Sói Tới Rồi!
Chương 77
Thang máy tới tầng cuối cùng, lúc nhân viên thang máy nhìn thấy anh thì hơi ngẩn ra, nhanh chóng chúc mừng, Trình Điệp Qua mỉm cười lịch sự đáp lại.
Lúc này lối đi dành cho khách Vip không có một ai, anh dừng lại ở chỗ khúc ngoặt khoảng thời gian hút hết một điếu thuốc, đồng hồ vừa vặn chỉ thời gian đúng mười giờ. Trình Điệp Qua cầm điện thoại di động lên, điện thoại không có bất kỳ cuộc gọi nhỡ nào, suốt trong thời gian hai tiếng đồng hồ không có cuộc điện thoại nào tin tức này cho thấy chính là có phần tin tưởng.
"Chu Ly An là kiểu con gái thích hợp làm bạn đời". Dì Kiều đã nói với anh như vậy, không chỉ có dì Kiều, lúc Trình Điệp Qua dẫn Chu Ly An tới trước mặt Vinh Mộ Minh, cha của anh cũng nói với anh như vậy.
Mười giờ mười phút, Trình Điệp Qua và nhân viên cứu viện thoáng gặp qua. Bởi vì sợ ảnh hưởng tới những khách khác nên bộ phận quan hệ công chúng của khách sạn đi theo, nhân viên cứu viện khiêng miếng đệm khí được bơm phồng lên bước chân gấp gáp, tất cả tình hình đều được yên lặng triển khai không một tiếng động.
Lại đi tiếp mấy bước nữa, Trình Điệp Qua nhìn thấy chiếc xe cứu thương dừng ở trong góc, trên xe cứu thương có đặt chiếc cáng, nhân viên cấp cứu đứng bên cạnh xe cứu thương vẻ mặt nghiêm túc. Anh đứng lại, nhìn qua chiếc cáng cứu thương một cái cũng không biết xuất phát từ tâm trạng gì mà Trình Điệp Qua quay đầu nhìn lại, anh đã nhìn thấy chiếc nệm hơi đặt ở trên đất. Bởi vì ở tầng ba mươi mốt rất cao, nên nhân viên cứu viện đã chọn phương pháp đặc thù là dùng chiếc nệm hơi hai tầng chồng lên nhau, họ đang bơm phồng cho chiếc nệm hơi ở tầng dưới.
Trải phẳng nệm hơi ra nhìn qua trông giống như một chiếc giường, rõ ràng nhân viên cứu viện đã tìm ra được vị trí chính xác rồi. Theo chiếc nệm hơi ánh mắt Trình Điệp Qua đi lên phía trên, bóng dáng mờ nhạt ở trên tầng ba mươi mốt kia nhìn qua trông giống như một chấm đen, chấm đen đó nhỏ tới mức khiến người ta sinh ra nghi ngờ. Nếu như chấm đen kia rơi từ trên đó xuống có thành công rơi trúng lên chiếc giường nệm này không, nói không chừng giữa lúc đó có một cơn gió thổi qua là có thể thổi cho chấm đen kia lệch hướng khác mất.
Xoa xoa mặt, Trình Điệp Qua cảm thấy mình làm đã chuyện lo lắng không đâu, Ở căn tứ hợp viện cổ kính kia có một người con gái đáng yêu đang đợi anh về hoàn thành hôn lễ đang dở dang thì bị tạm dừng.
Từ sau khi Trình Điệp Qua rời đi Nặc Đinh Sơn cũng không tiếp tục để ý tới nội dung mà vị quản lý khách sạn kia đang nói với cô là gì nữa, tay chống trên mặt lan can của ban công, từ nơi này Nặc Đinh Sơn có thể nhìn thấy góc độ của vật thể màu trắng hình thành vuông góc với cô, còn có một số người vây xung quanh vật thể ấy như những con kiến. Từ nơi này của cô nhìn tới vật thể màu trắng kia trông cực kỳ nhỏ, nhỏ tới nỗi làm cho Nặc Đinh Sơn nghi ngờ nếu như cô rơi từ nơi này xuống có thuận lợi rơi lên trên đó hay không, nhưng điều đó đã không còn quan trọng nữa rồi.
Nặc Đinh Sơn ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, vô số ánh đèn neon tạo thành giống như một tấm lưới bất tận, tấm lưới này đã cản ánh sao của bầu trời đêm lại, nói thật thì ấn tượng của Nặc Đinh Sơn đối với Bắc Kinh không quá tốt, thành phố này quá chật chội, chật chội tới mức làm cho Nặc Đinh Sơn cảm thấy chỉ một giây sau là sẽ bị dòng người của thành phố này nhấn chìm. Nhưng không sao, cô thích nó, bởi vì Trình Điệp Qua được sinh ra ở đây, mà ngôn ngữ của mọi người ở nơi này nói là tiếng mẹ đẻ của cô, khi còn rất nhỏ cô đã bắt đầu tưởng tượng ra hình dáng của nó rồi.
Cái cổ đã mỏi nhừ mà Nặc Đinh Sơn vẫn chưa nhìn được ánh sao trên bầu trời đêm thông qua tấm lưới kia, cơ thể càng lúc càng mệt mỏi, rất nhiều âm thanh đều đang nói với cô, ngủ một giấc sẽ tốt hơn một chút.
Có lẽ vậy đi, ngủ một giấc thật sự sẽ tốt hơn một chút. Cô đã rất lâu chưa được chợp mặt rồi, từ lúc Trương Diệu Lệ tới tìm cô, từ lúc quyết định tới tìm Trình Điệp Qua, bắt đầu từ giớ phút đó trái tim của Nặc Đinh Sơn vẫn nằm trong trạng thái kích động, cô làm sao có thể ngủ được.
Bây giờ Trình Điệp Qua cũng đã gặp được rồi, giọng của anh cũng đã được nghe rồi. Vì vậy đã ngủ được rồi chứ? Nặc Đinh Sơn chậm rãi nhắm mắt lại, mắt vừa khép lại cơn buồn ngủ đã ùn ùn kéo tới.
Khi ý thức sắp chìm vào trong bóng tối vô định Nặc Đinh Sơn lại lần nữa nghe được giọng nói quen thuộc ấy, giọng nói ấy đang nói ở sau lưng của cô.
"Nặc Đinh Sơn, phải thế nào cô mới chịu đi xuống khỏi chỗ đó?"
Âm thanh đó đã xua đi hết cơn buồn ngủ, âm thanh đó làm cho lòng cô rất vui mừng, cô nói với anh: "Nếu như đêm nay anh không đi đâu mà ở đây với em, đợi tới khi trời sáng em sẽ xuống, hơn nữa em còn có thể đảm bảo với anh sau này cũng không bao giờ làm ra chuyện như thế này nữa".
Trình Điệp Qua tắt điện thoại di động, anh lấy tới một chiếc ghế, chiếc ghế quay về phía ban công, buổi tối đó Trình Điệp Qua vẫn ngồi trên chiếc ghế đó.
Bóng dáng ngồi trên ban công kia cũng không nói tiếp nữa, nếu như không phải là gió vẫn thổi làm lay động tóc và vạt áo của cô thì Trình Điệp Qua sẽ cho là cả đêm anh đã đối mặt với một pho tượng, một pho tượng màu đen bị cố định trong một không gian nào đó.
Tấm lưới được ánh đèn neon tạo thành từ từ trở lên thưa dần, sắc trời trở lên trắng sáng từng chút khép lại ánh sáng của ánh đèn neon, gió đã giảm đi. Trong sắc trời trắng sáng một số đường nét của thành phố này dần dần hiện ra rõ nét, tòa cao ốc mọc lên ở khắp nơi, sắc trời theo thời gian trôi qua từ từ biến thành màu xanh lam sáng rõ, một số ánh đèn đã tắt, một số ánh đèn còn lại chưa tắt cũng đã bị nắng mai làm lu mờ. Trời đã sáng rồi.
Nặc Đinh Sơn đồng ý với Trình Điệp Qua khi trời sáng sẽ rời khỏi ban công, tay túm chặt lấy lan can ban công, chuyển động cơ thể đã bị đông cứng, Nặc Đinh Sơn cẩn thận từng chút một quay đầu lại. Vừa mới xoay đầu qua Nặc Đinh Sơn đã chạm phải ánh mắt của Trình Điệp Qua, dải nắng mai chiếu lên trên mặt anh, ánh mắt của anh lạnh lẽo giống y như buổi sáng cuối thu của Bắc Kinh này, giống như một mũi tên bắn về phía cô.
Cô muốn mỉm cười với anh nhưng mặt của cô đã bị đông cứng rồi, dường như chỉ cần nhếch khóe miệng lên thì mặt sẽ nứt ngay ra vậy. Rủ mắt xuống, Nặc Đinh Sơn cẩn thận từ ban công đi xuống.
Sửa sang lại quần áo đầu tóc, bước từng bước nhỏ tới trước mặt Trình Điệp Qua, không dám nhìn vào anh, Nặc Đinh Sơn khẽ nói: "Bây giờ anh có thể đi rồi, em có chút mệt, em tắm xong sẽ đi ngủ, chờ em tỉnh lại sẽ tới tìm anh".
"Tìm tôi? Tìm tôi làm gì?" Trình Điệp Qua ngồi trên ghế không nhúc nhích.
"Em đi tắm đây". Giọng của Nặc Đinh Sơn càng lúc càng thấp.
Chuyển động bước chân, khi cơ thể sắp vượt qua Trình Điệp Qua một cánh tay giơ ngang ra ngăn cô lại, bàn tay ngăn cô nhẹ nhàng đẩy một cái, đã dễ dàng đẩy cô tới chỗ cô vừa dừng lại. Trình Điệp Qua từ trên ghế đứng lên, hình thành một trạng thái mặt đối mặt với Nặc Đinh Sơn.
"E rằng không được rồi". Trình Điệp Qua từ trên cao nhìn xuống: "Bây giờ tôi lấy thân phận là người phụ trách của khách sạn nói với cô, đối với người khách như cô đây khách sạn chúng tôi không chào đón".
Chiếc ba lô màu đen đặt bên chân của Nặc Đinh Sơn, đặt cùng chiếc ban lô ở bên chân còn có một mớ tạp chí có trang bìa là Trình Điệp Qua, hai nhân viên phục vụ đứng ở vị trí khá xa, Trình Điệp Qua và quản lý khách sạn đứng ở bên trái cô, anh đang nói chuyện với quản lý khách sạn.
"Cho vị khách này vào trong danh sách đen của khách sạn chúng ta, để bộ phận quan hệ công chúng lập một nhóm đặc biệt tạo một hồ sơ về sự xuất hiện đặc thù của vị khách này cùng với việc mà cô ấy đã từng làm, để cho nhóm đặc biệt mang phần tư liệu này phát cho các khách sạn lớn của Bắc Kinh, nhà nghỉ, nhà trọ, vv nói cho họ biết vị khách nữ này là một phần tử nguy hiểm, để cho họ từ chối nhận vị khách nữ này tới thuê phòng".
"Còn nữa, mang hóa đơn của vị khách này cho cô ấy, trong đó chi phí liên qua tới chuyền phát sinh tối qua do cô ấy phải khấu trừ số dư còn lại cho cô ấy".
Lời của Trình Điệp Qua vừa nói xong, hai người nhân viên phục vụ kia đã chia nhau cầm lấy hành lý và tạp chí của cô. Nặc Đinh Sơn không nhúc nhích, cô nhìn Trình Điệp Qua.
"Vừa rồi là tôi thực hiện quy định vào ở của khách sạn, cô đã làm trái với không ít quy định trong đó". Anh gật đầu, lịch sự nho nhã: "Thưa quý khách".
Thấy cô không nhúc nhích Trình Điệp Qua tiếp tục nói: "Hay là cô muốn trèo lên ban công một lần nữa?"
Nặc Đinh Sơn cúi đầu đi theo phía sau hai nhân viên phục vụ kia.
Cầm lấy mười tám ngàn năm trăm nhân dân tệ còn lại Nặc Đinh Sơn đứng ở cửa khách sạn, là quản lý khách sạn tiễn cô tới nơi này, người đàn ông trung niên bị dằn vặt cả một đêm thậm chí còn đưa ra đề nghị thế này với cô: Tình hình hiện nay ở toàn bộ Bắc Kinh không có khách sạn nhà nghỉ nào chào đón cô, nếu như không tìm được nơi nào thì có thể tới trạm tàu điện ngầm hay là tới trạm xe.
Lúc quản lý khách sạn nói những lời này với cô thì xe chở Trình Điệp Qua từ làn xe cách đó không xa lái qua, lúc này là sáng sớm.
***
Trong mơ màng Chu Ly An nghe thấy tiếng cửa phòng được mở ra, tiếng bước chân, hơi thở đều là thứ cô yêu thích. Cô vươn người một cái lại tiếp tục nhắm mắt lại, dùng tai nghe ngóng tiếng động thay thế cho tin tức của anh. Anh nhẹ nhàng đi tới bên cạnh cô, anh kéo một cái ghế ngồi xuống trước mặt cô, anh giúp cô tắt ngọn đèn mà tối qua cô quên tắt đi, sau khi tắt đèn đi anh lại nhẹ nhàng cầm lấy quyển sách ở trong tay của cô.
Sau đó anh không động tĩnh nữa, thỉnh thoảng lại nghe được tiếng động nhỏ của tiếng lật trang sách.
Bảy giờ rưỡi, đồng hồ báo thức vang lên, Chu Ly An mở mắt ra, dĩ nhiên trước khi mở mắt cô đã để cho mặt của mình xụ xuống, người này đã bỏ cô lại trong lễ đính hôn, cô phải biểu đạt sự bất mãn của cô một chút.
Vừa mở mắt ra Chu Ly An đã nhìn thấy Trình Điệp Qua, anh cũng đang nhìn cô, một gương mặt mệt mỏi. Được rồi, Trình Điệp Qua như vậy khiến cho Chu Ly An không thể nào tức giận được. Tối qua Chu Mỹ Bảo đã nói sơ qua cho cô biết việc liên quan tới chuyện sảy ra ở khách sạn, cô gái say mê Trình Điệp Qua đã dùng hành vi cực đoan để ngăn cản lễ đính hôn của cô và Trình Điệp Qua. Nghe tới đây thật là hoang đường, nhưng trong độ tuổi mười mấy ấy thì ai cũng đều có thể làm ra một chút chuyện điên cuồng.
Đưa tay ra, bàn tay chạm lên tóc của Trình Điệp Qua: "Cô bé đó không sao chứ?"
Anh rủ mắt xuống, nói: "Xin lỗi".
"Chưa ăn sáng sao?" Chu Ly An chống người dậy, nửa người tựa ở trên giường.
"Lễ đính hôn hôm khác sẽ làm bù lại". Anh hỏi một đằng đáp một kiểu.
"Trình Điệp Qua!"
"Xin lỗi".
Chu Ly An cảm thấy sáng nay Trình Điệp Qua có chút kỳ lạ, chẳng hạn như lúc anh nói chuyện với cô đều tránh né ánh mắt của cô, chẳng hạn như giọng của anh cẩn thận dè dặt như vậy, giống như là chỉ sợ từ trong giọng nói của anh sẽ để lộ ra bất cứ tin tức nào đó.
"Không cần, lễ đính hôn không cần làm lại, nghi thức đính hôn chỉ là một loại hình thức mà thôi, ngược lại tất cả mọi người quen biết Trình Điệp Qua trên đời này đều biết Chu Ly An là bạn gái của anh ấy". Nói tới đây trong lòng Chu Ly An có cảm giác đầy thỏa mãn: "Hơn nữa, cô ấy còn là phụ nữ duy nhất được Trình Điệp Qua cầu hôn".
Lời vừa buột ra khỏi miệng khiến cho Chu Ly An cảm thấy không đúng, Trình Điệp Qua lại không chính miệng nói ra cô là cô gái duy nhất được anh cầu hôn. Chu Ly An chỉ nhớ được trước kia anh đã nói cho cô biết anh từng có một mối tình, cuối cùng vì cô gái đó đã lấy chồng mà kết chúc chóng vánh.
Có lúc Chu Ly An rất tò mò rốt cuộc là người phụ nữ thế nào mà lại chia tay với một người đàn ông như Trình Điệp Qua, người phụ nữ đó nhất định là rất đẹp, xinh đẹp mà còn gợi cảm. Dưới sự truy hỏi năm lần bảy lượt của Chu Ly An, giọng điệu của Trình Điệp Qua bất đắc dĩ nói "Cô ấy không đẹp bằng em, không gợi cảm bằng em, không đáng yêu bằng em". " Trình Điệp Qua anh thề đi". "Anh thề!".
Không biết Trình Điệp Qua có từng cầu hôn với người phụ nữ ấy chữa nữa.
"Trình Điệp Qua, lời em vừa nói đúng chứ?" Chu Ly An làm bộ dùng giọng điệu thờ ơ, ở trước mặt bạn trai mà cứ năm lần bảy lượt truy hỏi về bạn gái trước của bạn trai là một loại cấm kỵ, nhưng cô lại cực kỳ muốn biết.
Trình Điệp Qua nghiêng đầu làm như đang suy nghĩ: "Để tay anh dâng lên hoa hồng quỳ một chân trên đất em là người đầu tiên".
Chu Ly An mở cờ trong bụng: "Hơn nữa em còn muốn làm người duy nhất".
Mặt Trình Điệp Qua nghiêm túc nhìn cô.
"Sao vậy?" Chu Ly An có chút chột dạ.
"Không rời giường sao? Nếu như anh nhớ không lầm thì ngày hôm nay em đã nhận lời đi phỏng vấn, sau khi phỏng vấn em phải đưa ba em tới sân bay". Trình Điệp Qua chỉ vào đồng hồ báo thức.
Lúc này Chu Ly An mới nhớ tới cô phải tới một trường học ngoại ngữ phỏng vấn chức vị giảng viên, thời gian của đồng hồ báo thức cho thấy thời gian của cô không còn nhiều nữa, hốt hoảng rời giường, sau đó ---
Cô dừng lại động tác, đưa bàn tay đeo nhẫn về phía Trình Điệp Qua, bàn tay mở ra, Chu Ly An nhìn Trình Điệp Qua qua các kẽ ngón tay, nói: "Đây là tối qua em đã tự đeo lên cho mình".
"Dì Kiều đã nói cho anh biết rồi". Giọng nói của anh đa phần vẫn lãnh đạm giống lúc bình thường.
"Em thấy mình đã làm rất tuyệt. Trình Điệp Qua, anh cảm thấy thế nào?"
"Dì Kiều nói em làm rất tốt, anh cũng cảm thấy như vậy".
"Vì vậy Trình Điệp Qua, sau này anh phải bỏ cách xưng hô ba của em đi, không phải là ba của em, mà là ba của chúng ta, biết chưa?"
"Biết rồi. Chu Ly An, em còn lề mề như vậy nữa thì nhất định em sẽ tới trễ đấy".
"Được rồi, được rồi, em biết rồi".
Vội vàng ăn xong bữa sáng, Chu Ly An nói tạm biệt với Tiêu Kiều, cô nói Dì Kiều đợi khi con được phát tháng lương đầu tiên con sẽ mua quà cho dì. Vừa nói xong đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Trình Điệp Qua "Anh phải nhắc nhở em, chức vị cạnh tranh kia là hai mươi chọi một đấy".
"Ta thấy Chu Ly An có lợi thế". Người phụ nữ vẻ mặt dịu dàng, nhìn dáng vẻ mỉm cười không khép được miệng: "Nhớ nha, phải mua quà đắt một chút đó".
Đôi giày cao gót năm phân bước trên con đường mòn rải đá cuội của tứ hợp viện, người ở phía sau thỉnh thoảng lại nhắc nhở cô bước đi cẩn thận một chút. "Biết rồi, biết rồi. Trình Điệp Qua, em cũng không phải là đứa trẻ". Cô hờn dỗi đầy vui sướng.
Hai người sóng bước rời khỏi tứ hợp viện, xe của Trình Điệp Qua dừng ở nơi dừng xe ở giao lộ, tài xế mặc đồng phục đứng ở bên cạnh xe, tình huống như vậy ở trong khu vực mà mỗi người ở đây thu nhập bình quân một tháng khoảng bốn ngàn nhân dân tệ nhìn qua vô cùng hiếm lạ. Thỉnh thoảng có người đi học, đi làm ánh mắt đều dừng lại ở trên chiếc xe hơi cao cấp màu đen kia.
Tài xế mở cửa xe ra, Chu Ly An dừng bước, gương mặt nước mắt tang thương quay về phía Trình Điệp Qua.
Người đàn ông nhanh chóng nhận được tin tức từ trên biểu cảm của gương mặt cô, gương mặt anh bất đắc dĩ: "Nữa? Lại quên mang túi nữa rồi?"
Chu Ly An gật đầu.
"Được rồi". Người đàn ông bước nhanh quay lại, người đàn ông tay dài chân dài cũng chỉ trong thoáng chốc đã đi vào tứ hợp viện.
Chỉ mất một chút thời gian, túi xách bị cô bỏ quên đã ở trong tay Chu Ly An.
Xe khởi động rời khỏi tứ hợp viện.
Chu Ly An và Trình Điệp Qua vai kề vai ngồi ở ghế sau, Trình Điệp Qua nhận điện thoại, ánh mắt của Chu Ly An dừng ở ngoài cửa sổ xe, trong lòng có chút tò mò quan sát thành phố lần đầu cô tới này.
Ấn tượng đầu tiên mà Bắc Kinh mang tới cho Chu Ly An là người người tấp nập, người cô thích đã được sinh ra ở thành phố này, điều này làm cho cô cảm thấy hạnh phúc.
Lúc này Chu Ly An được bao vây bởi niềm hạnh phúc, cô không biết là có một người con gái khác cũng đã tới thành phố Bắc Kinh này.
Cũng trong thời gian này, Nặc Đinh Sơn đứng trên quảng trường, cô nghĩ cô đã lạc đường rồi, cô chỉ muốn tìm một tiệm thuốc để mua thuốc. Cô đang bị sốt, cô cũng không biết tại sao đi tới đi lui lại tới nơi này.
Ngẩng đầu, bầu trời đang quay cuồng.
MM
Hết chương 69!
Truyện khác cùng thể loại
99 chương
71 chương
186 chương
246 chương
26 chương
10 chương
10 chương
86 chương