Ngôn Hàm đi đến trước mặt cô, đứng lại rồi khẽ cúi đầu, ngón trỏ chạm vào giọt nước mắt nơi khoé mi cô: “Khóc vì tôi à?” Cô sụt sùi, quay đầu đi. Anh hơi nghiêng người, kề sát vào cô: “Đã nhìn thấy chưa? Em và hắn vốn không chung đường.” Chân Noãn rụt về sau, qua vài giây lại nhỏ giọng nói với vẻ cô đơn: “Em đã biết không phải từ lâu rồi.” Anh cau mày: “Biết không phải mà còn ôm cổ hắn khóc lóc?” Chân Noãn ngây người, ngẩng đầu lên rồi đỏ mặt nói: “Em ôm cổ anh ấy khóc lóc khi nào chứ?” Ngôn Hàm nheo mắt lại nhìn cô, ra vẻ muốn bức ép. Đầu óc cô xoay chuyển vài vòng mới nhớ lại cảnh tượng bên ngoài sân nhà giáo sư Trịnh. Cô ngạc nhiên với lời vu tội của anh, oan ức nói: “Em đâu có ôm anh ấy...” Ơ? Cô trợn tròn mắt, chậm chạp nhận ra rằng Đội trưởng đang... ghen đấy ư? Trong lòng cô dâng lên niềm vui sướng nhỏ nhoi, lại ghét anh vừa nãy bày mưu xấu xa, bèn lấy hết can đảm, khẽ nói: “Cho dù em ôm anh ấy, việc đó... đâu có... liên quan gì...” Giọng cô càng lúc càng nhỏ đến nỗi chẳng thấy khí thế đâu. “... Đến Đội trưởng chứ?” “Ồ, tôi không nghe rõ.” Anh giả vờ cười đùa, giọng nói trở nên nguy hiểm. “Em lặp lại lần nữa xem.” Chân Noãn lạnh cả sống lưng, dĩ nhiên là cô không dám lặp lại lần nữa rồi. Cô cúi đầu, mặt đỏ rực, ngón tay đan xoắn vào nhau: “Em và anh ấy không chung một đường, vậy... với Đội trưởng... là cùng một đường sao?” “Hửm, em nói xem?” Thân thể mảnh khảnh của cô run lên, tự hỏi sao anh cứ luôn ăn nói hùng hồn còn cô lại luôn nơm nớp lo sợ thế này. Cô đắn đo nghĩ ngợi, nhắc nhở bằng giọng lí nhí như tiếng muỗi kêu: “Đội trưởng, ván cá cược kia của anh... hình như thua mất rồi.” Hôm đó, anh nói rằng nếu giáo sư Trịnh được cứu rỗi thì chúng ta sẽ ở bên nhau. Bây giờ, anh thua rồi. “Ừ, thua rồi.” Anh gật đầu nói. “Nên quỵt nợ vậy.” Thâm Thành tháng Mười hai ấm áp và thư thái, đắm mình trong ánh nắng rực rỡ và sắc xanh ngập tràn. Lúc xuống máy bay, Chân Noãn vẫn còn khá ngỡ ngàng. Hôm đó, Ngôn Hàm hỏi cô: “Cuối tuần không tăng ca, em định làm gì?” Cô đáp: “Ở nhà chơi thôi.” Anh nói: “Vậy là không có việc gì làm rồi. Anh định mở cuộc họp nhỏ, em đi với anh.” Họp à? Là việc công đây! Chân Noãn gật đầu: “Được ạ!” Kết quả là... sao lại đi máy bay đến Thâm Thành thế này? Chân Noãn nghe lời Ngôn Hàm thay áo mỏng, bước đi trong sân bay đang bật điều hoà mạnh khiến cô thấy hơi lạnh. Cô nghi ngờ cái “hãng dự báo thời tiết” tên Ngôn Hàm này quá đi mất. Nhưng quay đầu nhìn anh mặc chiếc áo T-shirt cotton và quần dài như sinh viên đại học, ăn mặc còn phong phanh hơn cả cô thế này thì chắc có lẽ bên ngoài trời nóng đây. Xách hành lý bước ra ngoài liền trông thấy ba người đàn ông sải bước đi đến, đưa tay kéo va li của Ngôn Hàm, ai nấy đều niềm nở, cười tươi tắn gọi: “Ngôn Tiểu Hoả!” Chân Noãn nhớ lại Ngôn Hàm là người Thâm Thành, lần này đến đây chắc hẳn là tiện thể gặp bạn cũ. Nhưng đây là lần đầu tiên cô nghe thấy người khác gọi biệt danh Ngôn Tiểu Hoả đáng yêu của anh. Mọi người trò chuyện đôi câu, ánh mắt họ nhanh chóng lướt sang Chân Noãn đang đứng phía sau anh, cười gật đầu với cô rồi lại nói gì đó vào tai Ngôn Hàm. Ngôn Hàm cười khinh khỉnh, thốt ra một chữ: “Cút!” Đối phương choàng vai anh, cười ha hả: “Biết mà! Biết mà!” Chân Noãn chẳng hiểu ra sao. Ngôn Hàm vừa giới thiệu cô là pháp y, mắt mấy người bạn lập tức ánh lên vẻ thán phục, ân cần bước sang kéo va li giúp cô. “Ngôn Tiểu Hoả, tôi cứ nghĩ rằng công việc của cậu là làm khổ sai, một đám đàn ông cả ngày lăn lộn bên nhau, nửa cô gái cũng không thấy đâu. Không ngờ lại có người đẹp đẳng cấp cỡ này. Còn tuyển người không để tôi bán công ty chạy đến nộp đơn nào!” “Im miệng!” Ngôn Hàm cười mắng họ vài câu, quay đầu thấy mặt Chân Noãn ửng đỏ, khẽ nghiêng người: “Tính cách họ khá phóng khoáng, em rộng lượng một chút, không có ác ý gì đâu.” Chân Noãn lúng túng xua xua tay: “Không có, em hơi nóng nên mới đỏ mặt thôi.” Nhiệt độ ngoài sân bay khá cao, cô lại mặc nhiều áo như thế nên trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Anh nhìn cô một hồi rồi cười cười nhưng không nói lời nào. Trên đường lái xe vào thành phố, người đàn ông đeo kính không gọng nói với Ngôn Hàm rằng có rất nhiều bạn bè đang chờ, nhất định phải chơi một trận thật đã để anh trở về với cuộc sống muôn màu của người bình thường. Chân Noãn nghe được liền thấy hơi thấp thỏm, ngập ngừng như muốn nói gì đó. Ngôn Hàm nhìn ra được: “Làm sao vậy?” Chân Noãn nhìn mấy người bạn của anh đang ngồi phía trước, liền dựa sát vào anh một chút, nhỏ giọng nhắc nhở: “Đội trưởng, sổ tay lịch trình có ghi hôm nay phải đi báo cáo đấy!” Cô khẩn trương và cẩn thận y hệt một cô thư ký nhỏ. Anh cảm thấy rất thú vị, đuôi mày khẽ nhướng lên: “Hôm nay không có việc gì quan trọng, ngày mai đi cũng được.” Dứt lời, anh cụp mắt, trông thấy trên chóp mũi trắng nõn và láng mịn của cô là những chấm mồ hôi sáng long lanh khiến người ta muốn lau đi giúp cô một cách khó hiểu. Cô hơi mím môi, nghĩ ngợi rồi ngồi trở lại chỗ cũ nhưng lòng vẫn còn rối rắm. Một hồi lâu sau, không nhịn được, cô lấy sổ lịch trình từ trong túi ra, lật mở rồi đưa đến trước mặt anh, ngón tay trắng mịn chỉ vào tờ giấy. “Anh xem đi, chỗ này có viết đây: ngày đầu tiên đến điểm danh, ngày thứ hai, tám giờ sáng sẽ lập tức vào họp. Hôm nay đến điểm danh nhất định sẽ phát thẻ chứng nhận gì đấy.” Cô rầu rĩ nói: “Hôm nay mà không đến, ngày mai chúng ta sẽ bị ngăn lại ngoài cửa cho mà xem.” Cô thoáng sốt ruột, nhưng anh lại nói với vẻ nhàn nhã và thản nhiên: “Vậy em đi trước đi, ký nhận giúp phần anh luôn.” “...” Anh thân là Đội trưởng mà lại tự do, buông thả thế? Chân Noãn nghĩ đến cảnh tượng bản thân phải chen vào giữa đám đông để giao thiệp trò chuyện liền cụp mi mắt: “Vâng... ngày mai đến cũng được.” Ngôn Hàm biết rõ khả năng xã giao của cô cực kém, lại không ngờ cô tránh né đến mức này, vốn định trêu cô nhưng nghĩ ngợi lại thôi. Thế nhưng... Anh đưa tay đến, nắm lấy bàn tay đang nắm lại của cô, kéo đến đặt lên chân mình. Chân Noãn giật mình, kinh hoảng nhìn những người ngồi phía trước, liền giãy tay ra, sức lực cũng không lớn nên vẫn bị anh giữ chặt. Cô vội vàng trợn mắt nhìn anh, không dám lên tiếng. Anh nghiêng người kề sát cô: “Sợ cái gì?” Ánh mắt Chân Noãn liếc về phía trước. Anh nói rất khẽ: “Thấy thì thấy thôi.” Chân Noãn ngẩn người, lòng chợt dâng lên niềm vui được thừa nhận vì lời nói này. Địa điểm họp mặt là một phòng KTV thật lớn, vô cùng náo nhiệt. Có người ca hát, lại có người chơi đoán số, còn có người đánh bài. Ngôn Hàm dường như rất được mọi người yêu thích, có rất nhiều người vây quanh anh, vừa nhìn thấy anh đã ngưng việc trong tay, thân thiện bước đến ôn lại chuyện cũ. Cũng giống như mấy người bạn đi đón ở sân bay, họ đều đồng loạt bị người đẹp bên cạnh anh hấp dẫn. “Biết ngay phụ nữ bên cạnh anh Hàm chắc chắn là đẹp nhất mà. Có bạn gái khi nào sao không thông báo một tiếng?” Chân Noãn đỏ mặt nấp sau lưng Ngôn Hàm, nghe anh cười giải thích rằng cô chỉ là đồng nghiệp. Cô chợt ngỡ ngàng. Đồng nghiệp ư? Không phải họ đã bên nhau rồi sao? Vừa nãy ở trên xe còn nắm tay cô nữa cơ mà? Vừa nghe không phải là bạn gái đã có người cười đùa xin anh giới thiệu cho, nhưng tất cả đều bị câu nói “Muốn chết à?” của Ngôn Hàm chặn lại. Chân Noãn cúi thấp đầu đến nỗi gần như sắp hoà vào bóng lưng anh. Có người nói: “Đừng làm loạn nữa, nhìn ra được là anh Hàm giữ lại cho mình rồi.” Ngôn Hàm nói hùa theo, lời nói mang ba phần ý cười bảy phần bỡn cợt: “Đã nhìn thấy còn dám nghe ngóng nữa à?” Cả đám người “ồ” lên, nhưng những câu nói đùa có liên quan đến cô đều vì câu nói này mà hoàn toàn ngưng hẳn. Mấy người bạn vốn đang chơi rối rít nhường chỗ cho hai người. Ngôn Hàm không hát cũng không uống rượu, đánh bài thì được. Anh định hỏi thử ý của Chân Noãn, nhưng nhìn hai bên chẳng biết cô đã nấp đi đâu, xoay một vòng mới phát hiện là cô vẫn đang đứng sau lưng anh. Vẻ mặt cô ngơ ngác và lúng túng, đôi mắt ươn ướt nhìn thẳng vào anh, quẫn bách và có phần hơi lệ thuộc. Tim anh bất giác mềm đi, chỉ hỏi: “Muốn chơi cái gì?” Chân Noãn không có hứng thú, chỉ lắc đầu: “Đội trưởng, anh ở đây chơi đi, em qua bên kia ngồi là được rồi.” Nhóm người đang ca hát và chơi đoán số uống rượu bên sofa nhiều nữ hơn. Anh cúi người, kéo chiếc ghế đến bên cạnh mình: “Ngồi ở đây.” Chân Noãn bất động. Anh đã ngồi vào bàn bài, cô ngại ngùng ngồi xuống và nói: “Hay là em vẫn ngồi ở...” Anh ngẩng đầu, khoé môi cong cong, bắt chước giọng điệu thương lượng mềm mỏng của cô: “Hay là anh kéo chiếc sofa đơn đến đây cho em nhé?” Chân Noãn lập tức nghiêm chỉnh ngồi xuống, xấu hổ đến mức đỏ mặt tía tai. Người xung quanh ngầm trao đổi ánh mắt, nhưng vì lời nói khi nãy của Ngôn Hàm nên họ đều không thăm dò thêm nữa. Chân Noãn ngồi giữa một đám đàn ông mà như có gai nhọn đâm sau lưng. Nếu ánh mắt mọi người có thể hoá thành thực thể thì bây giờ cô đã biến thành một con nhím rồi. Cô vốn định ngồi với nhóm phụ nữ vì dù sao cũng sẽ không khẩn trương như vậy, nhưng đầu óc lại xoay chuyển, thầm nghĩ phụ nữ nhiều chuyện hơn, nhỡ cô gặp khó khăn nào thì anh cũng không nhúng tay can thiệp được, nên đành cố ý để cô ngồi bên cạnh mình. Cô thấy ấm lòng. Quả nhiên, Ngôn Hàm chơi không bao lâu thì nhóm con gái bên kia liền không chơi nữa, ùa sang xem đánh bài. Người đến xem Ngôn Hàm chơi cũng cứ nhìn Chân Noãn suốt, thấy cô quả thật rất xinh đẹp, lại nhu mì và yếu đuối, ánh mắt và cử chỉ đều rụt rè, không dám nhìn thẳng vào người khác, vừa nhìn đã đỏ mặt tránh đi. Kiểu con gái mà Ngôn Hàm thích thật sự vẫn không thay đổi. Chân Noãn bị đủ loại ánh mắt nhìn đến mất tự nhiên, dứt khoát nhìn chằm chằm vào bài trong tay Ngôn Hàm. Thế nhưng, cô cũng không hiểu cách chơi lắm, mỗi lúc cô nghĩ rằng nên đánh quân bài nào thì kiểu gì Ngôn Hàm cũng đưa ra lựa chọn ngược với cô, sau đó thì giành phần thắng. Cả đám đàn ông luôn miệng ôn lại mấy chuyện vui vẻ khi còn đi học, từ trốn học đánh nhau hay trêu chọc con gái đến đua xe gắn máy trên đường vào đêm khuya. Chân Noãn kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ đến trước kia, Ngôn Hàm lại là tên nhóc hư hỏng như vậy. Ngôn Hàm cảm nhận được ánh mắt cô, khẽ lườm một cái, đôi mắt đào hoa lấp lánh phản chiếu ánh đèn màu chiếu xuống từ đỉnh đầu. Chân Noãn dời mắt sang nhìn vào xấp bài, lại nghe mấy người họ kể chuyện năm đó Ngôn Hàm trốn học lập ban nhạc như thế nào. Cô càng ngạc nhiên hơn: “Ban nhạc?” “Anh ấy là tay bass đấy! Có lúc còn chơi cả trống nữa.” Tay bass? Chơi trống? Cô nhất thời không thể tiếp thu được những thông tin mới mẻ về Ngôn Hàm. Ngược lại, Ngôn Hàm không buồn để ý, thờ ơ tiếp tục đánh bài: “Lúc ấy có dụng ý xấu, muốn ra vẻ ngầu.” “Tiếng tăm lừng lẫy, khiến toàn bộ nữ sinh mê mẩn đến điên đảo tâm hồn.” Chân Noãn không cảm thấy khoa trương. Thời trung học, dáng vóc và tướng mạo thế này của Ngôn Hàm quả thật cười thôi cũng sẽ khiến người ta chết mê chết mệt, mấy nam sinh hơi hư hỏng lại thích chơi trong ban nhạc là kiểu khiến người ta thích nhất. “Mọi người đều thích Ngôn Tiểu Hoả, nhưng lại không biết được là cậu ta hư nhất. Chuyện xấu xa nào cũng do cậu ta nghĩ ra, nhưng vừa có chuyện là trốn còn nhanh hơn cả thỏ, bỏ mặc anh em ở lại gánh hậu quả.” Ngôn Hàm buồn cười: “Xảy ra chuyện còn không chạy, chẳng lẽ đứng yên một chỗ suy ngẫm về cuộc đời giống như cậu sao?” Cả đám cười ha hả, Chân Noãn cũng cười. Giờ phút này ở trong nhóm bạn học, anh càng ngả ngớn hơn bình thường, lại còn toát ra chút khí chất lưu manh bất cần đời nữa chứ! Ngôn Hàm đánh ra bài trong tay: “Ông già ở nhà quản lý nghiêm quá, phải sợ thôi.” Lòng Chân Noãn vô cùng hiếu kỳ, không nhịn được lên tiếng: “Trước kia, ba anh còn đánh anh nữa à?” “Đánh, đánh chết luôn.” Khoé môi Ngôn Hàm khẽ nhếch lên. “Không được chạy, bắt phải quỳ. Đánh vài lần nên sợ, gặp phải chuyện vừa nhìn thấy không ổn là chạy ngay, sau đó chết cũng nhận thì sẽ không bị đánh.” Chân Noãn không kìm được khẽ bật cười. Ngôn Hàm bất giác nhớ lại chuyện xưa. Hồi đó, không thừa nhận thì sẽ không bị đánh. Sau khi học được nếp ngoan ngoãn, cả thời trung học anh đều không bị đánh nữa, ngoại trừ một việc anh không thể nào không thừa nhận. Tuy anh dự cảm được rằng nếu việc đó đặt trong khuôn khổ gia huấn sẽ là lỗi lầm rất to lớn, sẽ khiến anh bị xử phạt thê thảm hơn rất nhiều so với những trận đòn trước kia, nhưng anh không thể nào không thừa nhận. Đó là một ngày hè mưa bão. Giữa thời tiết nóng nực oi bức, cơn mưa mát mẻ phủ kín trời đất, cây cối khắp nơi đều lay động xào xạc. Cô bé Hạ Thời nằm co ro trong lòng anh, mặt mũi và toàn thân, từ đầu đến chân đều ửng hồng. Bàn tay nhỏ bé của cô níu lấy bờ vai anh, khe khẽ run lên, vẻ mặt có phần hoang mang và sợ hãi, lại có chút ngọt ngào vui thích, nhiều hơn cả là thẹn thùng bẽn lẽn. Anh nghiêm túc dặn dò: “Chuyện này nhất định không được nói với bất cứ ai, nếu ba anh biết được sẽ đánh anh te tua đấy, giống như là Na Tra đánh Tam thái tử Long Vương vậy.” “Tại sao anh là Tam thái tử Long Vương, còn ba anh lại là Na Tra chứ?” “... A Thời, đây không phải điều quan trọng. Quan trọng là anh sẽ bị đánh tơi bời.” “À!” Cô lo ngay ngáy. Anh thấy cô lo lắng thì hài lòng nói tiếp: “Nhất định không được nói với người khác. Lần này, dù anh gào khản cả cổ, ông nội và bà nội cũng sẽ không đến cứu anh đâu. Nghe chưa?” Từ bé, cô đã chứng kiến cảnh anh bị cha đánh sưng mông nên đau lòng nhíu mày: “Sao lại phải đánh anh? Anh đâu làm sai việc gì.” “Nhà anh không cho phép trước khi kết hôn mà làm... làm chuyện vừa rồi chúng ta đã làm.” Cô gật đầu lia lịa: “Ừ, em nhất định sẽ không nói đâu.” Anh nghĩ ngợi rồi mặt ửng đỏ, cúi đầu hôn cô, còn ác miệng hù doạ: “Nếu nói ra thì ba ngày em cũng đừng hòng xuống giường.” Mặt cô tái mét, luống cuống: “Sẽ không nói thật mà.” Thế nhưng, mẹ Hạ Thời vẫn nhìn ra vẻ quái lạ từ dáng đi gượng gạo và kỳ quặc của cô, tuy Hạ Thời chết cũng không thừa nhận nhưng bà vẫn hỏi mẹ anh. Kết quả là... Ngôn Hàm bị đánh ba ngày không xuống giường được. Kỳ lạ là ngày trước, mỗi lần bị đánh, roi mây còn chưa quất xuống anh đã gào khóc tru tréo, gọi khản cả cổ để kéo hết ông nội, bà nội, chú bác anh em đến khuyên can, nhưng lần này, anh lại quỳ thẳng đấy, không cất tiếng nào. Sau đó gặp lại A Thời, cô đứng bên kia tường với đôi mắt vừa sưng vừa đỏ, không biết đã khóc bao lâu rồi. Vừa thấy anh, nước mắt cô lại ngân ngấn: “Anh Tiểu Hoả, em thật sự không nói gì cả.” “Anh biết.” Anh điềm nhiên vuốt tóc cô: “Anh tin em mà, đừng khóc nữa.” Cô lại càng đau lòng, lau nước mắt, cả người cứ như làm từ nước: “Hu hu... Có phải bác đã đánh anh không?” “Đánh một tí thôi, anh vừa gào lên là bà nội đã đến cứu rồi.” Cánh tay tự nhiên nhấc lên choàng qua vai cô, ôm cô đi vào trường, còn cúi đầu quệt nước mắt trên mặt cô. “Thật mà, không có gì đâu.” Anh nói với vẻ dửng dưng nhưng sau lưng đau như bị rút gân. *** Một, hai giờ trôi qua, đã sắp đến giờ cơm nên Ngôn Hàm chào từ biệt nhưng mọi người đều níu kéo giữ lại. Anh lịch sự từ chối khéo, không biết phải gọi là khôn khéo hay là cơ trí nữa. Bấy giờ, Chân Noãn mới nhận ra được câu “Ngày mai đến” của anh là để trêu cô sốt ruột thế thôi. Mấy người bạn định lái xe đưa họ về khách sạn. Lúc đi xuống bãi đỗ xe, Ngôn Hàm bỗng hỏi: “Lúc đó buồn không?” “Ơ? Lúc nào ạ?” “Lúc nói em là đồng nghiệp ấy.” Chân Noãn nghẹn lời, định phủ nhận nhưng biết không thể gạt được anh nên đành thôi. Anh nhẹ nắm tay cô, cù cù vào lòng bàn tay: “Thật ra rất muốn giới thiệu em là bạn gái, nhưng vì là quan hệ cấp trên cấp dưới trong công việc, luôn cảm thấy như vậy không tốt cho em. Anh hy vọng họ sẽ nói rằng nhìn không ra cô ấy lại là một pháp y tài giỏi chứ không phải ồ lên rằng cô gái xinh đẹp này là bạn gái của Đội trưởng, thảo nào...” Chân Noãn cúi gằm mặt, lặng im.