Soán Đường
Chương 229
Trịnh Thế An còn đang ngủ say thì Trịnh Ngôn Khánh đã phái người tới thức tỉnh dậy.
Ông mơ màng đi vào trong hậu viên thư phòng thì đã nhìn thấy Mao Tiểu Niệm đang cùng với một thiếu nữ khác hơi quen mắt nói chuyện, Trịnh Ngôn Khánh thì đang ở hành lang đi tới đi lui, thần sắc lo nghĩ.
- Ngôn Khánh, xảy ra chuyện gì vậy?
Trịnh Thế An ngẩn cả người.
Ông tuy lớn tuổi nhưng không giống như người bình thường, tiến vào trong sân nhỏ đã cảm thấy một không khí khẩn trương.
Trịnh Ngôn Khánh vội vàng tiến ra nghênh đón.
Hoàn Nhân phường cửa lớn đã bị đóng chặt, triều đình điều quan quân trú ở thành Lạc Dương, thực hiện lệnh cấm nghiêm khắc đồng thời bắt đầu kiểm tra những người từ Lạc Dương ra ngoài tất cả biểu thị cho triều đình đã có động tác đối phó với di lặc áo trắng.
Về phần tại sao đột nhiên ra tay Ngôn Khánh nghĩ mãi mà không ra.
Tuy nhiên hắn vẫn có thể mơ hồ suy đoán rằng bọn Cáp Sĩ Kỳ đã bị bại lộ còn bại lộ thế nào thì Trịnh Ngôn Khánh không rõ ràng lắm.
Theo lời nói của Đóa Đóa thì Di Lặc áo trắng không phải không có chỗ dựa.
Tại sao hôm nay lại bại lộ trong mắt quan phủ.
- Trừ phi...
Có nội gián.
Vấn đề này liên lụy rất lớn cho nên Đóa Đóa không thể xuất đầu lộ diện, Trịnh Ngôn Khánh quyết định đem nàng giấu ở Trịnh phủ rồi sau đó tìm cơ hội tiễn nàng ra khỏi Lạc Dương, nhưng vấn đề là nhân thủ ở Trịnh phủ không hề ít, Đóa Đóa ở đây sớm muộn gì cũng có người phát hiện.
Cho nên chuyện này Trịnh Ngôn Khánh không thể không nói rõ ngọn ngành với Trịnh Thế An.
Người già thành tinh.
Trịnh Thế An tuy đọc sách không nhiều nhưng kinh nghiệm và thủ đoạn xử lý đã không ít, Ngôn Khánh mặc dù có bốn mươi năm kinh nghiệm của người trưởng thành nhưng không thể so sánh với Trịnh Thế An về vấn đề khéo léo, cho nên chuyện này Ngôn Khánh phải được sự đồng ý của Trịnh Thế An.
Mao Tiểu Niệm đối với Đóa Đóa có một chút địch ý.
Bởi vì nàng lo lắng Đóa Đóa sẽ chiếm đi một phần quan tâm của Trịnh Ngôn Khánh, dù sao chuyện của Ngôn Khánh với Bùi Thúy Vân đã khiến nàng mất đi một phần yêu thương, nếu như mất thêm nữa thì nàng còn được bao nhiêu?
Nhưng sau khi nàng nghe Ngôn Khánh nói đến chuyện của Đóa Đóa.
Đương nhiên Ngôn Khánh không thể đem thân phận của Đóa Đóa nói toàn bộ cho Mao Tiểu Niệm biết, nếu không sẽ khiến nàng khủng hoảng.
Tâm tình nữ nhi đúng là cổ quái.
Mao Tiểu Niệm nghe Đóa Đóa nói vì tránh né cuừ gia mà bốn phía phiêu linh, thái độ đối với Đóa Đóa cũng trở nên cải biến hơn rất nhiều, thực tế Đóa Đóa với Ngôn Khánh còn quen biết sớm nhất, nàng có tư cách gì mà ghen tuông.
Tiểu Niệm, ngươi ở ngoài canh chừng có người tới lập tức báo cho ta biết.
Mao Tiểu Niệm đáp ứng, vội vàng đi ra cửa phòng.
Tuy nàng không rõ lắm, đến tột cùng có chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn thần sắc nghiêm túc của Trịnh Ngôn Khánh thì trong lòng cũng hiểu được một chút.
- Gia gia, còn nhận ra nàng ta không?
Trịnh Ngôn Khánh kéo Trịnh Thế An ngồi xuống, sau đó kéo tay Đóa Đóa đi tới.
Trịnh Thế An nheo mắt lại dò xét từ đầu đến cuối rồi lắc đầu:
- Nhìn rất quen nhưng ta nhận không ra.
- Nàng ta là Đóa Đóa, gia gia còn nhớ không?
- A...
Trịnh Thế An lắp bắp kinh hãi, nhìn lại lần nữa rồi mới gật đầu:
- Đóa Đóa, đúng là ngươi sao?
Nhớ năm đó mẹ con Từ mẫu ở Trịnh gia né tránh năm năm, một mực ở nhà của Trịnh Thế An, Đóa Đóa hồi đó hiện tại đã trở thành một thiếu nữ yêu kiều xinh đẹp Trịnh Thế An làm sao có thể nhận ra nàng ta được.
Từ mẫu mẹ con trước kia vì sợ liên lụy đến Trịnh Ngôn Khánh nên đã rời khỏi Trịnh gia nhưng sự thực không phải vậy. Trong lòng Trịnh Thế An vẫn luôn nhớ tới bọn họ, chỉ là ông cũng biết mẹ con họ không phải là người bình thường, một người bình thường không thể làm cho Trịnh Đại Sĩ biến sắc như vậy, thậm chí còn không lưu lại bức thư để lại, đủ thấy thân thế của hai mẹ con này bất thường thế nào. Cho nên Trịnh Thế An sau khi nhận ra Đóa Đóa sắc mặt vẫn giữ vẻ tôn kính.
- Gia gia, ông gần đây tốt chứ?
Đóa Đóa nói xong hai mắt đỏ lên.
Mà Trịnh Ngôn Khánh lúc này cũng ở bên tai Trịnh Thế An mà thấp giọng nói mấy câu, Trịnh Thế An ban đầu vẫn cười tủm tỉm nhưng thời gian trôi qua lời nói của Trịnh Ngôn Khánh đã khiến cho Trịnh Thế An trở nên trắng bệch cả khuôn mặt.
- Ngôn Khánh.. con... điên rồi.
Đóa Đóa nói:
- Gia gia, chuyện này không liên quan đên Trịnh công tử, ông yên tâm đây là chuyện của con con bây giờ sẽ đi.
- Đóa Đóa, đứng lại.
Trịnh Ngôn Khánh đột nhiên quát một tiếng chói tai, Đóa Đóa kinh ngạc nhìn hắn.
- Gia gia.
Ngôn Khánh quỳ xuống:
- Đóa Đóa từ nhỏ lớn lên cùng con, lúc này nếu như để nàng ta đi thì không phải đưa nàng vào trong vòng nguy hiểm sao? Còn nữa, nàng ta xuất thân ở đâu thì cũng đâu thể khống chế được ân oán của tổ tông nàng, cho nên tôn nhi xin gia gia, giúp nàng ta một chút đừng để nàng ta phải mạo hiểm.
Trịnh Ngôn Khánh quỳ xuống khiến cho Đóa Đóa khẽ ướt ưót đôi mắt.
Nàng cũng vôi vàng quỳ xuống, nắm lấy cánh tay của Trịnh Ngôn Khánh:
- Tiểu Tú, chuyện này không liên quan tới ngươi ngươi không cần phải hao tâm tổn trí vì ta.
- Được rồi, tất cả đứng lên đi.
Trịnh Thế An cười khổ, đem Trịnh Ngôn Khánh và Đóa Đóa kéo lên.
- Ngôn Khánh gia gia cũng không phải trách con, và muốn đuổi Đóa Đóa rời khỏi, chỉ là con làm ra chuyện này, gia gia một chút cũng không chuẩn bị kịp, Đóa Đóa con dù sao cũng được ta nhìn thấy từ nhỏ đến lớn, ta cũng không thể trơ mắt nhìn con đi vào hiểm cảnh, từ giờ trở đi ta không cần biết con có thân phận gì, con hiện tại chính là bà con xa của ta.
- Con tên là Trịnh Đóa từ Thục Trung tới.
- Ngôn Khánh con bây giờ muốn chuẩn bị thế nào?
Trịnh Ngôn Khánh nghĩ nghĩ:
- Hiện nay bên ngoài chỉ sợ rất loạn, đến tột cùng tình huống thế nào chúng ta cũng không biết rõ.
- Tuy nhiên Vương Hổ đã nói quan quân vào thành đoán chừng thủ vệ nội thành sẽ quản lý vô cùng nghiêm khắc, con đi nghe ngóng tình huống một chút, thuận tiện xác định xem đến tột cùng đã có chuyện gì xảy ra, còn nữa Cáp tổng quản hiện tại không biết tình huống thế nào rồi.
- Đóa Đóa từ giờ trở đi mọi chuyện ngươi phải nghe theo sự sắp xếp của ta.
- Ta sẽ để cho Tiểu Niệm ở cùng một chỗ với ngươi, ngươi không được tự mình chủ trương, nếu như tự mình hành động, nếu như, ta nói nếu như Cáp tổng quản xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì ngươi sẽ làm sao?
- Cáp công công không thể xảy ra chuyện gì, ông ấy võ công rất lợi hại.
- Ta nói là nếu như.
Trịnh Ngôn Khánh trầm sắc mặt xuống, Đóa Đóa lập tức ngậm miệng lại.
Lúc này đúng là nàng rất bất lực.
Truyện khác cùng thể loại
180 chương
26 chương
31 chương
126 chương
65 chương
40 chương
316 chương