Soán Đường
Chương 232
Mặc kệ chuyện gì xảy ra biểu hiện của hắn vẫn vô cùng bình thường, trong mắt rất nhiều người Trịnh Ngôn Khánh không thể có quan hệ với Di Lặc áo trắng, mà đây cũng là vú khí tốt nhất để hắn bảo vệ Đóa Đóa. Chỉ là không biết khi Đóa Đóa biết tin Cáp Sĩ Kỳ đã chết thì sẽ xảy ra chuyện igf.
Nghĩ tới đây Trịnh Ngôn Khánh liền cảm thấy đau đầu.
Chuyện này còn liên lụy tới Trưởng Tôn Thịnh, Đóa Đóa nếu biết được chỉ sợ sẽ muốn báo thù.
Đây đúng là không dễ dàng xử lý được.
Còn nữa, Cáp Sĩ Kỳ được chôn cất ở hương sơn?
Trịnh Ngôn Khánh không quá tin về điều này, hắn cho rằng đây chỉ là một cái bẫy hấp dẫn đồng đảng của Cáp Sĩ Kỳ, mà Vũ Văn Á hiện tại thế nào, có gì nguy hiểm không?
Ngôn Khánh càng lúc càng cảm thấy đau đầu.
Ở trên đường đi hắn trong tâm sự mà trở về Trịnh phủ.
Đóa Đóa hiện tại đang trông chờ tin tức của hắn, kỳ thật buổi trưa nay tin tức về Di Lặc áo trắng truyền ra, Trịnh Thế An đương nhiên không phải là không nghe được, Đóa Đóa cũng biết được phong thanh tuy nhiên nàng vẫn muốn nghe đáp án từ trong miệng của Trịnh Ngôn Khánh.
Tuy nhiên đám án của Ngôn Khánh lại khiến cho Đóa Đóa tuyệt vọng.
- Ta muốn đi giết bọn chúng.
Đóa Đóa cầm lấy bảo kiếm muốn đi ra ngoài.
Trịnh Ngôn Khánh ôm chặt lấy nàng:
- Đóa Đóa đừng xúc động, hoàng đế hiện tại không ở Lạc Dương, ngươi ra ngoài đó chỉ là một con đường chết.
- Tỉnh táo một chút đi, đừng xúc động.
Cáp tổng quản tuy tao ngộ bất hạnh, nhưng vẫn còn có Á Á, nếu như ngươi xảy ra chuyện thì Á Á phải làm sao bây giờ?
Đóa Đóa cắn chặt cánh tay của Trịnh Ngôn Khánh, Ngôn Khánh nhịn không được mà khẽ kêu lên.
Mao Tiểu Niệm muốn xông tới kéo Đóa Đóa ra nhưng Trịnh Ngôn Khánh dùng ánh mắt ngăn lại, hắn chăm chú ôm Đóa Đóa, để Đóa Đóa tùy ý cắn cánh tay của mình.
- Đóa Đóa nghe ta.
Ngôn Khánh một tay vuốt ve tóc của Đóa Đóa:
- Muốn khóc thì hãy khóc lên nhưng đừng khóc quá lâu chúng ta còn phải đi tìm Á Á.
Trong cổ họng của Đóa Đóa phát ra thanh âm nghẹn ngào, từ từ không cắn nữa.
Trịnh Ngôn Khánh ý bảo Mao Tiểu Niệm lui xuống sau đó ôn nhu nói:
- Cáp tổng quản đi rồi nhưng mà ngươi còn có tiểu Tú ta, ta tuy thân thủ không bằng Cáp tổng quản nhưng nhất định sẽ giúp ngươi. Lại nói lần này tuy hoàng đế hạ chỉ nhưng ta cảm thấy được mọi chuyện không hề đơn giản, nhất định là có nội ứng quấy phá chứ Cáp tổng quản không thể bạo lộ thân phận.
Ta nghe nói Di Lặc áo trắng đều bị mai phục ở đầu Kiến Quốc môn.
Cáp tổng quản nếu như đã muốn rút khỏi tại sao còn tụ tập nhân thủ ở đó làm gì, làm ra chuyện rất không khôn ngoan?
Đóa Đóa từ từ ngẩng đầu lên.
Hai mắt của nàng sưng đỏ lệ rơi đầy mặt.
- Không phải là Á Á, ở trong giáo đệ tử hầu như không biết đến sự tồn tại của Á Á, những người biết chỉ có ta Cáp tổng quản và Hồ Lực Điệt.
- Hồ Lực Điệt là ai?
- Cũng là tổng quản trong giáo, cũng giống như Cáp công công hắn trước kia là hộ vệ của cha ta.
- Di lặc áo trắng đều là do Cáp Công công và hắn một tay dựng nên. Thế nhưng mà đang êm đẹp tại sao hắn lại bán đứng Cáp công công?
- Tên Hồ Lực Điệt kia hiện tại ở nơi nào?
- Ta không rõ lắm, Cáp công công sắp xếp hắn cùng chúng ta tách ra hành động, vài ngày trước không thấy hắn đâu, chỉ có Cáp công công mới biết hắn đi nơi nào.
Ngôn Khánh lập tức nghĩ tới quyển sách mà Từ Ngạn Thịnh chép lại.
Hắn vội vàng lấy ra cẩn thận mà đọc.
Căn cứ như sự ghi chép của Từ Ngạn Thịnh thì nhị chưởng quỹ của Đại Định tửu lâu chính là Hồ Lực Điệt, hắn xuất hiện rất nhiều lần, tiếp xúc với người khác không ít.
- Đóa Đóa các ngươi cùng với Bộc Dương quận công có lui tới?
Trịnh Ngôn Khánh đột nhiên phát hiện một cái tên trong ghi chép.
Đóa Đóa nghĩ nghĩ:
- Người này ta không rõ ràng lắm, ngươi nói là Phá Dã Đầu sao, ta chưa nghe Cáp công công nói nhiều chỉ là đã từng thấy Phá Dã Đầu dừng ở Đại Định tửu lâu.
- Hắn và Phá Dã đầu liên hệ với nhau chuyện này Hồ Lực Điệt một tay xử lý.
Ngôn Khánh nói:
- Mấy tháng trước ta phát hiện ra một người quen đi vào trong cửa hông của Đại Định tửu lâu nên sinh ra hiếu kỳ có nhờ người âm thầm giám thị tửu lâu này, người này có ghi chép, Hồ Lực Điệt rất nhiều lần khi đ ra ngoài đều lên xe của Bộc Dương quận công.
- Ngươi nói Hồ Lực Điệt và Phá Dã Đầu bán rẻ chúng ta sao?
Trịnh Ngôn Khánh gật gật đầu:
- Rất có thể.
- Ta muốn giết hắn.
Trịnh Ngôn Khánh quát một tiếng:
- Đóa Đóa, buông kiếm, nếu như Hồ Lực Điệt bán rẻ các ngươi hắn hiện tại đang ở chỗ Bộc Dương quận công có rất nhiều người bảo vệ, ở trên đường đi tới nhà sư phụ ta đã gặp Thiên Bảo tướng quân Vũ Văn Thành Đô.
- Ngay cả Cáp công công cũng chết dưới tay của hắn, ngươi làm sao có thể là đối thủ.
Ngươi xúc động như vậy làm sao ta có thể giải quyết vấn đề, ta cho ngươi biết chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu ở trên phố vẫn chưa kết thúc lời đồn đãi Cáp công công được chôn cất trên núi Hương Sơn, ta đoán chừng đây là một cái bẫy chờ các ngươi tới mắc lừa.
- Tiểu Tú ta ta...
Đóa Đóa đột nhiên cất tiếng khóc lớn:
- Ta thật vô dụng, Cáp công công chết rồi ta không có cách nào nữa, ta thật vô dụng.
Ngôn Khánh đi qua ôm Đóa Đóa vào trong ngực.
- Đóa Đóa nghe ta nói, ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi.
Nhưng ngươi nhất định phải nghe lời của ta, hiện tại việc cấp bách chúng ta phải làm là tìm cho được Á Á sau đó đem các ngươi rời khỏi Lạc Dương an toàn, về phần Hồ Lực Điệt ta tin rằng sớm muộn gì hắn cũng xuất hiện, Đóa Đóa việc chúng ta cần làm là chờ đợi.
- Thế nhưng mà phải đợi tới khi nào?
Trịnh Ngôn Khánh lộ ra vẻ trầm tư hắn khẽ nói:
- Sẽ không quá lâu, ta tin rằng không quá lâu.
Đóa Đóa vô ý thức ôm chặt eo của Trịnh Ngôn Khánh, đem má phấn ghé vào ngực của hắn.
Lúc này cũng chỉ có tiểu Tú mới khiến cho nàng cảm thấy an toàn.
- Thiếu gia.
Cửa phòng đột nhiên bị kéo ra, Mao Tiểu Niệm và Từ Thế Tích xông vào bên trong:
- Trúc viên, trúc viên đã xảy ra chuyện.
- Trúc viên xảy ra chuyện gì?
Từ Thế Tích dồn dập nói:
- Ta sau giờ ngọ tiễn Từ Ngạn Thịnh đi trúc viên nhưng vừa tới nơi thì phát hiện vợ chồng Mao Vượng đã bị người khác giết chết.
- Ngươi nói cái gì?
Mao Tiểu Niệm nước mắt đã lã chã rơi, thất hồn lạc phách không biết nói sao cho phải.
- Thiếu gia cha mẹ ta.
Đóa Đóa cũng đi qua, đỡ Tiểu Niệm lên.
Trịnh Ngôn Khánh nói:
- Từ đại ca rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Sau giờ ngọ ta đưa tiễn Từ Ngạn Thịnh tới trúc viên thì không thấy vợ chồng Mao Vượng đâu ta tìm một hồi đã phát hiện hai cỗ thi thể lớn nhỏ bên trong về sau ở trong phòng bếp lại tìm thấy được hai cỗ thi thể của vợ chồng Mao Vượng. Từ Ngạn Thịnh hiện tại vẫn ở trúc viên coi sóc.
Truyện khác cùng thể loại
180 chương
26 chương
31 chương
126 chương
65 chương
40 chương
316 chương