Hạng Phỉ ngủ đến giữa trưa, lúc anh tỉnh lại không thấy Trì Ngư thì trong lòng hoảng hốt, xốc chăn lên đứng dậy, qua cửa sổ tầng một phát hiện Trì Ngư đang tưới hoa trong vườn nhỏ. Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, tay áo xắn lên lộ ra cánh tay mạnh mẽ, một tay cầm vòi nước, nhàn nhã phun lên hoa tulip. Tóc xõa tung không buộc, làn da dưới ánh mặt trời chiếu rọi trắng nõn có chút tái nhợt, môi hơi nhếch lên, như cảm giác được có người đang nhìn chăm chú hắn nên quay đầu về cửa sổ phía sau cười cười, sau đó vẫy vẫy tay với anh. Trì Ngư không ngủ được mấy tiếng thì ngực đau quặn từng cơn, đau đến nỗi hắn không ngủ được, muốn vào bể bơi một chút lại sợ đột nhiên Hạng Phỉ tỉnh lại phát hiện vết thương của hắn. Hắn không muốn Hạng Phỉ nhìn thấy, vì thế rón rén xốc chăn lên, hôn lên trán Hạng Phỉ rồi mang theo vòi phun nước chưa dùng đi tưới hoa. Đa số sinh vật trên biển đều kỳ quái, có không ít cái đẹp, nhưng sinh trưởng rất phân tán, thường ngày Trì Ngư nhìn thấy chỉ có một chút, muốn nhìn lâu cũng không được, nhưng ở trong vườn Hạng Phỉ chuẩn bị, các loại hoa đều có thể tìm thấy, không ít chủng loại, hơn nữa đều trong mùa nở. Sau đó bả vai hắn bị người vỗ vỗ, có một bàn tay bao trùm lên Trì Ngư đặt ở tay cầm vòi nước, hai tay xếp chồng lên nhau, tiếp tục tưới hoa, mảnh đất kia đã ướt đẫm, độ ẩm dồi dào không thể dồi dào hơn nữa, nhưng hai người tưới nước đều không có đặt tâm tư ở trên này. Khoảng cách của bọn họ thật sự quá gần, bây giờ là đầu thu, buổi sáng có thể sẽ lạnh một chút, nhưng hai người cũng không phải người sợ lạnh, áo sơ mi trắng của Trì Ngư mỏng một lớp, quần áo Hạng Phỉ cũng rất mỏng, lưng Trì Ngư cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Hạng Phỉ, nhiệt độ ấm áp, làm cho người ta mê đắm. Hắn dựa vào phía sau dán lên người Hạng Phỉ, khoảng cách không hạn chế tới gần, "Hôm nay em không đi làm à?" "Không đi, em xin nghỉ." Hạng Phỉ nói. Hạng Phỉ đến gần nhìn mới phát hiện sắc mặt Trì Ngư có chút tái nhợt, mà không phải là sắc mặt trắng nõn vừa rồi anh nhìn dưới ánh mặt trời, môi cũng hơi trắng, trái ngược với ngày hôm qua. Trì Ngư không phát hiện, đặt vòi nước lên giàn hoa bên cạnh, tay hắn dính một ít nước, đầu ngón tay lạnh lẽo nhìn càng gầy yếu bệnh nhược. "Vậy chúng ta đi ăn cơm nhé?" "Được." Hạng Phỉ tự giác che đậy nghi ngờ trong lòng, cái gì Trì Ngư không nói, trên mặt luôn luôn bình thường. Anh nắm tay Trì Ngư nói, "Vậy đi thôi." Phòng bếp rất lớn nhưng bàn ăn rất nhỏ, quả thật Hạng Phỉ áp dụng "Nhà này không hoan nghênh người thứ ba đến" cho mỗi một chỗ trong biệt thự, bên cạnh bàn ăn bày hai cái ghế, mặt bàn là gỗ thật, ở giữa còn bày một bó hoa. Lần đầu tiên Trì Ngư vào phòng bếp, vốn Hạng Phỉ để hắn ở bên ngoài chờ nhưng Trì Ngư không chịu nổi tò mò đi cùng anh. Trên người Hạng Phỉ đeo một cái tạp dề gấu con, đầu gấu trúc màu đen đối diện với Trì Ngư, hai con mắt đen cười tủm tỉm. Hạng Phỉ cầm công thức nấu ăn, đang lật để nghiên cứu. Ánh mặt trời màu vàng chiếu lên đầu anh, làm cho anh giảm vài phần khí thế lạnh lùng, ngược lại rất mềm mại. Trì Ngư đứng bên cạnh giúp đỡ. Rốt cuộc Hạng Phỉ chọn xong một món ăn, nói với Trì Ngư, "Cà tím." Trì Ngư tìm thấy cà tím theo mô phỏng của trang. "Hành lá." "Là cái này hả?" Trì Ngư giơ hai thứ màu xanh lá cây trong tay lên, hành lá gần như dài bằng một cánh tay của hắn, rất lớn. "Không sai." Hạng Phỉ gật đầu. Bọn họ đều nấu cơm không vội vàng, hai người dựa vào nhau, một người rửa rau một người thái rau, sau đó theo công thức nấu ăn. Trì Ngư ôm cánh tay dựa vào một bên, món ăn vừa rồi là hắn rửa ra, mỗi một thứ đều sạch sẽ, Hạng Phỉ cắt ra bỏ vào nồi, Trì Ngư không thích hơi nóng nên đứng nhìn. Ba món một canh rất nhanh đã xong, Trì Ngư bưng thức ăn lên bàn, Hạng Phỉ lấy đũa đặt lên. Trong không khí tràn ngập mùi thức ăn, Trì Ngư ngồi trên ghế, hắn khẽ nâng cằm, cười tủm tỉm nói, "Tay nghề của đầu bếp Hạng thật tốt." Hạng Phỉ bình tĩnh ho khan một tiếng, đưa đũa qua, "Anh còn chưa nếm thì làm sao biết ngon hay không." "Dù sao là em làm ra, nhất định sẽ ngon. Trong đó còn kết hợp tâm huyết của đầu bếp Ngư." Trì Ngư nói. Hắn đắc ý khen ngợi, "Đầu bếp Ngư chọn món ăn, làm sao có thể kém." "Còn có trù nghệ của đầu bếp Hạng." Hạng Phỉ cũng bình tĩnh khoe khoang. Hai người đều không có kinh nghiệm, lần đầu tiên Trì Ngư giúp người, trước đây Hạng Phỉ quanh năm làm nhiệm vụ cũng rất ít nấu ăn. Lỗ tai anh đều đỏ lên, bị Trì Ngư nhìn thấy trong lòng nghẹn cười, xem ra da mặt Hạng Phỉ vẫn còn quá mỏng. Thời gian của kim đồng hồ chỉ vào 12, 12 giờ trưa. Màu môi Trì Ngư vẫn có chút tái nhợt, hai má cũng không có bao nhiêu huyết sắc. Trì Ngư dựa vào ghế phía sau, hắn không vội ăn cơm, miệng vết thương còn đang đau đớn từng trận, đêm qua xuống tay có chút tàn nhẫn...!Không biết bao lâu mới có thể chữa lành. Lại múc thêm một muỗng canh cho Hạng Phỉ. Hạng Phỉ chậm rãi uống canh, anh nâng mắt lên lơ đãng hỏi, "Hôm nay nhìn anh không tốt lắm." "À cái này hả." Trì Ngư bình tĩnh trả lời, "Có thể là cơ thể không được tốt." "Ừ?" Hạng Phỉ không biết nghĩ đến cái gì, vẻ mặt dần dần nghiêm túc, anh buông cái thìa trong tay xuống, nhíu mày, "Chuyện gì xảy ra thế?" "Túng dục - quá độ." Trì Ngư kéo dài âm thanh, hắn chậm rãi nói, thân thể nghiêng về phía trước, tay lại nâng cằm lên, hài lòng nhìn mặt sĩ quan càng ngày càng đỏ sau đó cười một tiếng nói, "Em à, tối hôm qua em thật lợi hại nha." "Đừng đùa giỡn em." Hạng Phỉ vẫn cau mày nhìn Trì Ngư "Có lẽ tối hôm qua cũng có một chút nguyên nhân đi..." Anh không quá tự tin tiếp tục nói, "Nhưng lần trước cả thời gian dài như vậy anh cũng không như thế. Trì Ngư, có phải sau khi lên bờ anh cách biển hoàng hôn quá xa, thân thể không thích ứng hả?" Biểu cảm Hạng Phỉ rất dễ hiểu, hiện tại anh xen lẫn một chút ngượng ngùng với trịnh trọng, hiển nhiên coi trọng vấn đề thân thể của Trì Ngư, nhưng cảm thấy có một phần là nguyên nhân do mình. Hiếm khi Trì Ngư dừng lại một chút, thời gian suy nghĩ của hắn rất ngắn, suy nghĩ xoay quanh mấy vòng trong đầu vẫn không nói cho Hạng Phỉ biết chuyện xảy ra hôm qua. Chờ vết thương lành rồi nói cho em ấy biết cũng như nhau, càng để Hạng Phỉ thêm đau lòng. Vì thế hắn dùng lý do của Hạng Phỉ, "Vừa mới lên bờ có chút không thích ứng, sau này là tốt rồi." Trì Ngư nói. "Vậy..." Hạng Phỉ còn muốn nói gì đó nhưng nhân ngư đứng dậy từ chỗ ngồi. Hắn đè bả vai Hạng Phỉ rồi nghiêng người xuống phía dưới, chặn lời anh còn chưa kịp ra khỏi miệng. Cách hiệu quả nhất để chặn lời nói của sĩ quan là cách này. Hạng Phỉ không thể không ngẩng đầu nhìn Trì Ngư, bị vây vào trong ngực Trì Ngư, sống lưng đặt ở mép bàn như sắp bị nuốt vào bụng. Lông mi anh run rẩy, quên mất vừa rồi muốn nói cái gì, cánh tay không khỏi hướng về phía trước, bàn tay đặt ở trên ngực nhân ngư. Trì Ngư kêu lên một tiếng đau đớn. Sắc mặt Hạng Phỉ lạnh xuống, "Trì Ngư, anh bị thương?" Trì Ngư:... Không gian nhỏ hẹp, hơi thở mập mờ vừa rồi không còn tồn tại, hiện tại chỉ có hơi thở chột dạ. .....????????????????????????????????..... 16/2/2022 #NTT.