Má!” Vạn Phi đang bụm sườn phải chạy bộ, xoay mặt lại cũng nhìn thấy Khưu Dịch, cắn răng mắng một câu, “Thằng quỷ này muốn ăn đòn à?” Khưu Dịch vẫn đeo khẩu trang như cũ, có thể thấy bên cạnh mắt trái của cậu ta có dán nửa mẩu băng gạc. Biên Nam không nói chuyện, vùi đầu chạy về phía trước, cậu không biết Khưu Dịch chạy tới đây để làm gì, đánh nhau? Ra oai? Khiêu khích? Vạn Phi rất khó chịu, suốt đường chạy cứ nhỏ giọng mắng luôn mồm. “Muốn ăn đòn chứ gì, tối qua chưa bị đập bể đầu nên khó chịu đây mà,” Sau khi chạy hết một vòng, Vạn Phi vẫn còn mắng chửi, đối với người trước giờ đánh nhau chưa từng rơi xuống chiếu dưới như Vạn Phi mà nói, hôm qua bị Khưu Dịch đánh một gậy quả thật khiến người ta nhớ mãi không quên còn hơn cả mối tình đầu, “Nếu tao không… Đậu má nó làm gì cứ đứng ở đó hoài vậy!” Biên Nam nghe tiếng động của Vạn Phi, giương mắt nhìn lướt qua vị trí phía trước, có hơi giật mình khi phát hiện Khưu Dịch vẫn còn ở đằng kia, vẫn hai tay đút túi nhìn sang bên này như cũ. “Thằng đó làm cái gì vậy?” Biên Nam nhịn không được hỏi một câu. “Ai mà biết,” Vạn Phi dừng một chút, tiến đến bên tai Biên Nam, hạ giọng nói, “Tới tìm mày hả?” Biên Nam nhe răng cười với Vạn Phi, không nói gì. Chuyện tối hôm qua là do Phan Nghị Phong cầm đầu, đoán chừng Phan Nghị Phong và Khưu Dịch đã có thù oán từ trước, nhưng trên lý thuyết, Khưu Dịch đã xử Phan Nghị Phong rồi, xử đẹp nữa là khác, đến nỗi hôm nay Phan Nghị Phong còn chưa đi ra chạy bộ nữa là hiểu, cho dù muốn chạy đến địa bàn của đối phương để khiêu khích cũng nên là Phan Nghị Phong mới đúng. Biên Nam cũng cảm thấy Khưu Dịch tới tìm mình, bởi vì một gậy tối hôm qua. Cậu quay đầu sang, nhìn chằm chằm Khưu Dịch. Con đường này rất hẹp, khoảng cách giữa hai người bọn họ cũng không xa lắm, Biên Nam thậm chí có thể nhìn thấy cặp mắt màu nâu nhạt của Khưu Dịch lóe chút ánh vàng dưới ánh mặt trời. Ánh mắt của Khưu Dịch và Biên Nam chạm nhau, Khưu Dịch đột nhiên giơ tay lên, chỉ chỉ băng gạc trên mặt mình. “Mẹ kiếp!” Vai của Biên Nam vẫn còn rất đau, cậu cũng không muốn chỉa vào vai mình như thể bạn bè giao lưu với Khưu Dịch, vì vậy mắng một câu rồi quay đầu tiếp tục chạy về phía trước. Đội ngũ chạy bộ rẽ ngoặt, chạy ra khỏi phạm vi tầm mắt, Khưu Dịch cúi đầu lấy ra điện thoại đã reo cả buổi trời trong túi quần, nhìn thoáng qua dãy số, là Trương Hiểu Dung. “A lô?” Khưu Dịch tháo khẩu trang xuống, nhận điện thoại. “Cậu đang ở đâu?” Trương Hiểu Dung hỏi. “Trước cửa siêu thị Tiểu Phúc.” Khưu Dịch nói. Trương Hiểu Dung ở đầu bên kia rõ ràng có hơi sửng sốt: “Sao lại ở đó vậy?” “Ngắm cảnh,” Khưu Dịch nói, “Mười phút được không.” Trương Hiểu Dung không nói gì, dường như đang do dự, ngay lúc Khưu Dịch chuẩn bị trực tiếp cúp điện thoại, Trương Hiểu Dung nói: “Được rồi, cậu chờ mình nhé.” “Ừ.” Khưu Dịch cúp điện thoại, đeo lại khẩu trang, tiếp tục nhìn con đường đối diện. Trương Hiểu Dung tranh thủ mười phút chạy tới cửa siêu thị, sau khi thấy Khưu Dịch thì vuốt vuốt tóc, cười nói: “Sao tự nhiên lại chạy tới đây.” “Chỗ này gần trường các cậu.” Khưu Dịch nói, nhìn ra được Trương Hiểu Dung trang điểm rất kỹ lưỡng, trông rất xinh đẹp. “Mặt cậu làm sao vậy?” Trương Hiểu Dung nhìn băng gạc trên mặt Khưu Dịch, “Là hôm qua…” “Đưa mình cái gì?” Khưu Dịch cắt lời nhỏ, hỏi một câu. “Chở mình về trường trước đi,” Trương Hiểu Dung rất thức thời không hỏi nữa, liếc nhìn con đường đối diện, “Cậu ăn bánh bao hấp trước cổng trường tụi mình chưa? Ăn ngon lắm.” “Đưa mình cái gì?” Khưu Dịch hỏi lại lần nữa. “Ăn sáng xong mình đưa cho cậu, cậu mời mình ăn bánh bao hấp trước đi.” Trương Hiểu Dung chắp tay sau lưng cười cười. Khưu Dịch không nói chuyện cũng không động đậy, chỉ nhìn nhỏ. Vài giây sau, Trương Hiểu Dung đưa tay ra, đặt thứ gì đó vào tay Khưu Dịch: “Mình có làm mấy cái, cho bạn cùng lớp thì bị chê tay vụng, cậu đừng cười mình nha.” Khưu Dịch nhìn thứ trong tay mình một chút, là một cái móc khóa thủ công làm từ tơ đen. “Cảm ơn,” Khưu Dịch cầm móc khóa nhìn tới nhìn lui, “Khéo tay thật.” “Tay mình…” Trương Hiểu Dung còn chưa nói hết câu, nhỏ ngẩng đầu nhìn thoáng qua con đường đối diện, đột nhiên sắc mặt cứng ngắc núp sau lưng Khưu Dịch, “Vụng lắm.” Khưu Dịch không nhìn sang đường đối diện, quay đầu cười cười nhìn Trương Hiểu Dung: “Sợ cậu ta thấy à?” “Hả?” Trương Hiểu Dung cười, rồi lại nhìn phía đối diện một chút, “Ai cơ?” “Biên Nam.” Khưu Dịch nói. “Cậu nói cái gì vậy,” Trương Hiểu Dung cúi đầu kéo áo khoác, cau mày, “Sao mình lại sợ cậu ta thấy, cậu ta có là gì của mình đâu.” “Vậy sao,” Khưu Dịch nhếch miệng cười, quay đầu xe đạp lại, nhảy lên xe, “Lên đi.” Trương Hiểu Dung do dự một chút, vịn eo Khưu Dịch ngồi xuống ghế sau. Biên Nam ném hộp cơm lên bàn, hộp cơm trượt qua mặt Vạn Phi ngồi đối diện, Vạn Phi dùng một ngón tay đè hộp cơm: “Không ăn hả? Không ăn cho tao.” “Tùy mày.” Sắc mặt Biên Nam rất khó coi, cậu dùng cái muỗng đập vào hộp cơm. Cháo trong hộp cơm văng lên tay Vạn Phi, Vạn Phi tặc lưỡi một cái, chà chà tay lên quần áo: “Bình thường có thấy mày để ý Trương Hiểu Dung lắm đâu, sao bây giờ giận dữ vậy.” “Hai chuyện này khác nhau,” Biên Nam tức giận lấy hộp cơm tới trước mặt mình, “Mày nói xem sao lại có người ấu trĩ như thế!” “Mày tức giận vì chuyện đó thì cũng ấu trĩ đâu kém,” Vạn Phi nhìn hộp cơm, “Lại không cho tao ăn à?” “Muốn ăn tự mình mua,” Biên Nam cúi đầu hung hăng cắn một cái bánh bao, “Tao ấu trĩ thì sao, mẹ nó tao đang ở độ tuổi ấu trĩ chứ gì nữa.” Tiết văn hóa buổi sáng là giờ ngủ với Vạn Phi, cậu chàng nằm sấp trên bàn ngủ đến tối tăm trời đất, đã thế còn ngáy khò khò, may là Vạn Phi ngồi ở hàng cuối cùng, thầy cô chỉ cần không bị phiền đến mức giảng không được thì cũng lười để ý. Biên Nam lấy điện thoại di động ra đặt ngay mặt Vạn Phi ghi âm chừng hai phút, chụp thêm hai tấm tướng ngủ xí hổ của Vạn Phi, sau đó tựa vào ghế ngẩn người nhìn thầy giáo. Biên Nam đi học rất ít khi ngủ gật, cho dù mệt không chịu nổi cậu cũng ngủ không được, chỉ toàn ngẩn người nhìn chằm chằm thầy giáo, thầy dạy Văn trẻ tuổi mới phân tới lớp của bọn họ từng nói, Biên Nam nếu trò không muốn nghe giảng thì ngó ra ngoài cửa sổ cũng được, trò cứ nhìn tôi chằm chằm như thế, tôi còn tưởng trò muốn lên đây đánh lộn với tôi. Biên Nam đờ đẫn nhìn thầy giáo cho tới trưa, Vạn Phi thì ngủ tới tận trưa, vào tiết cuối cùng, Vạn Phi ngáy to đến độ thầy dạy tiếng Anh chịu không nổi, chỉ vào Vạn Phi mắng: “Bảo cậu ta dậy ngay, ngủ gật thì thôi đi, ngáy còn hơn loa phát thanh nữa!” Biên Nam đẩy Vạn Phi một cái, Vạn Phi khó chịu lầm bầm vài câu, vẫn không tỉnh. Biên Nam vò khăn giấy thành hai cục nhét vào mũi Vạn Phi, Vạn Phi chịu đựng chừng mười giây, bị ngộp tỉnh. Buổi trưa hết giờ học, Biên Nam khoe ảnh chụp trong di động với Vạn Phi: “Lát nữa gửi cho Hứa Nhị.” “Mày có phải là người không!” Vạn Phi chỉ vào cậu. “Không phải.” Biên Nam cười cười, đang muốn bật ghi âm cho Vạn Phi nghe một chút, di động đột nhiên reo lên, có điện thoại gọi tới, là bố cậu. Biên Nam nhận điện thoại: “Bố.” “Dì nói tuần này con không về nhà?” Giọng nói của bố cậu truyền tới. “Vâng,” Biên Nam đứng lên đi ra khỏi phòng học, tựa vào lan can ở hành lang, “Về nhà đánh nhau với Biên Hạo à?” “Xem con nói gì kìa,” Bố cậu thở dài, “Hai anh em mà suốt ngày cứ nói đánh với chả đấm.” “Trong nhà chỉ có mình bố nghĩ con và anh ta là anh em,” Biên Nam nói, “Bố không nghĩ lại một chút sao.” “Con bớt nói chuyện với bố kiểu đó đi, con không về thì khỏi về, buổi chiều bố tới đón con, hai chúng ta ra ngoài ăn bữa cơm.” Giọng điệu của bố cậu không cho phép thương lượng, nói xong không chờ Biên Nam trả lời đã cúp điện thoại. “Ăn cơm không?” Vạn Phi đi ra từ phòng học, tựa vào lan can song song với Biên Nam. “Ăn.” Biên Nam xoa xoa vai, cùng Vạn Phi đi xuống lầu. Trường Thể thao chỉ có một căn tin, hầu như ngày nào tâm trạng của các đầu bếp cũng không tốt, ngoại trừ lúc diễn ra trận đấu đồ ăn xem như nuốt được, bình thường đồ ăn không thiếu thịt nhưng chẳng có màu sắc mùi vị gì sất, chắc chắn lúc trước người nấu mở trại nuôi heo, làm việc tùy tâm trạng, cắt thành hình dạng gì cũng tùy tâm trạng, có lần Biên Nam gọi một phần ớt xanh xào thịt bò, thế mà cả đĩa lại toàn là ớt chuông. Biên Nam nhìn đồ ăn trên bàn, không có khẩu vị gì, đũa có đũa không mà gắp ăn. “Lát nữa tới phòng y tế xem thử đi?” Vạn Phi nhìn Biên Nam vẫn luôn dùng tay trái để ăn. “Ừ,” Biên Nam thở dài, “Nhớ là tao té từ trên giường xuống đấy.” “Sau đó té lên người tao… ” Vạn Phi gật đầu, lại tặc lưỡi một cái, “Mày nói xem ông Tưởng có tin không?” “Tin hay không cũng sẽ giết tụi mình thôi, như nhau cả.” Biên Nam nói. Vết thương trên vai Biên Nam không đến nỗi nghiêm trọng, bác sĩ kiểm tra một chút, xác định khớp xương không có vấn đề gì, ném cho cậu ít thuốc rồi xong việc. Chẳng qua buổi chiều lúc huấn luyện, ông Tưởng hoàn toàn không tin vào lý do té từ trên giường xuống rồi còn tiện thể đập trúng một người khác “Còn bị thương ở đâu nữa không?” Sau khi chạy xong 3 km, ông Tưởng quan sát Biên Nam hỏi một câu. Biên Nam cử động vai một chút, lại nhảy thêm hai cái: “Không có, chỉ vai thôi…” “Chạy qua lại tổ 6, squat phụ trọng tổ 6,” Ông Tưởng ngắt lời cậu, “Chạy nước rút 30 mét tổ 4.” *Chạy qua lại là loại hình vận động tiêu hao thể lực số một. Cự ly chạy thường là 50 mét, vì vậy nó không cần sân rộng như sân bóng đá hay bóng rổ. Trên một đường thẳng thống nhất, hai nơi cách nhau 50 mét đặt hai cái cột, sau đó chạy qua lại 4 lần, mỗi lần đều phải vòng qua cột mới có thể chạy về. Biên Nam không nói gì, xoay người khởi động một chút rồi bắt đầu chạy qua lại. Chạy qua lại 10 mét thật ra vẫn cần dùng đến vai, bình thường không thấy gì, bị thương một cái là lĩnh hội sâu sắc ngay. Ông Tưởng sắp xếp xong nhiệm vụ huấn luyện, đứng ở một bên chăm chú nhìn Biên Nam. “Đánh nhau nữa chứ gì.” Lúc Biên Nam chạy lướt qua người mình, ông Tưởng nói. “Không có.” Biên Nam phanh lại, xoay người chạy trở về. “Vạn Phi nằm dưới đất cho trò đập trúng à?” Ông Tưởng cười lạnh một tiếng. Biên Nam xoay người xông về phía trước lần nữa: “Cậu ấy đang duỗi người.” “Dóc tổ.” Ông Tưởng nói. Biên Nam không nói thêm, sau khi chạy qua lại xong, cậu mới nhỏ giọng nói một câu: “Đồ ăn trong cái căn tin không dầu muối không mùi vị kia cũng làm cho người ta đánh rắm được hả?” *放屁 vừa có nghĩa là đánh rắm vừa có nghĩa là nói dóc, nói xạo. Hôm nay ông Tưởng không giày vò Biên Nam nữa, bị thương ở vai có ảnh hưởng rất lớn tới việc huấn luyện, hơn nữa Biên Nam bị thương ở vai phải, ngoại trừ nhịp chân và nhặt võng, ông Tưởng không sắp xếp cho cậu luyện phát bóng hay những bài tập cần dùng nhiều sức ở vai. Sau khi buổi huấn luyện kết thúc, ông Tưởng nhìn chằm chằm Biên Nam, nói một câu hai ngày tới nghỉ ngơi cho tốt, đồng thời bắt cậu chép lại nội quy trường học ba mươi lần. “Chúng ta còn có nội quy trường học nữa cơ à?” Biên Nam hết sức ngạc nhiên, lúc cùng Vạn Phi ngồi chồm hổm trước cổng trường chờ bố mình tới đón, Biên Nam hỏi một câu. “Trong truyền thuyết thì có, không phải ông Tưởng cho hai đứa mình bản mẫu rồi sao.” Vạn Phi cầm một chén miến chua cay, ăn rất nhập tâm. “Bản mẫu là bản chép tay, bản sao của tao giống như thiên thư vậy, bây giờ tao còn phải dịch lại nữa…” Biên Nam giật giật cánh tay, “Má, nếu còn để tao nhìn thấy Khưu Dịch, tao không đánh chết nó nữa thì thôi!” *ý nói bản sao khó coi tới độ giống như phải phiên dịch lại từ một ngôn ngữ khác. “Là vì lần này nó đánh mày hay là vì Trương Hiểu Dung?” Vạn Phi đưa chén giấy tới trước mặt Biên Nam, “Ăn một miếng không?” “Không ăn,” Biên Nam đẩy chén ra, “Vì cả hai, mày nói xem Trương Hiểu Dung rốt cuộc chấm nó ở điểm nào?” “… Chắc là đẹp trai,” Vạn Phi tiếp tục ăn, “Không phải đám con gái đều thích điểm đó sao.” “Không thấy rõ, tao chỉ thấy được cái khẩu trang,” Biên Nam phủi phủi bụi trên giày, “Đẹp trai cái quần, vẽ trò thì có, cái màu xe kia, còn đeo kính sát tròng nữa…” “Kính sát tròng?” Vạn Phi ngẩn người, “Sao mày biết nó đeo?” “Mẹ nó mày không nhìn thấy hai tròng mắt màu vàng của cái thằng đó à,” Biên Nam tặc lưỡi, ấn tượng của cậu đối với tướng mạo của Khưu Dịch chỉ có cặp mắt nhìn thấy lúc chạy bộ sáng sớm. “Anh Nam,” Vạn Phi buông đũa, thả chén giấy xuống bên chân, quay đầu nhìn Biên Nam, “Khưu Dịch không có đeo kính sát tròng, người ta là con lai.” “Cái gì?” Biên Nam trợn to mắt, “Con cái gì lai?” “Hứa Nhị nói mẹ Khưu Dịch là người Nga, mày không thấy mũi nó rất cao sao, đường nét cũng rõ ràng hơn người bình thường, còn rất trắng nữa…” Vạn Phi nói. “Tao nhìn sang đó thấy nó bịt kín mặt giống như sắp đi cướp ngân hàng vậy,” Biên Nam khó chịu đứng dậy, “Trắng thì sao, trắng thì ngon hơn tao chắc? Đàn ông con trai trắng như vậy làm cái quái gì.” “Hứa Nhị nói như thế gọi là ngọc thụ lâm phong.” Vạn Phi ném chén giấy ném vào thùng rác bên cạnh. “Thì mày cũng trắng đấy thôi, mày theo đuổi Hứa Nhị ngay cả phân cũng dám ăn mà sao vẫn không cua được nhỏ ấy nhỉ.” Biên Nam tựa vào thân cây, nhe răng cười với Vạn Phi. “Tao không phải con lai,” Vạn Phi xoay tay lại chỉ vào Biên Nam, “Có người ăn nói như mày sao mày có thể nào nói chuyện đàng hoàng không!” “Con lai có gì đặc biệt hơn người,” Biên Nam thả miếng kẹo cao su vào tay Vạn Phi, “Tao cũng là con lai đây, tao lai hai tỉnh, mẹ tao…” Nói đến hai chữ này, Biên Nam đột nhiên ngừng lại, mỗi lần nói đến từ “mẹ tôi”, cậu đều có cảm giác quái dị không nói nên lời, cảm nhận khó mà diễn tả dành cho mẹ ruột của mình khiến cậu không nói nữa. Vạn Phi rất phối hợp mà không tiếp tục đề tài này, lại ngồi chồm hổm ở ven đường: “Tối nay ăn cơm với ba mày xong rồi qua nhà tao đi.” “Lát nói sau.” Biên Nam đột nhiên không còn tâm trạng nói chuyện. Hai người im lặng ngồi ở ven đường trong chốc lát, Biên Nam nhìn thấy chiếc Land Rover của bố mình lái tới, cậu đá mông Vạn Phi một cái: “Lên đi, chở mày về đầu đường nhà mày.” Vạn Phi và bố Biên Nam rất thân thiết, chào hỏi lên xe xong còn trò chuyện vô cùng sôi nổi, đến nơi Vạn Phi xuống xe, trên xe chỉ còn lại Biên Nam và bố mình, trong xe yên tĩnh một cách kỳ lạ. “Muốn ăn cái gì?” Một lát sau, bố Biên phá vỡ sự im lặng. “Gì cũng được.” Biên Nam cầm túi đựng CD, định mở chút nhạc nghe, lục lọi nửa ngày mới phát hiện mấy đĩa CD lúc trước mình đặt trong túi đã biến mất, bên trong toàn là mấy oppa yêu dấu của Biên Hinh Ngữ và nhạc giao hưởng dùng để ra vẻ của Biên Hạo. Biên Nam ném túi đựng CD ra chỗ ngồi phía sau, mở radio lên nghe. “Mấy hôm trước Hinh Ngữ sắp xếp lại đống CD, chắc nó quên thả lại mấy cái đĩa của con rồi,” Bố Biên Nam nhìn cậu một cái, “Bố về nhà tìm cho con nhé?” “Không cần đâu,” Biên Nam cười cười, “Cũng không phải là cái đĩa mà con đặc biệt thích, hiếm khi con mới ngồi xe một lần, không sao cả.” Trong nhà chỉ có Biên Nam là trọ ở trường, bình thường trên xe chủ yêu đều là một nhà bốn người hoà thuận vui vẻ. Đối với việc ăn cái gì, bố Biên cũng chưa có quyết định chắc chắn, ông lái xe lòng vòng thành phố hơn cả tiếng đồng hồ, cuối cùng Biên Nam thở dài, cậu biết bố mình muốn tìm một nhà hàng chưa từng dẫn Biên Hạo và Biên Hinh Ngữ đến ăn, khi còn bé cậu từng làm ầm ĩ một trận vì chuyện này, bây giờ đã sớm không còn để ý đến mấy thứ này nữa, nhưng mà bố cậu vẫn rất chú ý. “Lần trước có phải bố và chú Từ đi ăn ma cô khuẩn tử gì gì đó không?” Biên Nam nói. *Ma cô: tên khoa học là Agaricus campestris, thường được biết đến với tên nấm cỏ tranh hoặc nấm trắng. Khuẩn tử: hay còn gọi là ma cô, ma cô là do nhân công trồng trọt, mọc hoang gọi là khuẩn tử. “Đúng rồi, một nhà hàng mới mở, cũng được lắm, nấm dại đều được vận chuyển từ Vân Nam,” Bố cậu giảm tốc độ xe, “Muốn ăn hả?” “Vâng.” Biên Nam gật đầu. “Vậy đi thôi,” Bố cậu lái xe về phía nam thành phố, “Mà không phải con không ăn thịt là không vui sao? Đổi sang ăn chay rồi à?” “Huấn luyện viên Tưởng nói con phải giảm cân.” Biên Nam tìm đại lý do. “Đánh tennis mà cũng để ý cân nặng sao?” Bố cậu nhíu nhíu mày, “Tuần trước dì của con còn nói hình như con gầy đi.” “Sao lại không để ý, nặng quá chạy gì nổi,” Biên Nam cười cười, lời này của bố là muốn cậu nghĩ dì rất quan tâm đến cậu, nhưng qua năm mới rõ ràng hắn nặng thêm gần mười cân (5 kg), lời này hơi bị giả dối rồi, “Không phải ngày nào dì ấy cũng dắt chó đi dạo hô hào muốn giảm cân sao?” “Cái tính xấu này của con di truyền từ đâu vậy?” Bố cậu lắc đầu. “Từ mẹ con.” Biên Nam nói. Lời này vừa dứt, bố cậu thở dài, bầu không khí trong xe lại cứng ngắc một cách quái dị. Biên Nam im lặng một hồi, cảm thấy mình thật gàn dở, thế nên dụi dụi mũi nói một câu: “Thẻ của con hết tiền rồi.” Đề tài này có hiệu quả chuyển biến bầu không khí, Biên Nam cảm thấy mỗi lần nghe mình bảo cần tiền, bố mình đều rất là vui. “Ngày mai bố chuyển tiền cho con.” Bố cậu lập tức nói. “Cảm ơn bố.” Biên Nam nhìn tay mình. Mặc dù là cuối tuần nhưng khách trong nhà hàng cũng không nhiều, bố cậu muốn tìm một gian phòng, Biên Nam chỉ chỉ hàng ghế dài gần lối đi: “Chỗ đó đi, ăn trong phòng có cảm giác như đang đàm phán ấy.” “Vậy được.” Bố cậu cười cười. Sau khi hai người ngồi vào chỗ của mình, một bồi bàn đặt hai quyển thực đơn ở trước mặt bọn họ, hỏi một tiếng: “Hai vị muốn dùng trà gì?” “Có trà gì nhỉ?” Biên Nam ngẩng đầu nhìn bồi bàn một cái. Ánh nhìn vừa lướt qua, cậu ngẩn người khi thấy cặp mắt màu nâu nhạt của đối phương. Mẹ nó! Đây là cái duyên phận gì vậy!