quen chạy bộ mỗi sáng, cô quay mặt về phía Trình Điệp Qua.
Anh gật đầu!
Trình Điệp Qua không cho Nặc Đinh Sơn có bất kỳ cơ hội chống cự nào anh đã kéo cô vào đường chạy, khoác tay lên vai cô như đang giao phó một việc tuyệt đối quan trọng.
“Sau này mỗi cuối tuần chúng ta sẽ tới chỗ này, mỗi sáng em đều phải chạy bộ cùng anh”.
Thôi được rồi.
Nặc Đinh Sơn miễn cưỡng đi theo sau Trình Điệp Qua, sau mấy trăm mét Trình Điệp Qua quay đầu lại, chạy thụt lùi, khoảng cách giữa họ đã kéo ra không ít, anh ở cách mấy chục mét kêu tên của cô “Nặc Đinh Sơn”.
Bước chân của anh chậm lại, dường như đang đợi cô, Nặc Đinh Sơn chỉ có thể tăng nhanh bước chân, hời hợt đuổi theo, làm bộ dạng như em có chạy cùng anh.
“Nặc Đinh Sơn nhìn em hiện tại giống như bà già vậy, cơ bị nhão hết rồi sao hay là xương không có canxi vây?” Anh tiếp tục hét về phía cô.
Người đàn ông này đang dùng chiêu khích tướng với cô sao? Nhưng mà … bước chân từ từ chậm lại, bóng đen trong lòng luôn giống như cơn mưa mùa hạ, nói tới là tới.
Lại không nhịn được mà sợ hãi, cô có rất nhiều nghi ngờ với cuộc sống này, cô cũng không dám mơ ước tới tương lai, dù cho người đàn ông này cách cô gần như vậy nhưng cô vẫn không dám toàn tâm toàn ý tới ôm anh, chỉ sợ yêu quá, quan tâm quá ngược lại sẽ đánh mất.
Klein cũng như vậy mà mất đi, sau khi bọn cô nói chuyện điện thoại bảy tiếng đồng hồ thì không có nữa. Klein ở trong hình vẫn đang mỉm cười, món quà cô tặng con bé vẫn còn, chỉ có con bé là không còn nữa.
Tất cả những thứ cô muốn nắm giữ đều không ôm được.
“Nặc Đinh Sơn, chạy lên đi”.
Nặc Đinh Sơn dừng bước, đứng ở đó.
Cơn gió sớm mai đã mang giọng của anh tới.
“Nặc Đinh Sơn không cần dùng quá sức, từ từ thôi, từ từ nhấc chân của em lên, chạy về phía trước, đừng quay đầu lại, bước từng bước đi tìm Nặc Đinh Sơn của thời 24 tuổi ấy”.
“Nặc Đinh Sơn mà khiến cho Trình Điệp Qua cho dù có cố gắng muốn quên thế nào cũng không thể quên được”.
Cô cúi đầu, nắm chặt tay lại.
Life is beautiful, cuộc đời tươi đẹp.
“Nặc Đinh Sơn, không có Klein em vẫn còn có anh. Nặc Đinh Sơn, qua đây”. Anh đưa tay về phía cô.
Có gì đó bắt đầu thay đổi không giống như trước, thứ đầu tiên không giống chính cơn gió sáng sớm thổi bên tai cô, dập dềnh như muốn tiến vào trong tâm hồn cô, sau đó là bước chân, giống như đứa trẻ đang tập chạy.
Trong ánh bình minh, khuôn mặt của Trình Điệp Qua càng lúc càng gần, gần tới mức cô có thể thấy rất rõ ràng ý cười ở trên khóe miệng của anh, còn có sự kỳ vọng ở trong đáy mắt anh.
Tay anh dừng ở giữa không trung, cô tăng nhanh bước chân. Trong gió cô nhắm hai mắt lại, chạy về phía trước, không được quay đầu lại, bước từng bước đi tìm Nặc Đinh Sơn của thời kỳ 24 tuổi.
Lúc cửa thang máy sắp đóng lại cuối cùng Nặc Đinh Sơn đã đuổi kịp được Trình Điệp Qua, chạy nhanh làm cho tóc và quần áo của cô ướt đẫm mồ hôi, những chuyện đã xảy ra mà cô không dám nhớ lại dường như cũng bị mồ hôi cuốn đi hết. Dựa lưng vào thang máy, vì có thể đuổi kịp Trình Điệp Qua mà Nặc Đinh Sơn vẫn không ngừng đắc ý, đắc ý tới mức cô cứ bật cười khanh khách, đang cười thì gương mặt của Trình Điệp Qua tiến sát lại gần cô: “Làm gì vậy, ưm …” mọi âm thanh đều bị anh chặn lại. Thang máy là kiểu thông suốt, từ tầng 1 thẳng tới tầng 49, tầng 49 chỉ có Trình Điệp Qua ở, cho nên thang máy lại càng giống như là thang máy sử dụng cá nhân của Trình Điệp Qua. Áo ngực đã bị anh tháo mất, dây khóa của áo thể thao đã bị kéo ra một khoảng rộng, một bên vai của chiếc áo lót đã bị kéo xuống, nửa bên bị anh cố tình giải thoát ra, môi của anh dọc theo xương quai xanh của cô một đường đi xuống, anh vùi đầu trước ngực cô, môi đã không thể chờ thêm được mà ngậm lấy đỉnh cao vút của cô, dùng răng day khẽ. Một tay khác đã từ bên eo cô tiến lên, bàn tay bao phủ lên áo ngực, ngoài ra cũng không giải thoát cho nửa bên còn lại ra ngoài, sau mấy lần tùy ý xoa nắn vị trí ngón tay cái tìm được đã dựng thẳng lên, vào đúng thời cơ thì anh lại đùa nghịch ấn xuống, cùng lúc đó bên bị anh ngậm trong miệng cũng chịu lực từ hàm răng của anh. Làm sao mà chịu nổi chứ? Từ đầu ngón chân truyền thẳng tới cổ họng cô, sau đó lại trở thành âm thanh đứt quãng phát ra ngoài, cuối cùng bàn tay vẫn phí sức chống cự cũng quấn lấy anh, hơn nữa càng muốn nhiều hơn nữa. Khi cửa thang máy mở ra cả người cô đã treo ở trên người anh, dây quần thể thao cũng đã được nới lỏng.
Khi bên tai nghe thấy âm thanh phát ra tiếng anh nhập mật mã cửa phòng, đầu cô đặt ở trên hõm vai của anh, thân thể bị anh trêu chọc không ngừng giãy dụa mà cọ vào vị trí đã sơm cứng rắn của anh rồi. Cô khẽ yêu cầu Trình Điệp Qua nhanh lên, ưm. Trên đỉnh đầu truyền tới tiếng quát trầm khàn của anh. Im lặng. Cái gì? Lại dám bắt cô im lặng. Nặc Đinh Sơn vừa tức vừa bực, dường như lúc anh vừa mới tháo dây quần thể thao của cô ra thì dây quần thể thao của anh cũng bị kéo ra. Cô không biết xấu hổ mà luồn tay và rồi nắm chặt lấy, không có gì bất ngờ khi cô nghe thấy tiếng hít vào từ trên đỉnh đầu truyền tới “Nặc Nặc, đừng nghịch”. “Ai kêu anh nói nặng lời với em làm chị”. Ngón tay vuốt ve thứ đang bị cô nắm trong tay, Trình Điệp Qua đã cảm thấy muốn phát điên rồi. Hệ thống máy tính một lần nữa nhắc nhở đã nhập sai mật mã khiến cho anh vô cùng đau đầu. Hành động của người phụ nữ này càng như đổ thêm dầu vào lửa, lần này anh lại càng không nhớ nổi mật mã, anh rít vào cảnh cáo “Nếu như không muốn để cho anh muốn em ngay ở chỗ này thì em hãy ngậm ngay miệng lại, còn nữa hãy bỏ tay của em qua một bên ngay ngắn lại cho anh”. Lời của anh quả thực đã thu được hiệu quả, khi cửa phòng vừa đóng lại áo ngoài của cô đã nhanh chóng bị rơi trên sàn nhà, anh chỉ một tay đã nhấc được cô lên, thẳng một đường đi tới ghế sô pha. Khi tiếng điện thoại vang lên lần thứ hai, cô đã đẩy Trình Điệp Qua ra, điện thoại của cô được đặt trên chiếc bàn cạnh ghế sô pha, cô liếc mắt muốn đưa tay chạm tới, ngay giây sau đó cô đã bị anh hung hăng xâm nhập từ phía sao, giống như anh cố ý muốn phân tán sự chú ý của cô, lực đẩy của anh vừa nhanh vừa mạnh đã đánh bay tâm tư của cô. Chỉ còn lại cảm giác duy nhất anh mang tới cho cô đó là cảm giác thít chặt nguyên thủy nhất, mặt vùi thật sâu trên ghế sô pha, toàn tâm toàn ý tiếp nhận anh. Tiếng chuông điện thoại ngừng lại khi nào cô cũng không biết, khi tiếng chuông vang lên lần thứ ba cô đã giống như bị thôi miên nghe theo lời anh đem di động ném vào trong cốc nước. Tiếng chuông di động ngưng bặt.
Mang người phụ nữ đang chìm trong giấc nồng ôm từ trên ghế sô pha tới giường, kéo rèm cửa của căn phòng lại, Trình Điệp Qua mở của phòng tắm ra. Anh tắm xong đi tới trước ghế sô pha, chậm rãi vớt chiếc điện thoại kia từ trong ly nước ra, Trình Điệp Qua đại khái cũng có thể đoán được người liên tục gọi tới di động của Nặc Đinh Sơn là ai.
***
Quả bóng rổ bị đánh bay nhanh chóng rơi xuống sau khi liên tục nảy mấy cái trên đất thì đã lăn vào một góc của sân bóng rổ, một đôi giày da màu nâu nhạt nhàn nhã đặt lên trên quả bóng, Vinh Tuấn đứng ở dưới khung lưới bóng rổ nhìn Trình Điệp Qua ở phía ngược sáng đang đi về phía anh ấy, anh một tay cầm quả bóng chụp được bay tới đứng ở vị trí điểm phạt, chuyển động cổ tay, quả bóng bay khỏi tay của anh hướng về phía khung bóng, sau khi quả bóng xoay mấy vòng trên khung lưới thì trượt vào trong rổ lưới. Vinh Tuấn vươn tay ra gạt, quả bóng ở trong lưới lại lần nữa quay lại trong lòng bàn tay anh ấy, quả bóng vẫn chưa được cầm chắc, thì một bóng hình quét tới cướp lấy quả bóng kia ở trong tay anh ấy, quả bóng vẫn quay trở lại tay của Trình Điệp Qua.
Giữa trưa, ánh nắng chiếu thẳng đứng.
Vinh Tuấn và Trình Điệp Qua nằm ở trên sân cỏ, đây là một trường âm nhạc ở Bắc Kinh, cuối cùng Vinh Tuấn ở cách nửa vòng trái đất cũng tới thành phố Bắc Kinh cổ kính này, sau đó lại trở thành giáo viên âm nhạc của ngôi trường này, chờ tới năm 2015 anh ấy sẽ quay trở lại Vienna (Thủ đô của nước Áo), bắt đầu chuẩn bị cho album mới của anh ấy.
Solomon nói dưới ánh mặt trời mãi không có gì mới, chuyện nên xảy ra vẫn cứ sảy ra, sự thay đổi vẫn cứ tiếp diễn. Vinh Tuấn thấy khoảng cách của anh ấy Trình Điệp Qua cũng như vậy, ân oán từ thời cha chú dường như cũng là chuyện cách họ xa xôi. Một trận bóng rổ thoải mái, mồ hôi nhẽ nhại dường như cũng cuốn phăng khoảng cách giữa họ đi ra tận Thái Bình Dương.
Quả bóng rổ kia vẫn còn đặt trên đỉnh đầu của họ, trên quần áo của họ vẫn còn mồ hôi do khi vận động để lại.
Dưới ánh mặt trời vĩnh viễn không có chuyện gì mới.
Vinh Tuấn cũng đại khái đoán được vì sao Trình Điệp Qua tìm anh ấy, mấy tiếng trước anh ấy đã gọi liên tục ba cuộc gọi tới di động của Nặc Đinh Sơn, cuộc gọi đầu tiên và cuộc thứ hai không có ai nhận máy, cuộc gọi thứ ba thì trực tiếp không liên lạc được luôn.
Quả nhiên.
Trình Điệp Qua mở miệng nói với anh ấy: “A Tuấn, mình và Nặc Đinh Sơn đang ở cùng nhau”.
Vinh Tuấn cười khổ trong lòng.
“Với quan hệ lúc trước của hai người mình hy vọng cậu đừng gọi điện cho cô ấy nữa”.
Ánh mắt nhìn lên bầu trời, bên tai còn vang vọng tiếng kèn tây trong veo dưới bầu trời đầy sao ở vùng ngoại ô Scotland, cùng với cô gái mặc áo sơ mi với chiếc cổ áo lớn. Từ sau khi Nặc Đinh Sơn rời khỏi anh ấy trong đầu Vinh Tuấn đã vô số lần hiện lên cảnh tượng đó, làm cho anh ấy nhớ mãi không thôi.
Lần đầu tiên Vinh Tuấn biết hóa ra Trình Điệp Qua cũng là một người nôn nóng, dường như không hài lòng với sự im lặng của anh ấy, vị kia tuyên bố chủ quyền với anh ấy: “Cậu có biết cô gái kèn tây Ireland của cậu hiện tại đang ở đâu không? Hiện tại cô ấy đang nằm trên giường của mình ngủ say như chết ấy”.
“Nếu như vẫn thấy như vậy chưa là gì, vậy thì mình sẽ nói tiếp cho cậu biết, khi cậu gọi tới điện thoại của cô ấy mình đã bảo cô ấy ném điện thoại vào trong nước, cô ấy cũng đã từng bảo mình làm như vậy, cô ấy cứ như vậy chẳng thèm suy nghĩ đã đem điện thoại của cô ấy bỏ vào trong nước, Nặc Đinh Sơn là cô gái keo kiệt cỡ nào cậu cũng biết rồi đấy, nhưng mấy việc này vào thời điểm đặc biệt …”
“Đây là chuyện cậu yêu cầu với bạn trai trước của cô ấy sao?” Vinh Tuấn cắt ngang lời của Trình Điệp Qua, sau đó chậm rãi nói: “Vậy thì chuyện cậu yêu cầu với chồng trước của cô ấy thế nào? Mình rất tò mò nếu như có một ngày cậu gặp vị bác sĩ họ Diệp kia cậu sẽ dành cho anh ta những lời gì, hai người đó cũng đã từng có con với nhau rồi, chuyện của mình với Nặc Đinh Sơn đã sớm qua rồi, chúng ta thử giả dụ nha, nếu như đứa bé kia thuận lợi tới thế giới này vậy thì vào giờ phút này cậu cũng chẳng có cơ hội nói với mình những lời như vừa rồi. Có khả năng thật nhất chính là người bạn gái cũ của chúng ta đang nằm ngủ say như chết ở trên giường của người đàn ông tên là Diệp Quang Trung kia kìa, con của hai người đó học nói mới biết gọi ba mẹ”.
Trình Điệp Qua hoảng hốt bỏ chạy.
Nhìn bóng lưng vội vàng của Trình Điệp Qua trong lòng Vinh Tuấn không khỏi đắc ý, cuối cùng anh ấy cũng khiến cho Trình Điệp Qua một lần nếm trải mùi vị bị xát muối vào vết thương.
Xe của Trình Điệp Qua đã đậu ở trong bãi đậu xe khoảng năm phút đồng hồ, từ nơi ở tới khách sạn dọc đường Trình Điệp Qua đều trầm mặc, Nặc Đinh Sơn biết, người đàn ông này đang không vui.
Lại trôi qua mấy phút nữa, Trình Điệp Qua vẫn như cũ không nói tiếng nào.
“Sao vậy, có phải là … ” Nặc Đính Sơn khẽ hỏi.
“Em vào trước đi”. Trình Điệp Qua cắt lời cô.
Nặc Đính Sơn tháo dây an toàn ra, suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng hỏi anh muốn đi đâu?
“Anh đã đồng ý hôm nay ăn tối cùng dì Kiều”. Giọng của Trình Điệp Qua có chút miễn cưỡng.
Chân vừa bước xuống xe của Trình Điệp Qua đã nhanh chóng lướt qua bên cạnh cô, dường như chỉ sợ cô sẽ đưa tay ra cản anh lại vậy. Nặc Đinh Sơn biết Chu Ly An đang ở trong nhà của Dì Kiều kia, Nặc Đinh Sơn còn biết dì Kiều kia rất thích Chu Ly An.
Đêm đó, Nặc Đinh Sơn gọi Lục Tiểu Manh đang chuẩn bị đi làm ca đêm lại, cô đỏ mặt đưa ra một yêu cầu: “Lục Tiểu Manh, buổi tối cậu có thể tìm bạn cậu một lúc được không, ý của mình là …”
Lời tiếp theo được Nặc Đinh Sơn ngượng ngùng nói, may mà Lục Tiểu Manh đã hiểu ý ngay lập tức.
Sau khi khẽ nói cám ơn với Lục Tiểu Manh Nặc Đinh Sơn đã đóng cửa lại, cô không chắc chắn lắm tối Trình Điệp Qua có tới tìm cô không, anh có thẻ phòng của phòng này, cứ vào nửa đêm canh ba lại đuổi Lục Tiểu Manh đi làm cho Nặc Đinh Sơn cảm thấy áy náy.
Đêm đó Trình Điệp Qua không tới tìm cô, cũng không trở lại khách sạn.
Ngày hôm sau, ngược lại lại là Chu Mỹ Bảo tới tìm Nặc Đinh Sơn, cô ấy đem điện thoại di động và thẻ ngân hàng giao vào tay Nặc Đinh Sơn. Trong hai ngày sau đó Nặc Đinh Sơn cũng không trông thấy Trình Điệp Qua, anh cũng không quay trở lại khách sạn, tới ngày thứ ba thì chiếc điện thoại mà Chu Mỹ Bảo giao cho cô kia đã vang lên vào lúc chập tối.
“Buổi tối ở phòng đợi anh”. Sau khi nói xong câu này Trình Điệp Qua liền cúp điện thoại.
Trình Điệp Qua trở lại khách sạn là gần nửa đêm.
Hôm nay thời tiết Bắc Kinh lại càng lạnh hơn, bên ngoài bộ âu phục của anh còn thêm một chiếc áo khoác dài sẫm màu, Nặc Đinh Sơn định giúp anh cởi áo khoác ra thì bị anh tránh né.
Không hề gì, cô biết anh bận, cô biết anh buồn phiền. Ngày hôm qua Chu Ly An đã đăng lên trang mạng cá nhân của cô ấy tấm ảnh chụp ba người là cô ấy và Trình Điệp Qua còn có một vị phu nhân ngồi trên xe lăn, cảnh của bức ảnh là ở một bệnh viện tư nhân nào đó của Bắc Kinh, khuôn mặt của vị phu nhân ngồi trên xe lăn tái nhợt.
Nặc Đinh Sơn đứng bên cạnh Trình Điệp Qua, đón lấy bộ âu phục anh cởi ra, lần này anh không né tránh, đem bộ tây phục treo lên giá treo áo, nghĩ một lúc Nặc Đinh Sơn vẫn theo cách gọi của Trình Điệp Qua hỏi một câu “Sức khỏe của dì Kiều vẫn tốt chứ?”
Anh dừng lại động tác đang cởi khuy áo sơ mi: “Sao em biết?”
Ánh mắt của Trình Điệp Qua làm cho Nặc Đinh Sơn cảm thấy khó chịu, giống như cô là loại người lúc nào cũng núp trong bóng tối đi dòm ngó vậy ấy, phải biết Chu Ly An là người nổi tiếng trên mạng xã hội, mọi lời nói cử chỉ của cô ấy luôn nhận được sự chú ý rộng rãi của mọi người, đây là thời đại internet đó.
“Xin lỗi em không nên hỏi”. Cô buông tay xuống hai bên thấp giọng nói một câu.
Sau đó cô và Trình Điệp Qua có cuộc đối thoại khô khan.
“Không có gì mà không nên hỏi, dì Kiều mỗi tháng đều sẽ nhập viện mấy ngày, buổi chiều bà ấy đã xuất viện rồi”.
“Ừ”.
“Có thích điện thoại không?”
“Thích, em đi mở nước cho anh.”
“Được, cám ơn”.
Cuối cùng cô vẫn đi tới phía sau Trình Điệp Qua, ôm vòng lấy eo anh từ phía sau: “Trình Điệp Qua, anh sao vậy, nói cho em biết đi”.
Rõ ràng vào chủ nhật họ vẫn còn rất tốt cơ mà, nhưng cũng chỉ không quá ba ngày làm sao anh lại lập tức lạnh lùng với cô vậy.
Trình Điệp Qua cũng muốn biết mình bị làm sao? Ngày đó lời của Vinh Tuấn nói với anh lại có thể ảnh hưởng tới anh suốt ba ngày, vừa nghĩ tới tất cả mọi chuyện anh đã làm với cô cũng có người đàn ông khác đã từng làm với cô, dùng lời đơn giản nhất để hình dung loại tâm tình này thì chính là dường như có người đang cắt đi thịt trên người anh vậy.
Dường như những lời ấy vẫn còn gây nên phản ứng dây chuyền, rốt cuộc là cô đã trải qua những gì? Hơn ba lần tự sát có phải là cũng có liên quan tới người đàn ông ấy? Nhưng anh không dám hỏi cô cái gì, thậm chí còn giả bộ làm như không thấy hình xăm ở trên cổ tay cô kia.
“Sao vậy? Nói cho em biết đi, Hửm? Có phải là đã xảy ra chuyện gì không?” Âm thanh khe khẽ từ phía sau lưng anh truyền tới.
Trình Điệp Qua cười khổ trong lòng, phải nói với cô rằng mấy ngày nay anh vô cùng lạnh nhạt với cô là bởi vì sự đó kị chết tiệt kia quấy phá sao, muốn túm chặt lấy cô nói cho cô biết: Cô gái à, anh đưa điện thoại cho em là để em gọi điện thoại cho anh.
Cô một lần cũng không gọi cho anh, Trình Điệp Qua phát hiện ra mình vô cùng để tâm chuyện này.
Shit!
Truyện khác cùng thể loại
99 chương
71 chương
186 chương
246 chương
26 chương
10 chương
10 chương
86 chương