Trình Phóng đứng dậy: “Máy điều hòa không có manh mối.” Ngôn Hàm cau mày, chỉ chỉ phía sau Thân Hồng Ưng: “Vừa nãy, gió đã thổi lay rèm cửa sổ.” Đới Thanh: “Trong mật thất có cửa sổ à? Tôi cứ nghĩ rèm cửa sổ kia là vật trang trí thôi chứ.” Vén màn cửa sổ lên là vách tường kín màu trắng, trên rèm cửa chẳng có gì khác. Mọi người thở dài. Ngôn Hàm nghĩ ngợi, ngước mắt nhìn lên thanh hình trụ La Mã trên tường, là thanh treo rèm cửa sổ. Anh chưa mở lời, Hoàng Huy cũng phát hiện: “Thanh rèm La Mã.” Trình Phóng giẫm lên sofa, tháo thanh treo rèm xuống, cảm thấy: “Bên trong có gì đó!” Mở ra xem là bảy chiếc đèn pin, mỗi chiếc đều sơn màu khác nhau. Mọi người cầm lấy chiếc của mình, màu xanh lá của Lữ Băng được đưa cho gã vệ sĩ, màu lam của Thiên Dương thì đưa cho Chân Noãn. Trong thanh rèm La Mã không có vật khác, mọi người tiếp tục chia nhau đi tìm manh mối. Lúc này đã là ba mươi lăm độ, còn lại mười lăm phút. Chân Noãn vặn đèn pin, cúi đầu chuẩn bị kiểm tra giường bệnh thì Ngôn Hàm vẫy tay gọi cô: “Đến đây!” Cô bước sang, anh quay người cô lại, gỡ chiếc mũ trên lưng áo cô xuống: “Dùng cái này đựng đồ.” Chân Noãn đã hiểu. Cô tìm tòi các vật lặt vặt trong phòng bệnh như chén trà, thìa cà phê, nút bấc phích nước… Đới Thanh kéo cửa phòng bệnh ra, đèn pin chiếu sáng, trong tầm mắt xuất hiện những tia phát xạ màu xanh giăng kín. Trên khung cửa bày chi chít máy cảm ứng, giống như cảnh tượng trong mấy bộ phim về siêu trộm. “Lạy, chơi thật à?” Đới Thanh định ló đầu xem, nhưng khe hở quá nhỏ. “Hành lang chắn ngang, không nhìn ra vị trí phòng tư liệu và phòng giặt đồ.” Hoàng Huy cởi áo len, bực dọc nói: “Mẹ nó, ông sợ nhất là nóng.” Anh ta gợi ý: “Chúng ta xem trần nhà thử đi, từ nóc phòng bò đến phòng tư liệu.” Trình Phóng: “Đã kiểm tra, trần nhà không có khe rãnh.” “Không cần phí sức tìm lối đi ngầm nữa, gợi ý mật thất chắc chắn chỉ có thể đi từ cửa.” Ngôn Hàm chỉ tượng sáp trên giường bệnh. “Chú hề yêu cầu chúng ta dẫn hắn đi ra ngoài.” Hoàng Huy: “Hắn không có ý thức, dù tốn thêm công sức, vất vả một chút vẫn có thể làm được.” “Người thật hay người rối đều có thể gập lại được, nhưng đây là tượng sáp, cứng đờ và thẳng băng, khổ người quá lớn, không thể khiêng qua lỗ nhỏ kia được.” Hoàng Huy sửng sốt, phì một tiếng: “Được, nghe lời cậu. Không lãng phí thời gian tìm đường ngầm nữa.” Chân Noãn đang tháo kim luồn của bình truyền dịch: “Nói như vậy, hiện giờ chúng ta phải tìm ra thứ để tắt máy cảm ứng trên khung cửa à?” Cô quá nóng, nắm lấy cổ áo nhẹ nhàng quạt gió. “Không phải, là phải tìm theo thứ tự.” Trình Phóng nói: “Trên mỗi máy cảm ứng đều có công tắc. Nhưng mà… trong đó có một cái viết số Một, những cái khác không đánh số.” Chân Noãn: “Ý anh là phải theo thứ tự chính xác mới có thể đóng hết tất cả máy cảm ứng sao?” “Phải.” Ngôn Hàm dời tượng sáp đặt vào xe lăn bên cạnh, cầm lấy đèn pin soi từng tấc một, nhưng không thể nhìn ra dấu vết gì trên quần áo bệnh nhân. Những người khác cũng không tìm được manh mối. Nhiệt độ càng lúc càng cao, ánh sáng càng lúc càng yếu. Bảy tia sáng đèn pin trong phòng dao động khiến người ta hoa cả mắt. Thân Hồng Ưng nói: “Chúng ta bình tĩnh nghĩ kỹ trước đã, xem có chỗ nào đã bỏ sót không.” Trong lúc mọi người tập trung lại với nhau kiểm tra từng điểm một, trong nhà vệ sinh truyền đến tiếng xả nước bồn cầu và tiếng vòi sen phun nhè nhẹ trong tích tắc, là Đới Thanh đang làm. Anh ta lẩm bẩm: “Còn tưởng sẽ giảm được nhiệt độ, nhưng vòi sen cũng hỏng… Không có nước. Nước bồn cầu cũng không thể dùng.” Ngôn Hàm cau mày lắng nghe rồi bỗng nói: “Lượng nước không đủ.” “Gì cơ?” “Bồn cầu tự rửa.” Lúc này, mọi người mới nhận ra anh đang nói lượng nước bồn cầu quá ít. Ngôn Hàm đi đến, mở nắp bồn chứa nước phía sau bồn cầu lên. Một quả bóng màu vàng đang chìm bên trong nước, chiếm khá nhiều không gian khiến lượng nước bồn cầu xả ra bị hạn chế vô cùng. Ngôn Hàm đưa tay lấy sợi dây đã đứt và quả bóng ra, cẩn thận xác định dưới nước không còn vật nào khác nữa. Anh lại ấn bồn cầu một lần, lần này, lượng nước nhiều hơn, chậm rãi xoay tròn hút nước xuống ống thoát. Mặt ngoài quả bóng màu vàng không có bất cứ hoa văn nào, mờ mờ thấy được bên trong có một món đồ hình khối. “Mau mau!” Hoàng Huy nóng đến mức liên tục lau mồ hôi, vội giành lấy quả bóng rồi khựng lại nghi ngờ. “Nếu trực tiếp bóp thì có làm hỏng đồ bên trong không?” “Chỗ tôi có kim này.” Chân Noãn đưa đến cây kim luồn vừa nhổ ra được. Ngôn Hàm hơi cúi đầu sát vào lỗ tai cô: “Giỏi lắm!” Chân Noãn nóng mặt, nhích ra ngoài rồi len lén nhìn anh, ánh mắt như đang nói: “Đội phó Trình ở đây đấy!” Không đến ngày mai thì người trong đội đều biết chuyện của hai người mất thôi. “Vậy thì đã sao?” Không ai chú ý đến đối thoại của họ, bởi vì “bùm” một tiếng, Hoàng Huy đã đâm nổ quả bóng. Bên trong đựng sáu quả cầu thủy tinh trong suốt cực mỏng, trên quả cầu mờ mờ khắc gì đó không thấy rõ. “Em có cách.” Chân Noãn đảo mắt, lần nữa xuất chiêu. “Vừa nãy, em nhìn thấy trong lọ thuốc có mấy viên con nhộng.” Cô mở ra ba viên con nhộng, bột màu vàng xám được rắc ra. Ngôn Hàm lăn sáu quả cầu thủy tinh một vòng trên thuốc bột, bột vụn thấm vào vết khắc làm nó trở nên rõ ràng. Số trên những quả thủy tinh bao gồm: 3/2, √5, π, 2.4^2, 2^3(*), … (*) Ghi chú: ^ là số mũ Chân Noãn cau mày: “Đây là cái quái gì thế?” Đới Thanh gãi đầu: “Được lắm, chơi mật mã rồi.” Anh ta nhìn Thân Hồng Ưng: “Đội trưởng là cao thủ mật mã đấy!” Thân Hồng Ưng nhìn Trình Phóng: “Đội phó Trình cũng không kém đâu.” Hoàng Huy nín thinh: “Cả người đều sắp bốc hơi rồi, cho số chính xác được không?” “Mật mã ư?” Chân Noãn chuyển đèn pin, soi về phía quả cầu nhỏ thứ sáu, chỉ ra điểm khác thường. “Năm quả trước đều là chữ số, nhưng trên quả thứ sáu lại là dấu chấm lửng.” Cô ngồi xổm trên mặt đất, Ngôn Hàm vô thức vuốt tóc cô: “Dấu chấm lửng có ý nghĩa là dãy số. Anh nghĩ đây chính là thứ tự tắt máy cảm ứng trên khung cửa. Trên khung cửa chỉ có một máy cảm ứng duy nhất được đánh số Một, dãy số này mở đầu cũng là Một, phù hợp rồi.” Dãy số ư? 3/2, √5, π, 2.4^2, 2^3, … Chân Noãn: “3/2 là 1,5 à?” “Chỉ nhìn phần số nguyên thôi.” “Ơ, đó chính là 1 rồi. Căn 5 là 2…” Cô gãi trán. Ngôn Hàm nhẹ nhàng tiếp lời: “2,236.” “Ồ, phần số nguyên là 2. π là 3,14, phần số nguyên là 3. Tiếp theo đến bình phương của 2,4 là…” Hoàng Huy thuận miệng đáp: “1, 2, 3 rồi đến 4, chắc là bốn phẩy mấy rồi.” Ngôn Hàm thản nhiên nói: “5,76. Quả cầu thứ Tư có phần số nguyên là 5.” Chân Noãn tiếp tục nghiên cứu quả cầu nhỏ: “Trên quả cầu thứ Năm để là lập phương của 2, vậy là 8 rồi. Phần số nguyên của quả cầu thứ Năm là 8.” “Đúng, dãy số này sẽ là 1, 2, 3, 5, 8… chấm lửng.” Chân Noãn: “Trên quả cầu thứ Sáu hẳn là…” “13.” Ngôn Hàm nói. “Ồ… Em biết rồi, lấy hai số đầu cộng cho nhau ra số thứ ba đúng không? 1+2=3, 2+3=5, 3+5=8, 5+8=13, kế tiếp hẳn là 8+13=21, cứ thế suy diễn theo lối này.” “Đúng vậy.” Mọi người phấn chấn hẳn lên. Trình Phóng đi đến cạnh cửa: “Cứ theo thứ tự này thì sẽ tắt được hết máy cảm ứng ở cửa.” Anh ta tắt đèn pin, ánh sáng bỗng mờ tối, chỉ còn tấm lưới màu lam trong phạm vi khung cửa. Sau đó, anh ta ấn công tắc đầu tiên đánh dấu số 1, đám tia sáng dày đặc giao nhau kia trong nháy mắt đã biến mất một tia. Đới Thanh: “Quá tốt rồi!” Nhưng… Trình Phóng đột ngột dừng lại, ngón tay giơ giữa không trung. Hoàng Huy: “Tiếp theo là 2 đấy.” Trình Phóng từ từ quay đầu lại: “Thuận kim đồng hồ hay là nghịch kim đồng hồ.” “...” Nhiệt độ đột ngột tăng lên khiến mọi người hơi suy sụp. Giờ đã là ba mươi bảy độ, chỉ còn lại mười ba phút, nhưng không còn một manh mối nào cho mật mã bốn chữ cái kia nữa. Chân Noãn nhìn Ngôn Hàm xin giúp đỡ. Trong cảnh nhập nhèm, anh đang tập trung nhìn từng tia sáng xanh lam, khuôn mặt tuấn tú hơi mơ hồ. Anh không thất thần, ngược lại trong đầu hoạt động thật nhanh. Từng tia sáng xanh lam trước mắt lần lượt biến mất, cho đến cuối cùng chỉ xuất hiện một chữ cái, giống như phỏng đoán trước đó của anh. Anh đã đoán ra được chữ cái đầu tiên trong dãy mật mã bốn chữ cái. Hà, cảnh tượng hôm nay cũng đã từng xảy ra vào chín năm trước. Chân Noãn (đã từng là Chân Noãn) - thành viên nòng cốt trong kế hoạch T - gặp phải tai nạn nghiêm trọng vào mười năm trước rồi biến thành người thực vật, nằm trong viện điều dưỡng, không ngừng dựa vào chăm sóc và cấp cứu để duy trì sinh mạng, nhưng trước sau vẫn không thể nào có lại ý thức được nữa. Một năm sau, có người lén lút mang cô ta trong trạng thái hoàn toàn không có ý thức như người chết ra khỏi viện điều dưỡng, từ đó không còn tung tích. Đến tận ngày hôm nay, sau rất nhiều năm, một Chân Noãn hoàn toàn mới đã xuất hiện, là một bản sao chưa từng tồn tại. Năm đó, người lén mang cô ta ra là ai? Ngôn Hàm nhìn vào hư không, nếu lật ngược chữ cái kia lại… Anh nhếch môi nói: “Thuận kim đồng hồ.” “Tại sao là thuận chiều kim đồng hồ?” Chân Noãn hỏi. Ngôn Hàm nói: “Từ lúc đi vào mật thất đến bây giờ, chúng ta chỉ gặp một thứ có liên quan đến thuận – nghịch chiều kim đồng hồ thôi.” “Ồ, là cầu thang xoắn ốc sao?” Cô nhớ lại, “Cái đó là xoay theo chiều kim đồng hồ đi xuống.” Ngôn Hàm không đáp. “Vậy thì đúng rồi.” Hoàng Huy vội vàng tắt máy cảm ứng thứ hai theo hướng thuận chiều kim đồng hồ. Quả nhiên, đám tia sáng xanh dày đặc lại mất đi một tia. Anh ta nhanh chóng căn cứ theo thứ tự 1, 2, 3, 5, 8 và 13 để tắt máy cảm ứng, tia sáng xanh càng lúc càng ít. Máy cảm ứng trên khung cửa không quá hai mươi cái, cái thứ Bảy là số 21, thế là bước vào đợt hai tiếp tục tính toán. Vừa hay là mỗi con số trong nhóm này đều tương ứng với máy cảm ứng đang mở, nên sau vài vòng chỉ còn lại ba tia sáng. Hoàng Huy vẫn đang đếm: “88, 89… Ôi, không được, cái đó khi nãy mới tắt rồi.” “Vậy thì đúng rồi, đến đây chấm dứt.” Trình Phóng nói, “Mọi người nhìn đi, chữ cái thứ nhất đã xuất hiện rồi.” Trong khung cửa còn sót lại ba tia sáng, tia thứ nhất là đường ngang ở phía cao nhất, tia thứ hai là đường dọc ở chính giữa, còn tia thứ ba là một đường ngắn nối liền mặt đất và khung cửa bên trái. Chân Noãn trợn to mắt: “Đây là… J?” “Đúng.” Hoàng Huy lại thử lần lượt tắt ba tia sáng kia theo nét viết chữ cái. Mọi người nhanh chóng đi ra khỏi phòng bệnh, Ngôn Hàm lấy xe lăn đẩy tượng sáp, Chân Noãn vô thức đi sát bên cạnh anh, nắm lấy cánh tay anh không buông. Anh khẽ mỉm cười, cúi đầu: “Tối nay, hình như em đặc biệt thích dính lấy người ta nhỉ?” Mặt cô đỏ ửng, may mà xung quanh mờ tối nên anh không thấy rõ: “Ánh sáng càng lúc càng yếu, em sợ đi lạc thôi.” “Không phải đã có đèn pin sao?” “Ánh sáng đèn pin âm u rất đáng sợ, bởi vì nó mà bóng tối càng tối hơn.” Cô run run, dựa sát vào tay anh hơn. “Sợ rồi hả?” “Ơ?” Cô ngẩng lên lắc đầu, “Không sợ, có Đội trưởng ở đây mà.” Anh khẽ cười trong hành lang nhá nhem. Trong phòng tư liệu bày trí từng dãy giá gỗ, bên trên chất những thùng văn kiện bám đầy bụi. Vừa bước vào đã nghe thấy mùi bụi bặm nồng nặc, hệt như con đường bụi mù giữa trưa hè nắng gắt. Chân Noãn nóng đến mức choáng váng đầu óc, định cởi áo khoác ra thì bị Ngôn Hàm ngăn cản: “Chịu nóng một chút, còn chưa xác định tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.” Đới Thanh cũng nhắc nhở mọi người: “Đừng cởi áo, cầm trên tay không tiện, cũng đừng quét tới quét lui che mất manh mối nào đó.” Hoàng Huy sợ nóng nhất, đã sớm cởi áo khoác ngoài cầm trên tay. Ngôn Hàm nhìn túi áo anh ta, thấy góc phong thư màu vàng lộ ra, ngầm phỏng đoán nội dung bên trong. Tại sao Hoàng Huy lại bị dẫn dụ vào đây? Bố cục phòng tư liệu đơn giản nhưng lại rất lộn xộn. Trong phòng không có thảm, dưới sàn nhà cũng không có hoa văn mà chỉ có bảy dãy kệ xếp đầy thùng văn kiện. Thời gian gấp rút nên mọi người phải chia nhau tìm kiếm. Thân Hồng Ưng vô cùng cẩn trọng, dặn dò: “Lúc mọi người giở tư liệu thì xem từng cái thôi, đừng làm loạn thứ tự và nhớ phải trả về chỗ cũ.” Đới Thanh hỏi: “Tại sao?” Thân Hồng Ưng: “Có thể trong thứ tự xếp đặt vốn đã có gợi ý nào đó.” Chân Noãn bật đèn pin xem dãy kệ cuối cùng, phủi phủi bụi bặm trên kệ, mấy thùng văn kiện đều trống không, ngoài thùng cũng không có ký hiệu. Tìm một lúc, bên cạnh có người đến gần, là Hoàng Huy. Chân Noãn kiễng chân nhìn, trông thấy Ngôn Hàm đang ở cách đó không xa. Cô không sợ nữa, quay đầu nhìn anh ta, nhưng chưa cất lời thì Hoàng Huy đã ra hiệu cho cô im lặng. Chân Noãn: “Anh có chuyện gì không?” Hoàng Huy cười quái đản. Cô cau mày, lùi về sau một bước: “Anh không tìm đồ mà đến đây làm gì?” “Không cần tìm nữa, tôi và cô đều biết rõ mật mã.” “Gì cơ?” “Tôi không biết ám hiệu thuận kim đồng hồ và nghịch kim đồng hồ là ở đâu, nhưng chắc chắn Ngôn Hàm nhầm lẫn, phải là chữ J lật ngược. Mấy người bọn họ không biết, nhưng cô và tôi hẳn đều đã rõ. Trên đường ngang của chữ J lộ ra một chấm nhỏ, như vậy không hợp chuẩn, nằm ngược lại mới đúng, chính là chữ t. Cô T, còn cần tôi nói thêm nữa mới hiểu sao?” Hoàng Huy gọi cô là cô t ư? Trông hắn không giống đùa giỡn. Chân Noãn mụ mẫm đầu óc, vốn định chạy đến bên cạnh Ngôn Hàm nhưng chợt kìm lại, bởi nhớ đến việc mình bị kẻ trông giống Ngôn Hàm dẫn dụ chạy đến đây rồi bị kéo vào trò mật thất này, nhất định là có nguyên nhân. Hơn nữa, Ngôn Hàm từng nói quá khứ của cô không phải như Thẩm Dực đã kể. Vừa nãy, trong phòng bệnh, Hoàng Huy đưa hình ảnh đám mộ bia trong mật thất màu trắng cho cô xem, vẻ mặt kia giống như hy vọng nhìn ra được gì đó từ phản ứng của cô. Cô t này là… Anh ta đang ám chỉ điều gì? Cô cau mày nghi ngờ nhìn Hoàng Huy. Anh ta cũng nhìn cô chăm chú, dường như đang phán đoán suy nghĩ thật sự trong giờ phút này của cô. Cô nghĩ ngợi rồi khẽ hỏi: “Anh biết mật mã sao không nói cho mọi người?” “Cũng như cô thôi.” Đầu anh ta đầm đìa mồ hôi, cười đầy thâm ý. Chân Noãn im lặng. Câu nói này của anh ta là có ý gì? Cô có nên thuận theo Hoàng Huy giả bộ kéo dài câu chuyện hay không? Nhưng sắc mặt cô thoáng thay đổi đã không thoát khỏi ánh mắt của Hoàng Huy. Anh ta từ từ nheo mắt lại, không tài nào phán đoán được cô bị mất trí nhớ như lời đồn là thật hay giả. Anh ta lặng thinh nhìn trong chốc lát rồi bỗng quay người tránh đi. Chân Noãn còn đang hoang mang danh xưng cô t kia, chưa kịp nghĩ ra đối sách thì bên phía Thân Hồng Ưng đã có phát hiện trước: “Mọi người đến đây.” Mọi người tập trung lại, Thân Hồng Ưng đang đứng, gã vệ sĩ của anh ta đang ngồi xổm trên mặt đất lấy đồ ra. Phần trên tủ tài liệu đều là giá kệ, bên dưới là tủ đựng, trong đó có một ngăn tủ chứa năm bộ tư liệu. Lúc kéo chiếc tủ ra, anh ta phát hiện bộ tư liệu này sờ có vẻ mỏng hơn mấy cái trước đó. Chân Noãn xem xét hai tập tài liệu: “Nhưng nhìn từ bên ngoài, chúng có chiều dài giống nhau.” “Đúng vậy. Cho nên tôi đoán bên trong có hộc ngầm.” Thân Hồng Ưng vừa nói xong, gã vệ sĩ đã nhanh chóng lấy ra một chiếc bình hoa nhỏ bằng sắt, bên trong nhét đầy vật cứng trắng tinh. “Đây là gì?” Anh ta ngửi thử nhưng không đoán ra được. Chân Noãn đưa tay sờ vào miệng bình, cảm giác hơi mềm, lại còn rất trơn. “Sáp.” Ngôn Hàm đứng sau lưng cô. Chân Noãn đưa ngón tay cạo một lớp, quả thật là sáp: “Lẽ nào phải châm nến?” Câu hỏi này vừa thốt ra, Trình Phóng đã kịp phản ứng: “Liệu có phải châm nến lên mới có thể nhìn thấy thứ gì không?” “Nhưng sáp ở trong bình mà.” Đới Thanh với lấy chiếc bình, gõ hai cái. “Sắt đấy, đập không vỡ đâu, lại còn không có bấc nến nữa.” Thân Hồng Ưng nói: “Sợi từ áo len có thể làm bấc nến.” Lúc này, chỉ có Hoàng Huy là không mặc áo khoác, để lộ áo len, mọi người đồng loạt nhìn anh ta. Anh ta trợn trừng mắt, gật đầu: “Được, tôi rút sợi len ra nhưng các người cũng phải lấy sáp ra khỏi cái miệng bình hẹp này mới làm được chứ!” Chân Noãn lập tức mở mũ áo, lấy ra từ bên trong: “Khi này, tôi mang theo thìa cà phê trong phòng bệnh.” Đới Thanh cầm lấy thìa, vừa hay chiếc thìa này có thể đưa vào miệng bình, chúng hệt như được đặc biệt thiết kế thành một bộ đôi vậy. Gương mặt mướt mồ hôi của Đới Thanh cười toe toét: “Chị dâu giỏi lắm!” Nghe lời khen ngợi, Chân Noãn ngồi bên cạnh cười khúc khích. Đột nhiên, có người đá vào mông cô khiến cô hơi lảo đảo ngã về phía trước. Giọng nói lạnh lùng của Ngôn Hàm vang lên trên đỉnh đầu: “Cười ngốc nghếch gì thế?” Sống lưng Chân Noãn cứng đờ, chưa kịp ngẩng đầu thì Ngôn Hàm đã chĩa mũi giáo sang Đới Thanh: “Ai là… chị dâu của anh?” “... Tôi sai rồi.” Đới Thanh cúi đầu, cầm thìa múc sáp ra. Múc được một lúc thì bất ngờ trông thấy dưới đáy bình có hai chấm đen: “Đây là gì?” Trình Phóng đến gần xem: “Số 2 à?” Hoàng Huy: “Nhưng mật mã là chữ cái, không phải chữ số.” Trình Phóng: “Hẳn là chữ số 2 này có liên quan đến bình hoa.” Thân Hồng Ưng: “Nếu mật mã là chữ cái, bản thân cây nến có được tính là gợi ý không?” Đới Thanh cau mày: “Có ý gì? Cây nến và chữ cái có liên quan gì nhau à?” Chân Noãn trơn to mắt, thoáng chốc đã hiểu, định nói cho anh ta biết nhưng ngẫm nghĩ lại liền mím chặt môi, không tiếp lời anh ta. Ngôn Hàm yên lặng nhìn cô, cảm thấy dáng vẻ cô giống như chú chó con bỗng nhiên nhìn thấy thức ăn nhưng lại bị chủ nhân ăn sạch trước vậy. Trình Phóng cũng quay trở về vị trí cũ: “Ồ, có chút liên quan đấy.” “Rất đơn giản.” Thân Hồng Ưng giải thích như lẽ đương nhiên. “Lúc nhìn tranh học bảng chữ cái, bên cạnh chữ i sẽ vẽ hình cây nến, giống như bên cạnh chữ y sẽ vẽ cái cây nhỏ vậy.” “Ồ, thì ra là vậy.” Đới Thanh đọc. “Viết hoa chữ J, viết thường chữ i, ghép lại sẽ là Ji à? Giữa bốn chữ cái trong mật mã chắc không có quy luật nào nhỉ?” Chân Noãn nghe thấy, đột nhiên quay đầu nhìn Hoàng Huy. Hiện giờ, mọi người đều đang đồng tâm hiệp lực. Trong thời gian gấp rút, cô vẫn chưa thể nói cho Ngôn Hàm biết chuyện vừa xảy ra. Nếu không sẽ gây nên nội chiến, không ra ngoài được thì tiêu đời. Nhưng cô cũng không thể không nói tin tức quan trọng này cho mọi người. Cô nói: “Có lẽ không phải J viết hoa mà là t viết thường đấy.” Ngôn Hàm quay đầu lại nhìn cô: “Ý em là sao?” “Ba tia sáng kia trông giống chữ J viết hoa, cũng không hoàn toàn phù hợp. Trên đường ngang lộ lên một chấm nhỏ nữa, điểm này hơi quái lạ đúng không?” Cô nhìn Ngôn Hàm, anh đang đứng bên ngoài ánh đèn pin, vẻ mặt ẩn trong bóng tối không thấy rõ biểu cảm. “Nhưng nếu ngược lại thì vừa khớp là một chữ t viết thường. Chữ cái viết trên khung cửa vốn rất biến hóa. Từ trong cửa nhìn ra là J viết hoa, nhưng đi ra ngoài nhìn vào cũng có thể là t viết thường.” Thân Hồng Ưng: “Là diễn giải thế này à?” Đới Thanh nói: “Cũng không nhất định đâu. Chờ khi chúng ta tìm được chữ cái kế tiếp thì ghép lại xem thử. Không cần vội, dù sao cũng có ba lần cơ hội.” Chân Noãn gật đầu: “Được.” Vừa nói xong, cô đã phát hiện ánh mắt lành lạnh của Ngôn Hàm đang nhìn, liền vội vàng lùi về sau một bước, cách xa Đới Thanh. Hoàng Huy kéo sợi len ra đưa cho Đới Thanh. Thân Hồng Ưng chợt nghĩ đến gì đó: “Nếu hiện trường có sáp, vậy hẳn phải có bấc nến.” Hoàng Huy: “Thôi, dùng tạm cái này trước đi.” Thân Hồng Ưng: “Vẫn nên tìm thử xem, có lẽ lúc tìm được bấc nến sẽ có phát hiện mới.” Anh ta lên tiếng, Hoàng Huy cũng không dám nói gì nữa. Ánh sáng trên đầu lại yếu hơn. Nhiệt độ đã là bốn mươi, chỉ còn lại mười phút. Mọi người chia nhau tìm bấc nến. Chân Noãn nắm lấy đèn pin, vòng sáng trắng tỏa ra những tia sáng lạnh lẽo, khắp nơi đều xám xịt. Cô thoáng thấy có gì đó không ổn cho lắm. Cô đi riêng một mình, nín thở tìm kiếm, dần dần bắt đầu suy nghĩ đến ý nghĩa trong câu nói “Cũng như cô thôi” của Hoàng Huy. Anh ta biết mật mã nhưng không dám tiết lộ, chỉ có thể theo sát mọi người từng bước. Biết mật mã sẽ dẫn đến chuyện xấu ư? Khoan đã, tại sao anh ta không có manh mối cũng biết được mật mã chứ? Đội trưởng từng nói trong đây có thành viên kế hoạch T, lẽ nào chỉ có bọn họ mới biết được mật mã ngay lập tức? Nhưng người thiết kế mật thất này làm sao làm được điều đó? Hình thức bối cảnh của mật thất màu vàng là trốn khỏi bệnh viện tâm thần. Nhiệm vụ là mang người thực vật đi, tiêu hủy tư liệu của hắn. Lẽ nào nhiệm vụ này được xây dựng dựa trên chuyện có thực? Ồ, nghe có vẻ hợp lý rồi. Người năm đó đã từng làm việc tương tự vừa nhìn đã hiểu, biết được mật mã này ngay, giống như Hoàng Huy vậy. Nhưng anh ta không dám tiết lộ là vì sau khi anh ta bị dẫn dụ vào mật thất, đám mộ bia trong mật thất màu trắng đã ám chỉ với anh ta rằng việc kia có liên quan đến chuyện năm đó và cả kế hoạch T. Anh ta lo lắng có người trả thù, càng không dám chắc liệu trong những người từng là đồng đội kia, phải chăng có người đang điều tra chuyện năm xưa, phải chăng có người định mượn cơ hội thăm dò sự thật, nên anh ta mới không dám để lộ. Nói như vậy, hiện giờ, mấy người đàn ông đang ở đây đều có âm mưu trong lòng. Có người là thuộc kế hoạch T nên muốn che giấu, có người đang điều tra kế hoạch T nên muốn truy tìm dấu vết, còn những người khác có lẽ cũng có mục đích. Nhiệt độ trong phòng quá cao khiến cô sắp không chịu nổi. Nhưng đột nhiên, cô cảm thấy căn phòng âm u này thật rất đáng sợ. Cô định quay đầu lại tìm Ngôn Hàm, song vừa quay người ánh đèn pin liền soi vào một gương mặt khủng khiếp. Cô khiếp đảm hét lên, nhìn kỹ mới nhận ra chỉ là tượng sáp được mang ra khỏi phòng bệnh. Hắn đang đứng trong xe lăn với ánh mắt trống rỗng và gương mặt trắng bệch. Cú giật mình này khiến đầu óc cô bỗng hiện ra hình ảnh khi nãy trong phòng bệnh. Khoan đã, căn phòng bệnh vừa rồi có chiếc thảm len màu trắng, hoa hồng trắng thuần khiết, cô bé múa ballet mặc váy trắng trong khung ảnh… Những thứ này… dường như khá quen thuộc. Căn phòng bệnh kia, rõ ràng cô đã từng ở trong căn phòng bệnh giống như thế. Một vài cảnh tượng xưa cũ chợt hiện lên trước mắt cô, phòng bệnh ấy, khuôn mặt Thẩm Dực, cô bé múa ballet và một bàn tay mỗi ngày thay một bó hoa hồng trắng vào bình hoa… Khi đó, cô không cử động được, cũng không có ý thức, trí nhớ của cô quá ngắn ngủi như nước chảy trôi xuôi… Cô t? Phòng bệnh của cô, trốn khỏi bệnh viện tâm thần thật ra là trốn khỏi viện điều dưỡng ư? Bệnh nhân được mang ra kia lẽ nào là cô t, là cô sao? Không đúng, cô chưa từng đổi phòng bệnh mà… Không phải cô. Nhưng vì sao phòng bệnh kia lại giống như vậy, tại sao gọi cô là t? Chuyện gì đã xảy ra? Chân Noãn kinh hoàng nhìn tượng sáp kia, càng lúc càng sợ. Cô không biết mình phỏng đoán có đúng không, nhưng giờ phút này không hiểu sao cả người lại lạnh toát, đôi chân bủn rủn không thể cử động. Dường như cô có ảo giác rằng một luồng khí lạnh lẽo đang áp sát phía sau. Cô thôi suy nghĩ, nhìn về hướng của Ngôn Hàm rồi chợt muốn thét lên, nhưng đột nhiên… Không phải ảo giác. Phía sau có người đang lao nhanh đến, thoắt cái, tay trái bóp lên cổ cô, ấn cô quỳ xuống đất. Một chân hắn đè chặt hai chân cô, còn tay phải siết chặt lấy hai cổ tay mảnh khảnh của cô, kẹp sít sao giống như vòng sắt. Sức lực hắn to lớn khiến cô không sao nhúc nhích. Không khí! Cô cần không khí! Cổ cô sắp bị bóp gãy mất, máu mãnh liệt dồn lên khiến mặt như sắp nổ tung. Cô há hốc miệng nhưng không thể phát ra âm thanh, cũng chẳng thể hớp được chút không khí nào. Hai tay cô bị giữ chặt trên eo, vẫn đang nắm chặt lấy đèn pin dù phải chịu khống chế từ bàn tay hắn. Ánh đèn hình chóp soi thẳng vào tượng sáp kia mà không hề lắc lư. Cô không tài nào phát ra được bất kỳ tín hiệu cầu cứu nào. Cứu mạng… Đội trưởng… Đội trưởng… Thế nhưng, cách một kệ gỗ, những người bên kia đều đang yên lặng, không ai gây ra tiếng động hay nói bất kỳ lời nào, chỉ có ánh đèn pin thỉnh thoảng lóe lên trong bóng tối. Thật yên tĩnh! Họ đều đang tìm manh mối, không ai biết cô ở nơi này, đằng sau dãy kệ cuối đang xảy ra chuyện gì? Chân Noãn khẽ nhếch môi, cô bỗng hiểu ra mình đã bị gài bẫy. Lúc cô nói ra không phải chữ J viết hoa mà là chữ t viết thường, có người đã dấy lên ý đồ sát hại cô. Lẽ nào cô quả thật là cô t kia sao? Không khí càng ngày càng ít, phổi cô dường như sắp nổ tung, càng lúc càng suy yếu. Nhưng người phía sau vẫn như tử thần đến từ địa ngục, kiên quyết và lặng lẽ, lạnh lùng và tàn nhẫn. Cô sẽ chết đi trong thầm lặng như vậy sao? Đội trưởng… Ý thức cô sắp mơ hồ, tượng sáp trong luồng sáng kia trở nên mông lung và quái lạ. Cô nhớ đến khi nãy mình đã cạo sáp và trên tay đang có sáp. Giữa lúc thần trí mơ hồ, nhưng với một tia ý thức cuối cùng, cô nhẹ nhàng và từ từ đưa ngón tay dính sáp cọ vào móng tay hắn… Khi Chân Noãn tỉnh lại, cô đang ngồi dưới đất, toàn thân nóng rực, nhiệt độ xung quanh đã cao hơn. Ngôn Hàm ôm cô, vẻ mặt sa sầm đến mức hung ác. Cô chưa bao giờ thấy ánh mắt lạnh lẽo như vậy của anh. Năm người đàn ông còn lại vây quanh cô với đủ mọi trạng thái biểu cảm, người thì vô tội, người thì hoang mang, người lại ân cần, người đang trầm tư, người vẫn lạnh lùng. “Chị…” Đới Thanh vừa gọi vội sửa lời. “Chân Noãn, cô có nhìn thấy ai không?” Chân Noãn muốn mở miệng nhưng cổ họng đau như bị xé toạc. Cô yếu ớt lắc đầu, định nói đã quẹt sáp vào móng tay người nọ, nhưng vừa cất lời thì có thể đối phương đã nhanh chóng xử lý trong âm thầm rồi. Cô im lặng, đành chờ cơ hội nói riêng với Ngôn Hàm. Trình Phóng nói: “Lúc tìm được em, tôi cứ nghĩ rằng vì nhiệt độ cao quá khiến em bị ngất, bước đến gần mới thấy rõ trên cổ em có vết bóp.” Đới Thanh: “Có thể đối phương bị tiếng bước chân của Đội phó Trình kinh động, nếu không, cô…” Trình Phóng cau mày: “Ban đầu, em từ khu vui chơi chạy đến đây vì cho rằng mình đuổi theo Đội trưởng, nhưng thật ra không phải. Xem ra, đúng là có người muốn đưa em vào chỗ chết rồi.” Ngôn Hàm mím môi, vẫn không nói gì. Thân Hồng Ưng nói: “Ánh sáng quá mờ, nếu ai tắt đèn pin, đi qua từ bên tường kia cũng không có người phát hiện. Vừa nãy, tất cả đều đang chú tâm tìm bấc nến nên lại càng không chú ý đến người xung quanh.” Cô thều thào hỏi: “Tìm được bấc nến không?” “Không có.” Thân Hồng Ưng nói: “Thời gian gấp rút, tôi bảo Đới Thanh trực tiếp dùng sợi len cắm vào nến rồi.” Hoàng Huy khẽ chất vấn: “Nếu đã không tìm được bấc nến, vậy chứng tỏ là không cần châm nến rồi. Chữ cái thứ hai đã tìm được, hai chữ còn lại hẳn là ở nơi khác.” Trình Phóng: “Nến đã làm xong, cứ thử một lần đi.” Đới Thanh: “Nếu muốn thử còn phải tìm đồ nhóm lửa.”