Nguyễn Vân Chinh, chồng của nạn nhân Tôn Lâm đang đi công tác ở Hồng Kông, vừa trở về Dự Thành vào sáng sớm đã đến Cục để phối hợp điều tra. Ngôn Hàm và Lão Bạch lấy lời khai, còn Quan Tiểu Du lấy DNA, dấu răng và dấu vân tay của anh ta trước. Tôn Lâm 27 tuổi, hiện là giáo viên dạy múa ở Đại học Nghệ thuật Dự Thành, diện mạo xinh đẹp và ngọt ngào, thân hình nóng bỏng. Nguyễn Vân Chinh là nhân vật có máu mặt trong giới thương nhân ở Dự Thành. Anh ta mở công ty Vận chuyển Thịnh Thế, cuộc sống sung túc, vợ chồng ân ái, là cặp vợ chồng mẫu mực trong mắt người thân, bạn bè, láng giềng và đồng nghiệp. Anh ta hơn ba mươi tuổi, đang trong giai đoạn sung mãn nhất của đàn ông. Sở hữu dáng vẻ không tệ, cộng thêm sự khôn khéo và cơ trí của một thương nhân, lại toát ra khí chất khiêm nhường và chân thành, là mẫu người dễ tạo thiện cảm cho người đối diện. Ngôn Hàm đã sớm giao ước để Lão Bạch lấy lời khai và ghi chép, còn anh thì giám sát. Nhưng trước khi bắt đầu, Quan Tiểu Du đã đưa báo cáo vào phòng thẩm vấn cho Ngôn Hàm: Lông của người khác lẫn lộn với lông của Tôn Lâm chính là của Nguyễn Vân Chinh. Ngôn Hàm đóng báo cáo lại, lên tiếng trước: “Tên họ.” “Nguyễn Vân Chinh.” “Quan hệ với người chết thế nào?” “Vợ chồng.” Những câu hỏi tiếp theo rất bình thường, Nguyễn Vân Chinh trả lời rất có quy củ. Hai người được người quen giới thiệu, vừa gặp đã yêu. Kết hôn bảy năm vẫn ngọt ngào, năm ngoái còn đi đến đảo Bali tổ chức kỷ niệm bảy năm ngày cưới. Việc này được đồng nghiệp của Tôn Lâm làm chứng. Nghỉ hè năm ngoái, Tôm Lâm còn bao vé máy bay cho các thầy cô trong trường đến tham dự buổi lễ, ai ai cũng ngưỡng mộ và ganh tị. Ngôn Hàm hỏi: “Kết hôn bảy năm vẫn không có con à?” “Chúng tôi theo chủ nghĩa DINK(*).” (*) DINK là viết tắt của cụm từ “Dual Income, No Kids” mang nghĩa “thu nhập gấp đôi, không con cái”. Đây là trào lưu của các cặp vợ chồng phương Tây, nay đã lan tràn đến các nước Châu Á. Ngôn Hàm: “Tôn Lâm sảy thai không dưới tám lần, dẫn đến vô sinh.” Bên này tấm kính, Chân Noãn sững sờ. Cô mới giao một chồng báo cáo khám nghiệm thi thể cho anh để chuẩn bị cho việc tra hỏi, vậy mà anh đã xem hết cả rồi. “Sức khỏe của Tôn Lâm không tốt, không thích hợp mang thai. Chúng tôi không cần con cái, nhưng cha mẹ cổ hủ lại muốn bồng cháu. Cô ấy vì muốn ông bà vui vẻ nên mới nhiều lần thử xem sao.” Ngôn Hàm không đưa ý kiến mà hỏi: “Trên người Tôn Lâm có rất nhiều dấu vết bị ngược đãi, chúng tôi nghi ngờ cô ấy đã chịu đựng bạo lực tình dục gia đình trong thời gian dài.” Nguyễn Vân Chinh sửng sốt: “Không thể nào? Ý của anh là cô ấy gian díu với gã đàn ông khác từ lâu ư?” Lão Bạch ngẩng đầu, không biết Nguyễn Vân Chinh này thật sự không biết chuyện hay là phản ứng quá nhanh nữa. Đồng tử Ngôn Hàm co lại: “Cô ấy gian díu với người khác, trên người có vết thương mà anh lại không biết à?” “Tôn Lâm là giáo viên dạy múa, thích tập thể thao, vết thương nhẹ và vết bầm là khó tránh khỏi.” Đây là một lời giải thích hợp lý. Lão Bạch không nói gì nhưng Ngôn Hàm lại vô cùng nhạy bén: “Sao anh biết tôi nói là vết thương nhẹ?” Nguyễn Vân Chinh thảng thốt lần nữa. “Bạo lực tình dục sẽ gây ra vết thương ở da và mô cơ nhưng sẽ không tổn thương đến gân cốt, còn bị thương do vũ đạo và thể thao thì thường xuyên kèm theo tổn thương gân cốt.” “Bình thường cô ấy rất cẩn thận.” “Nếu cẩn thận thì sao lại để bị thương?” Ngôn Hàm hỏi. “Rốt cuộc là cô ấy có cẩn thận hay không?” Nguyễn Vân Chinh không đáp được. “Đêm xảy ra vụ án, anh ở đâu?” “Tôi và cô ấy ở Duyệt Xuân ngâm suối nước nóng. Chuyến bay đến Hồng Kông của tôi là một giờ sáng. Lúc mười một giờ tôi đã rời đi và khi đó, cô ấy vẫn còn khỏe mạnh.” Câu trả lời của Nguyễn Vân Chinh khiến mọi người không còn gì để nói. Bởi lẽ Tôn Lâm chết là vào lúc 10 giờ 31 phút đến 11 giờ 30 phút, 3 giờ sáng bị vứt xác ở ven đường trong tình trạng thi thể còn ấm. Nhưng trong thời gian đó, Nguyễn Vân Chinh đã ở Hồng Kông. Lúc mọi người cho rằng đã rơi vào cục diện bế tắc, Ngôn Hàm bất ngờ hỏi: “Sao anh lại chọn ngày đi Hồng Kông để chạy đến Thập An Lí ngâm suối nước nóng?” Điều này không hợp với lẽ thường. “Là Tôn Lâm đặt, cô ấy muốn đi ngâm suối nước nóng để thư giãn. Tôi nghĩ mấy ngày đi công tác sẽ không gặp được cô ấy nên đi xem thử.” Ngôn Hàm hỏi bâng quơ: “Cô ấy gọi anh đến à?” “Đúng vậy! Cô ấy nói cho tôi biết mình ở đó nghỉ dưỡng, có rảnh thì đi tìm cô ấy.” “Nhưng khi đăng ký cô ấy đã dùng chứng minh thư giả.” “Có ý gì?” “Cô ấy không gọi anh đến mà là anh tự tìm đến. Tôi có hai giả thiết, một là cô ấy đi vụng trộm, còn hai là cô ấy đang trốn tránh anh.” Từ trong lời nói của Ngôn Hàm, Chân Noãn nghe ra anh hoàn toàn xử lý vụ án này theo kiểu vụ án đơn lẻ, không hề bị ảnh hưởng bởi suicide sound. Nguyễn Vân Chinh trố mắt líu lưỡi: “Không thể nào! Tình cảm của chúng tôi rất tốt, cô ấy không có lý do gì để trốn tránh tôi cả, càng không có khả năng vụng trộm. Thật sự là chính cô ấy đã nói cho tôi biết mình đang ở đó.” Chân Noãn không biết Nguyễn Vân Chinh đang nói thật hay là khôn ngoan thận trọng nữa. Lời Ngôn Hàm nói có thể suy ra rằng nếu là vụng trộm thì khi Nguyễn Vân Chinh chạy đến sẽ kích động giết kẻ tình nghi, còn nếu người vợ có ý trốn tránh thì chứng tỏ hai người không hạnh phúc như người ngoài đã thấy, giữa họ nảy sinh mâu thuẫn sâu sắc và có thể dẫn đến giết người trong lúc cãi vã. “Sếp, có phải các anh đang nghi ngờ tôi không?” Giọng nói Ngôn Hàm thản nhiên: “Có một chút.” “Bởi vì tình nghi tôi có hành vi bạo lực tình dục với vợ mình sao?” “Thứ lỗi cho tôi nói thẳng.” Xấp tài liệu trong tay Ngôn Hàm rơi xuống bàn, vang lên tiếng động không nặng cũng không nhẹ, ánh mắt anh thoáng lạnh. “Không phải nghi ngờ mà là sự thật.” “Không thể! Tôi muốn thấy báo cáo pháp y khám nghiệm thi thể của vợ tôi.” Ngôn Hàm miết ngón tay vào mép bàn, im lặng trong phút chốc. Chân Noãn nhìn góc mặt trầm lặng, rắn rỏi như đá của anh với vẻ không hiểu. Gia đình nạn nhân hoặc đối tượng tình nghi yêu cầu tiếp xúc với pháp y hay yêu cầu giải thích, việc này là trình tự rất hợp lý và bình thường kia mà? Nhưng dường như lúc này Ngôn Hàm đang… mâu thuẫn. Và chỉ trong chớp mắt, anh liền điềm nhiên dựa vào ghế, đưa lưng cùng mái tóc ngắn gọn gàng về phía Chân Noãn. Nửa giây sau, anh hơi nghiêng đầu, gọi với về tấm kính phía sau: “Chân Noãn!” Chân Noãn vội chạy đến phòng thẩm vấn, hít sâu vài hơi mới đẩy cửa bước vào. Cô đi đến ngồi xuống cạnh Ngôn Hàm, ung dung nhìn về phía Nguyễn Vân Chinh đối diện. Anh ta thấy là nữ pháp y thì khá bất ngờ, lại càng khinh thường và tỏ vẻ không tin tưởng: “Cô là pháp y?” “Vâng. Nói chính xác là nghiên cứu viên Bệnh lý học.” “Học ở đâu?” “Đại học Pennsylvania.” Nguyễn Vân Chinh khựng lại rồi hỏi: “Phụ nữ cũng có thể làm pháp y à?” “Đúng vậy!” Cô giương mắt. “Còn có thể làm rất tốt nữa.” Ngôn Hàm liếc mắt nhìn cô. Nguyễn Vân Chinh: “Cô đã khám nghiệm thi thể vợ tôi và nói rằng cô ấy bị bạo lực tình dục trong thời gian dài. Tôi muốn chất vấn về điều này.” “Mời anh.” “Cô ấy không phải bị bạo lực tình dục mà là bị thương lúc khiêu vũ.” Anh ta nâng cao âm lượng. Chân Noãn không hề sợ sệt, cũng cất cao giọng theo: “Anh Nguyễn, khiêu vũ thế nào mà lại khiến vết thương trong đùi chồng chất, bên ngoài đùi và bắp chân lại ít có vết thương nặng như vậy?” Nguyễn Vân Chinh đối mặt với chứng cứ này vẫn một mực lắc đầu: “Không phải.” Anh ta không thừa nhận, Chân Noãn cũng không truy hỏi. Là một pháp y khám nghiệm thi thể, cô chỉ trần thuật sự thật: “Vùng kín của vợ anh và khoang chậu vị viêm nặng, cổ tử cung nhiễm trùng cấp ba, u nang…” “Chung sống đã bảy năm, người phụ nữ ít nhiều cũng có bệnh phụ khoa.” “Không, cô ấy bị quá nặng là vì thường chảy máu khi quan hệ. Anh hoàn toàn không quý trọng thân thể cô ấy.” Nguyễn Vân Chinh bỗng gây hấn: “Cô có kinh nghiệm quan hệ tình dục không?” Chân Noãn còn định nói gì đó thì bất thình lình nghẹn lời. Ngôn Hàm nhíu mày, ngón tay gõ cộc cộc lên bàn, ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo. Chân Noãn ngạc nhiên, cảm nhận được boss đang bảo vệ mình. Nguyễn Vân Chinh giữ chừng mực một chút rồi nói: “Cô không hiểu, mỗi cặp vợ chồng đều có cách yêu đặc biệt. Đây chính là vui thú của tôi và cô ấy. Hành động của tôi tuy khá thô lỗ nhưng đây là yêu cầu của cô ấy, cô ấy cảm thấy rất hưởng thụ.” Chân Noãn không xấu hổ, ngược lại nghiêm túc hơn: “Không thể nào. Đến mức độ đó thì phụ nữ sẽ vô cùng đau đớn, không thể nào hưởng thụ.” “Cô không ở trong cuộc sao cô biết? Đây chính là biểu hiện của cô ấy.” “Nếu như cô ấy tỏ vẻ hưởng thụ thì đó là hy vọng anh mau kết thúc sớm một chút.” Mặt Nguyễn Vân Chinh nhất thời xám xịt, người đàn ông nào nghe mấy lời như thế cũng sẽ thấy mất mặt. Chân Noãn quay trở về bên cạnh các đồng nghiệp, Quan Tiểu Du giơ ngón tay cái với cô: “Người đẹp Noãn Noãn, gan dạ hơn rồi đấy! Cho cậu một trăm like.” Ngôn Hàm đi từ sau đến, thản nhiên nói: “Biểu hiện khá lắm!” Cô vừa định cảm ơn Đội trưởng đã khích lệ, Ngôn Hàm đã vội quay đầu lại nhìn Đội phó Trình: “Chuyện này phức tạp hơn bề ngoài nhiều.” Tô Nhã cũng nói: “Gã cố ý muốn che giấu chuyện bạo lực gia đình, cũng có thể liên quan đến sĩ diện cá nhân.” “Không chịu thừa nhận bạo hành, lại còn kiên quyết phủ nhận khả năng vợ ngoại tình, quả thật gã rất để ý.” Ngôn Hàm nói. “Đến phòng họp.” Chân Noãn đi theo mọi người ra ngoài, chợt nhớ đến khoảnh khắc Nguyễn Vân Chinh đòi gặp pháp y vừa nãy. Cô biết khi đó, có lẽ Ngôn Hàm nghĩ đến người anh từng không tài nào bảo vệ được nên trong giây phút ấy đã muốn bảo vệ cô theo bản năng. Cô rề rà đi cuối cùng, cố gắng bắt chước nụ cười tươi tắn, dí dỏm của Quan Tiểu Du: “Đội trưởng, khi đó, anh muốn bảo vệ em sao?” Anh hơi nheo mắt, làm bộ không nhớ rõ: “Khi nào?” Cô cười cười, lắc đầu. Thấy có người đến nói chuyện với anh, Chân Noãn ôm tài liệu đi trước. Đi được vài bước, cô quay đầu lại nhìn bóng dáng cao lớn kiên cường của anh, khẽ mỉm cười: Đội trưởng, anh thật tốt!