Nghe nói y là chủ nhân của Vô Nhiên sơn trang - thiên hạ đệ nhất sơn trang, kiếm pháp đệ nhất thiên hạ, không ai có thể so bì. Nghe nói y là hộ pháp của Dạ Kiêu - tổ chức sát thủ nguy hiểm nhất giang hồ, thủ đoạn tàn độc, giết người không ghê tay. Nghe nói y là đệ tử bế môn của Ngụy Thương Nhiên – chưởng môn phái Trạc Quang, được ông ta đích thân truyền thụ kỳ thuật đạo pháp, có thể nhìn rõ thế sự. Nghe nói, chỉ một nụ cười của y cũng làm cho người người hồn xiêu phách lạc, vô số thiếu nữ ngày đêm thương nhớ, ngay cả "đệ nhất mỹ nhân" Mạnh Mạn cũng si mê y. Nghe nói y là bạn tri kỷ của thiền sư chùa Tướng Quốc, gần đây y đã nhìn thấu hồng trần, không màng nữ sắc... Tóm lại, những tin đồn về y nhiều không kể xiết, nhưng không có tin nào được chứng thực, đủ thấy nam nhân này còn che giấu nhiều kỳ tài, thâm sâu khó lường. Với những tin đồn này, nàng không hề quan tâm. Điều duy nhất nàng quan tâm là rốt cuộc y có phải là truyền nhân duy nhất của thần y Cầu Dực Sơn hay không, có phải y thực sự như lời đồn đại, tinh thông y thuật, không độc nào không giải được, không bệnh nào không trị được hay không? Hoán Sa vốn cho rằng nếu thật sự như vậy thì nàng nhất định sẽ tìm cơ hội để thỉnh giáo Vũ Văn Sở Thiên về y thuật. Nhưng hiện tại y là Ninh vương của Tuyên quốc, có lẽ nàng phải từ bỏ ý định này thôi. Sau khi thông báo hủy kế hoạch Thừa An quay trở lại. Tiêu Tiềm nói: "Thừa An, ngươi đưa Hoán Sa về phủ trước, ta phải tới cổng thành đón tiếp Ninh vương.” Thừa An cung kính đáp: "Dạ." "Ta đi cùng chàng được không? Ta có thể giả làm tùy tùng của chàng." Hoán Sa nói. "Nếu có cơ hội, ta…” Không đợi nàng nói hết, Tiêu Tiềm đã kiên quyết từ chối: "Không được, hắn là kẻ rất nguy hiểm, nàng nhất định không thể tới gần hắn." "Nhưng..." "Vũ Văn Sở Thiên bách độc bất xâm, trùng độc của nàng không thể khiến hắn ta suy suyển đâu." Sau một hồi im lặng, nàng khẽ gật đầu. "Thôi được, vậy ta về trước, chàng nhất định phải cẩn thận đấy." Hiệu suất xử lý công việc của Ninh vương rất cao. Đến Nghiệp Thành chỉ mới hai ngày mà y đã dùng châu báu và mỹ nhân khiến hoàng đế Ương Quốc mụ mị đầu óc, thỏa thuê tận hưởng khoái lạc nhân gian, vui vẻ đồng ý hiệp ước hữu hảo giữa hai quốc gia, trong lúc hưởng thụ còn không quên mời y ở lại Ương Quốc thêm vài ngày, để y cảm nhận được sâu sắc sự phồn vinh hưng thịnh, quốc thái dân an của Ương Quốc. Ninh vương cũng không khước từ, tạm lưu lại dịch quán ở Nghiệp Thành. Tất nhiên, hôn quân không mê muội đến mức hết thuốc chữa, trong lúc vui vẻ hưởng lạc vẫn phái Tiêu Tiềm đi đóng giữ cứ điểm trọng yếu ở thành Hạ Âm. Hoán Sa biết được tin tức này đúng lúc Tiêu Tiềm đến chào từ biệt nàng. Nàng nghi hoặc hỏi: "Tại sao hoàng thượng lại muốn giữ Ninh vương lại Nghiệp Thành? Chẳng lẽ hoàng thượng nghĩ đến việc giữ chân Ninh vương ở lại Ương Quốc để kìm hãm Tuyên Quốc?" Trước nay Tiêu Tiềm luôn ăn nói thận trọng, chỉ duy trước mặt Hoán Sa là không phòng bị. Chàng thở dài, nói: "Nếu hoàng thượng có thể nghĩ được như vậy thì ta an tâm rồi. Hoàng thượng làm vậy chỉ vì Ninh vương ca ngợi Nghiệp Thành phồn hoa nhộn nhịp, hoàng thượng trị quốc anh minh, mỹ nhân Ương Quốc xinh đẹp như ngọc khiến y chỉ nhìn thôi đã say mê, lưu luyến không muốn về nước. Hoàng thượng nhất thời cao hứng nên đã giữ y lại thêm vài ngày." Hoán Sa chán nản lắc đầu. "Chẳng trách hoàng thượng vui vẻ, mỗi câu mỗi chữ trong lời y đều nói trúng ý hoàng thượng." "Đúng vậy! Ninh vương nghĩ trăm phương ngàn kế để lưu lại Nghiệp Thành, còn ta lại bị phái đến đóng giữ Hạ Âm, ta lo..." "Chàng đừng lo." Hoán Sa dịu dàng an ủi: "Tiêu bá phụ chinh chiến suốt ba triều, là trọng thần mà hoàng thượng cũng phải nể nang vài phần. Tiêu Lãng là người thâm trầm túc trí đa mưu, có thể tự bảo vệ bản thân. Còn ta, chàng không cần lo lắng, ta chỉ là nữ nhi chốn khuê các, sẽ không có chuyện thị phi gì. Ninh vương chắc cũng không đến nỗi đi ám sát một nữ nhân yếu đuối như ta đâu đúng không? Huống hồ nếu y đến, ta cũng có cách tự bảo vệ mình." Thấy nàng tự tin như vậy, nỗi lo lắng trong lòng Tiêu Tiềm cũng bớt đi vài phần. Chàng yên tâm rời đi. Không lâu sau khi Tiêu Tiềm đi, triều đình truyền tới tin tức: Thái úy Tiêu Lãng tắc trách trong việc áp tải bạc tu sửa đê điều, khiến bạc bị cướp mất, hoàng đế nổi trận lôi đình, cắt chức Tiêu Lãng, không trọng dụng nữa. Khi nghe được tin này, Hoán Sa có giật mình nhưng cũng lấy đó làm mừng. Dù sao Tiêu Lãng vẫn bảo toàn được tính mạng, điều này quan trọng hơn tất cả. Ban đêm, ve kêu rỉ rả, bóng tối đặc quánh. Hoán Sa trầm tư suy nghĩ về sự an nguy của Tiêu gia, bỗng Lan nhị tiểu thư nhiều ngày không gặp nngân nga một khúc ca vui vẻ xuất hiện, chẳng nói chẳng rằng kéo nàng ra khỏi phòng. Lan nhị tiểu thư uống một ngụm trà cho nhuận giọng, rồi hỏi: "Tỷ tỷ, có chuyện gì mà tỷ lại tìm muội gấp vậy?” "Vài ngày trước, Tiêu Lãng áp tải bạc đến Phong Thành muội đi cùng đệ ấy nên chắc biết chuyện đã xảy ra?” “Tỷ tỷ, tỷ thạo tin thật đó, nhanh như vậy mà tỷ đã biết rồi. Muội cũng đang định nói với tỷ chuyện này đây.” Nhắc đến chuyện áp tải bạc, Lan nhị tiểu thư liền cười ngọt ngào kéo tay Hoán Sa, rủ rỉ kể:” Muội đã gặp một nam nhân hoàn mỹ nhất thế gian, cao ngạo mà dịu dàng, lạnh nhạt mà chân thành, cao quý mà ấm áp, nhã nhặn. Chàng ấy có thể khiến tỷ chìm đắm trong nụ cười, cũng có thể giết người bằng ánh mắt. Tóm lại, chỉ cần chàng ấy xuất hiện trước mắt tỷ, tỷ sẽ không thể rời mắt khỏi chàng ấy…”