Soán Đường

Chương 262

Hắn ngẩng đầu, nhìn Từ Cái sau đó đột nhiên quyết định: - Cha cha đã có ý định thì con sẽ nghe theo sự sắp xếp của cha. - Con đi Quản thành. Từ Cái nghe vậy thì cũng cao hứng vô cùng: - Đã như vậy thì ta sẽ lập tức phái Từ Ngạn Thịnh trở về bắt tay vào công việc rút lui khỏi Hoạt huyện. Ỏ bên này ta cũng sẽ thương nghị với Trịnh lão gia một chút, đặt mua sản nghiệp, con cũng thu thập một chút chuẩn bị khởi hành đi. Lão nói xong lại cho Từ Ngạn Thịnh tiến tới, đem sự tình trình báo một phen. Từ Cái muốn tới Củng huyện cho nên cơm tối cũng không dùng, vội vàng rời đi. Từ Thế Tích đem Từ Cái tiễn ra khỏi nhà, đứng ở bậc thang ngây ngơ hồi lâu đột nhiên nói: - Người đâu lập tức chuẩn bị ngựa. - Thiếu gia, đã trễ như vậy còn muốn đi đâu? - Ta muốn đi Thúy Kế lâu uống rượu. Mưa liên tục. Tại đất thục, mưa phùn không ngừng diễn ra, trong vòng ba tháng nay, cơ hồ ngày nào cũng có mưa, khiến cho người ta có cảm giác, ở trong tận xương cốt cũng có khí tức ẩm ướt. Trịnh Ngôn Khánh bước ra khỏi đạo quan Lôi Thần điện. Đêm qua mưa tí tách rơi xuống, không khi sáng sớm đặc biệt trong lành. Đứng ở Lôi Thần điện nhìn mây mù, phía trước giống như là tiên cảnh vậy, cách đó không xa chim quyên ca hót, trăm hoa đua nở, tươi vô cùng. Vô Cấu hiện tại ở trên núi chữa bệnh nhưng không thể ở lại trong chùa miếu. Mà Triệu Hi Tiếu lại là một tên đan si, thường xuyên có những động tĩnh cổ quái cho nên những đạo quán và chùa miếu đều không muốn giữ hắn lại, Trịnh Ngôn Khánh đã biết rằng, ở trong chùa miếu không thể dễ dàng cho nên trùng tu lại Lôi Thần Điện, thuận tiện trung tu cả cung điện của Nữ Oa, Phục Hy cùng với Quỷ Cốc tử, hưởng dụng hương khói. Vốn sau khi trùng tu hương khói sẽ được tràn đầy. Nhưng Lôi thần và Long thần đều là nơi mưa gió rất niều. Đây cũng là lý do mà người ta ít đến đây, mà cũng khiến cho Ngôn Khánh được yên tĩnh. Tôn Tư Mạc cũng đến đây một phương diện là chữa bệnh cho Vô Cấu một phương diện là thảo luận chuyện luyện đan với Triệu Hi Tiếu. Tôn Tư Mạc là một người tu đạo tuy lúc nãy nới chuyện với Trịnh Ngôn Khánh làm sinh ra xúc động nhưng sau khi dẹp loạn được hắn nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường, dù sao không phải ai cũng như Trịnh Ngôn Khánh, kiên định vô thần, hơn nữa cho dù là Trịnh Ngôn Khánh cũng không dám nói là không tin thần linh, nhất là khi hắn đã từng một lần trùng sinh. Tuy nhiên Ngôn Khánh lại có khuynh hướng tiếp nhận tư tưởng nho gia. Tôn Tư Mạc sau khi đến đã cẩn thận kiểm tra Vô Cấu một phen. Lại nói tiếp khí tật sinh ra từ trong bụng mẹ này vô cùng khó chữa, tuy nhiên sau khi Ngôn Khánh đề xuất dùng ống nghe đã khiến cho Tôn Tư Mạc hiểu rõ hô hấp của vô Cấu hơn, cuối cùng Tôn Tư Mạc cũng đã sắp xếp một phương án trị liệu. Tuy nhiên Tôn Tư Mạc lại nói: Những dược vật này, nếu không phải là vạn bất đắc dĩ thì không nên dùng. Trong lời nói, Trịnh Ngôn Khánh hiểu được đạo lý, đây là thuốc nhưng cũng có ba phần độc ở trong đó. Đồng thời cũng phải thay đổi sinh hoạt của Vô Cấu, tiến hành điều tiết hô hấp mới có thể trị tận gốc. Thời gian buồn chán này, tuyệt không thể xong một sớm một chiều. Trong lúc rảnh rỗi, Tôn Tư Mạc sẽ đưa Trịnh Ngôn Khánh đi du tẩu quanh núi Nga Mi, truyền cho hắn một chút y lý cơ bản. Tại sao phải dạy cho Trịnh Ngôn Khánh những thứ này? Tôn Tư Mạc cũng không hiểu rõ, nhưng cảm thấy rằng cho Trịnh Ngôn Khánh biết thêm một chút cũng không có gì xấu. Hơn nữa hành tẩu trong núi là một việc làm rất tịch mịch, Triệu Hi Tiếu si mê luyện đan không ở cùng một chỗ với hắn, những tăng nhân khác tuy quan hệ không tệ nhưng dù sao cũng khác biệt phật và đạo cho nên Tôn Tư Mạc cũng không muốn đi cùng bọn họ, hiện tại có Trịnh Ngôn Khánh ở bên cạnh, Tôn Tư Mạc dĩ nhiên không bỏ qua. Đảo mắt một năm trôi qua, bệnh tình của Trưởng Tôn Vô Cấu cũng đã có chuyển biến tốt đẹp. Hai má của Vô Cấu đỏ bừng, giống như hai quả táo chín, lúc cười cũng đặc biệt vang dội không hề như trước đây. Cao phu nhân thấy Vô Cấu bệnh tình chuyển biến tốt đẹp thì bắt đầu nhớ nhi tử của mình. Vì vậy không lâu sau, nàng cùng với Bùi Hành Nghiễm xuống núi trở về Lạc Dương. Trước khi đi Cao phu nhân còn đem Vô Cấu phó thác cho Trịnh Ngôn Khánh. Kỳ thật đây cũng là nguyện vọng của Trưởng Tôn Thịnh. Cao phu nhân dĩ nhiên là nhìn ra Bùi Thúy Vân và Đóa Đóa cũng rất thích Trịnh Ngôn Khánh. Cho nên nàng đồng ý để con gái và Ngôn Khánh thân cận với nhau hơn một chút. - Ngôn Khánh à, tiểu Vô Cấu đành phải phó thác cho cậu, lần này ta trở về Lạc Dương, đoán chừng phải mấy ngày sau mới có thể trở về. Trịnh Ngôn Khánh rất trịnh trọng trả lời: - Phu nhân cứ yên tâm, Vô Cấu ở đây rất tốt, con và Tôn chân nhân sẽ chiếu cố cho muội ấy thật tốt. Nói thật Vô Cấu hôm nay đã là mười tuổi, tính tình thì vẫn ngây thơ như mấy năm trước. Bất kể là Trịnh Ngôn Khánh hay Bùi Thúy Vân, Đóa Đóa đều vô cùng chiếu cố nàng. Cao phu nhân lúc này mới yên tâm rời đi, là một người mẹ, đích thật là vất vả, nếu không phải bệnh tình của Vô Cấu còn đó thì không chừng bà đã mang Vô Cấu trở về Lạc Dương. Trước cửa Lôi Thần điện có một khu đất vô cùng trống trải. Hùng Đại Hải đứng ở trên đất bằng để trần đón lấy ánh sáng mặt trời mà luyện công. Khí cụ mà hắn luyện công vô cùng thú vị, một quả thiết cầu năm mươi cân theo cánh tay vai và cổ của hắn nhấp nhô giống như là thuộc về cơ thể của Hùng Đại Hải vậy, theo thiết cầu kia nhấp nhô cơ bắp trên người của Hùng Đại Hải cũng phập phồng không ngừng, mồ hôi cũng trở nên đầm đìa. Đây là Hỗn Nguyên Cầu, sáng tạo độc đáo của Tôn Tư Mạc. Ngôn Khánh biết rõ một thân bản lĩnh của Tôn Tư Mạc đều là căn cứ vào Ngũ Cầm hí diễn hóa mà thành. Sau khi đi vào núi Nga mi, quanh năm hành tẩu, hắn dĩ nhiên sáng tạo ra phương pháp luyện công đặc biệt. Hỗn Nguyên Cầu này cũng là dựa theo nguyên lý của Đạo gia. Hùng Đại Hải thông qua Hỗn Nguyên Cầu mà phát ra lực lượng, lĩnh ngộ pháp môn hóa kính. Một năm qua, hắn đã luyện tập chăm chỉ ban đầu Hỗn Nguyên Cầu chỉ bằng nắm tay nay đã trở thành một quả cầu vô cùng lớn. Trịnh Ngôn Khánh dĩ nhiên cũng vui vẻ. Bổn sự của Hùng Đại Hải càng lợi hại tương lai Trịnh Ngôn Khánh càng có nhiều tiền vốn. Đồng thời Ngôn Khánh được Tôn Tư Mạc chỉ điểm Ngũ Cầm Hí, lại tăng cường trao đổi với tăng nhân trong núi khiến cho võ nghệ tiến bộ không nhỏ. Ít nhất khí lực của hắn cũng đã tăng lên rất nhiều. Thập Tự Đao có vẻ hơi nhẹ, sử dụng không phát huy hết lực đạo.