"Sở Khiết, lần sau vẫn là để tớ chọn địa điểm ăn đi." Gương mặt Nạp Lan Chỉ Thủy như băng sương, "Chị Trấp Thủy..." Cảnh Tiểu Lang đâm đâm thịt bít tết, nhỏ giọng nói. "Thảo nào vừa vào cửa xong cậu lại..." "Hôm nay thật chẳng may mắn." Nạp Lan Chỉ Thủy ngắt ngang lời cô, "Khoảng thời gian đi du học nước ngoài tớ đã quen biết cô ta, cô ta là học tỷ của tớ. Cô ta làm người xem bản thân mình rất cao, lại không chịu thua cuộc, thích tranh hạng nhất. Theo lý mà nói tính cách như vậy, người khác phải xa lánh mới đúng. Có điều nhờ có dáng dấp xinh đẹp, như một đóa hồng có gai, cho nên trong trường vẫn có rất nhiều người ái mộ. Trong đó nam có, nữ cũng có." Nạp Lan Chỉ Thủy tự mình nói. "Ôi? Thế cô ta là?" Sở Khiết bừng tỉnh đại ngộ, "Không, chính xác mà nói thì cô ta là bisexual." Nạp Lan Chỉ Thủy cầm ly nước lọc lên nhấp một hớp, "Tớ không cùng chuyên ngành với cô ta, không một chút liên quan. Bình thường trên cơ bản cũng không chạm mặt, rốt cuộc có một lần trong buổi dạ hội của trường, cô ta tìm đến bắt chuyện tớ." Hô hấp Nạp Lan Chỉ Thủy có chút tăng lên, Cảnh Tiểu Lang đưa cánh tay nhỏ bé, vuốt ve sau lưng cho cô. "Chị Trấp Thủy, chị không được thoải mái sao?" "Kiểu như cô ta thổ lộ với cậu?" Sở Khiết tiếp lời. Nạp Lan Chỉ Thủy im lặng. "Lẽ nào cô ta đối với cậu là nhất kiến chung tình?" Sở Khiết hứng thú, liền nói tiếp. "Nhất kiến chung tình? Trên đời này làm gì có chuyện lãng mạn như vậy." "Cô ta là nhìn thấy trên mạng bài luận văn phát biểu của tớ, sau đó mới dần dần bắt đầu để ý tới tớ." "Cậu đồng ý quen nhau với cô ta?" Sở Khiết nói tiếp. Nạp Lan Chỉ Thủy liếc cô một cái, "Giỡn thôi mà... được rồi, đại tiểu thư Nạp Lan của chúng ta nhất định là lúc đó cự tuyệt không chút lưu tình." Sở Khiết ho khan hai tiếng. "Tớ cho rằng lúc đó mình đã nói rất rõ ràng mọi chuyện. Kết quả cũng bắt đầu từ hôm đó, cô ta quấn chặt lấy tớ không buông, giờ học đợi tớ trước ký túc xá, tan học lại chặn trước cửa phòng. Ngay cả tớ đi nhà xí..." Sắc mặt Nạp Lan Chỉ Thủy tái xanh, đoạn cuộc sống đó quả thật là một cơn ác mộng đuổi không đi. Không chỉ vậy, Annie đối với thứ bản thân muốn có được chưa từng chân chính buông tha, trừ khi là cuối cùng cô ta lấy được. Cô ta mượn internet trường học cùng miệng lưỡi mọi người, thêu dệt nên câu chuyện Nạp Lan Chỉ Thủy là bạn gái của cô, còn đối với những người trước giờ thầm thương trộm nhớ Nạp Lan Chỉ Thủy, cô ta tiến hành nói chuyện riêng tư với bọn họ. Cuối cùng chính là, ngay cả những bạn học bình thường có quan hệ không tồi với Nạp Lan Chỉ Thủy, cũng dần dà xa cách. Dù vậy, Nạp Lan Chỉ Thủy luôn vẫn thanh minh bản thân sẽ không yêu cô ta, cô ngay cả con trai đều không yêu đương, huống hồ gì con gái? Lúc đó cô một lòng một dạ lao vào học tập, những chuyện còn lại đều nằm trong danh sách đen của cô. Sau khi Annie tốt nghiệp, trở về nước. Cô cho rằng chuyện như vậy liền có thể chấm dứt, dù sao Annie cũng chỉ là nhất thời hứng thú với cô thôi, bởi vì không có được mới sẽ nắm chặt không tha như vậy. Thời gian dài lâu, cô ta nhất định sẽ dời sự chú ý qua những người khác. Nạp Lan Chỉ Thủy gần đây cũng là vô tình nghe được cô ta mở nhà hàng này, vốn thời điểm Sở Khiết đề nghị tới đây, cô đã có chút do dự, trên cả tinh thần và sinh lý đều bài xích, khiến cô một chút cũng không muốn đụng phải người phụ nữ nọ. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Cảnh Tiểu Lang, cô vẫn đồng ý. "Còn may cô ta chưa bỏ thuốc hiếp cậu." Sở Khiết không ngại miệng nói, "Nín!" Nạp Lan Chỉ Thủy quát lên. "Ăn hết nhanh đi, chúng ta đi sớm một chút." "Nghe ý tứ vừa rồi trong giọng điệu cô ta, hình như..." Nạp Lan Chỉ Thủy cho cô cái ánh mắt, tỏ ý cô hãy dừng đề tài này lại. Rất nhanh, các cô đã dùng cơm xong. Cảnh Tiểu Lang nuốt xuống mẫu bánh ngọt cuối cùng, cắn cắn cái muỗng, đáng thương mong đợi nói: "Chị Trấp Thủy, em còn muốn ăn bánh ngọt..." "Hôm nay em đã ăn nhiều rồi, không thể ăn nữa." "Ngoan, nghe lời." Nạp Lan Chỉ Thủy mềm mại khuyên nhủ. "Ô ô~" Vẻ mặt Cảnh Tiểu Lang đưa đám, quyến luyến không thôi nhìn chăm chú dĩa bơ còn thừa. "Gói lại mang về đi." Nạp Lan Chỉ Thủy vẫy vẫy tay, nói một câu với người phục vụ đi tới. "Chị Trấp Thủy!" Cảnh Tiểu Lang ôm lấy cổ cô thân lên một phát, Nạp Lan Chỉ Thủy kịp thời lấy tay để trên mặt cô bé. "Cảnh Tiểu Lang, sau này không cho phép em hôn loạn người khác." Nạp Lan Chỉ Thủy dạy dỗ. "Em chỉ thích hôn chị Trấp Thủy." "Im coi!" Sở Khiết ngồi đối diện sớm đã cười đến cong người, "Nạp Lan, cậu có đứa con gái lớn phổng như vậy từ bao giờ thế." "Sở Khiết, một tuần cơm tối cậu bao trọn." "Vừa rồi tớ hông có nói gì hết nha..." Sở Khiết vội vàng khoát tay. "Muộn rồi." Nạp Lan Chỉ Thủy lạnh lùng ném cho một câu, Gói bánh ngọt xong, Sở Khiết trả tiền, ba người đang chuẩn bị đứng dậy rời đi. "Nạp Lan, gấp như vậy đã chuẩn bị về rồi?" Nạp Lan Chỉ Thủy xoay người, Annie đã đứng sau lưng. "Em nghĩ đi nghĩ lại, chị vẫn là không cần mời đâu." Nạp Lan Chỉ Thủy nghiêm mặt nói. "Với chị mà em còn khách khí như vậy." Annie cười một tiếng, ánh mắt dời về phía Cảnh Tiểu Lang, một màn cử động vừa rồi của hai người, cô sớm đã thấy rõ ràng qua máy giám sát. "Vị tiểu bằng hữu này với em là..." "Em ấy là em gái của bạn em, ở tạm nhà em." Nạp Lan Chỉ Thủy liền vội vàng giải thích. Đối với ánh mắt của Annie, Cảnh Tiểu Lang cảm thấy rất không được thoải mái, cánh tay nhỏ bé theo bản năng kéo tay Nạp Lan Chỉ Thủy. Nạp Lan Chỉ Thủy ôn nhu nhìn cô, "Chúng ta lập tức đi ngay." Annie nhìn màn này vào mắt, hết sức ngứa mắt, Cảnh Tiểu Lang từ gai mắt đã trở thành cái đinh trong mắt, hận không thể nhanh chóng nhổ bỏ, hơn nữa còn phải là nhổ cỏ tận gốc. "À? Chị ngược lại lại thấy rất tò mò là dạng bạn bè gì mà có thể để em đồng ý thu nhận một mối phiền phức như vậy." Giọng điệu châm chọc của Annie nhắm thẳng vào Cảnh Tiểu Lang, Cảnh Tiểu Lang chỉ cảm thấy trong lòng chợt lạnh, mối phiền phức? Cô là mối phiền phức cho chị Trấp Thủy, hốc mắt nhất thời nóng lên. "Cô bé vẫn còn nhỏ! Annie, chị rốt cuộc muốn làm gì?" Nhìn Cảnh Tiểu Lang mắt hồng hồng, Nạp Lan Chỉ Thủy nóng nảy, một tay ôm chầm lấy bả vai của cô, để cho cô dựa sát vào lòng mình. Không chút khách khí hướng Annie quát lên, khách nhân xung quanh rối rít dừng dùng cơm, ánh mắt hướng về phía các cô nhìn lại. "Tớ có thể chen một câu vào không? Hai người chắc chắn muốn ở đây nói chuyện sao?" Sở Khiết ánh mắt đảo quanh, nói một câu. "Nạp Lan, chị muốn nói chuyện riêng với em một chút được không?" Bị Nạp Lan rống lên, lòng tự ái của Annie bị tổn thương rất nhiều, nhưng cô không hề thể hiện ra ngoài. Trong bụng theo bản năng đều xem Cảnh Tiểu Lang là tên đầu sỏ hết thảy. "Em nghĩ giữa chúng ta không có gì để nói cả, tạm biệt!" Nạp Lan Chỉ Thủy nói xong, choàng vai Cảnh Tiểu Lang xoay người bước nhanh rời đi, Sở Khiết chỉ đành lúng túng cười một tiếng với Annie, liền bước nhanh đi theo. Annie cũng không đuổi theo, nếu giờ phút này mà đuổi theo, ngày mai cô không chỉ trở thành tiêu đề trên tuần san giải trí, mà còn xem như là giẫm lên lòng tự trọng kiêu ngạo của mình. Thế nhưng đối với Nạp Lan Chỉ Thủy, chẳng phải cô sớm đã không còn lòng tự trọng ư?