Lời hỏi thăm từ Đế Vương còn nằm trong thiết bị liên lạc của Hạng Phỉ, mấy ngày nay tín hiệu lúc tốt lúc yếu, thông tin của Đế Vương là cố ý chú trọng thời gian, ngày hôm sau khi họ tiến vào biển hoàng hôn mới gửi đi, nhưng cho đến bây giờ Hạng Phỉ mới nhận được.
Có một sự chậm trễ giữa các thông báo.
Tay anh vuốt ve vài cái thiết bị liên lạc còn sáng lên, Đế Vương nhìn như dịu dàng hỏi thăm, nhưng trong từng dòng chữ đều thể hiện sự cấp bách của hắn ta.
Cuối cùng Hạng Phỉ cười nhạo một tiếng không đáp lại, tắt thiết bị, đứng dậy từ chỗ ngồi, đi tới boong tàu.
Trên boong tàu thổi qua gió nhẹ, Nhị Hoàng Tử với những người khác giống như hồi phục tinh thần trong buổi tập kích tối hôm trước, tối hôm đó Nhị Hoàng Tử còn thề son sắt với Hạng Phỉ rằng phòng vệ của con tàu này là cao cấp nhất, Đế Vương Abbe dốc sức mạnh đứng đầu cả nước chế tạo ra tàu lớn.
Bị cá mặt quỷ tập kích chỉ là nhất thời không phát hiện, sẽ không có lần sau.
Hạng Phỉ là tổng chỉ huy của con tàu này, anh lạnh nhạt ngước mắt nhìn Nhị Hoàng Tử quá mức tự tin, không trả lời.
Nếu con tàu Abbe thật sự là đỉnh cao như vậy thì sẽ không có cuộc tấn công nào xảy ra.
Anh dựa vào lan can trên boong tàu, màu trời yên ả, mặt biển không có một chút gợn sóng, nhìn về phía xa xa, chỉ có thể nhìn thấy một đường chân trời, không nhìn thấy biên giới biển hoàng hôn ở chỗ nào.
Có học giả suy đoán biển hoàng hôn không có biên giới, cũng có học giả suy đoán biển hoàng hôn đi tới một thế giới khác, có những hố đen siêu không gian, cho nên mới có nhiều người đi không trở về như vậy, bọn họ không chết mà là đi đến một không gian khác qua hố đen, đến một thế giới mới.
Hạng Phỉ lấy thiết bị ra, muốn nhìn thời gian, lại phát hiện ô vuông nhỏ phân chia tín hiệu phía trên biến mất một lần nữa.
Theo thời gian bọn họ ở trong biển hoàng hôn càng lâu, càng xâm nhập vào bên trong, Hạng Phỉ phát hiện tần suất tín hiệu biến mất càng thường xuyên.
E là một ngày nào đó, tín hiệu hoàn toàn biến mất.
Bọn họ ở biển hoàng hôn giống như đảo hoang, người bên trong không truyền được tin tức, người bên ngoài cũng không biết sống chết bên trong.
Nhị Hoàng Tử đi đến bên cạnh Hạng Phỉ, hắn ta đổi mắt kính nho nhã trước đó bằng một cặp kính râm, cùng nhìn mặt biển xa xa với anh, đột nhiên thở dài một tiếng nói, "Thiếu tướng Hạng Phỉ, có đôi khi tôi cũng không biết cậu đang lo lắng cái gì?"
"Rất nhiều." Hạng Phỉ im lặng một chút, vẫn quyết định nói chuyện tín hiệu cho Nhị Hoàng Tử, hắn là người đứng đầu nhóm nghiên cứu này, nói không chừng nghiên cứu viên dưới tay sẽ có biện pháp gì.
"Cậu không thấy gần đây tín hiệu trở nên tồi tệ hơn sao? Nhị Hoàng Tử, tôi sợ theo thời gian trôi qua, tín hiệu sẽ hoàn toàn biến mất ở biển hoàng hôn."
Nhị Hoàng Tử sửng sốt một chút, hắn đẩy kính, cười nói, "Đây cũng không phải là không có khả năng, nhưng thiếu tướng Hạng Phỉ, vốn tín hiệu của chúng ta khi đi thuyền trên biển là không ổn định."
"Có phải gần đây thiếu tướng Hạng Phỉ không nghỉ ngơi tốt hay không?" Nhị Hoàng Tử thoáng nhìn thấy màu xanh dưới mắt đối phương, "Vẫn nên nghỉ ngơi nhiều hơn, trông gà hoá quốc trên chiến trường là tối kỵ."
"Hy vọng là như thế." Hạng Phỉ mở miệng, đi vội cho nên mũ quân đội có chút nghiêng ngả, mí mắt lười biếng rũ xuống, ngón tay khẽ gõ lan can, "Chỉ là nhắc nhở Nhị Hoàng Tử mà thôi, nếu tín hiệu biến mất, chúng ta sẽ tứ cố vô thân."
"Yên tâm đi." Nhị Hoàng Tử nói, "Tín hiệu của chúng ta nối liền với phía trên, "Hắn chỉ chỉ bầu trời trên đỉnh đầu, "Không có khả năng biến mất."
Hạng Phỉ đã nhắc nhở đến trình độ này, nhìn Nhị Hoàng Tử còn không coi trọng, hơi dựa vào lan can, gọi sĩ quan phụ tá phía sau tới, "Lê Khắc."
"Vâng, thiếu tướng." Lê Khắc chạy tới, "Có chỉ thị gì không ạ?"
"Tăng cường đề phòng và tuần tra, thuận tiện nói cho bọn họ biết." Hạng Phỉ gõ gõ lan can, một tiếng nặng nề dưới tay truyền ra, vừa vặn có một con cá lạ màu đen nhảy ra khỏi mặt nước khi tiếng vang lên, bắn ra bọt nước lại nhảy trở về.
"Lúc nghỉ ngơi có thể báo bình an cho cha mẹ và người thân, gửi thêm tin nhắn."
"Vâng." Lê Khắc trả lời.
•••••
Trì Ngư không chắc chắn "nước mắt của thần biển" hắn đang tìm kiếm là trên đảo.
Biển hoàng hôn chỉ có một hòn đảo, gần rìa, rất khó để phát hiện, xung quanh có rất nhiều quái vật biển.
Mặc kệ như thế nào, nếu cá xấu xí nói trên đó có thứ gì đó, nhất định Trì Ngư phải lên xem.
Sự khủng bố của biển hoàng hôn không phải là ở chỗ hắn không biết, cho dù con thuyền kia biết những nơi đó có quái vật, Trì Ngư cũng có thể khẳng định, bọn họ không thể sống sót đi ra ngoài.
Nếu không có sự trợ giúp của Trì Ngư, con tàu kia ở trong biển hoàng hôn một năm cũng không phát hiện ra sự tồn tại của đảo nhỏ, cũng có thể khi tới gần đảo nhỏ đã bị tiêu diệt hoàn toàn.
Mà với Trì Ngư, hắn thà ở lại biển trong một trăm năm hơn là đi đến hòn đảo.
Biển yên tĩnh, vẫn còn vào ban ngày, thời tiết đột nhiên u ám.
Trì Ngư ngồi trên lưng một con cá kỳ quái, đúng vậy, chính là con cá xấu xí nhìn thấy Trì Ngư là run rẩy.
Ở phía trước hắn là một đám quái vật biển khổng lồ, màu đen chằng chịt dưới đáy biển hình thành một tầng bóng tối, chúng lớn lên như cá xấu xí, hình thể so với cá xấu xí nhỏ hơn một chút, tất cả đều bảo vệ bên cạnh cá xấu xí, dọa đi những sinh vật khác.
Trì Ngư nhàn nhã phô đuôi cá, vung vẩy ra những bọt nước xinh đẹp.
Bàn tay của hắn vỗ vào mang của con cá xấu xí, "Để chúng nó đuổi theo con tàu phía trước."
Cá xấu xí bị vỗ run lên, vô lực thở ra mấy cái bong bóng tỏ vẻ phẫn nộ của mình, hai cái mắt bóng đèn uất ức mở to, nhưng vẫn nghe lời ra lệnh cho các anh em của nó.
Đuổi theo...!Đuổi kịp phía trước...!Con tàu...!
Không rõ vì sao chỉ số thông minh của nó lại đuổi kịp tên xấu xa phía trước, nhưng nhân ngư trên người lên tiếng, cá xấu xí kinh hoàng chỉ có thể làm theo.
Trì Ngư và cá xấu xí bị một đám tay chân kia cho tụt lại phía sau, hắn nhìn thấy một đám cá đã đuổi theo, ở phía dưới thuyền, mà con người trên thuyền còn không phát hiện chút nào, trên boong tàu chỉ có mấy binh sĩ đang tuần tra bảo vệ, một ông già đang nhìn trời.
Ngay sau đó, Trì Ngư ra lệnh thứ hai, "Đẩy con tàu đến chỗ khác."
Hắn dẫn đường ở phía sau, những con cá xấu xí còn lại vây quanh con tàu.
Vốn Hạng Phỉ đang ở trên thuyền nhìn hướng gió, lão già ngẩng đầu nhìn bầu trời, thời cổ đại ngư dân có kinh nghiệm ra biển quan sát thời tiết, truyền từ đời này sang đời khác, cho đến bây giờ, cho dù khoa học kỹ thuật phát triển, lão già vẫn quen tự mình quan sát.
Thời tiết đột nhiên thay đổi, trong lòng ngư dân có ý kiến, lão nói với Hạng Phỉ một tiếng, "Sắp mưa rồi, thưa ngài.
Chúng ta nên vào trước đi, nhìn thời tiết này, chỉ sợ lát nữa sẽ mưa to."
Gió biển trở nên lạnh lẽo, thổi nếp nhăn ở cổ áo Hạng Phỉ.
Hạng Phỉ lấy thiết bị liên lạc chậm chạp không có tín hiệu khôi phục, điều này làm cho dự cảm trong lòng anh càng ngày càng không tốt, khóe môi thẳng tắp, lại cất về.
Mặc kệ nói như thế nào, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn.
Đột nhiên, anh cảm thấy khoang tàu chìm xuống, như thể có cái gì đó chống đỡ con tàu, và ngay sau đó anh nghe thấy tiếng run rẩy của ngư dân "Hướng của tàu đã thay đổi."
Hướng quay đầu của con tàu rất nhỏ, từng chút từng chút đẩy về phía trước.
So với hướng ban đầu nhanh hơn một chút, nếu không phải ngư dân là một tay lão làng, quen với việc đi thuyền trên biển thì lão cũng không phát hiện ra.
Quả nhiên, binh lính ở trong buồng lái vội vàng chạy ra, trên mặt toát mồ hôi lạnh, nói cho Hạng Phỉ biết, thuyền của bọn họ không khống chế được, bị thứ gì đó đẩy về phía trước.
Trì Ngư ở phía sau chỉ huy một đám cá xấu xí đẩy về phía hắn muốn, chờ đến đảo nhỏ, mục đích của Hạng Phỉ là vì tìm kiếm báu vật trường sinh bất tử, khẳng định anh nhìn thấy đảo nhỏ phải đi xuống tìm kiếm một phen.
Tính toán xong, Trì Ngư nhẹ nhàng ngân nga giai điệu không biết tên.
Giai điệu của con người từ rất lâu trước kia, nghe nói là nhạc khúc hoài niệm quê hương, với thiên phú của nhân ngư thì giai điệu in rõ trong đầu Trì Ngư, hắn ngâm nga chỉ mình mới có thể nghe thấy.
Dù sao đám người kia cũng không về nhà được, Trì Ngư vui vẻ nghĩ, để cho hắn hát một bài hát tiễn đưa họ.
Hạng Phỉ nắm lan can nhìn xuống phía dưới, ánh mắt chuyển sang lạnh lẽo, ở dưới đáy tàu bọn họ, vô số con cá có thân hình khổng lồ vây quanh tàu, đang đẩy tàu về phía trước.
Nếu như nhìn từ xa, cảnh tượng này rất rung động lòng người.
Con tàu khổng lồ chậm rãi phá vỡ tầng nước, đón ánh sáng âm u đi về phía trước.
Bên dưới tàu là vô số con cá đen tụ tập như "số thẻ của Abbe", giống như một đám đông.
Chỉ có con người trên thuyền hiểu những con cá bên dưới đơn giản là muốn gửi họ vào địa ngục.
.....????????????????????????????????.....!
11/1/2022
#NTT.
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
84 chương
198 chương
10 chương
84 chương
54 chương
85 chương
3 chương