Soán Đường

Chương 220

CápSĩ Kỳ xuất hiện, đi bên cạnh còn có một tiểu nam sinh. Cáp Sĩ Kỳ ngồi xuống, cất tiếng hỏi Trịnh NgônKhánh: - Ta đã nghe Đóa Đóa nói qua, xin hỏi Trịnhcông tử tại sao công tử nghĩ rằng chuyện ta sử dụng Di Lặc áo trắng lại là vôích? - Là do thời cuộc không giống nhau., kết quảchắc chắn là không giống nhau, Cáp tiên sinh, Di Lặc còn chưa có thành tựu, chodù có thì cũng không thể so sánh với Thái Bình đạo thậm chí là Tôn Ân chi loạn. Tiên sinh hôm nay mời ta ra chắc hẳn đã quyết đoán. Ta với Đóa Đóa từ nhỏ lớn lên cùng nhau tuyệt đốikhông làm hại nàng ta, co nên tiên sinh muốn noi theo Thái Bình đạo thì tuyệt đốilà hoang tưởng viển vông. Ngôn Khánh không khách khí, khiến cho Đóa Đóasợ hãi, khẽ giật ống tay của hắn. Nào biết Ngôn Khánh lại trở tay nắm chặt bàntay mềm mại của nàng lại. Trước mặt Cáp Sĩ Kỳ, trái tim của Đóa Đóa khẽ đậpnhanh, má lúm đồng tiền đỏ bừng, giống như là bị nắng chiều chiếu vào. Ngôn Khánh vỗ vỗ nhẹ tay của Đóa Đóa, ý bảonàng không cần phải lo lắng. Trong tích tắc khi Trịnh Ngôn Khánh buông taynàng ra Đóa Đóa đã hung hăng bấm một cái lên đùi của hắn. Hành động của hai người há qua được con mắtcủa Cáp Sĩ Kỳ, chỉ là hắn không giận ngược lại còn vui vẻ nở ra một nụ cười. - Trịnh công tử hơi khuếch đại rồi, dân tâmnếu như an lành thì há có thể có nhiều người đồng ý gia nhập Di Lặc áo trắng nhưvậy? Ngôn Khánh nghiêm mặt nói: - Mọi người sở dĩ gia nhập Di Lặc áo trắng làbởi vì bọn họ muốn cầu yên ổn sinh hoạt, Cáp tiên sinh nói ta khoa trương ta ngượclại cảm thấy ta đã nói nhẹ nhàng rất nhiều, Cáp tiên sinh về sự khống chế DiLặc không hề lớn như ngài tưởng tượng. Nhị Đầu Xà Quách Hiếu Khác vì vạn quan tiền màgiết ta. Ta biết nếu như ngài biết chuyện này nhất địnhkhông đồng ý, còn nữa, triều đình hiện tại chèn ép Di Lặc cho tới nay, cơ hồkhông cần tốn nhiều sức, nếu như ngài muốn thật sự khởi sự, trừ một số ngườitrung thành thì có mấy ai đi theo? Được rồi chúng ta nói khả năng khác. Nếu như Di Lặc áo trắng thật sự khởi sự rồi,có bao nhiêu người nguyện ý hưởng ứng? - Có thể Cáp công công làm được như thời kỳThái Bình đạo thì một tiếng hô bát phương có thể tuân theo không? Thái Bình đạothanh thế khổng lồ như vậy, kết quả vẫn là thảm bại mà thôi. Lại nói cách khác,sau khi tiên sinh khởi sự, mấy năm sau thiên hạ có thể dẹp yên không? Nếu khôngthể thì người trong giáo nhất định sẽ sinh ra chia rẽ, cuối cùng vẫn là một hồihỗn chiến, đồ thán trăm họ. - Tại sao ngươi biết chúng ta không thể dẹpyên thiên hạ? Tiểu nam sinh kia không phục, mở miệng hỏi. - Á Á, đệ không được quấy rối. Tiểu nam sinh kia tựa hồ rất sợ Đóa Đóa, cáimiệng vểnh lên không nói gì nữa. - Hắn là đệ đệ của ta, tên là Vũ Văn Á. Trịnh Ngôn Khánh cười nói: - Á Á, cái này có thể hoặc không thể, đây làmột chuyện không thể xác định được, nếu không thể xác định được thì tại saophải đem tính mạng đặt vào trong đó? Ngươi thông minh chắc không muốn, ta cũngkhông muốn. - Ngươi đồng ý lời ta nói chính là thông minh,còn không đồng ý... Ngôn Khánh cười đùa, khiến cho Vũ Văn Á á khẩukhông trả lời được. Mà Cáp Sĩ Kỳ thì lại nở ra một nụ cười vui vẻ. Hắn là người vô cùng thông minh, kỳ thật lúc ĐóaĐóa đem lời nói của Ngôn Khánh chuyển cáo cho hắn, hắn bắt đầu do dự, chỉ là cơnghiệp vất vả gây dựng, thoáng chốc buông tha, Cáp Sĩ Kỳ thật cảm thấy khôngcam lòng, hôm nay hắn gặp Trịnh Ngôn Khánh, một mặt muốn quan sát thật tốt mộtmặt thì hi vọng hắn có thể thuyết phục chính mình. - Tiểu quận chúa, quận chúa cùng với tiểu chủtrước hết tránh một chút, ta có mấy lời muốn đùa nghịch cùng với Trịnh công tử. - Cáp công công, công công... - Yên tâm ta tuyệt đối không gây bất lợi vớiTrịnh công tử. Cáp Sĩ Kỳ hữu ý vô tình nhìn thoáng qua Đóa Đóa,trong mắt hiện ra một vẻ nhu hòa. Đóa Đóa khẽ kéo tay của Vũ Văn Á, rời khỏigian phòng. - Trịnh công tử chúng ta lần này gặp là lầnthứ hai. Cáp Sĩ Kỳ nói: - Làn trước ta gặp công tử ở Lạc Phổ thư quán,lúc đó vẫn cho rằng công tử là một hài tử chưa lớn, nên vẫn không chú ý, lầnnày nghe tiểu quận chúa nhắc tới công tử, trong lòng ta thật sự có chút khôngthừa nhận. Trịnh công tử, ta hỏi công tử một câu, công tử có đồng ý với lão phulà sẽ chăm sóc tiểu quận chúa và tiểu chủ thật tốt không? Trịnh Ngôn Khánh không hề do dự mà nói: - Đương nhiên nguyện ý. - Như vậy thì lão phu cũng yên lòng. Cáp Sĩ Kỳ nói xong lấy ra một gói gia trâu đemra đưa cho Trịnh Ngôn Khánh. - Ta từng nghe nói, Cam La mười hai tuổi đãlàm thừa tướng, nói thật là ta không tin. - Ta phụng dưỡng Triệu Vương Tam thế, đến nay đãgần đến thất tuần, nói thật thiếu niên tài tuấn ta đã thấy nhiều rồi, nhưng duychỉ công tử ta trò chuyện mới cmả thấy tin tưởng. Tiểu quận chúa tuổi nhỏ phiêulinh, đối với người khác tất có đề phòng, vậy mà đối với công tử thì tôn sùngvô cùng. Lão phu hi vọng, công tử chớ phụ nàng ta. - Đây là bản đồ cung điện dưới lòng đất hậuviện Đại Định tửu lâu, cái này ta làm ra phòng vạn nhất xảy ra sự cố, còn cóthể có đường lui. Con đường này nối thẳng tới sông Y Thủy, ngoại trừ ta khôngcó ai biết, trong đó có 300 thiết giáp và binh khí, cũng là ta chuẩn bị cho vạnnhất. - Ta đã quyết tâm rời khỏi Lạc Dương. - Địa đạo này dĩ nhiên là không cần tới, côngtử, công tử có thể lấy dùng trong bất kỳ tình huống nào. - Mặt khác, ở bên trên còn có một số giáo đồ,bọn họ đều là tâm phúc của ta bất cứ lúc nào cũng có thể giúp đỡ công tử. - Chỉ cần công tử cầm chiếc lệnh bài này tớimặc kệ ta có ở đó hay không bọn chúng đều nghe lệnh công tử. Trịnh Ngôn Khánh mở tấm bản đồ da trâu ra,nhìn lướt qua sau đó thu vào trong ngực. - Mong công công yên tâm, Ngôn Khánh nhất địnhsẽ chiếu cố Đóa Đóa cho thật tốt. - Như thế thì ta cũng yên lòng rồi, ha ha mườingày sau, ta sẽ rút khỏi Lạc Dương, đến lúc đó không gặp mặt công tử được nữa,về sau công tử cần gì thì phái người tới Tương Châu một chuyến, ta sẽ làm hếtkhả năng. Cáp Sĩ Kỳ đứng người lên, vươn tay ra. Trịnh Ngôn Khánh cũng đứng dậy đi qua, Cáp SĩKỳ vỗ tay ba cái, làm thệ ước. Hai người vỗ tay xong liền rời khỏi phòng, CápSĩ Kỳ đem Vũ Văn Đóa và Vũ Văn Á đi rồi, Trịnh Ngôn Khánh cũng như trút đượcgánh nặng, tụ hợp lại cùng với Thẩm Quang rồi trở lại gia trang. - Công tử, những người kia là ai, tại sao lạithần bí như vậy? Ngôn Khánh khẽ mỉm cười: - Những bằng hữu kia, sau này có lẽ sẽ trởthành người một nhà.