Sói thuần mèo
Chương 32 : Cảnh cáo
"Cung trưởng phòng, đây là dự án của em chị có thể xem thử và đánh giá cho em được không?" Ninh Nhã Tịnh nghiêm chỉnh đứng đối diện bàn làm việc của Cung Hải Đình, cẩn thận để sấp tài liệu xuống mặt bàn, nhẹ nhàng đẩy về phía Cung Hải Đình kính cẩn mở lời.
Cung Hải Đình thoáng ngạc nhiên, ban đầu chỉ lật bừa một trang xem thử nhưng sau khi thấy một phần nội dung tuy không đầu không đuôi nhưng phần thân được xây dựng hết sức tỉ mỉ chi tiết, cô như không tin nổi nghi hoặc lật về trang đầu tiên, lạnh lùng nhìn cô ta dò hỏi. Vì vết thương trong cổ họng đang trong quá trình hồi phục cho nên hiện tại cô vẫn chưa thể nói được nên cô chỉ đành gõ gõ vài chữ trên màn hình Ipad: {Cô là Ninh Nhã Tịnh?}
"Vâng, em là Ninh Nhã Tịnh!" Ninh Nhã Tịnh tuy mới đến nhưng đã sớm tìm hiểu qua chuyện của Cung Hải Đình, tinh ý tự biết trưởng phòng muốn hỏi gì bèn lanh lợi đáp.
{Nghe nói cô mới vào làm hôm qua?!} Cung Hải Đình giơ Ipad đã gõ sẵn chữ lên cao, đối diện trước mặt Ninh Nhã Tịnh.
"Em đã bắt đầu lên kế hoạch sau buổi họp báo của Chủ tịch vào mấy hôm trước," Ninh Nhã Tịnh ngoài mặt thẳng thắn tự tin, sâu trong lòng lại run rẩy chẳng ngừng. Cô đã làm ra cái chuyện tày trời, nếu bị phát hiện coi như đời cô xong rồi!
Nghe nói Hỏa Dương rất ghét những người ăn cắp thành quả của người khác, bất kể tác phẩm đó tốt hay dở hay đơn giản chỉ là đống rác của chuyên ngành kẻ ăn cắp đều bị sa thải, đóng băng toàn quốc. Đến làm những công việc nặng nhọc như lao công cũng không được, chỉ còn cách duy nhất là đi làm diễn viên phim người lớn. Cô không hề muốn như vậy!
Có trách thì trách Thẩm An Ngọc! Con ả hồ ly tinh hai mặt giả tạo đó luôn luôn cướp đi sự tâm điểm của cô! Làm cô mất mặt trước bao người!
Cung Hải Đình nhếch môi cười nhạt khi phát hiện ra ánh mắt Ninh Nhã Tịnh muôn phần gian tà. Nhưng vẫn giữ thái độ cấp trên nghiêm nghị chuyên nghiệp, liếc mắt qua một trang khác trước khi đóng lại cuốn tài liệu, ánh mắt có vài phần xảo quyệt gõ nhanh trên màn hình Ipad: {Cô cũng tài thật, mới vài ngày đã có bản kế hoạch tốt như vậy!}
"Là do em áp dụng những gì giáo viên dạy..."
{Giáo viên dạy cô khó quá thì ăn cắp thành quả người khác?} Cung Hải Đình lạnh lùng ném sấp tài liệu về phía Ninh Nhã Tịnh, cô ta theo phản xạ vội bắt lấy. Trước khuôn mặt cúi gằm trắng bệch cùng thân mình run rẩy của cô ta, cô cười khẩy khinh bỉ nhẹ đặt Ipad xuống mặt bàn đẩy về phía cô ta: {Nói, của ai?}
Trán Ninh Nhã Tịnh ướt đẫm mồ hôi, nửa sợ sệt nửa run rẩy cắn chặt răng toan ngoan cố không chịu nói thật.
Cung Hải Đình không đủ kiên nhẫn, đảo mắt nhìn ra ngoài thông qua bức tường kính trong suốt. Ai đó đang lục lọi gì đó trên bàn làm việc, cũng đang làm gì đó trên máy tính, chẳng mấy chốc đã nổi khùng đến đứng bật dậy bới tung bới mù thiếu điều đem toàn bộ đống đồ hất sạch xuống đất. Cô sảng khoái cười lớn trong lòng, nhưng vẫn luôn giữ lại vài phần điềm đạm hất mặt ra hiệu.
Ninh Nhã Tịnh thấy vậy ngoái lại, liền bị bộ dạng tức giận của Thẩm An Ngọc dọa cho xanh mặt. Cô vội quay lại nhìn Cung Hải Đình, vứt sạch phép tắc đi tới gần bàn làm việc hơn thút thít nói: "Chị Cung, em biết chị cũng không ưa gì nó! Em sẽ thay chị giáo huấn nó!"
Cung Hải Đình tức giận đập tay xuống bàn, đứng phắt dậy, ngón tay chỉ xuống màn hình Ipad nhấn mạnh: {Đừng lôi tôi vào!}
Ninh Nhã Tịnh gật đầu như bổ củi: "Em sai rồi, em sai rồi! Là chủ ý của em, không liên quan gì chị!"
Sắc mặt Cung Hải Đình lúc này mới trở nên hòa nhã, cô thong thả ngồi xuống, cầm Ipad lên gõ gõ vài chữ. Mỗi nhịp nhấn tay của cô như tảng đá nặng nề đè trên vai Ninh Nhã Tịnh, mồ hôi đã chảy dọc xuống tận cằm, thảm thương vô cùng. Cô đưa Ipad cho cô ta, sau khi cô ta đọc xong lập tức xóa bay nội dung đó, trả lại cô Ipad cúi đầu chín mươi độ: "Em cảm ơn Cung trưởng phòng chiếu cố, dự án này dựa vào chị rồi!"
Cung Hải Đình nhếch môi cười khinh bỉ, đôi môi đỏ son chu lên nhìn bóng lưng Ninh Nhã Tịnh đã rời xa dần, khẽ chửi một tiếng: "Ngu xuẩn!"
Cổ họng cô sớm đã khỏi, chẳng qua cô không muốn nói nhằm đổ toàn bộ trách nhiệm cho Thẩm An Ngọc nhưng ai ngờ đám ngu ngốc đó vẫn vây quanh cô ta. Cũng may từ đâu có Ninh Nhã Tịnh ngu xuẩn, cô có thể mượn con ngu này làm ra vài chuyện tốt.
Nếu có vỡ lẽ, Thẩm An Ngọc khi giận như một con điên chắc chắn sẽ có án mạng. Để cô xem xem lần này nó ra ngoài được kiểu gì? Làm tiếp tại Hỏa Dương ra sao!
***
Tiêu Mỹ Vân trông thấy Thẩm An Ngọc như đang sắp phát dồ đến nơi, cô vội đưa cho cô ấy chai nước khoáng quan tâm hỏi: "Tính cậu hay quên, không biết trừng lại vứt ở nhà ấy?"
Thẩm An Ngọc lắc đầu: "Không có, tớ định không tham gia nên để xuống dưới cùng, ai ngờ bị mất rồi!"
Tiêu Mỹ Vân nhíu mày: "Ngốc quá! Cậu thông minh như vậy chắc chắn còn nhớ phải không? Thời gian còn nhiều, cậu làm lại thử xem xem không biết trừng sửa được vài khuyết điểm!"
"Tớ định làm lại. Nhưng không hiểu sao số tài liệu tớ kiếm được để trong máy tính đều bị xóa hết!"
Tiêu Mỹ Vân nghe vậy lập tức dùng chân đẩy ghế mình trượt ngay sang vị trí làm việc, đồng thời đẩy Thẩm An Ngọc đang ngồi trên ghế sang chỗ khác trực tiếp thao tác trên bàn phím máy tính cô ấy: "Tớ nhớ mấy cái tài liệu đó của cậu, chính cậu chuyển sang cho tớ mà. Tớ sẽ gửi qua cho cậu!"
"Nhưng đây là đống tài liệu tớ đã thu thập thêm rất nhiều cái mới, còn chưa kịp sắp xếp tạo file thì đã bay rồi!"
"Cậu có ấn nhầm chỗ nào không?"
Thẩm An Ngọc nhíu mày lắc đầu: "Không có. Tớ cái gì cũng quên chỉ duy tớ nợ tiền người ta với công việc ra thì không đời nào!"
Tiêu Mỹ Vân khinh khỉnh liếc qua cô bạn não cá: "Thật không đấy?"
"Thật mà! Có vài tài nguyên tớ đã bỏ tiền ra mua bản quyền nữa đấy!" Thẩm An Ngọc mếu máo, tức đến thở phì phì: "Đứa nào thất đức xóa mất của tớ không biết!"
"Ai có gan xóa tài liệu của đồng nghiệp?" Lê Hoa Thy từ đâu xuất hiện trau mày lắc đầu: "Công ty mà điều tra ra có mà chết chắc!"
Tiêu Mỹ Vân gật đầu đồng tình: "Từ lúc vào tới nay tớ chỉ nghe ở Hỏa Dương có đúng ba vụ vì đố kị đồng nghiệp hết phỉ báng danh dự, đến ăn cắp ý tưởng, rồi hủy hoại tài nguyên của đồng nghiệp đều bị Chủ tịch đích thân xử lý." Cô vỗ vỗ vai Thẩm An Ngọc: "Cậu nghe rồi chứ?"
Thẩm An Ngọc gật đầu: "Ba người họ đến làm ăn mày cũng không được! Nghe nói bọn họ hiện đang đóng phim người lớn!"
Tiêu Mỹ Vân tật lưỡi: "Nghe nói toàn quay thể loại đồi trụy và tiền lương chỉ đủ ăn thôi chứ không đủ sống!"
"Có nam phải không?"
"Đúng rồi, nam thì quay cảnh tự xử cho giới đồng tính nam làm gì có chuyện quay với diễn viên nữ?"
"Có link không?"
Lê Hoa Thy, Tiêu Mỹ Vân khinh bỉ đồng thanh: "Biến thái!"
Thẩm An Ngọc gãi đầu cười khì khì: "Vậy thôi, tớ chờ đứa đấy bị tóm!" Cô đảo mắt nhìn quanh thì thấy có vài camera: "Mấy camera này quay được ban đêm nhỉ?"
"Nó có tia hồng ngoại đấy!"
"Vậy đành nhờ công ty vào cuộc rồi!"
Ninh Nhã Tịnh nãy giờ ngồi bên cạnh đều giả câm giả điếc, một chút cũng không dám liếc qua Thẩm An Ngọc. Những gì bọn họ nói có tác động rất lớn với cô, Hỏa Dương cũng chẳng phải cái chợ có thể để nhân viên lộng hành, nếu cô bị điều tra ra thì sao? Kết cục là phải đi đóng phim người lớn?!
Hơn nữa hôm đó cô cũng đã che kín mặt mũi, chắc chẳng camera nào soi được dung mạo thật của cô đâu nhỉ?
Ninh Nhã Tịnh nhìn xuống lòng bàn tay mình đang vì căng thẳng mà ướt đẫm mồ hôi. Cô vội nén lại cảm xúc, đứng dậy đi nhanh vào nhà vệ sinh. Sau khi rửa tay xong, cô rửa mặt cho tỉnh táo, chỉnh đốn lại ngoại hình trước gương toan quay người rời đi.
Điều đầu tiên đập vào mắt cô khi ấy là cảnh quay đối diện cô đang lục lọi đồ đạc của Thẩm An Ngọc. Cô run rẩy ngẩng nhìn chủ nhân của đoạn clip này: "Cô... Cô..."
Ninh Nhã Tịnh mất bình tĩnh lao tới toan cướp điện thoại thì người kia dơ cao tay hơn, đồng thời đẩy cô lùi lại về phía sau, người đó không vui nói: "Mới vào làm được một ngày đã làm ra chuyện này rồi?"
Ninh Nhã Tịnh cố giữ bình tĩnh: "Cô sẽ tố cáo tôi?"
Hải Tinh Tinh cười mỉm lắc lắc đầu: "Ồ, tôi không thích quản chuyện bao đồng!"
"Cô tốt nhất là như thế!"
"Nhưng tôi cũng không thích lấy oán báo ơn!"
"Cô ta từng giúp cô?"
"Đúng vậy!"
"Vậy cô đến đây nói với tôi làm gì?"
Hải Tinh Tinh chậm rãi tiến tới gần Ninh Nhã Tịnh, ghé sát vào tai cô ta nói nhỏ: "Thẩm An Ngọc là một con chó điên, cô tốt với cô ta cô ta sẽ không bạc đãi cô, cô không tốt với cô ta cô ta sẽ cắn chết cô. Vụ việc của trưởng phòng Cung cô cũng nghe rồi đấy!"
"Ý cô là gì?"
"Đầu óc chậm hiểu này của cô đấu nổi Thẩm An Ngọc không? Tôi nghe nói hồi đại học cô ta là cao thủ ẩn mình!"
"..." Ninh Nhã Tịnh nhận thấy Hải Tinh Tinh đối với Thẩm An Ngọc có chút bất thường: "Cô ghét cô ta?"
"Đúng vậy!"
"Cô muốn chúng ta cùng hợp tác?"
Hải Tinh Tinh lắc lắc đầu: "Ồ không, lương của Hỏa Dương rất hậu hĩnh tôi không muốn bị đuổi!"
"..."
"Thẩm An Ngọc rất dễ tính, cô ta sẽ không để bụng việc cô đã làm. Nhưng thái độ của cô sẽ giúp cô sống tốt hơn ở đây!" Hải Tinh Tinh nhún vai: "Thẩm An Ngọc rất được mọi người yêu mến!"
"Nó là thứ giả tạo!"
"Vậy cô phân phát kẹo cho mọi người thì không? Chẳng phải cô cũng học từ cô ta sao?"
Ninh Nhã Tịnh xấu hổ quay mặt đi hướng khác: "Cô ta đâu phải là kẻ duy nhất có sở thích này?"
"Cô cứ giữ cái lý sự cùn đó cho mình đi, tôi đã cảnh cáo cô rồi đấy nghe hay không thì tùy!" Hải Tinh Tinh ngay trước mặt Ninh Nhã Tịnh xóa đi đoạn clip đó, cười nhạt: "Cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn xem xem thứ bản sao như cô và cô ta thứ nào lợi hại!"
"Tôi không phải bản sao!"
Hải Tinh Tinh lạnh lùng xoay người, trước khi đi còn để lại một câu hết sức mỉa mai: "Cố lên nhé Ninh An Ngọc!"
"Hải Tinh Tinh!" Ninh Nhã Tịnh tức giận đến dậm chân xuống sàn, bất ngờ từ ngoài cửa Thẩm An Ngọc đi vào lạ lùng nhìn cô như người đến xem sở thú. Cứ nghĩ cô ta đã nghe hết cuộc nói chuyện, cô vội vàng rời đi nhanh chóng bỏ lại cái nhìn khó hiểu cho người kia.
Thẩm An Ngọc thở dài thành tiếng, nhìn ngắm mình trong gương một hồi lâu. Chu mỏ khẽ mắng: "Đồ ngu!"
***
Dịch Khánh Tùng đặt chiếc điện thoại đang hiển thị dòng tin nhắn của An An với nội dung: [- Tài liệu em thu thập trong máy tính bị ai xóa mất rồi ấy, bản tài liệu kế hoạch của em bị ai lấy mất rồi. Hôm khác em gửi sếp sau nhé!]
Là kẻ nào dám ở trong địa bàn của hắn dở thói trộm cắp, phá hoại thành quả nhân viên của hắn? Lại còn vừa vặn nhắm trúng yêu nghiệt hắn sủng ái?
Dịch Khánh Tùng chăm chú nhìn lên màn hình máy tính đang hiển thị đoạn ghi hình do camera nội bộ quay được tại vị trí làm việc của Thẩm An Ngọc. Hắn luôn luôn dùng thứ tốt nhất, camera cũng không ngoại lệ. Nó có thể xoay 360°, mắt quay phân khắp thân camera đến tận gầm bàn còn soi rõ ràng. Quả nhiên lúc hơn mười giờ, sau khi hắn gọi điện giục Thẩm An Ngọc về nhà liền có một bóng đen che người kín mít đi vào và lục lọi bàn làm việc của cô.
Trên màn hình máy tính, bóng đen đó đi tới đâu, một khung nhỏ hiển thị mã ID cô ta đi theo tới đấy. Dịch Khánh Tùng click chuột nhanh chóng dữ liệu hồ sơ của cô ta hiện lên đầy đủ và chi tiết.
Ninh Nhã Tịnh - 24 tuổi.
Tốt nghiệp trường đại học thiết kế Paul Rand
Là nhân viên mới vào làm một ngày.
...
Mới vào làm thôi đã giở trò ngông cuồng như vậy? Cô ta nghĩ đã che kín mặt liền giấu được thân phận? Đến khách mời cũng được cấp một tấm thẻ có ID riêng biệt. Chỉ cần bước chân vào Hỏa Dương bất kể từ đường nào: cửa chính, cửa phụ, sân thượng, ống cống mà không có thẻ ID được tiếp tân cấp sẽ kích hoạt hệ thống đặc biệt của Hỏa Dương, cho dù đem thẻ ID bẻ đôi cũng đừng mong ngăn hệ thống ngừng kêu réo.
Hệ thống kêu thôi còn chưa đủ, bất kể chỗ nào cũng có cơ quan bẫy tuyệt mật được giấu trong bất cứ thứ gì. Nếu không phải đặc công, sát thủ chuyên nghiệp e là khó mà rời khỏi địa bàn của hắn.
Dịch Khánh Tùng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bức ảnh hồ sơ của Ninh Nhã Tịnh đang được phóng lớn. Hắn cũng không phải loại máu lạnh, hở tí triệt đường sống của ai đó, hắn sẽ cho cô ta một cơ hội.
Hi vọng cô ta sẽ biết điều, hắn thật không muốn đem một cô gái nhỏ nhắn thanh xuân rực rỡ ấy vào con đường điện ảnh khiêu dâ.m!
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
43 chương
40 chương
70 chương
159 chương
52 chương
113 chương