Sói Tới Rồi!
Chương 103
Trương Diệu Lệ vẫn còn nhớ buổi sáng hôm ấy, cô ấy đã nhận được tờ văn kiện từ chỗ bà chủ nhà, Tập văn kiện đó nhìn sơ qua thì rất bình thường, trên tập văn kiện có chung con dấu của chính phủ Nam Phi và Chính Phủ Anh, trên văn kiện đề người nhận là Nặc Đinh Sơn, tập văn kiện này làm cho cô ấy khiếp sợ, Trương Diệu Lệ run rẩy mở tập văn kiện ra, một số văn bản chứa trong tập văn kiện cô ấy dường như đã nhìn thấy Nặc Đinh Sơn năm 19 tuổi một mình đi tới Nam Phi.
"Sau khi Susan chết tôi đã nằm trong khách sạn ngủ ba ngày ba đêm, sau khi tỉnh lại tôi đã mang tro cốt của Susan và Emma về Notting Hill". Chuyện mùa thu năm Nặc Đinh Sơn 19 tuổi, cô chỉ kể qua loa như vậy cho Trương Diệu Lệ.
Nhưng lúc ấy Trương Diệu Lệ không biết chuyện ở phía sau còn rất nhiều: Còn Nặc Đinh Sơn chưa đầy 20 tuổi cũng không biết lấy dũng khí từ đâu ra, cô đã thuê vài tên cô đồ Nam Phi, nhanh chóng biết được chủ của chiếc xe đã gây ra cái chết cho Susan, cô cầm những chứng cứ thu thập được giao cho cảnh sát phụ trách vụ án này.
Cô tràn trề hy vọng chờ đợi hung thủ hại chết Susan nhận được sự trừng phạt của Pháp Luật, để an ủi linh hồn người đã mất.
Nhưng Nặc Đinh Sơn đợi được lại là cảnh sát đã cầm chứng cứ mà cô đã thu thập móc nối với hung thủ, thậm chí lúc cô tìm tới để tranh luận thì chủ nhân của chiếc xe gây chuyện còn thả chó của hắn ta ra cắn cô, còn người cảnh sát kia thì lái xe nghênh ngang rời đi. "Đây là lời khuyên của tôi dành cho cô, từ đâu tới đây thì hãy về lại nơi đó đi, tiền bạc ở Nam Phi chính là đại diện cho Pháp Luật". Chủ nhân của chiếc xe gây chuyện đã tặng cho Nặc Đinh Sơn một câu như vậy.
Nặc Đinh Sơn mang theo vết thương bị chó cắn trở lại khách sạn, vết thương ở gót chân làm cho Nặc Đinh Sơn ngủ ba ngày ba đêm trong phòng khách sạn, cơn sốt làm ra mồ hôi bị không khí nóng của Nam Phi làm bốc hơi sạch, sau khi bốc hơi lại ra tiếp đợt mồ hôi mới. May mắn là nhân viên phục vụ của khách sạn đã phát hiện ra cô. Lúc này Nặc Đinh Sơn mới nhặt lại được cái mạng trở về
Việc Nặc Đinh Sơn làm ngay khi tỉnh dậy chính là cầm viên kim cương mà Susan đã dùng cả sinh mạng để đổi lấy đi ra chợ đen, cô dùng viên kim cương đổi lấy tiền thuê tên cô đồ chuyên nghiệp có tiếng nhất của Nam Phi. Để cho tên lưu manh tên Mutombo dùng gậy ông đập lưng ông, hung thủ hại chết Susan đã gặp tại nạn xe mất mạng.
Sau đó Nặc Đinh Sơn đã mang tro cốt của Susan và Emma trở về Notting Hill.
Chuyện này xảy ra vào năm 2005. Mùa thu năm 2012 chính phủ Nam Phi đã bắt được một nhóm tội phạm nổi tiếng xấu xa ở địa phương Nam Phi, trong nhóm tội phạm này có một tên lưu manh tên là Mutombo, thông qua giao dịch lưu lại trong máy tính của Mutombo chính phủ Nam Phi đã tìm được Nặc Đinh Sơn, sau đó thì có cái phần văn kiện mà Trương Diệu Lệ nhận được vào buổi sáng hôm đó.
Cho tới nay trong lòng Trương Diệu Lệ có chút xem thường Nặc Đinh Sơn, bởi vì nhiều khi Nặc Đinh Sơn biểu hiện như một người cơ hội.
Mà buổi sáng hôm đó, Trương Diệu Lệ cứ thế không kịp chuẩn bị gì mà bước vào thế giới bí mật của Nặc Đinh Sơn. Sau khi biết rõ được tất cả mọi chuyện Trương Diệu Lệ đã chẳng hề do dự, khi việc đã được vạch trần Trương Diệu Lệ còn cùng thuyết phục Diệp Quang Trung, Diệp Quang Trung và Nặc Đinh Sơn đã thỏa thuận làm chứng nhận kết hôn, hơn nữa anh ấy còn từ bác sĩ khoa sản có quan hệ tốt với anh ấy lấy được tờ giấy xét nghiệm khám thai.
Cuối cùng Nặc Đinh Sơn đã mang giấy chứng nhận kết hôn với cả tớ xét nghiệm khám thai đưa tới cho Trình Điệp Qua.
Sau khi tờ chứng nhận kết hôn được chứng thực thì Nặc Đinh Sơn và Diệp Quang Trung đã nhanh chóng làm thủ tục ly hôn, cuộc hôn nhân của họ chỉ duy trì trong 72 tiếng đồng hồ ngắn ngủi.
Sau khi làm thủ tục ly hôn xong xuôi Nặc Đinh Sơn đã theo nhân viên áp giải tội phạm của Nam Phi leo lên phi cơ bay tới Nam Phi.
Ở sân bay khi Trương Diệu Lệ nhìn thấy chiếc còng tay sáng chói còng ở cổ tay Nặc Đinh Sơn thì cô ấy đã gào khóc, mà Nặc Đinh Sơn thì trái lại dùng bộ mặt điềm tĩnh nói khẩu hình miệng với cô ấy "Cám ơn".
Nửa tháng sau truyền tới tin tức từ bên phía Nam Phi, Nặc Đinh Sơn đã thành lập tội danh thuê người giết người, nhận hình phạt 6 năm tù, bởi vì nguyên nhân thành viên gia đình đặc biệt nên trung bình mỗi 2 năm cô sẽ được một lần tạm tha, mọi thứ xảy ra giống như những gì Nặc Đinh Sơn đã hy vọng trước đó.
Khi đó Trương Diệu Lệ đã cho là mọi chuyện đã kết thúc rồi.
Nhưng tất cả đã kết thúc rồi sao?
Không, vẫn chưa, hơn nữa lại càng giống như chỉ mới bắt đầu, nếu như Trương Diệu Lệ biết chuyện tiếp sau đó sảy ra với Nặc Đinh Sơn thì cô ấy nghĩ cô ấy nhất định sẽ hủy đi tờ văn kiện kia đi rồi, sau đó nghĩ mọi cách để Nặc Đinh Sơn mang Klein chạy trốn.
Nhưng thời gian vĩnh viễn không thể quay lại được, nên xảy ra cũng đã xảy ra rồi. Bây giờ Trương Diệu Lệ có thể làm được chính là dùng hết sức để giúp Nặc Đinh Sơn. Trong mắt cô ấy trên đời này không có người nào có quyền được hưởng hạnh phúc hơn Nặc Đinh Sơn. Sau khi biết được máy tính của mình đã bị hack, liên tưởng tới có lẽ Trình Điệp Qua đã biết tất cả rồi, thế là Trương Diệu Lệ đã mua vé máy bay từ London thẳng tới Bắc Kinh, cô gái tự xưng là thư ký của Trình Điệp Qua tên Chu Mỹ Bảo đã xác thực suy đoán của Trương Diệu Lệ.
Trương Diệu Lệ ngồi lên xe của Chu Mỹ Bảo, chiếc xe mở máy rời khỏi bãi đậu xe.
Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau Trương Diệu Lễ đã gặp được Trình Điệp Qua, anh ngồi trên đất dựa lưng vào tường, trên đất đâu đâu cũng có mảnh vỡ thủy tinh, trong không gian không lớn nồng nặc đầy mùi thuốc lá, cô gái dẫn cô ấy tới chỗ này trước khi rời đi đã đóng cửa lại.
Giày dẫm lên mảnh kính bể phát ra âm thanh chói tai, âm thanh đã làm kinh động tới người đàn ông ngồi trên đất trong tay vẫn còn điếu thuốc, trong khói thuốc lượn lờ người đàn ông ngẩng đầu lên nhìn cô ấy, chất nicotin đã làm cho ánh mắt người đàn ông phủ lớp sương mờ.
Dừng lại trước mặt Trình Điệp Qua.
Oh, người tình Hennessy.
Trương Diệu Lệ nghĩ nếu để cho đám con gái London bắt gặp người tình Hennessy trong lòng của họ như thế này nhất định là sẽ tan nát cả cõi lòng, họ nhất định sẽ sửa sang lại những ngọn tóc lôn xộn trên trán anh cho gọn gàng lại, dùng nước sạch lau cẩn thận từng chút một vệt máu ở giữa lông mày của anh, sau đó tìm trong tủ quần áo chiếc áo sơ mi sạch sẽ thay đi chiếc áo sơ mi đầy nếp nhăn mà anh đang mặc trên người bây giờ, sau đó dịu dàng hôn lên mắt của anh, hỏi anh hiện tại trong lòng anh đang đau khổ chuyện gì?
Trong ánh mắt mờ mịt dường như Trình Điệp Qua đã phải cố gắng lắm mới có thể nhận ra cô ấy: "Trương Diệu Lệ?"
Trương Diệu Lệ mỉm cười với Trình Điệp Qua, ánh mắt liếc trên mấy tờ giấy màu trắng rơi ở vị trí bên tay trái của anh, trên mặt giấy có mấy lần xuất hiện tên của cô ấy và Nặc Đinh Sơn.
Khom lưng nhặt văn kiện lên, Trương Diệu Lệ tìm một vị trí đối diện với Trình Điệp Qua, cũng như anh ngồi trên đất tựa lưng vào tường, chỉ vỏn vẹn mất năm phút Trương Diệu Lệ đã xem xong phần văn kiện này, quả nhiên như cô ấy nghĩ.
Khi cô ấy xem phần văn kiện đó Trình Điệp Qua đều yên lặng từ đầu tới cuối, ánh mắt của anh vẫn luôn chăm chú nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Văn kiện bị vất rơi tự do trên đất.
Cô ấy cười nói: "Nếu như anh cho rằng mấy thứ thể hiện trên tập tài liệu này có thể khiến cho Nặc Đinh Sơn lựa chọn coi thường mạng sống của mình thì anh đã quá khinh thường Nặc Đinh Sơn rồi".
Có lẽ "Nặc Đinh Sơn" trong miệng cô ấy đã kích động tới người đàn ông kia nên anh đã lạnh lùng quát: "Đừng nhắc tới cái tên này với tôi".
Trươn Diệu Lệ không thèm để ý tới Trình Điệp Qua, cô ấy rút từ trong hộp thuốc lá của Trình Điệp Qua ra một điếu thuốc: "Trình Điệp Qua, nếu như tôi nói cho anh biết, phần tài liệu mà anh thu được bất quá cũng chỉ là một phần nhỏ mà Nặc Đinh Sơn gặp phải trong hai năm này thì sao?"
Trình Điệp Qua ngồi ở đối diện nhìn cô ấy, trong ánh mắt hiện ra một sự bình tĩnh, chỉ là ngón tay đang cầm điếu thuốc hơi run rẩy.
Trương Diệu Lệ châm thuốc, chuyện lúc trước của Nặc Đinh Sơn quá nặng nề, nên cô ấy cần phải dùng chất nicotin để làm dịu bớt áp lực mà cô ấy phải chịu đựng. Sau khi phổi hấp thụ được chất cay của nicotin, Trương Diệu Lệ mở miệng, bắt đầu kể.
Khi Trương Diệu Lệ kể tới đoạn Nặc Đinh Sơn ở sân bay tay của Nặc Đinh Sơn bị mang lên chiếc còng thì tay của người đàn ông ấy run tới kịch liệt, điếu thuốc kẹp ở trên tay bị rơi xuống đất, tàn thuốc rơi lên một số chất liệu sợi thủy tình tỏa ra mùi khó ngửi.
Khi châm điếu thuốc thứ hai lên Trương Diệu Lệ đã kể tới thời điểm năm 2014. Đầu năm 2014, từ Nam Phi truyền đi một phần danh sách bí mật, phần danh sách bí mật này có đề cập tới vụ bê bối của hơn 100 nhà tù tàn bạo, mà nhà nhà tù Nặc Đinh Sơn bị giam cũng có trong danh sách kia. Sau khi tên nhà giam được tung ra thì chính là danh sách tên tù nhân đã bị chịu ngược đãi.
Khi Trương Diệu Lệ nói tới chỗ này, vẻ mặt của người ngồi đối diện cô ấy vẫn chưa có bất cứ chấn động nào trong thoáng chốc đã phơi ra biểu cảm cực kỳ kinh hãi, giống với vẻ mặt anh còn có tiếng hít thở của anh, giống như con thú hoang bị nhốt trong lồng sắt vùng vẫy lần cuối trước khi chết, anh thở dốc giống như sinh mạng sắp bị đứt mất, sau đó Trình Điệp Qua bắt đầu lảm nhảm trong tiếng thở dốc: Sẽ không, sẽ không, Nặc Đinh Sơn rất thông minh, cô ấy sẽ không, để cho mình, để cho mình....
Sau đó, trong lời rì rầm con mắt của Trình Điệp Qua vẫn cố định ở trên mặt của cô ấy: "Xin cô nói cho tôi biết, không có, không có, cầu xin cô đấy..."
Nước mắt cuối cùng vẫn không cách nào kìm chế được từ trong mắt Trương Diệu Lệ lăn xuống: "Rất tiếc, Trình Điệp Qua, tên của Nặc Nặc của chúng ta cũng xuất hiện trong danh sách đó".
Trong không gian đóng kín, một người nhìn một người không hợp mắt lại là chuyện hết sức hiển nhiên, da cô trắng hơn cô ta, mắt cô nhìn đẹp hơn cô ta, cô vô tình nói ra một câu, vân vân... đều sẽ nhận lấy một trận hành hung, Nặc Đinh Sơn bị ngứa mắt nhất, chính là vì cô ấy để tóc dài, tóc đen nhánh vừa mềm vừa thẳng, nhìn trong mắt mấy người đó chính là thứ chướng mắt.
Trong làn nước mắt mờ mịt, Trương Diệu lệ muốn một hơi nói ra những chuyện khó khăn nhất ấy: "Nặc Đinh Sơn cũng nằm trong danh sách những tù nhân bị ngược đãi được tung ra năm 2014, chuyện này tôi thường nghe được, chỉ là thế nào tôi cũng không nghĩ tới mấy chuyện thế này cũng có dính líu tới người tôi quen biết. Khi bị ngứa mắt thì hành hung một trận phải trả giá chính là đau đớn trên sinh lý, mà đau đớn trên tâm lý lại càng kéo dài hơn. Trình Điệp Qua, anh biết không, Nặc Đinh Sơn đã từng trải qua liên tục 13 đêm không ngủ".
"Cách khiến cho người ta 13 đêm liên tục không ngủ rất đơn giản, một cái ghế, một thùng nước, là có thể dễ dàng làm được, khi màn đêm buông xuống, họ mang Nặc Đinh Sơn cố định trên ghế, cột tay cô ấy để cho mặt cô ấy ngửa ra sau, trên trần nhà đặt một thùng nước, ở thùng đựng nước có khoét một cái lỗ nhỏ xíu, cứ cách ba phút là cái lỗ ấy sẽ nhỏ ra một giọt nước, giọt nước ấy vừa vặn nhỏ vào mắt của người ngồi trên ghế".
Trương Diệu Lệ vẫn không có khả năng một hơi nói hết chuyện này, khi đó, lúc mới nghe được chuyện này Trương Diệu Lệ vẫn có chút ngây dại, mà việc chính làm cho cô ấy khó chịu tới ngạt thở chính là sau khi cô ấy mang cách này đưa vào thực tiễn, nước từ trên trần nhà nhỏ xuống ngấm vào mắt của cô ấy, một giọt nước nhỏ xuôi theo viền mắt của cô ấy vừa được bay hơn mất, thì giọt nước mới lại bắt đầu nhỏ xuống, cứ thế mà suy ra, càng có sức công phá hơn chính là khi cơn buồn ngủ ập tới, giọt nước sẽ vô tình xua đi cơn buồn ngủ của cô, một buổi tối có bao nhiêu ba phút, 13 tối thì lại có bao nhiêu cái ba phút.
Ba tiếng cô ấy đã không chịu nổi rồi, mà Nặc Đinh Sơn lại phải chịu đựng sự giày vò này trong 13 đêm.
Trương Diệu Lệ hít thở từng hơi, tiếp tục nói:
"Mandela mất, Chính phủ Nam Phi tuyên bố lần lượt đại xá tù nhân, cuối cùng luật sư của Nặc Đinh Sơn đã ra sức dành lấy cơ hội đặc xá cho cô ấy, thời gian cô ấy ra tù được định lại vào tháng 6 năm 2014".
"Trình Điệp Qua, anh có biết chống đỡ Nặc Đinh Sơn vượt qua những cái ba phút nhiều vô số kể là cái gì không? Là Klein, cố chịu đựng thêm thì có thể gặp được Klein rồi, gặp được Klein thì sẽ không sao rồi, nhưng..."
Nói tới đây nước mắt Trương Diệu Lệ rơi như mưa, khóc không thành tiếng: "Nhưng, ba ngày trước khi Nặc Đinh Sơn ra tù, cô ấy lại nhận được một cuộc điện thoại, Klein đã chết".
Liên quan tới cái chết của Klein, Trương Diệu Lệ vừa thấy trong tài liệu chẳng qua cũng chỉ cho thấy đó là một cái chết bình thường, vì để giữ gìn danh tiếng của viện nghiên cứu y học Đức trên tờ báo cáo tử vong đã ghi chú là cái chết bình thường. Đúng vậy, có ai lại hoài nghi về cái chết của người bị mắc chứng lão hóa sớm đã sống tới hai mươi tuổi.
Cô ấy khóc không thành tiếng nói: "Trình Điệp Qua, anh thực sự cho cái chết của Klein là cái chết bình thường sao? Không, không phải. Klein không phải chết vì già, Klein chết do ngạt thở, trong đêm tối như mực, Klein đã dùng một chiếc bao tải trùm đầu mình lại, đứa trẻ đó trong lúc vô tình sau khi đã biết được Nặc Đinh Sơn vì mình mà làm tất cả mọi chuyện thì đã dùng cách này để kết thúc mạng sống của mình, nó nhắn lại cho Nặc Đinh Sơn một lời, là..."
Là, Là...
Trương Diệu Lệ thở gấp, dùng hết tất cả hơi sức nói ra lời Klein muốn nói cho Nặc Đinh Sơn nghe.
Nặc Nặc, đồng ý với em, xin chị nhất định phải hạnh phúc.
"Trình Điệp Qua, anh nói, anh nói, Nặc Đinh Sơn còn có thể tiếp tục sống không? Có thể không?"
Lúc này, tất cả nước mắt bị đã cạn hết vì dùng hết vào một hơi vừa rồi Trước mắt đã khôi phục lại một mảng trấn tĩnh, người đàn ông kia đã cuộn người lại giống như con nhộng, tay ôm lên đầu, đầu gối co lại, vùi đầu vào đầu gối, bờ vai không ngừng run rẩy, từ đầu gồi truyền ra âm thanh giống như tiếng nghẹn ngào, âm thanh đó khiến cho người nghe mà run sợ, giống như âm thanh phát ra từ dưới đáy của mười tám tầng địa ngục.
"Từ ngày đó trở đi Nặc Đinh Sơn bắt đầu gầy kinh khủng, sau khi ra tù cô ấy không dám trở lại London, không dám nhìn tới lời trăn trối mà Klein đã để lại cho cô ấy, không dám nhận điện thoại của tôi, tiếp đó sau khi đã qua năm lần tự sát không thành thì cô ấy đã bị đưa đến bệnh viện tâm thần, để đề phòng cô ấy tự sát họ đã nhốt cô ấy vào phòng quản chế hai mươi bốn tiếng, tiếp sau đó, tôi đã tìm tới cô ấy, khi rời Lodon tôi đã nhờ người ta bắt chước chữ viết của anh viết thư và bưu phẩm cho cô ấy, lá thư và bưu phẩn cuối cùng anh gửi cho cô ấy thời gian là vào ngày cuối cùng của năm 2013, sau đó tôi mang những bức thư giả đó tới tìm cô ấy".
"Tôi mang những bức thư ấy giao cho cô ấy, nói với cô ấy, Nặc Đinh Sơn đây là lý do mà cô nhất định phải tiếp tục sống trên đời này, đi tìm anh ấy đi, đi thực hiện lời dặn của Klein với cô".
Nặc Nặc, xin nhất định phải hạnh phúc.
"Nặc Đinh Sơn khi đó gầy giống như một que diêm, bác sĩ không cho đi, Nặc Đinh Sơn phải mất ba tháng mới làm cho mình tăng lên được hai kg, thế là cô ấy từ Nam Phi tới Bắc Kinh".
Ngày đó Trương Diệu Lệ và Nặc Đinh Sơn chia tay nhau ở sân bay Nam Phi, Nặc Đinh Sơn đi Bắc Kinh, Trương Diệu Lệ trở lại London.
Vì sao lại nói dối Nặc Đinh Sơn đó là do sự tin tưởng của Trương Diệu Lệ với Nặc Đinh Sơn, cô ấy tin trên người Nặc Đinh Sơn có năng lực hồi phục vô hạn, cho dù cuối cùng cô có thể ở cùng với Trình Điệp Qua hay không cô cũng có thể tìm lại được chính mình, cái Nặc Đinh Sơn cần chỉ là thời gian mà thôi.
"Trình Điệp Qua, bây giờ anh có còn thấy chuyện Nặc Đinh Sơn là ngu xuẫn không? Bây giờ anh có cảm thấy Nặc Đinh Sơn đã làm tổn thương tới anh không? Anh có còn vì mình không nhận được sự tin tưởng mà phẫn nộ nữa không?" Trương Diệu Kệ hỏi Trình Điệp Qua: "Có một câu hay nói thế này, khi chuyện xảy ra với mình thì tâm thái cũng trở nên khác biệt. Trình Điệp Qua, nhất định là anh đang nghĩ Nặc Đinh Sơn có thể nói chuyện này với anh, sau đó để cho anh nghĩ cách, trên thực tế tôi cũng đã đưa ra kiến nghị như vậy, nhưng Nặc Đinh Sơn đã từ chối".
"Có một nhà tâm lý hoc đã từng nói một câu thế này, đối diện với tình yêu đại đa số đàn ông đều có xu hướng chiếm đoạt, mà phụ nữ thì lại có xu hướng hiến dâng, sau khi biết sẽ đối mặt với chuyện gì Nặc Đinh Sơn đã nói với tôi một câu thế này, cô ấy nói..."
Ngày đó vẻ mặt Nặc Đinh Sơn dường như đã rõ ràng như chuyện ở trong tầm tay, cô ấy nói: "Trương Diệu Lệ, đây là một xã hội phát trị, mình không thể để cho Trình Điệp Qua vì mình mà làm bất kỳ chuyện gì can thiệp vào luật pháp được, mình cũng không nỡ để anh ấy vì mình mà làm ra những chuyện như vậy. Diệu Lệ, người như Trình Điệp Qua thế nào cũng sẽ là kiểu người tỏa sáng, mình không có thể giúp anh ấy chỉ có thể làm được chính là không để cho anh ấy gặp phải phiền phức, đây chính là cách mình yêu anh ấy".
Có lẽ đó chính là yêu, khi một loại tình cảm mà yêu tới sâu đậm thì sẽ cho thấy được sự mộc mạc thuần túy nhất.
Trong giây phút ấy Trương Diệu Lệ cảm thấy mình đã trở thành một sứ giả, xuyên qua thờ gian dài đằng đẵng mang lời của người con gái tên Nặc Đinh Sơn đã nói ngày đó nói từng câu từng chữ cho Trình Điệp Qua, người cô yêu.
Trình Điệp Qua ngẩng đầu lên nhìn cô ấy.
Cô ấy nói với anh: "Trình Điệp Qua, khi tôi mang công văn này giao cho Nặc Đinh Sơn tôi đã khóc, nhưng cô ấy không khóc, cô ấy trái lại còn an ủi tôi".
Hôm ấy cô nói: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì Trương Diệu Lệ, mình đã tưởng tượng ra ngày này sẽ đến, mình cũng đã sớm chuẩn bị xong tâm lý từ lâu rồi".
Loạt nước mắt mới lại chảy giàn dụa trên mặt Trương Diệu Lệ: "Nhưng anh biết không? Trình Điệp Qua, khi Nặc Đinh Sơn nói với tôi những lời ấy cô ấy đã khóc, đó là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy khóc, nước mắt nước mũi dính hết cả vào tóc, nhưng trong cổ lại không phát ra được bất kỳ âm thanh nào, khi đó tôi đã nghĩ, cô ấy phải lưu luyến anh cỡ nào mới có thể khóc thành như vậy".
Trong làn khói thuốc lượn lờ, bốn bề vắng lặng như cái chết, thời gian như chiếc đồng hồ cát.
Khi màn đêm buông xuống, người đàn ông đứng dậy từ trên đất, đi về phía cửa phòng.
"Trình Điệp Qua, anh muốn đi đây?"
"Tôi nhớ cô ấy rồi, tôi phải tìm cô ấy, tôi phải ôm cô ấy, tôi phải hôn cô ấy".
Trước khi tạm biệt, Trương Diệu Lệ còn nói với Trình Điệp Qua một câu thế này.
"Cho tới tận bây giờ Nặc Đinh Sơn vẫn rất tự ti, loại tự ti ấy xuất phát từ trong cốt tủy, cho nên cô ấy không dám tranh thủ, cũng bởi vì tự ti nên cô ấy rất sợ anh biết được chuyện cô ấy ngồi tù, và tất cả mọi chuyện đã xảy ra với cô ấy. Trình Điệp Qua, về điểm này mong anh thông cảm cho cô ấy, mỗi cô gái đều hy vọng mang những điều tốt đẹp nhất của mình thể hiện ra trước người mình yêu, cho nên anh phải làm như chưa biết tất cả mọi chuyện, tôi tin rằng cho dù thời gian trôi qua bao lâu, thì cuối cùng tới một ngày Nặc Đinh Sơn cũng nói cho anh biết những chuyện này thôi".
"Mà Trình Điệp Qua, chuyện sau này anh phải chính là chữa khỏi bệnh tự ti của cô ấy, anh nhất định phải làm cho cô ấy sống kiêu hãnh hơn bất kỳ ai".
Khi màn đêm buông xuống, mơ hồ nhưng phân biệt được rõ là trong đáy mắt người đàn ông ấy lóa lên ánh sáng, anh gật đầu nói với cô ấy:
"Trương Diệu Lệ, tôi sẽ luôn cảm ơn cô, đồng thời tôi cũng cam kết, Nặc Đinh Sơn của chúng ta so với bất cứ ai cũng sẽ sống như một bà hoàng".
Sau đó bóng hình của anh biến mất trong màn đêm mênh mông.
Trương Diệu Lệ mua vé may bay quay lại London, cô ấy đáp chuyến bay lúc nửa đêm để trở lại London, không ai biết cô ấy đã tới nơi này.
MM
Hết chương 94!
Truyện khác cùng thể loại
99 chương
71 chương
186 chương
246 chương
26 chương
10 chương
10 chương
86 chương