Hạng Phỉ không đi, anh cúi đầu nhìn về phía Trì Ngư, trong mắt xuất hiện một ít cảm xúc Trì Ngư nhìn không hiểu, là bất đắc dĩ? Hay là sát ý?
Ý nghĩ của con người thật phức tạp, Trì Ngư cũng nhìn anh chằm chằm, không né tránh.
Lần đầu tiên hắn cố gắng giải thích suy nghĩ trong mắt một con người, Hạng Phỉ nhìn mình trong nháy mắt kia là suy nghĩ cái gì?
Hai giây sau, Trì Ngư bị đánh bại.
Hắn vô tội cười cười với Hạng Phỉ, ánh nến ấm áp phác họa lên mặt Trì Ngư, đôi mắt màu bạc cong lên, giống như đá quý tinh khiết, rất dịu dàng.
Giọng Hạng Phỉ lạnh xuống, anh nói, "Anh còn như vậy thì có lẽ tôi phải suy nghĩ một chút kế tiếp có nên mang theo anh nữa hay không, Trì Ngư."
"Cái gì nên làm, cái gì không nên làm, hẳn là anh biết rõ." Hạng Phỉ cảnh cáo.
"Tôi biết rồi." Lần sau vẫn làm.
Hắn gật gật đầu, ít nhất trên mặt nhìn rất hối hận, rất thành khẩn.
Trì Ngư rút một sợi tóc dài chui vào cổ áo Hạng Phỉ ra, ngón tay thon dài trắng nõn đặt ở cổ áo Hạng Phỉ, bàn tay còn lại có thể cảm nhận được nhịp tim của Hạng Phỉ.
Lúc Hạng Phỉ sắp nhíu mày thì Trì Ngư thay anh vuốt nếp nhăn phía trên, "Quần áo nhăn, tôi vuốt vuốt cho cậu."
Lời Hạng Phỉ vừa muốn nói bị kẹt bên miệng, "...!Cảm ơn."
Anh mím thẳng môi.
Trì Ngư cười cười, "Không cần khách khí."
Họ tiếp tục đi.
Xuyên qua hành lang thật dài, mặt đất có chút ẩm ướt, hơi nước thấm vào vách đá, ngưng tụ ra từng giọt nước.
Giày quân đội của Hạng Phỉ giẫm lên vũng nước trên mặt đất, trong hang động trống rỗng vang lên một âm thanh nhịp nhàng chậm rãi.
Khi Trì Ngư ôm lên cổ anh, mặt Hạng Phỉ không biến sắc nghiêng đầu sang bên cạnh, Trì Ngư chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt lạnh lùng của anh, còn có đồng tử màu đen.
Chắc là hành động vừa rồi làm cho Hạng Phỉ có chút tức giận, Trì Ngư nghĩ.
Ánh mắt của hắn nhìn qua ngọn nến bên cạnh, ngọn đèn thứ mười bốn, mười lăm...!Đi thêm mười sáu cái nữa là tới.
Trì Ngư rất nghi, nếu không phải hiện tại hắn còn có giá trị lợi dụng thì Hạng Phỉ sẽ không chút do dự đặt hắn sang một bên.
Tuy nhiên cái suy đoán không thể kiểm chứng, nhưng ngẫm lại đúng là Hạng Phỉ có thể làm ra chuyện đó.
Kế tiếp hắn phải thành thật một chút, khóe môi Trì Ngư ẩn trong bóng tối nhỏ, xương ngón tay của hắn không cẩn thận đụng phải gáy Hạng Phỉ, khiến Hạng Phỉ không kiên nhẫn nhíu mày, chắc anh cho rằng Trì Ngư lại táy máy chân tay, mặt lạnh nói một tiếng "Đừng lộn xộn."
"Được rồi." Trì Ngư giơ hai tay lên, sau đó thu lại, không động đậy nữa.
Chậc, sĩ quan muốn ném hắn ở đây là xong đời.
Trong đầu hắn xuất hiện một cảnh tượng, nhân ngư thê thảm đáng thương lại bất lực, bị người vứt bỏ trong hang động, ánh nến chiếu vào mắt rưng rưng của hắn, cuối cùng nhân ngư chỉ có thể kéo đuôi cá bò lê lết.
Phải đi qua hành lang thật dài, bầy rắn dày đặc, còn có rừng rậm bên ngoài bị ánh mặt trời phơi nóng bỏng, lắc lư trở về, một giây trước khi hắn sắp bị phơi nắng thành cá muối khô thì rốt cuộc nhân ngư tìm được biển rộng.
Ài, vẫn là ôm Hạng Phỉ thoải mái hơn chút.
Trì Ngư rụt vào lòng anh, ngoan ngoãn sắm vai một nhân ngư nhỏ đáng thương.
Trong khi hắn đang suy nghĩ lung tung thì họ rẽ vào một khúc cua và đến một cái sảnh lớn.
Hai phần ba sảnh lớn, hoặc nhiều hơn, đã bị nước chiếm đóng.
Một hồ bơi đầy nước, mắt người không thể phán đoán độ sâu, khi tiếng bước chân hạ xuống nổi lên gợn sóng lấp lánh.
Ở vị trí giữa cùng có một pho tượng nhân ngư, trong tay nâng một viên minh châu, đôi mắt được điêu khắc sống động như thật đang lẳng lặng nhìn chăm chú Hạng Phỉ và Trì Ngư.
Nhưng đây không phải là điều tuyệt vời nhất, trong sự phản chiếu của mặt nước, còn có một vầng trăng tròn.
Ngẩng đầu nhìn thì thấy ở phía trên sảnh lớn treo một vòng "Trăng" tản ra ánh sáng ấm áp, toàn bộ nguồn sáng trong sảnh lớn đều đến từ chỗ này.
Trì Ngư cảm nhận được cơ bắp Hạng Phỉ căng cứng, ánh mắt của anh tràn ngập lạnh lẽo, bàn tay đang cầm kiếm đã chuẩn bị sẵn sàng ra khỏi vỏ.
Trì Ngư đánh giá bốn phía, mở miệng nói, "Chỗ này là nơi tổ tiên tôi từng ở."
"Hẳn là không có nguy hiểm." Hắn dừng lại và nói thêm.
Ngũ giác của nhân ngư rất nhạy bén, sau khi tiến vào chỗ này, tất cả mùi hôi thối đều biến mất, hắn ngửi được mùi không khí trong lành đã lâu không gặp, còn có mùi biển lẫn lộn trong đó.
Tầm mắt của Trì Ngư đi xuống, rơi xuống mặt nước không gợn sóng, đây là nước suối.
Hắn đi tới hang động, nếu như có rơi nước mắt của thần biển xuống thì tất nhiên sẽ ở trong hồ nước.
Hai chọn một, chỗ này không tìm thấy thì ngày mai phải đến trung tâm, nếu chỗ này tìm được thì hắn cũng không cần giày vò lung tung.
Lần đầu tiên từ trong lòng Trì Ngư sinh ra chút khẩn trương, tốt nhất lời cá xấu xí nói là thật, lấy được nước mắt của thần biển an toàn vượt qua giai đoạn trưởng thành, hắn có thể hoàn toàn giết chết Tu Phì vẫn kiên trì gây chuyện cho hắn.
Tu Phì đang say giấc nồng dưỡng thương không hiểu sao cảm thấy lạnh lẽo.
Trì Ngư bảo Hạng Phỉ thả hắn xuống, hắn ngồi trên thềm đá ở rìa, đuôi cá cho vào hồ nước.
Nhìn bức tượng đã qua không ít năm, nhưng có thể thấy được là một nhân ngư giống đực cường tráng, đánh dấu trọng điểm, đã trưởng thành.
Lại để cho Trì Ngư ghen tị với cá trưởng thành, tổ tiên của mình.
Hạng Phỉ nghe thấy một tiếng "ào ào", trên mặt đất bắn ra không ít bọt nước, nhân ngư bơi vào trong nước, cái đuôi mạnh mẽ rắn chắc, vảy lóe ra ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào trong mắt Hạng Phỉ.
Ánh mắt Hạng Phỉ lạnh nhạt, anh nửa ngồi xổm trên mặt đất, còn duy trì tư thế vừa rồi thả Trì Ngư xuống, lẳng lặng nhìn một lát.
Dưới hồ bơi là nhân ngư tóc bạc, che giấu bí ẩn anh không nhìn thấu.
Ở phía trên hồ bơi, "mặt trăng" treo trên đỉnh sảnh lớn tương ứng với viên ngọc quý trong tay tượng nhân ngư.
Con đường nhỏ chỉ cho phép một người đi qua, bao quanh hồ.
Hạng Phỉ đứng dậy, anh dọc theo một bên đi tới.
Trên vách đá là tranh vẽ tinh xảo, Hạng Phỉ suy đoán hẳn là nhân ngư ở giữa hồ nước kia điêu khắc ra.
Ngón tay Hạng Phỉ chạm vào, đầu ngón tay của anh xẹt qua những hoạ tiết này, lại vuốt ngón tay, một chút bụi bặm giữa lòng bàn tay cũng không có, rất sạch sẽ.
Đôi mắt của anh lóe lên một chút suy tư.
Từ bức tranh đầu tiên đến bức tranh cuối cùng, nhân vật chính của tranh đều là nhân ngư, đồng thời còn xuất hiện không ít con người, ở cuối con đường nhỏ, trên tranh là một tế đàn khổng lồ, rừng cây xung quanh khiến Hạng Phỉ liên tưởng đến cảnh vật của đảo hoàng hôn.
Con người đông nghịt quỳ lạy tế đàn, trên điện thờ không có gì.
Đây là hình ảnh duy nhất không có nhân ngư xuất hiện.
Bức tranh cuối cùng quá lớn, Hạng Phỉ không thể không ngẩng đầu, ánh mắt của anh từng chút từng chút miêu tả, từ trên xuống dưới, từ hoa văn xung quanh tế đàn đến vẻ mặt của con người quỳ trên mặt đất.
Giống như hạt ngọc rải rác được xâu thành một đường, nhưng lại bị một âm thanh cắt đứt.
——"Hạng Phỉ."
Giọng nói nhẹ nhàng và khàn khàn đó đang gọi anh.
Lúc này tư thế của Trì Ngư rất giống pho tượng, ngồi bên cạnh hồ bơi, tóc bạc xõa tung sau vai, mí mắt rũ xuống, nhìn phản chiếu của mình trong nước.
Cái phản chiếu kia cũng nhàn nhạt nhìn hắn, đối diện với Trì Ngư.
Hắn nhếch khóe miệng, phản chiếu trong nước cũng nhếch khóe miệng, giống như trào phúng.
Hắn ngẩng đầu, sau khi Hạng Phỉ không có đáp lại thì cái đuôi ỉu xìu đập đập mặt nước, "Hạng Phỉ."
Trì Ngư gọi tiếng thứ hai.
Tâm trạng của hắn như ở thời kỳ con non ăn phải cá mình không thích, hoặc có lẽ khi đi tới đảo hoàng hôn đã chuẩn bị tốt tay không trở về.
Cũng không ngoài ý muốn, khẩn trương lúc trước đều biến thành tro bụi, Trì Ngư có một loại bình tĩnh trong dự liệu.
Nhưng hắn có chút nhớ vòng tay người này, so với nước biển vừa rồi còn ấm hơn một chút.
.....????????????????????????????????.....!
14/1/2022
#NTT.
Truyện khác cùng thể loại
144 chương
534 chương
8 chương
57 chương
17 chương