Sói thuần mèo

Chương 53 : Giao đấu 1

Dịch Khánh Tùng tay cầm theo cốc caffe đi vào bên trong, hướng thẳng thang máy bước tới. Thong dong chờ thang máy đưa tới tầng 3, nơi dành riêng cho các câu lạc bộ liên quan tới võ thuật. Hắn đã sớm quen thuộc phòng dành cho tiệt quyền đạo ở vị trí nào, tự mình đi tới một cách thuần thục. Vừa vào đến cửa, những thành viên của câu lạc bộ từ già đến trẻ niềm nở đón chào hắn: "Đại sư huynh đến kìa!" "Mấy nay đại sư huynh chẳng thèm đến gì, bọn em đã rèn lên cao thủ rồi đấy nhé!" Dịch Khánh Tùng nghe vậy cảm thấy rất hứng thú, sự kiêu ngạo của kẻ muốn chinh phục, muốn làm chủ như hắn bỗng chốc cháy lên dữ dội: "Vậy sao? Tôi rất mong đợi đấy!" Một thành viên nữ nói: "Đại sư huynh đừng nghe bọn họ! Khéo toàn câu lạc bộ võ của Phú Thịnh cũng đánh không lại anh ấy chứ!" "Nghe nói Phú Thịnh sắp tổ chức đại hội giao lưu. Các câu lạc bộ cùng một trường phái sẽ cử người ra tranh tài giao lưu." Câu lạc bộ Phú Thịnh có tổng cộng 20 tầng, mỗi tầng là một loại câu lạc bộ. Tầng 1 là canteen, kiêm nơi đăng ký thẻ thành viên. Tầng 2 là dành cho môn phái cờ, mỗi phòng là một bộ môn cờ khác nhau. Tương tự như vậy sẽ có tầng 3 dành cho dân luyện võ, tầng 4 học vũ đạo (nhảy, múa), tầng 5 rèn luyện thể hình (yoga, thiền, dưỡng sinh, gym,...),tầng 6 hội họa, tầng 7 âm nhạc (hát, nhạc cụ), tầng 8 chụp hình, tầng 9 thiết kế (đồ họa, kiến trúc, thời trang,...), tầng 10 học gia công gia tránh (cắm hoa, nấu ăn, làm đồ thủ công, học lễ nghi), tầng 11 các môn liên quan tới trí tuệ (xoay rubik, yoyo, phát minh hóa học, khoa học,...) từ tầng 12 đến tầng 20 là nơi dành cho các câu lạc bộ dạy học từ lớp 1 đến lớp 12 hoặc dậy nâng cao cho các chương trình cao đẳng đại học với đủ thứ môn. Ngoài trong nhà ra, câu lạc bộ Phú Thịnh còn có bãi đất rất rộng tại ngoại thành dành cho các câu lạc bộ ngoài trời. Như bắn súng, bắn tên, bóng chày, đánh gôn,... Nhưng những nơi này đều có giờ giấc hành trình đối với những ai không có xe riêng, bởi cả ngày chỉ có hai chuyến tới nơi luyện tập vào hai khoảng thời gian nhất định. Còn người có xe riêng thì đi lại bình thường. Hàng năm, Câu lạc bộ Phú Thịnh sẽ tổ chức những giải đấu giao lưu giữa các bộ môn có thể đối kháng với nhau. Ví dụ như các môn liên quan tới võ thuật, âm nhạc, nhảy múa,... Còn những môn không thể đối kháng như các môn bóng, vẽ tranh, cờ sẽ được tổ chức giải nội bộ và được trao giải vô cùng hậu hĩnh. Mỗi người sau khi đăng ký thành viên xong sẽ được cấp thẻ có công dụng giống như thẻ ngân hàng, nhưng có hai công dụng là: thứ nhất là qua cửa, nếu không có thẻ sẽ rất phiền phức bởi an ninh ở đây rất chặt chẽ. Thứ hai là dùng để thanh toán khi mua đồ ăn ở canteen. Mỗi thành viên phải đóng một khoản phí theo thỏa thuận ban đầu và nạp tiền vào thẻ để mua đồ ăn cũng như dụng cụ cần thiết vì câu lạc bộ này chỉ thanh toán bằng thẻ nội bộ. Ngoại trừ các khách hàng chỉ đến đây mua thức ăn đồ uống, hoặc các dụng cụ thiết yếu cho nhu cầu của họ. Dịch Khánh Tùng nghe vậy lắc đầu: "Tôi không có thời gian, mọi người tham gia đi!" Cô thành viên nữ tên Kiều Thanh Yên, không vui bĩu môi: "Chẳng có tinh thần đồng đội gì hết!" Cô đứng dậy, kênh kiệu hất mặt về phía hắn: "Sư huynh có muốn đấu một trận không?" Dịch Khánh Tùng cười nửa miệng: "Sư muội nhớ nương tay!" Một thành viên khác cầm đầu hô hào: "Mọi người cá ai sẽ thắng?" "Một bên là đại sư huynh, một bên là lục sư muội ai ya, khó quá!" "Lục sư muội cố lên!" "Cần gì cá, ai thua bao ăn nha!" Kiều Thanh Yên liếc qua đám người ở ngoài ăn dưa chờ hưởng thụ kia: "Các người cũng tự chia phe đi, bên nào thua bên đấy trả tiền!" Trong nháy mắt, đám người trong câu lạc bộ tiệt quyền đạo chia đôi hai nửa, chia nhau ngồi phía sau người mình chọn hô hào cổ vũ. Dịch Khánh Tùng lâu ngày không hoạt động nhiều, thấy cảnh này càng thêm hứng thú: "Lục sư muội!" Kiều Thanh Yên đứng thẳng người đối diện với Dịch Khánh Tùng, cười ngạo nghễ: "Đại sư huynh đừng vì em là con gái mà nương tay!" "Nhất định rồi!" Đôi bên nghiêm chỉnh cúi người chào đối thủ, ánh mắt hai người kiên định sắc bén, không ai nhường ai. Những người có mặt ở đây bị khí thế từ họ làm cho căng thẳng đến nghẹt thở. Cả hai người bọn họ đều từng đoạt quán quân tiệt quyền đạo giải quốc tế cách nhau đúng ba năm. Dịch Khánh Tùng năm 2018, Kiều Thanh Yên năm 2021 cũng là giải mới kết thúc của vài tháng trước. Hai con người này tham gia câu lạc bộ tiệt quyền đạo cũng cách nhau thời gian ba năm, 2017 và 2020. Nhân duyên của bọn họ cũng rất đặc biệt, khiến bao người của câu lạc bộ này phải ngưỡng mộ! Bọn họ vừa là một cặp bài trùng, vừa là một cặp đối thủ. Trên sàn đấu, không ai nhường ai, bất phân thắng bại. Những người trong cuộc đều biết kỹ thuật của Dịch Khánh Tùng lợi hại thế nào, chẳng qua vì nhường nhịn phái yếu nên mới nương tay với Kiều Thanh Yên nhiều lần. Và điều này cũng khiến cô ghét nhất, Dịch Khánh Tùng không tới thì thôi, cứ tới là lại bị cô lôi cổ ra giữa sàn đánh một trận cho bõ tức! Mọi đường quyền do Dịch Khánh Tùng đưa ra vừa nhanh vừa dứt khoát. Nhưng Kiều Thanh Yên cũng không phải hạng xoàng, tuy bề ngoài cô thanh mảnh xinh đẹp nhưng cô là người có tốc độ còn nhanh hơn cả Dịch Khánh Tùng, cô dễ dàng tránh đi những đòn hiểm hóc, ra đòn thoạt nhìn nhẹ nhàng như múa lại hiểm hốc trí mạng. Cả hai bị đối phương đánh lùi về hai bên, mồ hôi trên trán đổ đầm đìa. Cả hai nhìn nhau bằng ánh mắt rực lửa, và sự phấn khích như muốn phát điên. Gặp đối thủ xứng tầm có khác, ai ai cũng muốn thể hiện thị uy. Kiều Thanh Yên vuốt ngực thở dốc: "Đại sư huynh đang nhường em đấy à?" Dịch Khánh Tùng cười lãnh đạm: "Là lục sư muội tiến bộ vượt bậc!" "Đại sư huynh thật biết nói đùa!" Trao đổi với nhau vài câu xong, cả hai như con mãnh thú muốn tranh dành vị trí đầu đàn, lao vào nhau đánh đấm quyết liệt. Kiều Thanh Yên tấn công dữ dội, tay đấm chân đá, động tác nhanh chóng mặt. Dịch Khánh Tùng lại ra công phòng thủ, chặn đứng mọi đường đi nước bước của cô gái đối diện. Càng đánh hắn càng thêm kích thích, ngay trước mắt bao người dứt khoát kề ngang bàn tay ngay sát cổ cô, thành công kiềm hãm mọi đường quyền tiếp theo. Hắn điềm đạm thu tay lại, cười nhạt: "Lục sư muội, em thua rồi!" Kiều Thanh Yên không vì bị thua mà tức giận, ngược lại cô còn cảm thấy vô cùng phấn khích. Tự nhiên áp sát Dịch Khánh Tùng, huých cùi trỏ vào hông hắn cười gian: "Đại sư huynh có bạn gái phải không?" Những thành viên còn lại nghe vậy phấn khích túm tụm lại gần hai người, reo hò đến điếc cả tai: "Đại sư huynh có bạn gái á?" "Khi nào vậy?" "Sao lục sư muội lại biết?" Kiều Thanh Yên: "Ngày trước dù có thế nào đi nữa đại sư huynh cũng chẳng bao giờ để em bị thua, giờ thì khác rồi, người ta chỉ muốn thua mỗi một người thôi!" "Đại sư huynh có bạn gái mà không nói nha!" "Chơi vậy không đẹp đâu!" Bỗng có hai cậu con trai quay mặt vào nhau, một người giả giọng Dịch Khánh Tùng, người còn lại nhái giọng bánh bèo: "Ứ hự! Anh đừng có thua người khác ngoài em nhaaa!" "Đương nhiên rồi bảo bối, anh chỉ thua mỗi em!" "Hí hí hí!" "Muốn làm ngựa hay gì?" Dịch Khánh Tùng bị đám người trong câu lạc bộ chọc cho vài câu đã xấu hổ đến nỗi vành tai đỏ như cua luộc, hắn đẩy đám người đang bu như kiến này ra, quyết liệt xua đuổi: "Mau tránh ra hết đi!" "Ha ha! Đại sư huynh ngại kìa!" Dịch Khánh Tùng liếc xéo Kiều Thanh Yên, cô cũng chẳng vừa làm mặt xấu lè lười chọc lại hắn. *** Tại quầy bar của canteen, một người thanh niên với thân hình cao gầy cân đối. Phong cách ăn mặc của hắn rất thời thượng, rất có gu thẩm mỹ trong tông màu đen u ám. Dung mạo tuấn tú, ngũ quan bất phàm, điểm thu hút đặc biệt nhất của hắn là mái tóc đen bóng dài quá hông. Hắn đứng trước quầy bar, lãnh đạm mở lời: "Cho bao thuốc ba số!" Cố Thương không dám chậm trễ, nhanh chóng lấy trong tủ một bao thuốc 555, hai tay đưa về phía người thanh niên có diện mạo thu hút mọi ánh nhìn ấy. Hắn đón nhận bao thuốc, vứt cho Cố Thương một tờ 500 HU toan quay người rời đi thì bị cô gọi lại: "Anh ơi, anh quên lấy tiền thừa này!" Nhưng hắn hoàn toàn xem thường lời của cô, không hề có ý quay lại lấy tiền thừa. Cố Thương không thích cái thái độ bố đời của hắn chút nào, dù không vui cô cũng không dám thể hiện ra ngoài, bởi khách hàng là thượng đế. Cô đành ngậm ngùi cất tiền vào khay tủ của cửa hàng. Hắn đang đi, bỗng điện thoại trong túi hắn vang lên. Hắn lấy điện thoại áp lên tai nghe, chẳng biết đầu dây bên kia nói gì khiến ánh mắt đen như ngọc thạch của hắn ánh lên tia nham hiểm chết chóc. Hắn cắn hờ đầu thuốc lá vừa rút ra khỏi bao, cười tà mị: "Được!" Hắn tắt máy, xoay người đi vòng ngược lại tới thẳng thang máy, bấm chọn số 3 trên bảng điều khiển. Cửa thang máy vừa mở, hắn đi thẳng tới phòng của câu lạc bộ tiệt quyền đạo. Vừa hay người cuối cùng của câu lạc bộ đang chuẩn bị để rời đi. Dịch Khánh Tùng thoáng ngạc nhiên khi có người từ bên ngoài đi vào. Xét tổng thể từ phong cách ăn mặc đến khí chất bên ngoài, hắn tự hiểu kẻ trước mặt này không hề tầm thường. Hắn đã quen mặt mọi người và chắc chắn đây không phải người của câu lạc bộ, hắn có cảm giác tên này không hề có ý thiện cảm nào dành cho hắn. Dịch Khánh Tùng không quá quan tâm tới tên lạ mặt này, vứt vỏ li caffe của mình vào trong thùng rác, toan cứ thế đi ngang người kia để rời đi. Người đó chợt mở lời, âm thanh lạnh lùng kiêu ngạo, lại đậm chất đe dọa: "Đánh một trận không?" Như thể chắc chắn với Dịch Khánh Tùng rằng muốn ra khỏi cửa mà không đáp ứng điều kiện sẽ không hề dễ dàng. Nhưng Dịch Khánh Tùng hắn là ai kia chứ? Sao có thể dễ dàng bị kẻ khác uy hiếp đe dọa? Hắn cười nhạt, ngạo nghễ liếc qua người đối diện và hắn cũng đang liếc qua nhìn lại hắn, đôi con ngươi đen như ngọc sắc lạnh của hắn ta khiến Dịch Khánh Tùng thoáng dè chừng... Dịch Khánh Tùng: "Lý do?" "?" "Lý do để tôi đánh với cậu?" "Tôi nghe nói anh mạnh nhất câu lạc bộ tiệt quyền đạo." "Mỗi thế thôi?" Dịch Khánh Tùng mỉa mai, toan cứ thế bước đi thì bị người kia không nói một lời đã đánh một quyền cực mạnh về phía hắn, hắn không chút lao lúng, nghiêng người một bên tránh đòn, nhẹ nhàng chặn đầu nắm tay của người đó. Người đó cười nhạt, ánh mắt ngập tràn tia thích thú, sử dụng tay còn lại đánh thêm một quyền về phía Dịch Khánh Tùng, lực đạo mạnh hơn cú đấm đầu tiên gấp ba lần. Dịch Khánh Tùng chụm hai khuỷu tay vào nhau, giơ cao quá mặt để phòng thủ. Trong lòng sôi sục lửa nóng, hắn ta có thể đánh hắn lùi lại vài bước chân, quả thật không hề tầm thường một chút nào! Dịch Khánh Tùng ra thế chuẩn bị chiến đấu, người đối diện cũng chẳng hề cợt nhả, hai bên như hai con thú khát máu, nhìn nhau chằm chằm: "Tên gì?" "Minh! Lâm Đại Minh!"