Sự dịu dàng này cực kì không phù hợp với tính tình của anh, vậy mà khi anh làm lại thấy tự nhiên như một đạo lý hiển nhiên vậy... Đây có lẽ là thói quen cả đời anh không sửa được, chung quy thì trong lúc vô ý thức vẫn coi tôi giống một đứa trẻ mà chăm sóc cẩn thận thế... . Tiếng cửa đóng sập còn chưa biến mất, Hàn Trạc Thần đã tới ôm tôi, đôi môi gấp gáp hôn lên xương quai xanh trơn bóng. Tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý, tâm tình cũng chưa thích ứng, bị nụ hôn bất ngờ của anh làm cho ngứa ngáy. Tôi không nhịn được cười ra tiếng, cơ thể run lên, giãy dụa dưới hai chân và lồng ngực co dãn rắn chắc của anh: “Đừng, ngứa quá đi… Đừng sờ nữa…” Sự giãy dụa của tôi dường như càng kích thích dục vọng của anh, hô hấp của anh gấp gáp khác thường, hai bàn tay xoa nắn ngực tôi vô thức tăng thêm lực, trở nên giày vò, ngay cả hôn môi cũng trở thành cắn gặm, tàn phá… Ngoại trừ một đêm anh vô cùng tức giận kia thì dường như chưa bao giờ anh thô bạo như thế, tôi không biết sự kích thích chìm vào ngược đãi cùng đau đớn lại có khoái cảm mãnh liệt thế. Anh bắt đầu lôi kéo, tháo khuy chiếc quần bò của tôi, lô ra bụng dưới bằng phẳng. “Tối qua em khiêu khích dục vọng của tôi, nhưng lại nói ly hôn vào đúng lúc tôi mới phát tiết được một nửa… Còn dám nói sự phục vụ của tôi trị giá mười dollar! Hôm nay tôi không làm cho em cầu xin tha thứ, sẽ không phải là đàn ông!” Tôi co người lại một chút, bị đôi mắt rực lửa của anh gây sợ hãi. Đã sớm biết tâm lý trả thù của anh rất mạnh, chỉ không ngờ có thể là quân tử báo thù, mười năm không muộn. “Hiện tại em cầu xin tha thứ, được không?” “Chưa đến lúc…” Anh ngồi thẳng dậy, thô lỗ kéo quần tôi xuống dưới… Do bởi động tác của anh vô cùng mạnh mẽ, cánh tay chạm vào chiếc áo khoác anh vừa vắt lên sofa lúc nãy, chiếc áo trượt xuống, trong túi rơi ra hai quyển sổ màu đỏ tươi, bốn chữ cực to trên đó lóe lên sắc vàng rung động lòng người. Chứng nhận kết hôn. Tôi sững sờ một chốc, tập tức lửa giận bốc lên: “Hàn Trạc Thần!” Anh còn giả bộ như không phát hiện, điềm nhiên như không có việc gì dùng lưng ngón tay nhẹ nhàng vỗ vễ bắp đùi trần trụi của tôi. Tôi bình ổn hô hấp, cầm ấy sổ chứng nhận kết hôn lắc lắc trước mặt anh. “Anh có thể giải thích một chút đây là cái gì không?” “Em không lầm chứ, đều làm tới bước này rồi mà em vẫn bảo anh giải thích mấy chuyện nhàm chán đó?” Thấy cơn giận của tôi chưa tiêu, anh nản lòng dừng động tác, giải thích nói: “Anh không lừa em, hai năm trước thật sự là anh đã xé… Cái này, có thể làm thêm được.” Tôi tương đối hài lòng với lời giải thích này của anh, hết giận phân nửa: “Vậy buổi chiều sao anh không lấy nó ra?” “Anh thấy việc anh quên chuẩn bị thỏa thuận ly hôn em cũng không có phản ứng gì, nên anh đoán…” Anh nằm đè lên người tôi, cười cười, hôn môi tôi, tay từ từ tách hai chân tôi ra. “Nếu anh không mang theo sổ chứng nhận kết hôn, em cũng không để bụng đâu…” “…” Thật quá gian trá, quả nhiên là tên đàn ông từng lăn lộn qua cả hai giới hắc bạch. Tôi nghe anh nói, trái tim mềm mại bị những câu đùa như thật như giả của anh gây xúc động. Nhưng anh hình như không tập trung vào việc nói chuyện với tôi, động tác tự mình cở quần áo không hề chậm chạp, áo sơ mi được thoát ra, lộ ra cơ bụng cường tráng… Tôi hít một hơi, nhắm mắt lại, hai tay đặt trên thắt lưng mạnh mẽ của anh, chuyện sổ chứng nhận kết hôn để sau rồi bàn tiếp đi… Vừa mới tiến vào thời điểm mấu chốt… Thật không may mắn, chuông cửa reo lên! Tiếng nhạc phiền nhiễu tại giây phút mấu chốt này vô cùng dài, vang mãi không dứt, bầu không khí nhiệt tình gì đó cũng đều bị quấy nhiễu đến rối loạn rồi. Điều đáng bực nhất chính là, tiếng chuông vừa mới dừng, đã có người bấm lần hai. “Mẹ kiếp!!!” Anh giận dữ đứng dậy, kéo chiếc áo khoác của anh qua đắp lên người tôi, cài lại thắt lưng đi về phía cửa. Anh mở cửa ra, túm chặt lấy một người vệ sĩ tôi chưa từng thấy qua, âm thanh đằng đằng sát khí: “Mày làm cái quái gì đấy?” “Người của khách sạn đưa cơm tối đến, nói là ngài yêu cầu. Tôi cho rằng…” Vị vệ sĩ kia quét mắt qua tôi từ cánh cửa thoáng mở một nửa, thấy tôi quần áo không chỉnh tề, nửa dựa người vào ghế sofa, lập tức ý thức được rằng bản thân mình phạm vào sai lầm nghiêm trọng, sợ đến nỗi mặt trắng xanh, nghẹn họng không nói nên lời, chưng ra biểu tình thiên tai thảm họa nhân loại sắp đến. Ôi! Hai năm không gặp, còn tưởng tính khí của anh thay đổi được rồi, xem ra còn nóng nảy hơn cả trước đây. “Thần, em đói rồi!” Tôi dịu dàng gọi anh. Anh quay đầu lại nhìn tôi, cơn giận trong anh mắt dần dần chuyển thành tình cảm dịu dàng và thỏa mãn. Anh buông tay, nhìn người phục vụ đang đứng sững sờ bên cạnh: “Đưa cơm vào đi.” Phục vụ sợ đến mức đầu cũng không ngẩng, đẩy mạnh thứ gì đó qua cửa rồi bỏ lại, chạy trối chết về phía thang máy. “Nếu có người quấy rối tôi nữa, tôi sẽ ném cậu cái loại phế vật này từ trên cửa sổ xuống.” Hàn Trạc Thần lạnh lẽo nói. “Vâng!” Song song với lúc giọng điệu của vệ sĩ trở lại bình thường, anh ta còn lén nhìn tôi một cách khó tin. Dường như đang thấy một cảnh rất khó hiểu. Hàn Trạc Thần đóng cửa phòng, khóa trái, bưng đĩa bánh ngọt đến trước mặt tôi. Tôi vốn không đói bụng, vừa nhìn thấy đồ ăn mới nhớ tới hình như mình từ sáng đến chiều chưa từng bỏ gì vào bụng, liền sửa sang lại quần áo đã bị cởi ra một nửa. Tôi vừa muốn đưa tay ra cầm một miếng, anh đã đặt một cái ở bên mép tôi. Tôi há miệng, ăn trọn cả một miếng. Sự dịu dàng này cực kì không phù hợp với tính tình của anh, vậy mà khi anh làm lại thấy tự nhiên như một đạo lý hiển nhiên vậy. Đây có lẽ là thói quen cả đời anh không sửa được, chung quy thì trong lúc vô ý thức vẫn coi tôi giống một đứa trẻ mà chăm sóc cẩn thận thế. Còn tôi cả đời cũng không thay đổi được thói quen cứ đương nhiên mà hưởng thụ yêu thương của anh, Ăn xong bánh kem trong miệng, tôi hiếu kì hỏi: “Sao vệ sĩ của anh lại kinh ngạc đến thế?” “Có lẽ là chưa thấy anh qua đêm với phụ nữ bao giờ.” “À.” Tôi mất vài giây đồng hồ mới phản ứng lại: “Cái gì? Chưa thấy anh qua đêm với phụ nữ?” Nếu như là người đàn ông khác thì tôi tin, thế nhưng đây là anh, tôi thật sự hoài nghi nghiêm trọng. Khoảng thời gian chúng tôi vừa mới kết hôn, vào buổi tối, trừ khi anh có chuyện quan trọng, bằng không chắc chắn sẽ bày ra một bộ dáng không thỏa mãn quấn quýt thân mật với tôi. Hại tôi khi mới rời khỏi anh, nằm trên giường trống rỗng đến nỗi tưởng như máu sẽ không chảy… Cũng may mà khi đó anh không ngủ bên cạnh tôi, tâm tư muốn chém anh một trăm dao tôi đều có. “Thế nên, để bồi thường anh…” Anh lại cầm một miếng đút vào miệng tôi, “Em phải ăn nhiều một chút mới được…” Hai câu đối thoại này có liên quan đến nhau sao? Nếu có, thì tôi thật phải ăn nhiều một chút mới được! Tôi vừa định cầm một miếng đút cho anh ăn, chuông điện thoại vang lên. Suy nghĩ đầu tiên của tôi chính là giật đứt đường dây điện thoại, bởi vì người biết rõ số điện thoại khách sạn của tôi chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Người phụ nữ thông minh như Lucia tuyệt đối sẽ không gọi, Hàn Trạc Thần đang ở ngay bên cạnh tôi rồi, một người khác…. Hàn Trạc Thần nghe thấy âm thanh của anh ấy, khả năng giết tôi rất cao. Anh thấy tôi không hề có ý nhấc điện thoại, liền đứng dậy đi về phía máy bàn. Tôi quên luôn cái chân còn đang đau nhức, vội vàng đuổi theo phía trước anh, chạy nhanh tới tiếp điện thoại. Âm thần cầu nguyện là điện thoại của khách sạn gọi tới, có lẽ là gọi nhầm. Thế nhưng, trong điện thoại truyền đến một giọng nam rất dịu dàng mềm mại. “Xin hỏi, Hàn Thiên Vu có đấy không?” “Em đây.” Lời xưng hô bị tôi khó khăn cứng rắn nuốt vào trong bụng. “Hôm nay ghi âm thế nào?” “Thu tốt rồi.” Tôi lén lút liếc Hàn Trạc Thần môt cái, anh đứng ở bên cạnh nhìn tôi, khuôn mặt hờ hững chẳng nhìn ra chút biểu cảm đặc biệt nào. “Vậy khi nào thì em quay trở lại? Vé máy bay mua chưa?” Câu hỏi này thật là hỏi không đúng thời gian. Anh ấy không nói, tôi quăng chuyện quay trở về quên không còn một tẹo. Trái tim tôi thật yếu ớt, cầm chặt chiếc áo khoác đang bao trên người, cố gắng biểu hiện thản nhiên một chút. “Em còn chưa quyết định, vài ngày nữa bàn lại sau đi.” “Hôm qua anh vừa vặn gặp giáo sư của em, ông ấy nói gần đây có một cuộc thi muốn để em tham gia.” “Em biết rồi, hôm nay em đã gọi điện thoại cho ông ấy.” Âm thanh của tôi thấp đến không thể thấp hơn nữa, lòng bàn tay cầm điện thoại đầy mồ hôi. Giữa tôi và Hàn Trạc Thần, Cảnh vĩnh viễn là kết giới không giải được. Chỉ cần là chuyện liên quan đến Cảnh, hiều lầm sẽ không có cách nào giải thích được rõ ràng. “Gần đây anh gọi điện mãi mà không tìm được em, có phải em bề bộn nhiều việc không? Chú ý…” Anh ấy còn chưa nói xong, tôi đột nhiên cảm thấy một luồng sức mạnh to lớn kéo tới, đợi tôi phản ứng lại thì điện thoại trong tay tôi đã bị Hàn Trạc Thần đoạt mất. Anh cầm điện thoại, nghe giọng nói trong điện thoại một chút. Rồi rút dây điện thoại, ném ống nghe mỏng manh ra xa xa… “Kỳ thật bọn em không có gì.” Ôi! Lại là một câu đối thoại chẳng có ý nghĩa! Anh đi về phía trước kéo chiếc áo khoác bên ngoài xuống, bế tôi lên. Vừa đi vào phòng ngủ, anh đã quăng tôi xuống giường. Tôi còn chưa kịp tỉnh táo lại từ cơn chóng mặt, anh đã đè lên trên người tôi, còn thô bạo hơn cả vừa mới rồi, xé rách quần áo đã cởi ra được một nửa, kéo quần tôi xuống vất trên mặt đất. Mắt cá chân đau nhức bị động tác của anh tác động, tôi nghiến răng nhịn xuống không rên một tiếng… Trong lòng tủi thân nghĩ: Cảnh à, kiếp trước có phải em nợ anh không. “Anh hãy nghe em nói…” Tôi đang muốn nói chuyện lại với anh một lần về cái vấn đề tin tưởng và nghi ngờ mà chúng tôi đã tranh cãi rất nhiều lần. Anh thô bạo lấn áp đè lên, bàn tay rộng lớn cầm chặt giữ lấy cổ tay tôi… “Thần…” Giọng nói tôi hổn hển, đang muốn giải thích, đôi môi cực nóng của anh đã nuốt hết âm thanh của tôi trong nháy mắt. Hô hấp bị môi lưỡi tản ra mùi đàn ông đậm đặc cướp lấy. Bởi vì thiếu dưỡng khí nghiêm trọng, cả người tôi đều tê dại. Ý nghĩ yêu thương tích tụ giống như chớp giật nổi lên, đầu óc tôi bỗng nhiên mê muội, tạm thời quên mất nên nói cái gì, hoàn toàn đáp lại nụ hôn nồng nhiệt của anh. Giây phút này, anh đã chờ lâu lắm rồi, hoàn toàn mất đi kiên nhẫn… Anh lược bỏ toàn bộ khúc dạo đầu, cởi quần áo của mình rất nhanh, ngồi trước mặt tôi, lật đầu gối tách hai chân tôi ra, vật cứng nóng như lửa lướt nhẹ ngoài cửa vào nơi bí ẩn vài cái, rồi mạnh mẽ đi thẳng vào. “A!” Giữa sự đau trướng đè ép, tôi với anh không còn khoảng cách. Tôi hít một hơi thật sâu, cơn đau trướng vừa hơi có phần giảm bớt, anh đột nhiên rút ra, lại càng mãnh liệt hơn mà đi vào. Lúc này, càng nhanh hơn nhiều so với lần đầu, sâu hơn… Cơ thể nhỏ nhắn và yếu ớt dưới sự kiềm chế và va chạm của anh đong đưa rất nhanh, suối tóc dài như màn đen cùng bộ ngực nõn nà kịch liệt lay động, quả thật gợi tình đến tột cùng. Hứng thú của anh cũng bị khiêu khích tới cực hạn, tốc độ càng lúc càng nhanh, sức mạnh cũng càng lúc càng lớn. Yêu thương mãnh liệt khiến dục vọng đạt tới định cực hạn, tôi thở hổn hển, thần kinh mẫn cảm dưới sự va chạm của anh tùy lúc đều có thể vỡ vụn… Nơi mẫn cảm nhất rất nhanh bị anh va chạm bể nát, thắt lưng đặt trong tay anh như bị bẻ gãy, ngay cả bầu ngực cũng bị ngón tay anh giày vò đến mất cảm giác. Mồ hôi chảy từ trên mặt xuống, dính lên những sợi tóc lay động. Tôi cũng không còn cách nào ngầm chịu đựng thêm được nữa trong sự thô bạo của anh, một chút hờn tủi, pha chút buồn rầu nhìn anh chớp chớp đôi mắt mông lung: “Thần, em yêu anh…” Anh dừng động tác, lẳng lặng nhìn tôi… Đèn tường hồng nhạt tỏa ra thứ ánh sáng mờ mờ ảo ảo, chiếc rèm lụa màu trắng bị gió cuốn lên, để lộ ra một phòng đầy xuân sắc. Trên chiếc cửa sổ sát sàn, kính trong suốt, hiện lên hình bóng hai người ôm nhau chặt chẽ, gần gũi đến một chút khoảng cách cuối cùng cũng bị lấp đầy… Tôi dùng đôi má mềm mại ma sát ngực anh, ngón tay dao động dọc trên bờ lưng trơn bóng. “Thần… Em thừa nhận em là một cô gái xấu xa, mỗi việc em làm đều là để lấy lòng anh, tiếp cận anh, thập chí là giết anh. Toàn bộ sự lương thiện của em đều là ngụy trang, cũng là vì lừa dối anh. Nhưng có một việc em không lừa anh, người em yêu là anh, cho dùng anh không tin nữa, em cũng…” “Anh tin!” “Anh tin?” Tôi hầu như tưởng rằng bản thân mình chịu kích thích quá độ mà sinh ra ảo giác, giọng run run hướng về phía anh tìm cách chứng thực: “Vì sao tin?” “Thật hận một người thì không có cách nào ngụy trang được. Rất nhiên năm trước em đã không còn giận anh, chỉ là em không biết… Thiên Thiên, em không xấu xa, chỉ là hơi ngốc một chút!” Đúng vậy, tôi thật ngốc, rõ ràng yêu anh, rõ ràng giấc mơ lớn nhất là ở bên anh, nhưng chẳng bao giờ chịu đối mặt… Tôi cười cười, dùng ngón tay cái lướt qua bờ môi mềm mại của anh: “Anh không ngốc, vậy vì sao bây giờ anh mới biết được?” Anh giương giương đôi mày, nâng cằm tôi lên. “Vấn đề này ngay mai thảo luận lại.” Đôi môi anh từ từ tiến đến gần, ngầm lấy cánh môi vì kinh ngạc mừng rỡ mà run rẩy của tôi. Nụ hôn cạn nhỏ nhặt tràn đầy tình yêu thương dịu dàng, giống như hôn lên trên trái tim vậy. Tất cả mọi thứ lại bắt đầu tiếp tục… Trăng tròn mới nhú, ánh sáng rực rỡ trút xuống, lay động đong đưa như màn khói nhẹ lượn lờ. Tiếng nhạc lơ lửng từ bên cạnh truyền đến, bị từng đợt hô hấp gấp gáp dồn dập chôn vùi… Vào lúc thủy triều mãnh liệt cuộn trào trút ra, vào lúc sự kích tình của anh đánh tan phòng tuyến cuối cùng, trầm mê vào kích tình hoan ái, trong sự dịu dàng say lòng đến chết người của anh, tôi mạnh mẽ ôm anh, hôn anh, một lần rồi lại một tần tuyên bố với thế giới: “Anh là của em! Anh là của em!” “Thiên Thiên…” Anh nằm trên người tôi, trống ngực dồn dập kịch liệt hơn bất cứ lúc nào. “Vì sao lại quay về?” “Em cũng không biết vì sao, chính là muốn quay về!” Anh dùng cánh tay chống đỡ cơ thể, đầu ngón tay lướt từ hàng mi đến khóe mắt, khóe môi… ánh mắt thỏa mãn mà quyến luyến di động theo đầu ngón tay. “Lúc nào thì đi?” “Em…” “Nói thật với anh!” Tôi cắn cắn môi, nhìn anh: “Em muốn nghe em nói thật? Em đây muốn hỏi anh một chút: anh nói một câu không muốn gặp lại em, em lại đau khổ cũng đều chịu đựng, thà rằng nhớ anh khi gọi vào dãy số không tồn tại kia cũng không dám trở về nhìn anh một cái, anh có biết vì sao hay không?” Anh không nói một lời, nhìn tôi. “Bởi vì anh là chúa tể nắm giữ mọi thứ, bất kể quyết định của anh là đúng hay sai, em chỉ đều nghe theo, không còn lựa chọn nào khác. Anh hỏi em lúc nào đi? Em muốn nói ‘Bây giờ’. Anh sẽ để em đi sao?” “Sẽ không?” Anh vội vàng ôm chặt tôi, mỗi thớ thịt trên cơ thể đều nói cho tôi biết rằng anh không muốn. Còn tôi, làm sao có thể bỏ được! “Thần, anh có năng lực nắm giữ tất cả mọi thứ của em, cần gì phải hỏi em?” “Là anh không muốn lại miễn cưỡng em nữa, nếu em thật lòng còn muốn chạy trốn, anh sẽ không…” Tôi thở dài, lưu luyến hôn anh lên gò má anh. “Vào lúc em cảm thấy bản thân mình chẳng còn gì cả, là giáo sư đã nói cho em biết, em còn có âm nhạc. Hai năm nay, ông ấy hao hết tâm huyết đào tạo em, em không thể phụ lòng khổ tâm của ông ấy được, tháng sau có một cuộc thi, em…” “Em đã từng bấm số điện thoại của anh?” Tôi hơi choáng bởi câu hỏi bất ngờ của anh, ngoan ngoãn gật đầu. “Đúng, rất nhiều lần.” “Nói cái gì?” “Nói cho anh biết về cuộc sống của em, để anh biết em sống tốt lắm, không cần phải lo lắng cho em.” “À…” Tay anh lướt qua đường cong mềm mại của tôi, nét cười thâm trầm tràn đầy khuôn mặt. “Thiên Thiên… Anh cũng coi như đã hao hết tâm huyết bồi dưỡng em trưởng thành, có phải em nên báo đáp anh trước không.” “Báo đáp?” Ngọn lửa trong cơ thể tôi vừa mới được dập tắt lại bị sự ám chỉ của anh châm đốt, cơ thể thân cận da thịt với anh run rẩy từng trong sự chờ mong tràn trề, tôi chôn khuôn mặt lên vai anh, rụt rè gật đầu. “Ý của anh là, anh sẽ không để em rời khỏi anh! Chết cũng sẽ không!” Chờ đợi chính những lời này của anh đấy! Khóe miệng đang chu ra của tôi mang chút ý ngọt ngào, cố tình hỏi: “Nếu em nhớ không nhầm, anh vừa mới nói sẽ không miễn cưỡng em.” Anh cười cười, xoa nắn khuôn mặt tôi. “Nói chuyện với anh không phải vòng vèo, muốn anh làm cái gì, cứ việc nói thẳng đi.” “Anh có thể đi cùng em tham gia cuộc thi không?” “Vé vào cửa đắt không?” “Đắt đấy! Nhưng mà em có thể tặng cho anh.” “Vậy còn có thể cân nhắc.” “Thật không? Không được lừa em!” “Anh đã lừa em bao giờ chưa?” Tôi kinh ngạc mừng rỡ ôm lấy chiếc cổ mang đường nét hoàn hảo của anh, lấy lòng nói: “Có người nào đã từng nói anh là ông xã tốt nhất trên đời chưa!” “Đúng vậy… Tốt đến nỗi người nào đó buổi chiều ngày hôm qua còn muốn ly hôn với tôi.” “Xin lỗi, bằng không, em…” Tôi cười ngọt ngào dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực anh. “Em hết sức làm trọn nghĩa vụ của vợ nhiều một chút, được không?” “Nghĩa vụ? Anh thấy cách tốt nhất để bồi thường anh là sinh cho anh một đứa con trái. Anh phát hiện ra có con trai… rất không tệ.” Tôi mờ hồ thấy sự ước ao và say mê trên khuôn mặt anh, trước đây chưa từng thấy anh có biểu tình như vậy. “Vì sao lại muốn con trai? Em nghĩ anh sẽ thích con gái.” “Ngày mai sẽ nói cho em biết!” Anh nói xong lại bổ nhào lên trên người tôi, bắt đầu tận tâm tận lực tiến hành giấc mộng muốn có con trai của anh. Mùi vị tình dục lượn lờ trong sự ngọt ngào hạnh phúc nghiêng ngả trời đất, tôi đã không có cách nào tự hỏi, chỉ có thể gập chân, tùy ý để anh muốn tôi. Anh như thể nhẫn tâm đòi lại tôi nghĩa vụ chưa hoàn thành hết trong hai năm nay, để ai ủi nỗi khổ tương tư của anh, quá trình triền miên vô cùng đằng đẵng mà cuồng nhiệt. Đêm tối mịt mờ, tôi lẳng lặng nhắm mắt lại, nghe thấy hô hấp không hề có tiết tấu của anh, đó là nhịp điệu động lòng người nhất trên thế giới này. Cứ như vậy, chúng tôi làm đi làm lại ròng rã trọn một đêm, mệt mỏi, anh ôm tôi tâm sự, nói về cuộc sống của chúng tôi, đến khi động tình lại tiếp tục, mãi đến khi những tia nắng ban mai xuất hiện, ánh nắng ấm áp phủ lên cơ thể đang ôm nhau của chúng tôi. “Mệt à?” Anh hỏi. “Không tệ.” Tôi đã cảm nhận sâu sắc được cảm giác xương cốt mềm yếu, thật đúng là đụng một chút sẽ vỡ nát. “Vậy em ngủ một chút đi.”Thấy anh đứng dậy cầm quần áo, cả thể xác lẫn tinh thần tôi không khỏi lạnh lẽo, từ phía sau đến ôm lấy bờ lưng to lớn của anh. “Không được đi, anh không thể ngủ bên cạnh em à?” Lẽ nào ngủ cùng giường với anh thật xa vời với tôi. Anh cầm chăn quây quanh người tôi, hôn lên trán tôi một cái. “Anh thật sự có việc.” “À.” Tôi buông mười ngón ta đang cài chặt lại ra một chút, thấy anh mệt mỏi xoa xoa trán, cũng không cưỡng cầu nữa. Làm đi làm lại cả một đêm, anh nhất định cũng mệt chết đi, sự tình có thể khiến anh mới sáng sớm đã xúc tiến tinh thần đi xử lý nhất định là rất quan trọng. “Vậy anh đi đi.” Anh mặc quần áo, đi vào trong phòng tắm dội qua nước lạnh rồi ra, trên mặt vẫn còn sự mệt mỏi rã rời khó giấu. Anh đi tới cửa phòng ngủ, quay đầu lại nhìn tôi, dường như đang chờ tôi nói gì đó. Tôi nghĩ rất lâu, mới nhớ ra nên nói cái gì. “Cẩn thận một chút.” “Ừ.” Đáy mắt anh hiện lên chút mất mát, đi ra ngoài phòng ngủ. Khi tôi nghe thấy tiếng mở khóa cửa, quên mất chân đau đớn, cuống quít ôm chăn quây lấy người đuổi theo. “Thần…” Anh lẳng lặng nhìn tôi. Tôi lặng lẽ cười với anh, “Em chờ anh, cho dù muộn thế nào, em cũng chờ anh trở về!” Anh mỉm cười, dịu dàng mà lay động lòng người hơn cả âm nhạc của Mozart, lãng mạn khiến người ta say đắm hơn cả hoa lê bay trong gió. Tôi rốt cuộc cũng hiểu rõ vì sao anh không thích cười thật lòng, vì anh cười rất mê người, không có người phụ nữ nào có thể chống cự lại. “Anh nhất định sẽ trở lại trước sáu giờ tối, đợi anh về ăn cơm.” Đấy là câu nói cuối cùng anh nói với tôi trước khi đi, cũng là lần đầu tiên anh nói cho tôi biết mấy giờ anh về nhà! Tôi thật sự rất yêu anh, chỉ ngồi ở trên giường ngẫm lại ngữ điệu anh nói những lời này, cũng đều không nhịn được cười ra tiếng. Tôi ngây ngốc ôm đồng hồ, nhìn kim giây quay một vòng, hài lòng đến nỗi không ngủ được. Về sau, tôi chờ đến sốt ruột, còn lén lút quay nhanh thêm một giờ, rồi lại thêm một giờ. Sau đó nằm trên chiếc giường mềm mại, cảm nhận hơi thở còn sót lại của anh, cười không khép miệng lại được… Phụ nữ trong lúc yêu đương chính là ngốc nghếch như thế này đấy! *** Vừa mới ngủ được một lát, âm thanh ồn ào ngoài cửa đánh thức tôi dậy, chuyện thứ nhất tôi làm sau khi mở mắt là nhìn đồng hồ, đã năm giờ chiều rồi? Nhìn lại mặt trời đang nhô cao ngoài cửa sổ, mới nhớ ra chính mình đã sớm chỉnh đồng hồ loạn cả lên. Cho rằng như thế anh sẽ sớm về? Tôi thật sự đủ ngốc nghếch rồi. Cẩn thận nghe một chút, bên ngoài có người nói chuyện. “Xin hỏi anh là ai, vì sao lại ở chỗ này bảo vệ cô ấy?” “Anh có phải là vệ sĩ của Hàn Trạc Thần không?” Lại là những phóng viên nhàm chán kia, tôi phớt lờ bọn bọ, cầm chiếc gương lên soi, phát hiện thấy vành mắt của mình đen đến nỗi có thể dọa chết người. Vì vậy tôi đành vứt bỏ ý nghĩ làm biếng trên giường, đứng dậy đi tắm nước nóng, ngồi trước gương trang điểm tỉ mỉ khuôn mặt mình. Âm thanh bên ngoài càng lúc càng ầm ĩ, tôi nghe thấy có người hỏi: “Tôi nghe nói, tối hôm qua Hàn Trạc Thần ở chỗ này qua đêm, có phải không?” Son môi của tôi không cẩn thật vạch một đường trên mặt. Câu hỏi này! Ôi! “Đêm qua có một người phục vụ nhìn thấy quần áo Hàn Thiên Vu không chỉnh tề nằm trên sofa…” Son môi trong tay tôi rơi xuống trên bàn. “Nghe nói quan hệ bọn họ là cha con, điều này có phải có nghĩa là họ đang loạn luân không…” Trước mắt tôi hiện ra một mảng đen như mực. Loạn luân? Bọn họ lại có thể nói tôi và anh loạn luân… Ai, xem như là thế đi! Tôi nhẫn nại xua tan sự kích thích của họ trong đầu, nhặt son môi lên tiếp tục vẽ. “Tiểu thư Hàn Thiên Vu.” Có người bên ngoài lớn tiếng la hét: “Tôi biết cô đang ở đây, cô và Mạnh Huân của công ty Ngu Tấn vừa mới tuyên bố thông tin đính hôn, lại qua đêm ở khách sạn với Hàn Trạc Thần, xin hỏi cô với bọn họ rốt cuộc có quan hệ như thế nào?” Tôi vừa nghe những lời này thì không còn cách nào bình tĩnh nữa, rất nhanh mở cửa phòng, lớn tiếng hỏi: “Đính hôn? Ai với ai đính hôn?” Phóng viên ngoài cửa chen chúc nhau tiến lên, vệ sĩ đáng thương của Hàn Trạc Thần chân tay lúng túng giúp tôi chống đỡ. Trong đó có một phóng viên đưa một tờ báo lên trước mặt tôi, tôi nhận lấy, vừa đập vào mắt đã thấy hai bức ảnh chụp cực lớn, một bức ảnh là Mạnh Huân ôm tôi vào trong thang máy, một tấm khác là thang máy nửa mở, môi tôi và Mạnh Huân gần trong gang tấc. Điều đáng ghét nhất là ở dưới còn có một bức hình chụp nho nhỏ của Hàn Trạc Thần nắm tay tôi, tôi ngẩng đầu nhìn anh, bốn mắt chăm chú nhìn nhau, tình yêu thương nồng đậm giao nhau trong ánh mắt. Muốn nói giữa chúng tôi không có gian tình, tôi cũng không tin! Tôi vội vàng dời tầm mắt nhìn lên tên tờ báo, muốn xem tòa soạn nào muốn ngừng hoạt động, dũng cảm tùy ý viết bậy như thế. Mặt trên ấn tượng vài chữ: Hãng giải trí Ngu Tấn. Tôi còn đang rất ngạc nhiên, một chiếc micro ghi mấy chữ “Hãng giải trí Ngu Tấn” đã đưa tới trước mặt tôi, một tên phóng viên nam nói: “Tất cả mọi người đều nói âm nhạc của cô không nhiễm bụi trần, không nên là người phụ nữ tùy tiện đối với tình cảm như thế, cô có phải có lý do bất đắc dĩ gì không? Ví dụ như để nổi tiếng mới có thể bán rẻ chính mình thế?” “Giữa tôi và Mạnh Huân, quan hệ gì cũng không có, tất cả những thứ này đều là sự thổi phồng của anh ta!” “Vậy việc hôm qua cô ngủ qua đêm với Hàn Trạc Thần cũng là thổi phồng? “…” Tôi lắc đâu, không dám nói nhiều thêm một câu. “Theo như thông tin không rõ người tiết lộ, là cô viết giấy lại cho ông ta, mời ông ta đến khách sạn. Có phải cô có ý định quyễn rũ ông ta không?” Tôi lùi lại phía sau một bước, dựa trên vách tường lạnh như băng. “Xin hỏi, rốt cuộc ông ấy có phải cha cô không?” “…” Tôi nhìn bọn họ trưng ra sắc mặt biến hóa, lắng nghe những câu hỏi càng ngày càng sắc bén của phóng viên Ngu Tấn, tay tôi gắt gao nắm chặt tờ báo. Tôi cuối cùng cũng coi như cảm nhận được sự đáng sợ của thế giới này. Có một số người lật tay là mây, úp tay là mưa, người ấy có thể đơn giản đưa bạn lên mây, cũng có thể đẩy bạn xuống địa ngục, khiến vạn người phỉ báng. Đây mới là quy luật chân chính của giới giải trí, khốc liệt hơn so với tôi nghĩ gấp trăm lần. “Hàn tiểu thư, có người nói có rất nhiều nữ minh tinh nổi tiếng trong giới nghệ sĩ bây giờ đã từng là người tình của Hàn Trạc Thần, cô ở bên ông ta có phải vì ông ta hứa hẹn với cô điều gì không?” “Không hề!” Tôi liều mạng lắc đầu, “Tôi ở bên anh ấy vì tôi yêu anh ấy, tôi không giống những người tình khác của anh.” “Vậy với ông ta thì sao? Phải chăng cô với những tình nhân khác của ông ta cũng không hề có gì khác biệt?” Lời nói của anh ta rõ ràng đâm thẳng vào nỗi đau của tôi. Tôi cũng là một người phụ nữ bình thường, lại được yêu thương, nghe thấy người khác nhắc tới những người tình trước kia của anh, trong miệng cũng chua xót không tả. Hiện tại bị người ta đánh đồng với người tình của anh, lại không thể phản bác, làm sao có thể không tức giận. Tôi phẫn nộ vung tay lên, rất muốn tát tên phóng viên kia một cái, nhưng tôi biết, nếu đánh thật, hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn. Nhưng anh ta sỉ nhục tôi như thế… Tôi đang do dự, một âm thanh lạnh lẽo vang tới. “Ai hỏi đấy?”