Soán Đường
Chương 25
Đối với thể chữ của Nhan thư pháp mà nói, Yển sư huyện lệnh ra sức khen ngợi.
Thư pháp của Nhan Chân Khanh nguyên là một loại sách thể, tuy nhiên hiện tại đã đặt lên trên người của Trịnh Ngôn Khánh.
Nói hắn là thiên cổ đạo tặc cũng không đủ.
Yển sư sôi trào.
Nga công trở nên danh tiếng trong thời gian ngắn, khắp nam bắc không ai không biết.
Trịnh Ngôn Khánh lúc này tới chạng vạng tối đã tới bên ngoài thành Lạc Dương.
Trương Trọng Kiên cùng Đỗ Như Hối cùng Ngôn Khánh lệ rơi chia tay, Tôn Tư Mạc vì muốn chỉ dẫn đạo thuật cho Trịnh Ngôn Khánh nên ở tạm Lạc Dương vài ngày.
Trịnh Nhân Cơ vẫn còn ở Trường An, bởi vì Thôi tiểu thư năm trước sinh nở nên không thể không trì hoãn hành trình.
Hắn phái người đến Lạc Dương nói Trịnh Thế An trước hết ở trong nhà quản lý, dù sao nhà cửa Lạc Dương này lâu rồi không dùng cũng cần phải sửa sang một phen, đồng thời Trịnh Nhân Cơ còn báo với Trịnh Thế An sắp xếp Trịnh gia ở Lạc Dương thỏa đáng.
Trịnh gia ở Lạc Dương có sản nghiệp không ít, xuôi theo sông Lạc Thủy tất cả đều thuộc về Trịnh gia.
Mà bên ngoài thành Lạc Dương còn có hơn nghìn khoảng ruộng tình hình vô cùng phức tạp.
Trịnh Thế An tới Lạc Dương xong, công việc liền trở nên lu bu, ông gánh vác trách nhiệm vì vậy không có cơ hội bái phỏng danh gia quyền thế ở Lạc Dương, đương nhiên với thân phận của Trịnh Thế An, không có khả năng nhìn thấy những đại nhân vật kia, cũng may ông chủ yếu chải vuốt các mối quan hệ, chỉ cần quan hệ với các quản sự các phủ, tặng lễ bái vọng là đủ để cho giới quyền thế ở Lạc Dương biết rõ, Trịnh gia tới Lạc Dương, sau này có chuyện gì xin chiếu cố nhiều.
Như thế cũng đủ rồi.
Dù sao các đại nhân vật không có khả năng đi quan tâm một số việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi.
Tương lai nếu chân chính có quan hệ vẫn liên quan đến những quản sự trong phủ, những người này đều là rắn rết ở nơi này, xử lý tốt cũng liên quan đến bọn chúng. Chuyện này nếu Trịnh Nhân Cơ bước ra xử lý thì thật phiền toái.
Mà Trịnh Thế An biết tâm tư của người trong phố xá, đồng thời cũng là quản gia nói chuyện cũng thuận tiện hơn rất nhiều.
Vì bề bộn, cho nên ông cũng bớt quan tâm tới Trịnh Ngôn Khánh và Từ Thế Tích.
Trải qua chuyện ở Dương tửu lâu, Từ Thế Tích từ tâm lý tự phụ đã không còn nữa, hắn vốn cho rằng mình nổi tiếng tài giỏi không ngờ còn có người xuất sắc hơn cả mình. Tuy Trịnh Ngôn Khánh tuổi còn nhỏ hơn cả hắn nhưng Thế Tích đối với Ngôn Khánh vô cùng kính nể, sự ghen ghét lúc đầu vì Ngôn Khánh được Tôn Tư Mạc ưu ái đã tan thành mây khói.
- Ngôn Khánh chúng ta tới sườn dốc phía trước nói chuyện đi.
Ánh nắng tươi tắn, Từ Thế Tích và Trịnh Ngôn Khánh ngồi ở bên cạnh hậu hoa viên, vẻ mặt khao khát nhìn Trịnh Ngôn Khánh.
Để cho Từ Thế Tích chịu phục là một chuyện nhưng để Từ Thế Tích nghe mình thì lại là một chuyện khác.
Dù sao Từ Thế Tích cũng xuất thân bình dân, so với Ngôn Khánh thì cao hơn rất nhiều, mà trong nhà lại giàu có và đông đúc, cùng với Trịnh gia giao hảo, tuổi với Trịnh Ngôn Khánh lại lớn hơn mấy tuổi, muốn Từ Thế Tích nghe hắn thì không phải là một chuyện dễ dàng, một lúc sau hắn lôi kéo Từ Thế Tích bắt đầu nói chuyện tam quốc diễn nghĩa.
Mỗi khi nói chuyện Tam Quốc diễn nghĩa đều khiến cho thiếu niên nhiệt huyết sôi trào, không chỉ cảm nhận được mãnh tướng như Tử Vân, mà đào viên kết nghĩa cũ khiến cho Từ Thế Tích hâm mộ Trịnh Ngôn Khánh.
Ngôn Khánh ban đêm theo Tôn Tư Mạc học đạo dẫn thuật rồi lại kể chuyện xưa cho Từ Thế Tích. hắn đương nhiên không thể thuộc cả tam quốc, nhưng một số tình tiết đã làm cho Từ Thế Tích si mê.
Tôn Tư Mạc ở Lạc Dương mười ngày đem tất cả đạo dẫn thuật và thuật phòng thân truyền thụ cho Ngôn Khánh sau đó rời khỏi Lạc Dương.
Theo lời nói của Tôn Tư Mạc thì ông đến Nga Mi cầu đạo.
Cùng bằn hữu hẹn ước, lại ở Lạc Dương trì hoãn mười ngày, bỏ lỡ hành trình cho nên ông phải lập tức lên đường để tránh thất ước. Lời nói của Tôn Tư Mạc vô cùng kiên định, Trịnh Ngôn Khánh đau khổ giữ lại cũng không thể làm cho ông xoay chuyển tâm ý.
Cuối cùng Ngôn Khánh đành phải tiễn Tôn Tư Mạc rời đi.
Mà Tôn Tư Mạc đi lần này, Ngôn Khánh đã có thể rảnh rỗi, Từ Thế Tích dĩ nhiên không bỏ qua cơ hội, quấn quít lấy Ngôn Khánh kêu hắn giảng giải cho câu chuyện Tam quốc diễn nghĩa.
Trung nghĩa thiên thu Quan nhị ca, võ nghệ tuyệt luân Triệu Tử Long, túc trí đa mưu Gia Cát Lượng, còn có một đời kiêu hùng Tào Mạnh Đức.
Một khúc tây giang nguyệt, truyền lưu thiên cổ.
Đối với lực hấp dẫn của Từ Thế Tích, không nghi ngờ đây là một đòn trí mạng.
Trịnh Ngôn Khánh cười mỉm nói:
- Từ đại ca, chúng ta đã nói nhiều lần chuyện này, không bằng hôm nay chúng ta đổi chuyện đi.
Từ Thế Tích lộ vẻ tiếc nuối, sau đó hai mắt sáng ngời:
- Bây giờ chúng ta nói chuyện gì.
- Hôm nay chúng ta nói chút chuyện về cố sự Tẩu Mạch Thành.
- Tẩu Mạch Thành
Trịnh Ngôn Khánh gật đầu liên tục, đôi mắt híp lại tràn ngập vẻ hấp dẫn mà nói:
- Là chuyện của Quan nhị ca?
- Chuyện của Quan nhị ca?
Từ Thế Tích lập tức tỉnh táo tinh thần, trong Tam Quốc diễn nghĩa, hắn ưa thích nhất đúng là Quan Công và Triệu Tử Long, nghe nói Trịnh Ngôn Khánh muốn giảng giải về Quan nhị ca dĩ nhiên là rất hứng thú, hắn vội vàng ngồi xuống, hai mắt chờ đợi nhìn Trịnh Ngôn Khánh.
- Lại nói...
Trịnh Ngôn Khánh lại bắt đầu nói chuyện về Tẩu Mạch Thành.
Hắn sở dĩ muốn giảng giải câu chuyện này vì hắn phát hiện ra hiện tại Từ Thế Tích ở bên trong có một sự kiêu ngạo và tự phụ không hiểu nổi, Trong sử sách nói Từ Thế Tích rất có gia phong chính trị, biết tiến biết thối, hiểu được đại nghĩa.
Nhưng xem tình hình trước mắt thì Từ Thế Tích vẫn chưa đạt được như thế.
Có lẽ tương lai hắn sẽ vì một chuyện mà thay đổi.
Cho nên Trịnh Ngôn Khánh hi vọng, Từ Thế Tích có thể sớm bỏ sự kiêu ngạo và tự phụ này đi,, đối với hắn sau này mới có lợi.
- Quan Nhị ca như vậy mà chết?
Từ Thế Tích nghe xong câu chuyện thì trợn mắt há hốc mồm, trong lời nói có vẻ bất mãn.
- Kỳ thật, kết cục của Nhị gia, lúc vừa bắt đầu đã quyết định rồi... Từ đại ca, huynh có nhớ lúc ta giảng giải chuyện đoạt tây Hoày không. Lúc đó Gia Cát Lượng hỏi nhị gia, nếu như Tào Tháo và Tôn Quyền xâm phạm Kinh Châu thì sẽ làm thế nào?
- Để ta suy nghĩ, để ta suy nghĩ....
- Ông ấy nói, chia làm hai ngả chống lại.
Kỳ thật lúc mới bắt đầu, Nhị gia đã xem thường Tôn Quyền, thậm chí không coi Tôn Quyền làm minh hữu, mà trên thực tế, hắn đâu có tư cách gì coi rẻ Tôn Trọng Mưu? Tôn Quyền được cha và anh để lại cơ đồ, nhưng hắn có thể đứng vững với Ngụy Và Thục, ngay cả Tào Tháo cũng kính phục, Nhị gia có thể so sánh với Tào Tháo sao?
Từ Thế Tích nghe xong thì lâm vào trầm tư.
Hồi lâu hắn mới đứng dậy thi lễ với Trịnh Ngôn Khánh:
- Ngôn Khánh đa tạ hôm nay ngươi kể chuyện này cho ta, Từ Thế Tích nhớ kỹ trong lòng.
- Nhất định không thể khinh thường anh hùng trong thiên hạ, tương lai nếu ta có thành tựu sẽ tới bái tạ Ngôn Khánh ngươi hôm nay đã dạy bảo.
Trịnh Ngôn Khánh nghe được thì nở ra một nụ cười sáng lạn.
Mặc kệ Từ Thế Tích có nhớ kỹ hay không nhưng hắn biết rõ Từ Thế Tích vì câu chuyện hôm nay sẽ bị ảnh hưởng.
Có lẽ hắn sẽ giảm bớt đi rất nhiều con đường quanh co, tương lai sẽ càng thêm huy hoàng.
Đối với Ngôn Khánh mà nói, nếu quả thật như vậy thật không phụ hắn một phen tốn nước miếng.
- Được rồi, hôm nay chúng ta nói tới đây thôi, lát nữa gia gia muốn mang ta đi tới các điền trang để thị sát, ngươi có muốn cùng đi hay không?
Truyện khác cùng thể loại
491 chương
105 chương
290 chương
62 chương
20 chương
264 chương
29 chương
118 chương
111 chương
49 chương