Nạp Lan Chỉ Thủy nhàn nhạt quét nhìn Sở Khiết, dắt tay Cảnh Tiểu Lang tự ý hướng vị trí xe đang đỗ đi tới. "Ok, Nạp Lan. Chúng ta nói tới tên cảnh sát cố ý gây sự kia." Nạp Lan Chỉ Thủy dừng bước, "Trước đây không lâu vợ hắn đã bị công ty mình cho thôi việc." "Chuyện bao lâu rồi?" Nạp Lan Chỉ Thủy cau mày, bỏi vì tình trạng vận hành của công ty không được tốt, xuất hiện lỗ vốn. Vì vậy công ty không thể không cân nhắc đến tiết kiệm chi tiêu, trước mắt phương án dự tính bộ phận sẽ đưa ra cắt giảm người. Chỉ có điều phương án cuối cùng cũng chưa đưa ra quyết định, Nạp Lan Chỉ Thủy vẫn đang trong suy nghĩ. Nếu như tùy tiện quyết định, trong công ty một phần lớn người sẽ bị thất nghiệp, đối với gia đình bọn họ mà nói cũng là một đả kích. Người kinh doanh thủy chung là người kinh doanh, không phải nhà từ thiện. Thế nhưng Nạp Lan Chỉ Thủy cuối cùng lại không đành lòng, tình hình trong nước khác với ngoài nước, cô biết trong công ty rất nhiều người chính là dựa vào một phần tiền lương không cao không thấp này để duy trì chi tiêu trong nhà, thị trường kinh tế hôm nay lại không khởi sắc, nếu bọn họ bỗng nhiên bị tước mất công việc, muốn trong một thời gian ngắn tìm được công việc khác sẽ rất khó. Có chuyện như trên, cũng là vì phần lớn những người bị cắt giảm trong danh sách đều là những người có thu nhập thấp và chức vị không cao, đều là nhân viên phổ thông, trong đó thậm chí có cả bảo vệ và lao công. "Chuyện này..." Sở Khiết ấp úng, "Cậu đã sớm biết chuyện này?" Nạp Lan Chỉ Thủy hỏi, nhìn Sở Khiết với vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống. "Hội đồng quản trị... quyết định." "Tớ mới là người quản lý cao nhất công ty!" Nạp Lan Chỉ Thủy quát lên. "Nạp Lan, chuyện này tớ không nói cho cậu là tớ không đúng. Nhưng cho dù cậu biết thì có thể làm được gì, chỉ tăng thêm phiền não cho bản thân." "Đám bô lão hội đồng quản trị là vì tình thế ép buộc." "Đủ rồi!" Nạp Lan Chỉ Thủy không muốn tiếp tục nghe, kéo Cảnh Tiểu Lang muốn rời đi. "Chị Trấp Thủy... chúng ta không đợi Sở tỷ tỷ hả?" Dù có thể cảm nhận được cơn giận của cô, nhưng Cảnh Tiểu Lang vẫn là lí rí hỏi một câu. "Chúng ta vào trong xe đợi cô ấy." Chỉ chốc lát sau, Sở Khiết theo sau, ngồi vào vị trí phía sau. "Bỏ chuyện này qua một bên khoan nói, hôm nay lý do cậu hành động như vậy trên đường phố là..." Nhận được ánh mắt sắc như dao của Nạp Lan Chỉ Thủy, Sở Khiết thức thời ngậm miệng. "Tại sao Annie lại biết chỗ tớ ở?" Yên lặng hồi lâu, Nạp Lan Chỉ Thủy bỗng nhiên hỏi. "Cô ta đến nhà cậu?" Hiển hiên Sở Khiết giật mình, "Ừ." Sở Khiết suy nghĩ một lúc, đại khái đoán được đầu đuôi mọi chuyện, thức thời nói: "Là đại tiểu thư tập đoàn Trường Hồng, muốn tra địa chỉ nhà một người chẳng phải chuyện rất đơn giản sao?" "Phái người điều tra kỹ càng tay cảnh sát giao thông hôm nay, tớ cảm thấy đây không phải chuyện trùng hợp." Nạp Lan Chỉ Thủy nói, thời điểm tĩnh táo lại, cô đã suy tính chuyện có phải có người cố ý không, muốn bôi nhọ danh tiếng công ty. "Không thành vấn đề." "Nạp Lan, với cả chuyện bác sĩ tâm lý lần trước cậu nói, tớ đã sắp xếp rồi." "Cảm ơn cậu." "Cậu xúc động như vậy có phải liên quan đến Annie?" Sở Khiết chưa từ bỏ ý định, muốn theo đuổi hỏi cho ra chân tướng. "Tiểu Lang bị trặc chân, tớ phải mang con bé về sớm, mấy chuyện còn lại cậu nhìn mà làm." Nạp Lan Chỉ Thủy cũng không trả lời cô, ngược lại lo lắng nhìn về Cảnh Tiểu Lang, Cảnh Tiểu Lang khôn khéo hướng cô gật đầu. Quan sát hỗ động giữa cả hai, Sở Khiết bỗng cảm thấy có chút lo âu mơ hồ. Khi về đến nhà, Annie đã không còn ở đây. Nạp Lan Chỉ Thủy ôm Cảnh Tiểu Lang đi đến giường, căn dặn cô bé nằm ngoan. Thức ăn xào nấu dở chừng trong bếp hiển nhiên không thể ăn được, sau khi suy tính, quyết định gọi bên ngoài, nhớ tới Cảnh Tiểu Lang nói qua thích ăn bánh bao nhân thịt trâu gì đó. Nhưng mà không lâu sau, lại lần nữa nghênh tiếp một người không thể ngờ đến. "Cô Giản?" Nạp Lan Chỉ Thủy ngẩn ra, "Tôi tới thăm Cảnh Tiểu Lang." Giản Niêm dù gương mặt một bộ vui vẻ, nhưng giữa hàng mi lại mơ hồ lộ ra bất mãn. "Tiểu Lang ở trong phòng." Nạp Lan Chỉ Thủy để cho cô vào, "Tiểu Lang!" Vừa vào nhà, Giản Niên vội vàng hô lên. Cảnh Tiểu Lang đang vùi trong chăn vừa thấy tiếng Giản Niên, "Hỏa Hỏa!" Liền hưng phấn xuống giường, "Ô, đau quá..." Dưới sự kích động quên mất bản thân bị trập khớp chân. "Tiểu Lang!" Mắt thấy Cảnh Tiểu Lang ngồi dưới đất vẻ mặt như đưa đám, Giản Niên lo lắng tiến lên ôm lấy cô, Nạp Lan Chỉ Thủy đi theo sau, thấy dáng vẻ Cảnh Tiểu Lang, lo lắng hỏi: "Tiểu Lang, xảy ra chuyện gì?" Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ Giản Niên ôm cô vào ngực, trong lòng lại có một phần mất mát. Cảnh Tiểu Lang dùng sức dụi đầu nhỏ vào sát ngực Giản Niên, "Ô ô ô! Đau quá, Hỏa Hỏa." Bộ dáng một nửa nũng nịu, trong lòng Nạp Lan Chỉ Thủy bất giác trầm xuống một phần. "Xem ra việc tôi giao Tiểu Lang cho Nạp Lan là quyết định sai lầm." Giản Niên lạnh lùng liếc nhìn Nạp Lan Chỉ Thủy, Nạp Lan Chỉ Thủy không nói gì, sau khi hít sâu một hơi, nói: "Cô Giản vẫn là đón cô bé về đi, tôi đã chăm sóc không tốt cho em ấy." "Không muốn!" Lúc này Cảnh Tiểu Lang kháng nghị, vì để phòng ngừa lỡ như, Giản Niên vẫn là phái vài người giám sát Nạp Lan Chỉ Thủy và Cảnh Tiểu Lang. Này mới vừa giao Cảnh Tiểu Lang cho cô ấy xong, liền xảy ra chuyện như vậy. Giản Niên ngoại trừ đau lòng Cảnh Tiểu Lang, càng nhiều hơn chính là nổi giận với Nạp Lan Chỉ Thủy. Chỉ tiếc Cảnh Tiểu Lang một lòng hướng về cô ấy, Giản Niên lại không thể làm gì. "Xin lỗi, Nạp Lan, mới vừa rồi giọng điệu tôi không phải." Giản Niên áy náy. "Cô Giản chỉ là quan tâm Tiểu Lang mà thôi, cũng không có lỗi." Nạp Lan Chỉ Thủy nhàn nhạt nói, "Chị Trấp Thủy, ô!" Hai mắt to long lanh của Cảnh Tiểu Lang dùng sức nhìn về hướng Nạp Lan Chỉ Thủy, một bộ đáng thương. "Tiểu Lang, chuyện hôm nay chị cũng xin lỗi em, để em bị thương là chị đã không làm tròn bổn phận." Trong bụng Nạp Lan Chỉ Thủy mềm nhũn, ánh mắt dần ảm đạm. "Mới không phải lỗi của chị Trấp Thủy!" Cảnh Tiểu Lang thay Nạp Lan Chỉ Thủy giải bày, "Đúng thế, chuyện này đúng thực không thể trách Nạp Lan." Giản Niên phụ họa theo. Bầu không khí trong căn phòng nhất thời trở nên lúng túng, "Nếu Tiểu Lang đã không sao, vậy tôi đi trước." Giản Niên hắng giọng, nói. "Cô Giản đã tới rồi vậy cùng ăn cơm đi." "Thuận tiện ở chơi với Tiểu Lang." Nạp Lan Chỉ Thủy nói xong cũng rời phòng, ánh mắt Cảnh Tiểu Lang một mực nhìn theo bóng lưng cô rất sát. "Hỏa Hỏa, là Tiểu Lang vô tình bị trật khớp, em không nên trách chị Trấp Thủy!" Cảnh Tiểu Lang mở đôi mắt vô tội, xoay đầu nhìn về Giản Niên. "Em biết." Giản Niên ôm cô đặt lên giường, giúp cô đắp kín chăn. "Vậy em đừng giận chị Trấp Thủy nha." Cảnh Tiểu Lang tiếp tục nói, "Ừm." Giản Niên gật đầu. "Hỏa Hỏa, làm sao đột nhiên em lại muốn đến thăm chị vậy?" "Chị cũng bị thương rồi, em làm sao có thể không đến." Giản Niên ngồi cạnh mép giường, nhẹ nhàng sờ đầu cô. Cảnh Tiểu Lang dường như rất thích như vậy, dùng đỉnh đầu của mình chủ động cọ nhẹ một cái vào lòng bàn tay cô. "Chị nha..." Giọng điệu hơi có vẻ cưng chiều, Giản Niên không kềm được hôn lên trán cô. Ở ngoài cửa bên tường, Nạp Lan Chỉ Thủy dựa lưng vào rất sát, tay nắm lại dùng sức rất mạnh, móng tay cũng bất giác đâm vào da thịt. Nạp Lan Chỉ Thủy rời phòng, vừa nghĩ đến Giản Niên xuất hiện đột ngột rất không hợp lý. Nhìn vẻ mặt cô ấy từ lúc vào cửa, hình như sớm đã biết chuyện Cảnh Tiểu Lang bị thương. Huống hồ cô ấy từng nói vì một vài nguyên nhân nên dẫn đến không thể chăm sóc cho Cảnh Tiểu Lang, nhưng Tiểu Lang vừa xảy ra chuyện, cô ấy liền lập tức tới. Cả chuyện Cảnh Tiểu Lang nói chuyện điện thoại với cô ấy, dấu hiệu trùng trùng cho thấy rõ, từ lúc bắt đầu Giản Niên đã liền cố ý giao Cảnh Tiểu Lang cho mình chăm sóc. Mục đích cô ấy làm vậy là vì cái gì? Lẽ nào Cảnh Tiểu Lang ở bên mình có âm mưu? Nghĩ đến khuôn mặt non nớt ngây thơ của Cảnh Tiểu Lang, Nạp Lan Chỉ Thủy cố gắng lắc đầu, cô không muốn suy nghĩ như vậy. Vì vậy cô lại tới cửa phòng, nhưng ngẫu nhiên bắt gặp hình ảnh Giản Niên hôn Cảnh Tiểu Lang, trong lòng nổi lên cảm xúc không thể diễn tả, chỉ là rất ư khó chịu. "Hỏa Hỏa, chuyện Băng Lam Chi Lệ thật sự không có biện pháp sao?" Cảnh Tiểu Lang ngẩng đầu, hỏi. "Tiểu Lang..." Nạp Lan Chỉ Thủy chợt bừng tỉnh, Băng Lam Chi Lệ? Cảnh Tiểu Lang làm sao biết chuyện liên quan tới nó. "Chuyện này cứ giao cho em. Tiểu ngố tàu, chị không cần bận tâm đến." Giản Niên quẹt chóp mũi cô một cái. "Hỏa Hỏa giỏi nhất! Không giống Tiểu Lang không làm được chuyện gì ra hồn hết." Cảnh Tiểu Lang đâm đâm đầu ngón tay, ai oán nói. "Chị lại nữa rồi..." Giản Niên thở dài. Nạp Lan Chỉ Thủy cũng không nghe câu tiếp theo, rời đi. Tất cả mọi chuyện, đưa Cảnh Tiểu Lang đến bên cạnh mình, chỉ là vì muốn thăm dò tin tình báo liên quan tới Băng Lam Chi Lệ thôi sao? Bất thình lình, trong lòng cô cảm thấy đau xót, Nạp Lan Chỉ Thủy mày thật quá khờ dại, lần đầu tiên tin tưởng một người không hề giữ lại chút gì, để rồi đổi lấy kết cục như vậy. "Kính coong" "Kính coong" tiếng chuông cửa vang lên liên tục, Giản Niên cau mày, từ từ bước ra. Mắt thấy Nạp Lan Chỉ Thủy đứng một mình ở phòng khách, không hề đi mở cửa. "Nạp Lan?" Không có trả lời, thời điểm Giản Niên vòng qua người cô, chỉ cảm thấy rùng mình. Cô mở cửa, phát hiện là người đưa đồ ăn tới, cô trả tiền thay. Xách hai túi đồ bự tiến vào, "Cái này hình như là món Tiểu Lang thích ăn..." "Cút cho tôi!" Giản Niên cho rằng bản thân vừa nghe lầm, "Chị nói cái gì?" "Tôi nói cút cho tôi ! ! ! ! ! !" Nạp Lan Chỉ Thủy quát to khàn giọng. Giản Niên cả kinh, Cảnh Tiểu Lang trong phòng cũng nghe thấy, hốt hoảng chạy ra. "Chị Trấp Thủy!" "Cô, cả cô nữa lập tức biến cho khuất mắt tôi!" Nạp Lan Chỉ Thủy hướng Cảnh Tiểu Lang mắng. "Chị Trấp Thủy..." Cảnh Tiểu Lang bị giật mình, nhưng càng nhiều hơn chính là khổ sở, nước mắt cứ vậy chảy xuống. "Chị làm gì nổi điên vậy?!" Giản Niên phát giác Nạp Lan Chỉ Thủy dị thường, trong nháy mắt, Cảnh Tiểu Lang đã khóc nức nở. Cô ném đồ xuống, tới bên cạnh Cảnh Tiểu Lang. "Tiểu Lang, chúng ta đi." "Không muốn! Chị muốn chị Trấp Thủy!" "Chị Trấp Thủy, có phải hay không Tiểu Lang đã làm sai chuyện gì!" Cảnh Tiểu Lang òa khóc, vừa khóc vừa kịch liệt không muốn rời đi. Nạp Lan Chỉ Thủy không nói gì thêm, trầm mặc cúi đầu. "Tiểu Lang, nghe lời em, trước rời khỏi đã." Giản Niên mềm nhẹ khuyên bảo Cảnh Tiểu Lang. "Chị Trấp Thủy... Tiểu Lang về sau nhất định ngoan ngoãn... nhất định ngoan ngoãn nghe lời chị mà..." Nạp Lan Chỉ Thủy không nghe, cũng không muốn nghe. Giản Niên lòng như lửa đốt, dù cô rất muốn phát tác với Nạp Lan Chỉ Thủy, nhưng trước mắt chuyện quan trọng nhất là vẫn phải cân nhắc đến cảm thụ Cảnh Tiểu Lang. ———————————————— Ngược cái đùng luôn, mị không chuẩn bị tâm lý kịp, đau cái bộ lòng, mị rất dễ đau lòng, huhuhu Tiểu Lang của mị tuy quá bánh bèo kiêm ngốc nghếch nhưng lại rất đơn thuần lương thiện mà, đừng ngược em ấy, òa òa T.T P/S: Mai mị up chương tiếp nha, mị không chịu được ngược T.T P/S 1: Nạp Lan ơi là Nạp Lan, ghen quá nên mắt mờ rồi sao, muốn tình báo thì đến chỗ con rắn thúi, đến chỗ tỷ lấy tin tình báo giề đây, với lại Tiểu Lang ngốc nghếch vậy có bản lĩnh lấy tình báo sao, ghen quá mờ mắt rồi haizzz!!!!!