"Oành" một tiếng, có đồ vật đập vào phía cửa sau xe. Sau gáy của Nặc Đinh Sơn tê tê, bàn tay của Trình Điệp Qua đặt ở sau gáy. Cảm giác tê tê đó kéo tới cảm xúc của cô, trong đầu là một mảng trống không, cảm giác duy nhất đến từ chính đầu lưỡi bị anh hút vào. Cảm giác này rốt cuộc là thế nào vậy. Giống như là rượu nồng nàn nhất trên thế giới khiến cho người ta cảm thấy ngất ngây. Cơ thể bị bản năng chi phối, con tim bị ý chí chi phối, hai người đang lôi kéo giằng co. Đè nén cảm xúc xuống, Nặc Đinh Sơn xoay mặt đi muốn tránh né sự dây dưa gần gũi của Trình Điệp Qua. Tiếc rằng bàn tay của anh đã sít sao kiên cố ở sau gáy của cô. Trong lúc giãy dụa cả hai đã ngã ra phía ghế sau, lưng của cô dán lên trên ghế, thân thể của anh bao trùm lên người cô. Tay của anh bao phủ ở trước ngực cô, dọc theo vị trí lộ ra phía sau lưng của bộ lễ phục của cô, tìm kiếm. Ngón tay của anh nhẹ nhàng xoa nắn ở xương cánh bướm bên hông phía sau của cô, mô phỏng lại hình dáng bằng động tác thô bạo nhất. Ngón tây dập dờn đi xuống từng chút một, sau khi bàn tay tới bên eo thì vắt ngang tới chỗ ngồi của cô. Lòng bàn tay kề sát trên lưng cô giữ chặt. Sau đó thân thể của cô giống như được vớt lên từ dước nước, chặt chẽ như thế, sít sao như vậy mà dán sát vào anh. Mà nụ hôn của anh lại càng giống như một nguồn sống dành cho người chết đuối. Đầu lưỡi của anh quấn lấy lưỡi của cô, cứ như đang tiến hành một cuộc đối thoại dịu dàng: Tình yêu của tôi, người yêu dấu nhất của tôi. Cô trốn không được anh, ý chí kiên trì cố gắng liên tiếp tan vỡ. Những dấu hiệu này từng cái biểu lộ ở trên cơ thể của cô. Làm sao đây, thân thể đã không người run rẩy rồi, làm sao đây? Cho dù cô để cho chân của mình duỗi ra giống như que kem, nhưng đầu ngón chân của cô đã... Đầu tiên bị khuất phục chính là đầu ngón chân, từng ngón căng cứng duỗi thằng muốn chà sát anh, cọ sát chân của anh. Dường như nhận được thông tin thân thể của cô dần mềm nhũn ra, anh kéo tấm đệm ở chỗ ngồi sau xe xuống, đệm dựa được thay thế bằng bàn tay của anh làm cho thân thể của cô biểu lộ độ cong, càng dán chặt vào anh hơn. Bàn tay được rảnh rỗi lại đi tới phía sau lưng của cô, luồn qua dễ dàng nắm giữ ở nơi mềm mại phía trước ngực, bao phủ lên, xoa nắm. Mà môi của anh cũng đi tới bên tai cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua tai cô. Thật dịu dàng. Dịu dàng tới nỗi cô cảm thấy thân thể của mình được thả xuống mặt nước yên tĩnh, muốn tiếp nhận. Ngực của cô bởi vì ngón tay của anh mà phập phồng lên xuống. Tiếp đó là một chút mát lạnh ở trước ngực. Cái nơ trên chiếc khóa kéo của bộ lễ phục ở sau gáy bị kéo xuống. Sau khi anh chỉ nhẹ nhàng kéo một cái, Tất cả mọi thứ đã phơi bày ở trước mắt của anh. Cảm giác mát mẻ bất ngờ làm cho Nặc Đinh Sơn tìm lại được một chút ý chí. Cô nói với anh: Trình Điệp Qua đừng như vậy. Nhưng, âm thanh của cô lại cứ yếu đuối như vậy. Anh không để ý tới cô. Nụ hôn của anh dời đến cổ của cô, xương quai xanh, sau đó kéo dài tới.... Không thể nhận đủ làm cho anh nôn nóng tìm ra chỗ để phá vỡ, hàm răng của anh không thể chờ đợi được nữa mà tìm tới vật che chắn. Muốn xé cái lớp dán sát kia là chuyện thật dễ dàng. Thân thể đáng ghét này, Nặc Đinh Sơn cảm thấy toàn bộ lỗ chân lông trên cơ thể của cô đều nởi hết ra. Tất cả lỗ chân lông đều đang đợi cái giây phút đó tới. Nặc Đinh Sơn biết, chỉ cần giây phút đó tới cô sẽ tước vũ khí đầu hàng với anh. Cô đã đủ tệ rồi. "Trình Điệp Qua, anh muốn hưởng thụ cái loại mùi vị yêu đương vụng trộm lén lút với bạn thân nhất của mình sao? Anh muốn để tôi vừa gánh vác thân phận bạn gái của A Tuấn vừa lén lút hẹn hò với anh sao? Tay của tôi nắm tay anh ấy, mắt lại liếc mắt đưa tình với anh. Anh thích trò chơi như vậy sao?" Cuối cùng Nặc Đinh Sơn cũng tìm lại được âm thanh của chính mình, bàn tay đặt ở vị trí mở khóa trong xe. Hãy để đau đớn thay thế những gì thân thể muốn biểu đạt. Cơ thể đang phủ trên người cô bị sựng lại. Nặc Đinh Sơn nhắm mắt lại, tay nắm lại thật chắt, tiếp tục nói: "Còn nhớ lúc vừa mới đến Manchester, lúc tôi hẹn gặp anh, anh đã nói với tôi không? Tôi không biết tôi có phải là phụ nữ mà khi đó anh nói có một chút nhan sắc thích chinh phục không. Trình Điệp Qua, tôi nghĩ tôi hình như là vậy. Ít nhất vừa rồi anh đã làm cho tôi kích động, bởi vì anh và A Tuấn đều là ước mơ của rất nhiều cô gái". "Nặc Nặc..." Âm thanh của anh phát ra từ trước ngực cô. Nặc Đinh Sơn rất sợ Trình Điệp Qua gọi cô như vậy, cô luôn sợ một giây sau từ trong miệng của mình sẽ nói ra một câu thế này: "Trình Điệp Qua, những lời anh vừa nói là thật sao, anh không được lừa em đó". "Trình Điệp Qua, cái tên khốn này, khi đó anh luôn làm cho em hận tới nghiến răng". "Trình Điệp Qua, em lúc nào cũng nhớ anh, mặc dù em biết mình như vậy là không đúng nhưng em lúc nào cũng nhớ tới anh". Thế nhưng, không được. Cô vốn không có bất kỳ buông thả, tuy cô không có nhiều lương thiện nhưng cô sẽ tuân theo sự giáo dục của Susan cho cô: Phải biết báo đáp ân huệ, hãy nhớ kỹ những người đã đứng ra cứu giúp con ở thời điểm con gặp khó khăn. Trái tim của cô đã phản bội Vinh Tuấn rồi, cô không thể để cho hành vi của mình cũng phản bội anh nữa, như vậy thì cô sẽ xuống địa ngục mất. "Trình Điệp Qua!" Nặc Đinh Sơn tăng thêm ngữ khí, từ trong lồng ngực phát ra một câu thế này: "Nếu như mấy lời tôi vừa nói vẫn là hình ảnh vô cùng trìu tượng trong đầu anh vậy thì tôi nói lại cho anh biết, vào tối đầu tiên tôi với A Tuấn vừa tới Manchester, lúc anh gọi điện thoại tới khách sạn cho A Tuấn, trước đó mấy giây A Tuấn đã làm chuyện mà vừa rồi anh đã làm với tôi. Muốn chi tiết không?" Lại quay lại cái hành lang đã xảy ra chuyện mười mấy phút trước đó, giày cao gót bị rơi xuống vẫn còn nằm yên lặng trên thảm đỏ. Cúi người, Nặc Đinh Sơn nhặt giày cao gót lên. Gót giày cao tám tấc đạp lên trên thảm, bước từng bước đi về phía phòng biểu diễn. Gió trên hành lang thổi tới bên tai cô, bên tai vẫn còn vang vọng lại âm thanh của Trình Điệp Qua. Máu chảy đầm đìa giống như dã thú kề bên. "Khi tới đây tôi đã gặp tình trạng kẹt xe, tôi đã liều mạng vượt qua chiếc xe cảnh sát ngăn lại. Tôi đã nói dối với người cảnh sát trẻ để lái xe đi. Tôi nói với người cảnh sát kia rằng mẹ của tôi đang chờ để gặp tôi một lần cuối, xe của tôi đã lao như điên trên đoạn đường nguy hiểm của Manchester". "Trên đời này tôi kính trọng nhất là mẹ của tôi, nhưng tôi lại dùng danh nghĩa nói dối về cái chết của mẹ để làm một chuyện cực kỳ ngu xuẩn". Vừa đi Nặc Đinh Sơn vừa che tai lại để di tiếp. Trong tiếng bước chân càng lúc càng nhanh từng âm thanh của Trình Điệp Qua bị cô gạt bỏ ra khỏi đầu. Cô đi về phía một quý bà vừa đi ra từ phòng rửa tay mượn son môi. Sau khi tô lại son Nặc Đinh Sơn tìm tới cánh cửa lúc cô đã rời đi kia, mở cửa ra. Kéo váy lên, khom người bước từng bước đi về chỗ ngồi của cô. Hành vi vừa rồi của cô ở trong mắt mọi người càng giống một cô gái thích chưng diện đi tới phòng vệ sinh để trang điểm lại. Ngồi thẳng người, ánh mắt khóa chặt trên sân khấu, khoá chặt trên người Vinh Tuấn. Vinh Tuấn vừa hoàn thành xong một nửa màn biểu diễn của anh ấy, mãi cho tới khi màn trình diễn kết thúc chỗ ngồi của Trình Điệp Qua vẫn trống không. Màn biểu diễn của Vinh Tuấn nhận được tiếng vỗ tay nhiệt liệt của toàn hội trường. Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, ba người biểu diễn khác cũng lên sân khấu để gửi lời cảm ơn tới khán giả. Màn che màu đỏ sẫm từ từ kéo lên. Vinh Tuấn không có cầu hôn. Ở màn trình diễn của người biểu dễn thứ ba kết thúc là thời điểm cầu hôn với bạn gái của mình. Phía nhà tổ chức vì người biểu diễn mà sắp xếp một bữa tiệc chúc mừng nhỏ, khi gần tới thời gian kết thúc thì Trình Điệp Qua xuất hiện. Anh cười như không có chuyện gì, anh nói với mọi người một câu giống hệt nhau "Buổi biểu diễn rất thành công, làm cho người ta say mê". Ngữ điệu sau câu nói này của anh thoải mái: "Đó là lời nói mà tôi đã học theo từ miệng của người khác. Xin lỗi A Tuấn, thời điểm cậu biểu diễn mình đã nhận được một cuộc điện thoại, đó là một cuộc điện thoại tương đối khó giải quyết". Lúc Trình Điệp Qua nói câu này ánh mắt hờ hững chuyển hướng lên trên mặt của Nặc Đinh Sơn, vẻ mặt của anh vẫn giữ nguyên ở mức độ phép lịch sự xa cách, sau đó tầm mắt chuyển tới trên ngón tay của cô, tiếp sau đó anh lại đưa ra lời cáo từ. "A Tuấn, mình phải đi rồi, hôm nào chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé". Nói tới đây dường như Trình Điệp Qua đã nhớ tới cái gì, anh sửa lại lời vừa nói: "Xin lỗi, gần nhất trong một tuần này mình sẽ rất bận, sợ là không có thời giam đi được. Nhưng mình hứa với hai người..." Lúc nói tới hai người ánh mắt của Trình Điệp Qua từ trên mặt của Vinh Tuấn lại trở lại trên mặt của Nặc Đinh Sơn: "Tôi đảm bảo trước khi hai người rời đi tôi sẽ dành ra chút thời gian đến, bởi vì..." Nói tới đây hình như Trình Điệp Qua đã quên mất lời anh sắp sửa nói ra, anh cứ như vậy mà nhìn cô. Nặc Đinh Sơn biết vào giờ phút này mình cần phải làm chính là hoặc là nhắc nhở Trình Điệp Qua, hoặc là cụp mắt xuống. Nhưng cô cứ đứng ở đó không nhúc nhích, bởi vì... Bởi vì thứ hai tới chính là lúc cô và Vinh Tuấn rời khỏi Manchester. Một giây sau, có ánh sáng ngọn đèn thủy tinh treo như ngọc lưu ly từ trong đáy mắt Trình Điệp Qua giống như bóng nhạn lướt qua. Tia sáng đó dường như kéo anh về từ trong khoảng không gian nào đó, sau đó anh mỉm cười. Trái tim cứ như thế bởi ý cười dừng lại trên khóe miệng của Trình Điệp Qua mà nhói lên. Nụ cười như vậy của Trình Điệp Qua giống như là dáng vẻ lúc Nặc Đinh Sơn gặp lần đầu. Ở trong căn hộ của anh ở Notting Hill anh đều mỉm cười như vậy đối với những người phụ nữ có ý đồ riêng tới bấm chuông cửa nhà anh. Mở cửa, mỉm cười: Xin lỗi, tôi cũng muốn giúp cô, nhưng rất tiếc là bây giờ tôi không có thời gian. Nụ cười này giống như đang tiến hành một cuộc tạm biệt cuối cùng. Ánh mắt từ trên mặt cô rời đi, anh cười nói với Vinh Tuấn: "Mình không biết lần gặp sau sẽ là khi nào, nhưng mình sẽ chúc phúc cho hai người". Mười phút sau, tiệc chúc mừng kết thúc. Nặc Đinh Sơn kéo tay của Vinh Tuấn rời đi. Họ không trở lại nhà của Trình Điệp Qua, Vinh Tuấn đã đặt trước phòng ở khách sạn gần đó. Đây là cô đã hẹn với Vinh Tuấn đợi sau khi buổi hòa nhạc kết thúc họ ở lại khách sạn, bởi vì... cô đã ngầm đồng ý để anh mang theo bao cao su tới phòng khách sạn. Rạng sáng, trong căn phòng lấy màu hồng làm màu sắc chủ đạo của khách sạn, Nặc Đinh Sơn đã uống một chút rượu, Vinh Tuấn cũng uống một chút, họ mặc áo ngủ tình nhân mà khách sạn chuẩn bị cho họ. Cô đứng ở trước cửa sổ, anh ấy ôm lấy cô từ phía sau, nỉ non: Nặc Nặc. Nụ hôn tinh tế tỉ mỉ rơi vào cổ của cô, khẽ thì thầm: Nặc Nặc, cám ơn em. Cùng lúc đó tay của anh ấy đã tiến vào trong áo ngủ của cô. Rạng sáng, Nặc Đinh Sơn đứng dậy khỏi giường, bước từng bước đi tới trước cửa sổ, nghiêng vai tựa ở cửa sổ sát sàn, trên bức tường thủy tinh qua khe hở của bức rèm cửa nhìn ngắm bầu trời sớm mai của Manchester. Bầu trời Manchester là một mảng tối tăm, xem ra hôm nay sẽ lại mưa rồi. Nặc Đinh Sơn ngây ngẩn nhìn ngoài cửa sổ, nói không rõ cảm giác thế nào. Cô cho là có thể, nhưng phát hiện vẫn không được. Lúc quan trọng nhất cô đã đẩy Vinh Tuấn ra, sau đó đã vọt vào trong phòng tắm rồi giam mình ở trong đó. Cô cứ ngây ngốc giam mình ở trong phòng tắm, cô đã nhìn thấy nước mắt ở trên gương mặt của mình. Đó là bởi vì sợ hãi, bởi vì lo lắng, bởi vì căm ghét chính mình mà rơi lệ. Cô không biết phải làm sao cho tốt? Cô không biết giải thích thế nào với người đàn ông ở bên ngoài cho hành động đột ngột của cô. Lúc đẩy Vinh Tuấn ra dường như đó là một loại bản năng của cô, loại bản năng đó ép buộc phát ra sức lực vô cùng mạnh mẽ, cô đã đẩy anh từ trên người cô rơi xuống sàn nhà. Không. Em không muốn. Em không thích. Vinh Tuấn ở bên ngoài nói với cô: Không sao cả Nặc Nặc, anh không nên vì nôn nóng muốn em mà liên tiếp ám thị với em, anh nghĩ nhất định là anh đã tạo áp lực cho em. Cái tên đàn ông ngu ngốc này, người đàn ông từng có mấy lần yêu đương qua quýt căn bản không nhìn ra được ở trong lòng của cô cất giấu một người đàn ông khác, mà người đàn ông này lại là bạn tốt nhất của anh ấy. Nặc Đinh Sơn gắt gao ngậm chặt miệng, cô rất muốn đem tất cả nói cho Vinh Tuấn nhưng cô rất sợ sau khi đem tất nói với anh, anh sẽ vì phẫn nộ mà vứt bỏ cô. Vứt bỏ cô chẳng khác nào vứt bỏ Klein. Mười mấy ngày trước, cô đã xem Klein biểu diễn ở Đức. Cuối cùng Klein cũng được toại nguyện được làm công chúa cầu vồng, nụ cười của con bé cũng tươi sáng giống như cái tên của nó. Klein biểu diễn thật tốt, tốt tới nỗi cô đã khóc khi xem. Âm thanh của Vinh Tuấn ngoài cửa càng lúc càng xa, cô lại ngủ thiếp đi ở trong phòng tắm. Nặc Đinh Sơn tỉnh lại từ trên giường, sau khi tỉnh lại cô không nhìn thấy Vinh Tuấn. Chờ khi sắc trời sáng hơn một chút, Nặc Đinh Sơn rời khỏi phòng. Tâm tư của con người lúc sáng sớm luôn rất nhanh nhạy, cô rất nhanh đã nghĩ ra lời giải thích. Vừa ra khỏi phòng Nặc Đinh Sơn đã nhìn thấy Vinh Tuấn ngủ trên ghế salon. Rón rén đi tới trước ghế sopha, nằm xuống bên cạnh anh ấy, rất ngoan ngoãn dựa sát vào trong lòng anh ấy. Vừa làm xong tư thế, mặt ngẩng lên trên Nặc Đinh Sơn đã nhìn thấy Vinh Tuấn. Vinh Tuấn mắt nhắm mắt mở nhìn cô, trong lúc hoang mang thì gương mặt dán trong lồng ngực anh, dùng giọng điệu thường ngày thỉnh thoảng làm nũng với anh ấy: A Tuấn... Không có đáp lại. Mặt cô dán vào lồng ngực là một khoảng yên bình đó. Không biết là do Nặc Đinh Sơn có tật giật mình hay sao mà cô đã cảm giác được dưới sự yên bình của Vinh Tuấn lại là một cơn sóng to gió lớn. Cứ như anh đã biết tất cả mọi chuyện rồi vậy. "A Tuấn, tối qua..." Nặc Đinh Sơn để cho âm thanh của mình cố gắng duy trì trong lắp bắp: "Xin lỗi, em cũng không biết vì sao. Sau đó em đã suy nghĩ. A Tuấn..." "Nặc Nặc!" Anh ấy cắt ngang lời của cô. Nặc Đinh Sơn nín thở, sau đó cô đã nghe thấy âm thanh ở trên đỉnh đầu của mình: "Đừng nói nữa, ngủ đi. Ngày mai anh có thời gian cả ngày với em". "A Tuấn..." "Xuỵt, yên lặng". Được. Thì yên lặng. Mặc Nặc Đinh Sơn vùi mặt trong lòng anh ấy. Ba ngày sau, Trình Điêp Qua nhận được điện thoại của Vinh Tuấn. "Trình Điệp Qua, cậu phải giúp mình một chuyện". Vinh Tuấn ở đầu bên kia điện thoại nói như thế với anh. Hết chương 49!