Socrates Thân Yêu
Chương 22
Chân Noãn thở phào nhẹ nhõm, khẽ nói: "Hay thật đấy! Dù xương rồng nhìn có vẻ dễ trồng nhưng thực tế, rất nhiều người chăm thế nào nó cũng chết."
"Vậy ư?" Anh cười cười, ký tên xong rồi đóng tập hồ sơ lại, đưa cho cô. "Lát nữa họp, em sẽ là người báo cáo."
"Vâng!" Chân Noãn trả lời đầy phấn khởi.
Sau khi ra khỏi cửa, cô mở ra nhìn trang cuối, chữ "Ngôn Hàm" viết theo lối Hành Thảo, phóng khoáng mà đẹp đã.
Báo cáo khám nghiệm tử thi nhanh chóng được chuyển tới tay mọi người, vụ án đầu tiên Chân Noãn phụ trách xem như đã sắp khép lại.
Lúc rời khỏi trụ sở cảnh sát, đi ngang cái cổng xếp tự động ngoài sân, Chân Noãn nhìn thấy có khá đông người ở đó. Chăm chú nhìn, cô nhận ra đứng giữa đám người là anh trai và chị dâu Khương Hiểu.
Người phụ nữ kia cũng nhận ra cô, liền gắt hỏng gào lên: "Cô đứng lại đó cho tôi!"
Chân Noãn hoang mang quay đầu lại.
Người phụ nữ kia rất thấp, phải ngước cổ lên nhìn cô: "Cô là bác sĩ pháp y khám nghiệm tử thi cho em chồng tôi phải không?"
"Vâng..."
"Anh, chính là cô ta!" Người phụ nữ lớn tiếng nói với một người đàn ông cao lớn thô kệch: "Chính cô ta nói em chồng em tự sát."
Chân Noãn chưa kịp phản ứng, anh của người phụ nữ kia đã xông tới đẩy mạnh bả vai cô. Chân Noãn lảo đảo đụng vào bồn hoa, đầu gối kêu "rắc" một tiếng.
Anh trai Khương Hiểu vội tiến lại kéo anh vợ mình: "Anh, có gì từ từ nói. Người ta là con gái, đừng động tay động chân."
Ông anh vợ quay đầu lại quát: "Người chết là em chú đấy! Chú phải đấu tranh chút chứ, đừng suốt ngày tỏ vẻ sợ sệt như thế!"
Chị dâu Khương Hiểu kéo chồng mình: "Đã phải gọi họ hàng nhà mình tới, không làm ầm lên thì đám quan chức này sẽ lại bao che cho nhau, ức hiếp dân lành. Hiểu Hiểu bị người ta giết, cô ta lại nói con bé từ sát rồi sung sướng an nhàn, không biết đã nhận bao nhiêu tiền của nhà họ Thân đây?"
Anh trai Khương Hiểu ậm ừ vài tiếng, chị dâu giận đến mức hét ầm lên: “Anh nghĩ xem nhà chúng ta khó khăn đến chừng nào. Bố mẹ mất sớm, chỉ có người anh trai là anh làm sống làm chết chu cấp cho Hiểu
Hiểu học đại học, khó khăn lắm nhà ta mới có một sinh viên đại học, vậy mà giờ lại bị người khác hãm hại. Vì nuôi Hiểu Hiểu ăn họ mà anh bị ngã tàn tật, bao nhiêu năm nay phải nhờ Hiểu Hiểu đỡ đần chúng ta. Con bé ra đi thê thẳm như vậy, sao giờ chúng ta có thể không giải oan cho nó chứ? Không bồi thường mà được ư? Đám các người thật khéo nằm mơ!”
Chân Noãn cũng biết nếu bị giết hại sẽ được bồi thường, nhưng nếu là tự sát…
Cô nhìn đám người hung tợn đông nghịt kia, gắng gượng lắm mới đứng vững nổi, lấy hết can đảm lớn tiếng giải thích: “Tôi cũng rất muốn giúp mọi người, nhưng sự thật là Khương Hiểu vốn dĩ đã tự sát…”
Bà chị dâu kia đột nhiên cất tiếng the thé: “Ôi chao, tôi nói này, ranh con nhà cô xinh xắn thế kia, sao không làm việc thiện chứ? Lương tâm của cô bị chó gặm rồi hả? Hiểu Hiểu nó bị cặp vợ chồng thối tha kia giết chết, dựa vào cái gì mà nói nó tự sát chứ? Cảnh sát các người đều cùng một giuộc, chỉ biết ỷ mạnh hiếp yếu, dồn ép dân đen. Chắc là đã nhận tiền của tập đoàn Hoa Thịnh nên mới nghiêng về phía chúng nó chứ gì! Không giúp dân chúng thì thôi, còn ăn tiền thuế của người dân! Các người là đám lang soi mắt trắng dã!”
Câu nói này vừa thốt ra khiến cả đám chú bác xung quanh sôi sùng sục, ai ai cũng xô đẩy Chân Noãn rồi mắng chửi cứ như người chết là con cái nhà mình vậy.
Tiếng người ồn ã, Chân
Noãn hét lên bằng tất cả sức bình sinh: “Mọi người đừng nên kích động, như vậy làm sao nghe rõ lời tôi nói. Xin cử mấy người làm đại diện, chúng ta ngồi xuống nói chuyện đâu ra đấy, tôi lấy chứng cứ cho mọi người xem. Xin hãy tin tôi!”
Nào ngờ, ông anh vợ kia chỉ muốn làm loạn, không muốn nói chuyện: “Chắc chắn chứng cứ đã bị các người bóp méo rồi, đây đâu phải chuyện các người có thể ba hoa, nói suông là xong đâu!”
Gã gào lên đầy tức tối, những người khác càng thêm căm phẫn, lên tiếng ủng hộ.
"Không phải…” Chân Noãn muốn giải thích, nhưng cô ý thức được mình không thể nói cho họ hiểu.
Ông anh họ nhìn ra đầu mối, đoạt lấy tập tài liệu trong tay cô, vừa liếc mắt đã định xé, “Nhà họ Thân giết người không muốn đền tiền, hối lộ các người che giấu vụ án, hôm nay không làm lớn chuyện, chúng tôi quyết không đi.”
Chân Noãn hoảng hốt, vội vàng giành lại: “Thứ này không thể đụng vào!”
Không biết cô lấy đâu ra sức mà nắm chặt tập tài liệu không để gã xé. Năm người đàn ông thô kệch bực mình, vung bàn tay đập vào đầu Chân Noãn.
Chân Noãn đâu thể chịu nổi, đầu ong lên, mắt nổ đom đóm ngã nhào xuống đất.
Nhưng tay cô vẫn không buông, khăng khăng đoạt lại tập hồ sơ. Mu bàn tay trắng mịn bị cọ mạnh xuống nền đất xi măng đến nỗi rách da rướm máu, cơn gió lạnh lướt qua khiến cô có cảm giá như bị dao cứa.
"Chân
Noãn!" Quan Tiểu Du chạy tới đỡ Chân Noãn dậy, hét lên với đám người kia. “Ông dựa vào cái gì mà đánh người? Các người vẫn đang ở trước cổng
Sở cảnh sát đấy! Trong mắt các người có luật pháp không hả?”
Ông anh vợ thấy Quan Tiểu Du cũng mặc áo blouse, biết cô và Chân Noãn cùng một nhóm, tức giận xô cả cô: “Các người nhận tiền của nhà họ Thân nói
Khương Hiểu tự sát. Chúng tôi đến đòi lại công bằng!”
Chị dâu Khương Hiểu bồi thêm: “Tính nói chuyện pháp luật với tôi hả? Chính các gười dung túng nhà họ Thân giết người đấy!”
Bất chợt, mọi người đồng thanh hô lên khẩu hiệu: “Cảnh sát bao che tội phạm giết người!”, “Cảnh sát bao che tội phạm giết người!”.
Xe cộ và người đi đường đều đứng lại xem.
Quan Tiểu Du muốn nói lý với họ, nhưng đối phương người đông lại thô bạo, sức cô vốn không thể chống đỡ. Bảo vệ phòng trực ban an ninh tới khuyên ngăn nhưng vô dụng. Họ thấy đám người nổi điên, sợ Chân Noãn và Quan
Tiểu Du bị thương, đành tìm cách che chở cho hai người rời đi.
Đám người gây chuyện thấy vậy, toàn bộ xông tới không chịu thả người. Hai bên ầm ĩ, xô đẩy, lôi kéo lẫn nhau. Chân Noãn bị ép ở giữa, khó thở vô cngf, cổ áo và tóc của cô bị người ta giật, vô số bàn tay, móng tay không ngừng đập và cấu vào đầu cô.
Cô vừa lạnh vừa đau, ôm tập hồ sơ hét lên: “Đừng đánh nữa, mọi người đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!”
Nhưng đám người cứ như phát điên, cùng nhau hò hét: “Bao che tội phạm giết người! Các người thông đồng với kẻ có tiền! Bao che tội phạm giết người!”
Mấy anh bảo vệ chịu đựng nắm đấm của đám đàn ông và sự cắn xe của đám phụ nữ, ra sức đẩy Chân Noãn và Quan Tiểu Du ra.
Một cậu bảo vệ chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi bị cào xước một vệt dài, hét lên với hai người: “Chạy mau!”
Quan Tiểu Du cũng sợ hãi, kéo Chân Noãn đang ngã dưới đất rồi bỏ chạy.
Ông anh vợ kia nhớ đến tập hồ sơ trong tay Chân Noãn, sải bước xông tới, tóm chặt lấy bả vai Chân Noãn, đoạt lấy tài liệu của cô. Nhưng Chân Noãn dừng hết sức bình sinh giữ chặt không buông, lực tác động vô tình làm bìa tập hồ sơ cứa vào tay ông ta. Đối phương giận sữ, định đấm một phát lên đầu cô.
Cô ôm đầu theo phản xạ có điều kiện, nhưng trong nháy mắt, đầu óc cô trống rỗng.
Xong rồi!
Nếu tay bị thương tổn… Nếu không thể cầm dao mổ được nữa thì đời cô kể như xong.
Người đàn ông cường tráng như võ sĩ quyền anh, quả đấm mang theo sức gió ập tới đầu cô.
Nhưng...
Ngược chiều ánh sáng, Chân Noãn nhìn thấy một ống tay áo gió màu xám đen cùng bàn tay thon dài xương xương nắm lấy cổ tay tráng kiện của gã nọ, vặn một cái rồi đẩy ra trông có vẻ rất nhẹ nhàng.
Gã đàn ông kêu đau một tiếng, người lệch sang một bên. Gã nhìn người vừa tới, trong cơn giận dữ lại vung thêm một đấm nữa. Nhưng đối phương vặn tay gã, nhanh nhẹn vọt ra sau, khuỷu tay ra đòn tàn nhẫn và chuẩn xác, đè chặt gã đàn
ông to lớn dưới đất.
Tất cả chỉ diễn ra trong vòng hai, ba giây. Chân Noãn nhìn ngơ ngác.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
88 chương
26 chương
75 chương
54 chương
11 chương
41 chương
37 chương