Sói Tới Rồi!
Chương 51
Nặc Đinh Sơn đi lại không có mục đích trong bóng tối, có thể nhìn thấy được ánh sáng chiếu rọi khắp nơi của công trường đang thi công. Cô vừa điện thoại cho Vinh Tuấn xong, mặc dù ngày mai sắp diễn ra buổi hòa nhạc anh vẫn có rất nhiều lời muốn nói với cô. Điện thoại đang cầm trong tay khiến cho lòng bàn tay của cô trở lên nóng rẫy.
Ánh sáng mãnh liệt của công trường làm cho đêm vùng ngoại ô của Manchester càng làm nổi bật lên màu xanh thẫm. Trong sắc trời xanh thẫm Nặc Đinh Sơn đã nhìn thấy bóng hình vội vã của một nam một nữ đi tới. Người nam đi ở phía trước, cô gái chạy theo phía sau. Trong gió truyền tới âm thanh của giọng nữ mang theo ý tứ đầy vẻ làm nũng: "Trình Điệp Qua. Trình Điệp Qua, anh đứng lại đó cho em!"
Lại là hai người này.
Hơn nữa hai người này còn đang đi về phía cô, muốn tránh đã không còn kịp nữa rồi. Trong lúc gấp gáp Nặc Đinh Sơn đã trốn ở một chỗ chắn bên cạnh.
Hai chuỗi tiếng bước chân đi về phía này của cô càng lúc càng gần. Nặc Đinh Sơn đứng im, ánh sáng làm cho bóng dáng của hai người ấy chiếu vào trong tầm mắt của cô, có thể sẽ đuổi tới vị tri chỗ này. Bóng dáng đã càng lúc càng gần, Nặc Đinh Sơn cố gắng nín thở. Vì sao lại luôn để cho cô gặp phải chuyện như thế này.
Ánh sáng chiếu tới tình trạng của hai bóng người rất rõ ràng. Họ một trước một sau đi tới. Tiếp đó, bóng dáng đằng sau tăng nhanh bước chân vượt xông về phía trước. Bóng dáng phía trước tương đối cao lớn đã bị một loại chấn động sau đó hơi lảo đảo. Bóng dáng nhỏ bé từ phía sau dán vào thật chặt.
Đó là âm thanh dịu dàng nhất của Vinh Chân mà Nặc Đinh Sơn từng nghe qua. Nhẹ nhàng gọi ra cái tên thân mật của thời niên thiếu: "Dưa nhỏ, anh còn muốn trốn tránh em tới khi nào, hả?"
Cô ấy nói với anh: "Em đã chia tay với Tần Việt rồi, đã sớm chia tay trước đó rồi. Lúc đó đồng ý ở cùng một chỗ với anh ấy đầu là vì anh, sau đó em phát hiện mình làm như vậy là một hành vi sai lầm. Như vậy không công bằng đối với Tần Việt".
Giọng điệu của cô ấy chậm lại, dùng một loại khẩu khí như "Em mặc kệ, không cho phép anh nổi giận với em" để nói: "Sở dĩ không nói với anh đó là bởi vì em sợ anh đuổi em đi. Em nghĩ chỉ cần em không nói cho anh chuyện em chia tay với Tần Việt anh nhất đinh sẽ để cho em ở nhà của anh, kết quả đúng thật là như vậy".
Tia sáng màu xanh thẫm từng chùm đan quện cùng với nhau, giống như một chiếc võng. Bóng hai người đó được bao phủ trong tấm lưới đó, trông rất đẹp.
Nặc Đinh Sơn nghĩ, tối nay cô nhất định đã được ban cho một thân phận đặc biệt, giống như sứ giả ấy. Nhiệm vụ cô phải hoàn thành là để cho hai người thích nhau này còn bởi vì đủ loại nguyên nhân vẫn luôn chưa có ai cuối cùng đến với nhau.
Cẩn thận di chuyển bước chân, từng bước từng bước nhẹ nhàng rời đi khỏi khu vực này, đi về một hướng khác. Nặc Đinh Sơn rất vui vẻ, bởi vì cô đã thành công để cho bước chân của mình không phát ra bất kỳ tiếng động nào, cứ như vậy cô đã từng bước rời xa khỏi hai bóng dáng đang áp sát vào nhau kia.
Lại qua một lúc, nặc Đinh Sơn bị lạnh. Áo khoác bị Vinh Chân mặc đi rồi, cô bây giờ cũng chỉ mặc một chiếc áo sơ mi. Chiếc áo sơ mi bằng vải lụa mỏng, gió vừa thổi đã vô cùng lạnh.
Giữ lấy quần áo Nặc Đinh Sơn vội vàng chạy về chỗ ở của Trình Điệp Qua.
Cửa vừa đóng lại.
Một luồng sức lực rất lớn đã mạnh mẽ đẩy cánh ra. Nặc Đinh Sơn vừa rót xong cho mình cốc nước, quay đầu lại. Vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Trình Điệp Qua đang đứng ở cửa.
Anh nhìn cô, tay giơ lên bị đụng vào cánh cửa đang mở một lần nữa khép lại. Lần này âm thanh còn lớn hơn, lớn tới mức sàn nhà ở dưới chân bị chấn động.
Bàn tay áp chặt vào cái ly, miệng theo bản năng gọi Trình Điệp Qua...
Trình Điệp Qua từng bước một đi về phía Nặc Đinh Sơn. Theo khoảng cách càng lúc càng gần Nặc Đinh Sơn thấy rất rõ bão táp trong đáy mắt của Trình Điệp Qua không hề che giấu: Tức giận, phức tạp, nguy hiểm, khó có thể tin, còn có...
Còn có sự bi thương mơ hồ.
Những tâm tình này đan quện lấy nhau biến thành một mùi thù địch. Sự thù địch ấy khiến cho Nặc Đinh Sơn không tự chủ được mà lùi về sau. Lẩm bẩm trong miệng cũng biến thành Trình Điệp Qua, anh ... anh muốn làm gì...
Bây giờ ở trên mặt người đàn ông này hẳn là phải toát ra vẻ mặt hạnh phúc mới phải chứ, cuối cùng thì Tiểu hồ ly của anh cũng đã quay về bên anh rồi mà.
Âm thanh của Nặc Đinh Sơn bị chặn lại trong cổ họng, Trình Điệp Qua kéo cổ áo của cô, cũng giống như lúc kéo Vinh Chân ở trên giàn giáo khi đó. Không, chắc là phải dùng nhiều sức hơn, bởi vì Nặc Đinh Sơn một câu cũng không nói ra được. Nhịn xuống khó chịu, gỡ tay của Trình Điệp Qua ra.
Bị cổ áo xiết lại Nặc Đinh Sơn đã suýt chút nữa nghạt thở. Sau đó "Rẹt" một tiếng, đó là âm thanh tiếng vải bị xé rách. Tay Trình Điệp Qua nới lỏng, Nặc Đnh Sơn bị ném vào góc tường.
Bàn tay áp sát lên vách tường, tìm được một điểm chống đỡ Nặc Đinh Sơn vừa đứng thẳng người thì Trình Điệp Qua đã áp tới cô. Cánh tay mở ra, bàn tay chống lên trên tường tạo thành chiếc lồng giam lại.
Nặc Đinh Sơn bị vây ở trong cánh tay của Trình Điệp Qua.
Gần như mỗi lần phát ra âm thanh hơi đẩy ra từ trong phổi đều rất khó khăn. Trình Điệp Qua nhả từng câu từng chữ: "Rốt cuộc là ai cho em cái quyền đó vậy?"
Chuyện bất ngờ phát sinh, cơn thịnh nộ của Trình Điệp Qua làm cho Nặc Đinh Sơn dường như ở trong thời gian ngắn mất đi khả năng phán đoán. Cô đã ngơ ngác nhìn Trình Điệp Qua.
"Nặc Đinh Sơn!" Trình Điệp Qua nghiến răng nghiến lợi: "Ai khiến em tự cho mình thông minh vậy. Ai khiến em đem mấy chuyện kia nói cho cô ấy biết vậy? Ai cần em nói cho cô ấy biết mấy chuyện đó chứ?"
Lần này rốt cuộc Nặc Đinh Sơn cũng đã hiểu Trình Điệp Qua đang tức giận cái gì rồi. Ngẩng mặt lên ánh mắt chống lại Trình Điệp Qua: "Tôi nói đều là sự thật, không phải sao?"
Ở khoảng cách rất gần, Nặc Đinh Sơn nhìn thấy sự bi thương chợt lóe lên trong đáy mắt của Trình Điệp Qua: "Cũng đúng, đối với em tôi còn kỳ vọng cái gì. Tôi căn bản không nên chờ mong thêm gì ở em nữa".
Người đàn ông này đang nói cái gì vậy. Lại muốn bày tỏ cái gì đây? Có phải là bị hạnh phúc làm cho choáng váng đầu óc rồi hay không?
"Đối với chúng ta đều tốt!" Nặc Đinh Sơn cắn răng: "Anh Trình hãy xem sự tự cho là thông minh của tôi như là thành ý của tôi. Sau này anh Trình cũng không cần hao tổn tâm tư suốt ngày đi thăm dò tôi nữa, tôi cũng không cần phải tiếp tục hao phí sinh lực đi đối diện với sự thăm dò liên tiếp của Anh Trình nữa. Đối với chúng ta như vậy đều tốt, không phải sao? Anh Trình lần này nên tin tưởng tôi muốn quyết tâm ở cùng với A Tuấn".
Bàn tay của Trình Điệp Qua chống đỡ ở hai bên của Nặc Đinh Sơn chậm rãi buông ra, cô thoát khỏi vòng vây kiên cố của anh.
Cùng bàn tay của anh chậm rãi buông xuống còn có ngữ điệu của anh. Hơi thở nhàn nhạt nói ra:
"Rời khỏi nơi này, tôi không muốn gặp lại cô một chút nào nữa".
Nặc Đinh Sơn xoa xoa vị trí vừa bị làm đau: "Thật khéo, tôi cũng có cùng ý nghĩ giống như anh Trình".
"Nặc Đinh Sơn, bây giờ cô không chỉ ngốc như heo, cô còn có thêm một tật xấu tự là cho là đúng nữa. Có phải là trong lòng cô đang bị hành vi vừa rồi của chính mình làm cho vô cùng cảm động không? Có phải là bây giờ tôi nên xưng cô là đức mẹ Maria không? Tôi không có rảnh rỗi như vậy".
"Bây giờ, ngay lập tức mở cánh cửa kia ra rồi đi ra khỏi phòng của tôi, rời khỏi nơi này. Đừng nghĩ rằng tôi sẽ để xe đưa cô về, không phải là trước đây cái gì cô cũng có thể ứng phó tốt hay sao? Từ đây rẽ trái đi hơn một cây là có thể bắt được xe. Chặn lại một chiếc xe, trở lại bên cạnh Vinh Tuấn. Hãy hưởng thụ thật tốt thân phận làm bạn gái của nhạc sĩ của cô đi, sau này tôi sẽ không có bất kỳ thăm dò nào với cô nữa".
Sượt qua vai trái của Trình Điệp Qua, Nặc Đinh Sơn bước từng bước đi tới cửa. Cô cúi đầu liếc nhìn áo sơ mi của mình, cổ áo bị xé rách khiến cho một bên dây áo ngực của cô bị lộ ra ngoài. Dường như Trình Điệp Qua đang ở đằng sau đang híp mắt lại.
"Không cần lo lắng, tôi đảm bảo cô sẽ không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào, bởi vì dưới cái nhìn của tôi cô vẫn còn lâu mới đạt tới điều kiện để cho đàn ông đói bụng ăn quàng". Trình Điệp Qua ở phái sau cô lạnh lùng nói tới.
Nặc Đinh Sơn che cổ áo lại, mở cửa ra. Theo như Trình Điệp Qua nói, cứ đi về phía trước, sau đó rẽ trái.
Gió đêm tạt thẳng vào mặt làm cho Nặc Đinh Sơn run rẩy, cô đã đi được một lúc rồi. Đây là một con đường vô cùng hẻo lánh, trên đường xe cộ thưa thớt. Mỗi khi có đèn xe chiếu tới phía này của cô, Nặc Đinh Sơn đều sẽ cúi đầu. Một số đồ vật đáng giá đã được cô cất đi rồi, vì vậy sẽ không có sợ bị cướp của. Còn cướp sắc... thì như Trình Điệp Qua nói đó, trên con đường này không có một chiếc xe dừng lại hỏi thăm hoặc là tới bắt chuyện.
Đi tiếp một đoạn nữa thì một chiếc xe đã dừng lại bên cạnh Nặc Đinh Sơn. Nặc Đinh Sơn vội vàng cúi đầu xuống, sau đó cô nghe thấy một âm thanh nghi hoặc thăm dò: "Nặc Đinh Sơn".
Đó là giọng một cô gái. Nặc Đinh Sơn xoay mặt qua, sau đó cô đã nhìn thấy một khuôn mặt đã lâu không gặp. Chu Mỹ Bảo.
Lúc Chu Mỹ Bảo chắc chắn người đang đi trên đường ấy là Nặc Đinh Sơn thì cô ấy gần như đã biết vì sao đột nhiên lại nhận được chỉ thị của Trình Điệp Qua muốn cô quay lại nội thành Manchescher một chuyến, hơn nữa anh, người sau khi nói xong công việc thì chưa bao giờ mang theo bất kỳ giao tình cá nhân nào còn cố ý bổ sung thêm một câu "Tốc độ xe chậm lại một chút, chú ý an toàn".
"Lên xe đi, vừa hay tôi phải quay về nội thành, tôi có thể tiện đường đưa cô một đoạn". Chu Mỹ Bảo ra sức đem lời nói cho ra dáng.
Nặc Đinh Sơn lên xe của Chu Mỹ Bảo, lúc này cô mới nhớ tới Chu Mỹ Bảo là trong số ít người biết mối quan hệ của cô và Trình Điệp Qua. Nhận thức này khiến cho Nặc Đinh Sơn bứt rứt không yên.
Thoáng cái đã thấy xe cách nội thành Manchester càng lúc càng gần.
Nặc Đinh Sơn cuối cùng cũng mở miệng: "Bây giờ tôi đang ở cùng với A Tuân".
"Tôi đã thấy qua trên báo rồi, không cần phải lo lắng, tôi không phải là người lo chuyện bao đồng đâu". Chu Mỹ Bảo nói.
Trước đó không lâu Chu Mỹ Bảo đã nhìn thấy trên báo Nặc Đinh Sơn rõ ràng đã trở thành bạn gái của Vinh Tuấn. Chu Mỹ Bảo biết quan hệ của Vinh Tuấn và Trình Điệp Qua. Liên quan tới mẩu tin tức xuất hiện ở trên báo Trình Điệp Qua như là nhắc nhở cô đừng quản việc không đâu. Tiếp sau đó Trình Điệp Qua còn dùng một câu như thế này: "Tôi và cô ấy đã sớm kết thúc rồi" để nói rõ mối quan hệ của anh và Nặc Đinh Sơn.
Hiện tại Chu Mỹ Bảo linh cảm được quan hệ của hai người này còn lâu mới kết thúc.
Xe hướng về phía nội thành Manchester, cũng trong lúc đó Vinh Chân đã đứng ở trong gió đêm.
Ngẩng đầu, Vinh Chân nhìn bầu trời ban đêm đen thẫm. Cô ấy không biết mình đã đứng ở chỗ này bao lâu rồi, cô thế nào cũng nghĩ không ra.
Lời nói của Trình Điệp Qua vẫn còn văng vẳng bên tai, dùng giọng điệu rất ôn hòa, có chút lạnh lùng kèm theo chút động viên, anh nói: "Vinh Chân, Em đối với anh mà nói giống như là một loại tiếc nuối hơn, có thể trước đây anh đã từng cho rằng loại tiếc nuối này là sự canh cánh trong lòng, thế nhưng bây giờ loại tiếc nuối này chỉ đơn thuần giống như một trận thi bóng đã bị bỏ qua thời trung học vậy".
"Một chủ nhật nào đó, anh và đám bạn của anh đã hẹn đi chơi bóng, ánh nắng rất đẹp làm cho anh không chịu được mà ngủ gật. Sau khi tỉnh lại anh đã đứng ở trên sân bóng trống không, có chút mất mát nhưng ngoài ra thì không còn gì khác nữa".
"Bây giờ Tiểu hồ ly với anh mà nói chỉ là trận đấu bóng bị bỏ lỡ thôi".
Không. Không! Vinh Chân không tin, cô càng tin lời của Nặc Đinh Sơn nói hơn, cô không muốn tin lời của Trình Điệp Qua. Khi cái cần cẩu kia rơi xuống phía cô, khi đó cô đứng ngược sáng, anh ngược sáng đi về phía cô. Sự hoảng sợ của anh cô nhìn thấy rất rõ ràng: Nếu như cái cần cẩu đó đập trúng cô thì đời này vĩnh viễn không còn gì nữa.
Khi anh đem cô ôm vào trong ngực, thân thể của anh còn run dữ dội hơn cả cô.
Vì vậy Vinh Chân không muốn tin lời của Trình Điệp Qua, cô ấy không muốn tin lời của anh. Cô muốn tranh luận với anh, cô muốn dùng lời lẽ sắc bén mạnh mẽ nhất chất vấn anh. Đi về phía chỗ ở của Trình Điệp Qua, Vinh Chân co cẳng chạy.
Về tới Manchester đã là khoảng mười giờ. Đóng cửa phòng lại, Nặc Đinh Sơn tựa trên cánh cửa cảm thấy mệt mỏi. Ngày hôm nay dường như đã tiêu hao của cô rất nhiều sức lực rồi. Bất kể trên tâm lý hay là trên thân thể, cô nghĩ cô cần phải tắm rửa thật tốt rồi ngủ một giấc, ngày mai tỉnh lạ ăn mặc thật đẹp. Giống như Vinh Chân nói vậy, ăn mặc thật đẹp để tới buổi hòa nhạc của A Tuấn. Sau đó ở trong tiết mục đặc biệt đã sớm được chuẩn bị kia, ở trong thời khắc đó làm ra vẻ mặt vui tới phát khóc, để A Tuấn mang nhẫn lên ngón tay vô danh của cô.
Ngâm mình ở trong bồn tắm Nặc Đinh Sơn gọi điện thoại cho Vinh Tuấn. Bởi ngày hôm nay thời gian diễn tập dài, để nghỉ ngơi dưỡng sức đêm nay Vinh Tuấn sẽ ở lại phòng luyện tập.
"A Tuấn, ngày mai em muốn xin anh cho nghỉ phép". Nặc Đinh Sơn nói với Vinh Tuấn.
"Lại xin nghỉ? Lý do?" Giọng của Vinh Tuấn nghe là giận thật rồi, anh thật giống y chang như mấy ông chủ keo kiệt vậy.
"Em muốn để mình trang điểm thật đẹp". Nặc Đinh Sơn kéo dài âm thanh: "Ngày mai quả thật là lần đầu em lấy thân phận là bạn gái của Vinh Tuấn ngồi ở vị trí khách mời đặc biệt".
Nặc Đinh Sơn nghĩ lời của cô nhất định làm cho người đàn ông ở đầu kia điện thoại tươi cười rạng rỡ. Anh đã đem tâm tình của anh lộ hết trong giọng nói của anh rồi: "Em đúng là một cô gái thích hư vinh đấy!".
Nặc Đinh Sơn cúp điện thoại, cô đã nhìn thấy trên bề mặt gạch men của phòng tắm gương mặt của mình. Khóe miệng đang cười, nhưng trong đáy mắt lại là một mảng tĩnh lặng.
Nhắm mắt lại, cứ như vậy thì cô sẽ không nhìn thấy trong đáy mắt của mình những thứ làm người ta không vui mà mất cả khẩu vị. Ngày mai là ngày thứ nhất cô muốn học yêu A Tuấn.
Ngày hôm sau, thời tiết Manchester tiếp tục u ám như hôm qua. Nặc Đinh Sơn không nhìn thấy Vinh Chân trên bàn ăn, người giúp việc đang dọn món ăn lên nói cho cô biết tối hôm qua Vinh Chân chưa có quay về.
Nặc Đinh Sơn không để cho mình nghĩ tiếp tới vấn đề tối hôm qua Vinh Chân chưa trở về. Sau khi ăn xong bữa sáng Nặc Đinh Sơn gọi tới di động của Vinh Chân, hôm qua Vinh Chân nói với Nặc Đinh Sơn đã hẹn trước giúp cô với thẩm mỹ viện. Nhưng mà Nặc Đinh Sơn không gọi được vào di động của Vinh Chân, điện thoại của Vinh Chân vẫn nằm trong tình trạng khóa máy.
Ngày hôm nay đúng là Nặc Đinh Sơn đã đem thời gian một ngày của cô tiêu hao vào việc mặc quần áo, trang điểm. Mái nghiêng, tóc dài thẳng đã bị biến thành lọn quăn, phối hợp với bông tai ngọc bích mà mẹ Vinh Tuấn đã đưa cho, lễ phục màu trắng hở lưng.
Đúng bảy giờ Nặc Đinh Sơn xuất hiện ở trung tâm nghệ thuật Manchester, đây là một trong ba sân khấu biểu diễn lớn của Manchester. Vinh Tuấn cùng ba thanh niên chủ nhà khác nhận được yêu cầu của chính phủ Manchester biểu diễn ở đây vì mọi người mang tới một buổi hòa nhạc tên là "Cơn bão chủ nghĩa lãng mạn cổ điển". Vinh Tuấn là khách đặc biệt biểu diễn cuối của buổi hòa nhạc này.
Quang cảnh buổi hòa nhạc được bài trí giống như bầu trời sao lớn, Vinh Tuấn đứng ở cửa vào của buổi hòa nhạc, lúc nhìn thấy cô ở rất xa đã mở rộng hai tay.
Nặc Đinh Sơn đi tới, đi về phía cánh tay mở rộng về phía cô, tay vòng lấy eo của anh ấy, đầu tựa lên trên vai của anh ấy: "A Tuấn".
"Suýt chút nữa anh đã sắp không nhận ra em rồi". Âm thanh của Vinh Tuấn mang theo sự vui vẻ.
"Như vậy từ con người của em tới cái tên của em liên tưởng tới vấn đề về giới tính của em hay không?" Nặc Đinh Sơn hỏi, khi đó Vinh Tuấn nói lời này cô quả thật đã nhớ rất rõ.
Đúng tám giờ, sân khấu biểu diễn có thể chứa chỗ ngồi cho tám ngàn chỗ ngồi đã không còn chỗ trống. Làm Nặc Đinh Sơn vô cùng vui vẻ chính là tám ngàn khán giả có một nửa là tới vì Vinh Tuấn. Trong thời gian ở Manchester Vinh Tuấn đã từng mấy lần có mặt ở vài buổi biểu diễn công ích, mấy lần xuất hiện này đã làm anh tích lũy không ít tiếng tăm.
Vị trí hiện tại của Nặc Đinh Sơn là bên tổ chức để lại cho người nhà của khách mời biểu diễn. Bốn vị trí cũng chỉ ngồi có Nặc Đinh Sơn và quản lý của Vinh Tuấn, hai chỗ ngồi khác là để cho Vinh Chân và Trình Điệp Qua. Năm phút trước, Vinh Chân vừa gọi điện thoại tới cho Vinh Tuấn nói thân thể không thoải mái sẽ không tham dự buổi hòa nhạc của anh ấy. Mà văn phòng của Trình Điệp Qua đã đưa tới lẵng hoa truyền đạt lại bởi vì công việc của anh nên không tới được.
Tám giờ mười phút, người khách mời đầu tiên lên sân khấu biểu diễn.
Tám giờ bốn mươi phút, vị khách mời thứ hai lên sân khấu biểu diễn.
Chín giờ, Trình Điệp Qua xuất hiện.
Hết chương 47!
Truyện khác cùng thể loại
92 chương
10 chương
20 chương
67 chương
24 chương
123 chương
10 chương