Sói thuần mèo
Chương 38 : Châm cứu
Chung cư Tùng Lữ dưới ánh bình minh, thanh lịch mộc mạng. Những tia khúc xạ phản chiếu với các ô cửa kính tựa những viên pha lê xinh đẹp khiến những người trở về sau một buổi tập thể dục thêm sảng khoái. Khung cảnh tĩnh lặng yên bình là thế, lại bị phá tan bởi một tiếng hét long trời nở đất tại số nhà 118 tầng số 8.
Mọi hoạt động không hề bị điều đó làm cản trở vẫn rất quy củ diễn ra đều đặn. Bởi chung cư Tùng Lữ này mọi nhà đều có không gian cách âm riêng biệt cho nên nhà nào làm ồn nhà đấy tự nghe, không phiền hà đến trật tự an ninh của chung cư.
Thẩm An Ngọc tóc tai bù xù đứng trước gương treo tường trong nhà tắm, nước mắt lưng tròng vừa khổ sở vừa bất lực. Cô chạm tay vào khuôn miệng bị méo xệch của mình chẳng ăn khớp với dung mạo, cảm thấy bản thân thật kinh dị. Như này sao cô dám ra ngoài nhìn mặt người ta đây trời ơi!
Tiền đâu hết rồi
Tiền đâu hết rồi
Tìm hoài chẳng thấy
Tìm hoài chẳng thấy
Bị trộm mất tiêu
Bị trộm mất tiêu...
Trong lúc Thẩm An Ngọc đang loay hoay không biết phải làm thế nào, quên béng cả việc vệ sinh cá nhân sửa soạn quần áo thì bên ngoài chiếc điện thoại đang nằm trên giường bỗng đổ chuông như đang cười nhạo vào mặt cô vậy. Cô bực bội chửi toáng lên: "Gọi gọi làm cái quằn gì gọi lắm thế!"
Chiếc Lamborghini Urus đậu trước cửa chung cư Tùng Lữ đen bóng sang trọng, tuy rằng những người sống ở đây đã dần quen thuộc trước sự xuất hiện của nó nhưng vẫn chẳng kiềm được cái liếc nhìn trầm trồ mỗi khi đi ngang. Mà chủ nhân của nó chẳng quá quan tâm gì nhiều ngoài việc chú trọng vào màn hình điện thoại đang hiển thị cuộc gọi không có dấu hiệu trả lời. Hắn thoáng nhíu mày lo lắng người kia xảy ra chuyện gì mà không bắt máy. Đồng thời có cảm tưởng như bản thân vừa bị kẻ nào to gan chửi lớn...
Nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay thấy gần tới giờ khởi hành hắn cũng không hề nóng lòng, kiên nhẫn bấm điện thoại gọi đi thêm lần nữa. Tiếng nhạc chờ vang vẳng bên tai mãi một hồi lâu vẫn chưa có dấu hiệu bắt máy, hắn không khỏi nhíu mày sốt sắng. Không biết cô đã xảy ra chuyện gì? Tuy bình thường cô hay tranh thủ ngủ gục trên xe hắn nhưng chưa khi nào để hắn phải đợi lâu như thế này.
Dịch Khánh Tùng âm thầm quyết định sẽ lên trên nhà cô xem xét tình hình, hắn toan chạm tay vào chốt cửa xe, bỗng từ bên trong sảnh chung cư Tùng Lữ có một người giữa tiết trời mát mẻ lại ăn mặc màu đen kín từ đầu đến chân, hiển nhiên trở thành tâm điểm giữa những cặp mắt kỳ dị.
Hắn cảm thấy có điều gì không ổn, nhìn kỹ người kia hơn một chút vẫn chẳng thể nào hình dung ra được điều gì bất thường ở đây. Cho tới khi người kia đi một mạch ra chỗ đậu xe hắn như thể thân quen từ trước hắn mới ngờ ngợ ra điều gì.
Người kia vừa mở cửa xe, vụng về ngồi vào trong xe. Không để Dịch Khánh Tùng kịp định thần đã quay qua nhìn hắn với cặp mắt sưng đỏ, đôi con ngươi ừng ực nước thương tâm vô cùng.
Dịch Khánh Tùng: "..."
Người kia òa lên nức nở như đứa nhỏ vừa bị ăn hiếp. Dịch Khánh Tùng luống cuống nhất thời chưa biết làm thế nào, hắn lo lắng dỗ dành: "An An, em sao vậy?"
Thẩm An Ngọc mếu máo thuật lại sự tình: "Sáng... sáng nay... hic... hic..."
"Bình tĩnh nói tôi nghe, ngoan!" Dịch Khánh Tùng không vì người kia làm ồn mà ghét bỏ, ngược lại càng thêm tâm lý hơn. Hắn xoa đầu cô an ủi: "Tôi giúp em!"
Thẩm An Ngọc nghe vậy cũng an tâm hơn, cô dũng cảm lau đi nước mắt, giọng nói có chút nghẹn ngào mềm mại: "Sáng nay em vừa ngủ dậy... định chuẩn bị đi làm... thì thì..."
Nói tới đây Thẩm An Ngọc òa lên một lần nữa.
Dịch Khánh Tùng càng nghe càng thêm nóng lòng. Nhà hắn có chị gái, kể từ khi hắn đến tuổi nhận thức đã bắt đầu cưng chiều nhường nhịn chị gái vô điều kiện. Hắn biết Thẩm An Ngọc không phải người tùy tiện khóc lóc yếu đuối, nhưng để cô thành ra bộ dạng này chắc chắn đã có chuyện xảy ra. Nhìn kỹ lại cô, mũ trùm đầu, khẩu trang, mắt kính che kín mặt. Không lẽ mặt cô bị gì sao?
Dịch Khánh Tùng toan chạm tay vào khẩu trang trên mặt Thẩm An Ngọc thì bị cô cự tuyệt, hai tay chụp kín mặt quay người đi hướng khác. Lòng hắn như bị ai dày xéo, càng lúc càng xót xa: "An An mặt em bị gì vậy?"
"Em bị trúng gió méo miệng..." Thẩm An Ngọc biết mình lại lỡ lời nói thẳng, biết rõ không thể cứu vãn liền òa lên khóc ầm một trận: "Oa oa... không biết đâu! Tự dưng sếp hỏi em làm gì!!!"
Dịch Khánh Tùng nắm rõ tâm lý đang tự ti lúc này của cô, sắc mặt hắn trước sau đều nghiêm túc không hề xem chuyện này là một việc hài hước có thể đùa giỡn. Hắn đặt tay lên bả vai Thẩm An Ngọc âm thầm khích lệ cô: "Tôi có chê em đâu!"
"Không! Em xấu lắm! Em không thích xấu xí! Oa oa!!!"
Dịch Khánh Tùng vẫn hết sức kiên nhẫn, hắn cố gắng quay người Thẩm An Ngọc lại về phía mình: "Để tôi xem nào!"
"Không!" Thẩm An Ngọc lắc đầu lia lịa ra sức chụp hai tay che chặt chiếc khẩu trang trên miệng: "Em xấu lắm không muốn để sếp thấy đâu!"
Dịch Khánh Tùng: "Em xấu cũng được, tôi không chê em!"
Thẩm An Ngọc ngoan cố không chịu, sự kiên nhẫn của Dịch Khánh Tùng dần đến giới hạn cuối cùng. Cuối cùng nhịn không được nghiêm giọng mắng: "Bỏ tay ra!"
"..."
Mẹ ơi, sếp mắng cô kìa!
Thẩm An Ngọc bị khí thế tổng tài bá đạo của Dịch Khánh Tùng dọa sợ chết khiếp nhất thời toàn thân cứng đờ, nhân cơ hội đó hắn gạt đôi tay cô xuống đồng thời tháo mất kính và khẩu trang trên mặt cô.
Tới lúc này Thẩm An Ngọc mới hoàn toàn nhận ra dung mạo kinh dị của mình đang phơi bày rõ ràng trước mắt sếp. Cô rất ghét bị người khác thấy bộ dạng xấu xí của mình! Điều đó thật đáng xấu hổ và nhục nhã! Một người có cái tôi cao như cô không chịu được đả kích này, ủy khuất mếu máo, nước mắt chảy dài.
Cứ nghĩ Dịch Khánh Tùng sẽ cười vào mặt cô khi trông thấy khuôn miệng méo xệch, kéo theo một bên mắt bị sưng hơi híp lại. Nhưng không, ánh mắt sếp lạnh lùng nghiêm nghị, hoàn toàn không có ý châm chọc cười nhạo. Lòng Thẩm An Ngọc có chút nhẹ nhõm, tâm tình cũng thoải mái hơn.
"Đau không?" Hắn quan tâm hỏi.
Cô ngoan ngoãn lắc đầu: "Nhưng mất thẩm mỹ..."
Hắn miết đi hàng nước mắt trên mi cô, cười chấn an: "Không sao, chuyện này có hai chúng ta biết. Tôi đưa em tới bệnh viện xem sao."
"Dạ!" Thẩm An Ngọc ngoan ngoãn gật đâu: "Em muốn đeo khẩu trang."
Dịch Khánh Tùng gật đầu, hắn tự tay giúp cô đeo khẩu trang lên. Thoáng nhíu mày không hài lòng trước sự cẩu thả của Thẩm An Ngọc trong việc chăm lo cho bản thân. Làm cái gì mà để trúng gió nặng tới mức này không biết.
Ngốc như vậy cũng có thể làm việc tại Hỏa Dương hai năm?
"Khám có lâu không ạ?"
"Xin nghỉ đi!"
"Vâng." Thẩm An Ngọc ngoạn ngoãn gật đầu, cô thò tay vào túi toan lấy điện thoại ra xin báo nghỉ. Sắc mặt cô có chút khó coi, cười chữa cháy: "Sếp, em quên điện thoại rồi..."
Dịch Khánh Tùng: "..."
Hắn hết cách với cô, đành lấy điện thoại của mình đưa cho cô mượn. Như đi trong bụng cô, hắn khẽ nhắc nhở: "Tìm tên Trưởng bộ phận Lê Hoa Thy."
"Vâng, sếp thật tốt!"
Thẩm An Ngọc định bụng chỉ đơn giản là xin nghỉ thôi, nhưng chính cô cũng chẳng lường được bản thân mình sẽ nói cái gì: "Tiểu Thy Thy tớ bị trúng gió méo miệng, cho tớ xin nghỉ nhé."
Dịch Khánh Tùng vừa lái xe vừa chạm tay lên trán mình, lắc đầu cười khổ. An An ngốc, kiểu này tôi cũng không giúp em bịt kín chuyện được rồi.
Lê Hoa Thy hoảng hốt: [Cậu làm cái gì mà thảm thế?]
Thẩm An Ngọc giờ mới nhận ra mình vừa lỡ miệng bất lực khóc ròng đầy một bụng nước mắt: "Ai biết được! Tớ chỉ ngủ quên dưới đất có một hôm thì bị thế này luôn!"
Lê Hoa Thy: […]
Dịch Khánh Tùng: "…"
Chỉ ngủ quên dưới đất thôi phải không?
Lê Hoa Thy bất lực: [Tổ tông của tôi ơi! Não cậu được làm bằng cái gì thế!]
Dịch Khánh Tùng nghĩ bụng, chắc chắn được làm bằng bã đậu!
[Đến ạ cậu luôn! Làm gì mà ngủ quên dưới đất thế!]
Thẩm An Ngọc tự ái xị mặt: "Thôi, tớ tắt máy đây!"
Cô trả máy cho Dịch Khánh Tùng không quên nói lời cảm ơn. Cô ngồi thu lu một cục, im lặng suốt cả chặng đường. Biết cô tâm trạng không tốt hắn cũng biết ý không làm phiền.
Cơ mà bộ dạng lúc nãy của Thẩm An Ngọc thật ngớ ngẩn! Hắn đã rất khổ sở để kiềm chế cảm xúc khi vừa thấy diện mạo của cô nhằm tránh cô thêm không vui.
Dịch Khánh Tùng đưa Thẩm An Ngọc đến bệnh viện tư do nhà hắn xây dựng độc quyền. Diện tích cả bệnh viện không lớn như các bệnh viện thông thường, nhưng tuyệt nhiên chẳng thiếu bất cứ thứ gì. Mọi máy móc, dụng cụ đều đầy đủ với chất lượng kiểm định hàng đầu. Các bác sỹ, điều dưỡng đều được tuyển chọn kỹ càng. Nơi này vốn chỉ dành riêng cho việc chăm sóc sức khỏe cho toàn thể Dịch Gia nói chung và các cán bộ cấp cao Hỏa Dương, cũng có vài trường hợp người nhà nhân viên gặp nạn hắn chẳng hề ngần ngại ra sức hỗ trợ điều kiện khám chữa tốt nhất cho họ.
Chính vì vậy từ lãnh đạo cấp cao đến nhân viên nhỏ bé, ai nấy đều đối với hắn trung thành tuyệt đối!
Dịch Khánh Tùng tùy tiện dừng xe trước cửa bệnh viện, hắn xuống xe trước toan tự tay mở cửa cho Thẩm An Ngọc. Nhưng người kia đầu toàn bã đậu, vô ý không cho hắn thể hiện là một quý ông lịch lãm đã tự mình mở cửa xuống xe.
Đầu đất!
Hắn không vui là vậy, rốt cuộc cũng chỉ để trong lòng. Cô hiện tại đã ra nông nỗi này, hắn nên nhường nhịn cô.
Dịch Khánh Tùng đi vòng ra đằng trước mui xe, nắm lấy tay Thẩm An Ngọc dắt đi: "Đi thôi!"
Thẩm An Ngọc không quá để tâm, gật đầu vô tư bước theo sau hắn.
Sếp thật tốt!
***
Thẩm An Ngọc dù không muốn vẫn miễn cưỡng bỏ khẩu trang xuống cho bác sỹ Văn Bình kiểm tra, chiếc khẩu trang đáng thương bị đôi bàn tay cô cấu chặt không thương tiếc. Dịch Khánh Tùng ngồi an tĩnh bên cạnh, từ lúc bắt đầu tới giờ hắn chưa từng rời mắt khỏi cô.
Văn Bình quả nhiên là bác sỹ được Dịch Khánh Tùng chọn lọc, trước bệnh nhân có vẻ ngoài buồn cười kia mặt vẫn điềm tĩnh như chẳng có gì khác thường. Hắn nghiêm túc nhìn Thẩm An Ngọc: "Trường hợp của cô đây không quá phức tạp, điều trị sẽ chóng khỏi thôi."
Thẩm An Ngọc không giấu được sự hớn hở, cô trông mong nhìn Văn Bình chằm chằm: "Bác sỹ, bệnh này có phải uống thuốc không?"
Văn Bình liếc mắt qua Dịch Khánh Tùng dò xét, thấy hắn không có ý kiến gì lại quay qua Thẩm An Ngọc: "Không nhất thiết, chỉ cần chịu khó uống nước ấm là được."
Thẩm An Ngọc vui vẻ: "Vậy tốt quá." Như nhận ra điều gì đó, cô nghi hoặc hỏi: "Vậy chữa trị như nào ạ?"
"Sẽ mất ba ngày châm cứu, kết hợp với xoa bóp cơ sẽ mau khỏi thôi."
"Châm cứu có đau không ạ?"
Một bệnh nhân vừa sợ thuốc vừa sợ đau, Văn Bình chỉ biết cười khổ trong lòng.
"Chỉ hơi nhói như kiến cắn thôi. Cô an tâm."
Thẩm An Ngọc thẳng thừng vạch trần: "Ngày bé tiêm phòng bác sỹ nào chẳng bảo vậy, bác sỹ đừng lừa em!"
Dịch Khánh Tùng: "..."
Văn Bình: "..."
"Nhưng đỡ hơn uống thuốc..."
Thẩm An Ngọc rốt cuộc cũng bị thuyết phục, ngoan ngoãn nằm thẳng trên giường bệnh nhắm mắt lại. Hai tay đặt trên bụng kiên cường bấu chặt lấy nhau. Trái tim đập lô tô theo từng tiếng động của Văn Bình khi hắn chạm vào dụng cụ. Căng thẳng vô cùng!
Văn Bình chấn an: "Cô cứ thả lỏng ra, không sao đâu!"
Dịch Khánh Tùng làm tượng suốt một hồi lâu, không nói năng không làm phiền đến quá trình điều trị của Thẩm An Ngọc rốt cuộc chịu không nổi đành đứng dậy đi về phía giường bệnh cô đang nằm. Lặng lẽ ngồi xuống ghế, khẽ khàng nắm lấy một bàn tay cô ngấm ngầm cổ vũ động viên, ngấm ngầm khiến cô thêm an lòng mà dũng cảm đối mặt.
Văn Bình thoáng ngạc nhiên, nhanh chóng lấy lại phong thái chuyên nghiệp. Sau khi khử trùng các cây kim châm xong, hắn bắt đầu công cuộc châm xuống một số huyệt đạo liên quan đến miệng và bị miệng ảnh hưởng trên gương mặt Thẩm An Ngọc.
Mũi kim lạnh lẽo xuyên qua tế bào da, Thẩm An Ngọc nhịn không được toàn thân sởn gai ốc. Da mặt vốn nhạy cảm mỏng manh không khỏi làm cô thấy nhức nhối, theo phản xạ thoáng nhíu mày, răng nghiến chặt ra sức chịu đựng. Bàn tay đang được tay Dịch Khánh Tùng bao bọc, cô một chút cũng chẳng ngần ngại bấu chặt những móng tay sắc bén vào da thịt hắn.
Sắc mặt Dịch Khánh Tùng không đổi, có vẻ như những vết cấu của Thẩm An Ngọc đối với hắn chẳng nhằm nhò gì...?!
Văn Bình khẽ nhắc nhở: "Cô không nên quá căng thẳng sẽ ảnh hưởng đến quá trình điều trị!"
Sau khi được Văn Bình cắm hai cây lên mặt, Thẩm An Ngọc cũng không thấy đau lắm. Vầng trán dần giãn ra, trạng thái đang căng thẳng cũng dần được điều chỉnh lại. Điều này khiến công cuộc trị liệu tiến triển tốt lên khá nhiều.
Thời gian châm cứu mất hơn ba mươi phút cuối cùng cũng xong. Văn Bình bắt đầu chuyển sang bài trị liệu thứ hai, xoa bóp vùng mặt một hồi. Vì tay nghề hắn rất tốt nên đã vô ý làm Thẩm An Ngọc ngủ quên mất.
Dịch Khánh Tùng thấy sắc thái Thẩm An Ngọc đã khá hơn, hắn khẽ dặn dò: "Làm xong cứ để cô ấy ngủ."
Văn Bình gật đầu, tay vừa xoa bóp cho Thẩm An Ngọc vừa ngước nhìn về phía Dịch Khánh Tùng: "Dịch Tổng rất quan tâm cô gái này."
"Chú biết thế là được rồi!"
Văn Bình bất lực cười trừ: "Sau khi điều trị xong nên để cô ấy ăn nhiều hoa quả và rau xanh, tránh các món tanh và nhiều chất đạm. Không dùng đồ kích thích như caffe cũng như bánh kẹo quà vặt."
Dịch Khánh Tùng vừa thương vừa buồn cười trong lòng. Thế này khác nào là cực hình đối với cô!
"Ngày mai qua đây điều trị lần hai."
"Được."
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
43 chương
40 chương
70 chương
159 chương
52 chương
113 chương