Soán Đường
Chương 22
Trở lại nơi cắm trại, Trịnh Thế An và Trương Trọng Kiên vẫn chưa về, Trịnh Ngôn Khánh tìm mấy chục người và một cái xe ngựa, đừng thấy tuổi của hắn nhỏ, có mặt mũi của Trịnh Thế An, người của Trịnh gia đối với hắn cái gì cũng nghe theo. Mà Trương Trọng Kiên bên kia cũng đơn giản, Tôn Tư Mạc phân phó xong, Trương gia không ai dám tuân theo, có khi thanh danh biểu thị cho địa vị, thanh danh của Tôn Tư Mạc làm cho người ta không dám khinh thường.
Ngôn Khánh thay đổi quần áo chạy tới xe của Tôn Tư Mạc.
Đối với lời dẫn đạo thuật của Tôn Tư Mạc, Trịnh Ngôn Khánh vô cùng cảm thấy hứng thú, mà Tôn Tư Mạc cũng không hề sĩ diện, sau khi để Ngôn Khánh ngồi xuống, tùy tiện lấy trong hành lý ra một cuốn thẻ tre và một trường lụa sau đó trải lên xe.
Mười năm trước, ta ở núi Thái Bạch tình cờ tìm thấy một cái hang động, ở bên trong có rất nhiều đồ dùng và dẫn đạo dưỡng sinh.
Cái vải lụa này chính là bản dập dẫn đạo, có tất cả 108 động tác, bây giờ truyền thụ cho ngươi.
Nghe chuyện này có vẻ vô cùng huyền ảo.
Trịnh Ngôn Khánh cúi đầu nhìn mà âm thầm khẽ gật đầu.
Đối với thuật dưỡng sinh của cô nhân hắn cũng đã từng nghe nói qua.
Đời sau khi mọi người từng khai quật văn vật tại Mã vương, lúc ấy có một nhà xuất bản xuất bản ra một bản đồ như vậy, Trịnh Ngôn Khánh từng mua một bản, chỉ là do nguyên nhân công tác mà hắn không có thời gian cẩn thận xem xét, đừng nói là luyện tập bắt chước những gì trong sách.
Hôm nay nghe Dược vương nói, Ngôn Khánh mới biết rằng cái dẫn đạo thuật này không phải là giả.
Thành tiên, trịnh Ngôn Khánh không suy nghĩ điều đó, nhưng căn cứ vào lời nói của Tôn Tư Mạc thì dẫn đạo thuật này có thể cường kiện gân cốt, nuôi dưỡng chân lực, che dấu khí huyết bất lực, nhìn như người bình thường. Nếu như luyện đến mức hỏa hầu, hai cánh tay có thể có sức nghìn cân, thân nhẹ như chim, tai thính mắt tinh, tóm lại đây là một công pháp khó lường.
Tôn Tư Mạc yêu thích kỳ hoàng chi thuật cho nên coi đây là Thần nông bách thảo kinh.
Tuy hắn ngoài miệng tuy nói không hiểu thuật chém giết, nhưng đi khắp nơi vài năm, dĩ nhiên cũng biết vài thuật phòng thân.
- Kỳ thật, cái này chỉ là thuật phòng thân, đem đùa giỡn cùng dẫn đạo thuật dung hợp chung một chỗ, chỉ là trò xiếc nhỏ mà thôi, ngươi nếu như muốn học thì dạy cho ngươi cũng không có vấn đề gì.
- Ta muốn học.
Trịnh Ngôn Khánh liên tục gật đầu, nhưng sau đó lại xoay chuyển lời nói:
- Tôn tiên sinh, không phải ngài muốn nhập xuyên sao?
- Ta muốn nhập xuyên nhưng cũng không cần phải vội, dù sao thuật phòng thân này cũng không khó, ta ở Lạc Dương mấy ngày sau đó lại nhập xuyên.
Trịnh Ngôn Khánh nhăn mày lại trong lòng hơi nghi hoặc.
- Tôn tiên sinh, ngài nhập xuyên làm gì?
- Ta nhập xuyên...
Tôn Tư Mạc cười cười khẽ nói;
- Hồng trần quá hỗn loạn, không thích hợp cho tu đạo nên chuẩn bị nhập xuyên, đi qua Nga Mi mà cầu đạo thôi.
- Cầu đạo?
Trịnh Ngôn Khánh nghi hoặc nhìn Tôn Tư Mạc lộ vẻ khó tin. Vì trong mắt của Tôn Tư Mạc hắn đọc được vẻ khổ tâm. Nghĩ tới đây Ngôn Khánh cũng biết rằng không nên truy hỏi tiếp.
Lúc này bên ngoài xe truyền tới một hồi âm thanh, Như Hối đã mang tấm bia đá bảo bối kia quay về.
Tôn Tư Mạc để cho Ngôn Khánh đem tấm thẻ tra cùng vải lụa cất kỹ, hai người cùng nhau rời khỏi xe.
Đỗ Như Hối mnag theo vẻ ngây ngô tươi cười, thậm chí không chịu rời chiếc xe chở bia đá. Về sau vẫn là Tôn Tư Mạc cưỡng ép lôi hắn đi thay y phục.
Ngôn Khánh ở bên cạnh nhìn trong lòng cảm thấy buồn cười.
Tuy nói thêm một tảng đá là phiền toái, nhưng nhìn vẻ của Đỗ Như Hối đã lưu lại một chuyện về mình, cũng là chuyện tốt.
Hắn đan chuẩn bị quay lại xe của mình thì Trịnh Vi Thiện đã trở về.
- Ngôn Khánh, Trịnh quản gia muốn cậu vào thành một lúc, đến Dương quán rượu tìm ông ấy.
- Vâng.
Trịnh Ngôn Khánh khẽ giật mình.
- Gia gia không phải nói là cần nghỉ ngơi nửa ngày sao, tại sao lại muốn mình tới Dương quán rượu.
- Ha ha, nhất định là vị đại hào kia tại Dương quán rượu mời khách, Trịnh quản gia khôn từ chối được phải đáp ứng, lão quản gia còn nói, nếu thuật tiện thì mời Tôn tiên sinh tới dự tiệc. À ta thấy hay là cậu đi mời Tôn tiên sinh đi.
Trịnh Vi Thiện cũng biết, với địa vị của mình, Tôn Tư Mạc chưa chắc đã nể mặt.
Đừng nói là hắn, cho dù là Trịnh Thế An tự mình mời cũng khó có thể mời được Tôn Tư Mạc, đừng nhìn Tôn Tư Mạc là bạch nhân, thanh danh của hắn rất hiển hách, địa vị ngay cả hoàng đế cũng có thể cự tuyệt, há có thể là người mà Trịnh Thế An muốn mời là mời được sao/ Ngược lại Trịnh Ngôn Khánh, nói không chừng lại mời được Tôn Tư Mạc.
Trịnh Ngôn Khánh gật gật đầu, hắn nhìn ngày giờ cũng biết là thời gian cũng đã hơi muộn rồi.
Vì vậy hắn chạy đi tìm Tôn Tư Mạc nói một lần, Tôn Tư Mạc lập tức thoải mái đáp ứng.
- Ta cũng đi.
Đỗ Như Hối đã thay một tấm áo bào màu trắng nghe thấy vậy cũng muốn tham gia náo nhiệt.
Tôn Tư Mạc cười nói:
- Ngươi không sợ bảo bối kia của ngươi sẽ bị người ta đánh cắp hay sao?
- Ha ha, Tam Lâm Ích Ung bia này trong mắt của ta là bảo vật nhưng trong mắt người khác chỉ sợ không đáng là gì, hơn nữa đặt trong doanh địa này, nếu như bị lây cắp ta đi tìm Trương tam lang đòi còn sợ nó chạy mất hay sao?
Tôn Tư Mạc lắc đầu liên tục.
------------------------------
Thị trấn Yển sư cũng không lớn.
Nhưng đây là biên giới với Lạc Dương, mà mấy năm nay triều đình đối với Lạc Dương vô cùng chú ý, thậm chí còn có ý định dời đô.
Khai Hoàng về sau, quan trung nhiều lần bị thiên tai.
Tùy Văn đế khai hoàng mười năm, ba lần suất lĩnh văn võ bá quan thực tại tại Lạc dương, cũng khiến cho địa vị của Lạc Dương ngày càng trở nên tăng vọt, Yển Sư là đường đi từ Quan Đông tới Lạc Dương khách vãng lai không dứt cho nên càng trở nên phồn hoa.
Dương tửu quán là tửu quán tốt nhất ở Yển Sư.
Nhưng so với Huỳnh Dương thì khác, Dương tửu quán là tửu quán dành cho tất cả mọi người.
Chỉ cần có tiền là có thể dùng mỹ thực ở trong tửu lâu, nghe ca múa, nếu cảm thấy thú vị có thể tìm mấy nữ nhân làm bạn, dù sao chuyện này cũng không tính là gì.
Trịnh Ngôn Khánh bọn họ lúc tới Dương tửu quán, quán rượu bên ngoài đã ngựa xe như nước.
Ngoài cửa gã sai vặt bước lên trước hỏi han tình huống, sau đó lập tức dẫn bọn Trịnh Ngôn Khánh vào bên trong.
Cái gọi là quán rượu kỳ thật chính là một chỗ ở lớn.
Tiền viện có một lương đình, hai bên là đài lâu, phần lớn để chiêu đãi khách nhân bình thường.
Xuyên qua phòng chính là tới hậu viện, như một tòa lâm viện, nước chảy quanh hòn non bộ, khúc khuỷu, hai bên còn có đèn lồng, chiếu toàn bộ ánh sáng ra.
Cách sắp xếp ánh sáng này cũng giống như đời sau.
Nghe nói hòn giả sơn cũng bị chạm rỗng, có đầu ở trong đó, đem lửa vào trong đó mà đốt, cứ một canh giờ lại có người mang tới bổ sung.
Trịnh Ngôn Khánh âm thầm sợ hãi và thán phục, ông chủ Dương tửu quán này thật là sáng tạo.
Hậu viện có hơn mười cái phòng, chuyên dùng để cho hào khách sử dụng, đám người Trịnh Thế An đã tới, ở bên ngoài phòng chờ đợi, Ngôn Khánh cũng biết, Trịnh Thế An không phải chờ mình mà là chờ Tôn Tư Mạc.
Bên cạnh Trịnh Thế An còn có một già một trẻ.
Lão già tuổi bốn mươi, vô cùng cường tráng, tướng mạo đường đường.
- Tôn tiên sinh, vị này là một hảo hữu của đại công nhà ta, gọi là Từ Cái.
Trịnh Thế An trước tiên hành lễ, sau đó giới thiệu cho cả hai, Tôn Tư Mạc khẽ gật đầu cười không nói gì.
Cái này gọi là dè dặt.
Đừng nhìn Tôn Tư Mạc đối với Trịnh Ngôn Khánh ôn hòa, đây chẳng qua là đối với Ngôn Khánh mà thôi, ngay cả Trịnh Thế An chưa chắc hắn đã dùng nhan sắc như vậy chứ đừng nói là một thương gia giàu có. Tùy Văn đế mặc dù cổ vũ thương nhân nhưng địa vị thương nhân không cao như trước, Tôn Tư Mạc hôm nay tới dự tiệc nói toạc ra vẫn là nể mặt Trịnh Ngôn Khánh nếu không hắn chắc chắn sẽ không tới, ở cùng bàn với quản gia và thương nhân, đúng là đã giảm thân phân.
- Nghe đại danh của Tôn tiên sinh hôm nay mới thấy, thật sự là vinh hạnh.
Từ Cái tiến lên hành lễ, không lộ ra vẻ gì khác lạ.
Sau lưng Từ Cái còn có một thiếu niên mười tuổi, lông mày xanh đẹp, vô cùng điềm đạm nho nhã.
-- Đây là khuyển tử Thế Tích... Thế Tích còn không mau bái kiến Tôn Tiên sinh.
- Tôn Tiên Sinh, Từ Thế Tích bái kiến.
Trịnh Ngôn Khánh ở sau lưng Tôn Tư Mạc, ở cùng một chỗ với Đỗ Như Hối, ngay từ đầu hắn không lưu ý tới thanh niên kia nhưng nghe Từ Cái giới thiệu thì hắn khẽ giật mình, trong lòng hít một hơi thật sâu, ánh mắt ngưng tụ.
Thiếu niên này chính là Từ Thế Tích sao?
Truyện khác cùng thể loại
491 chương
105 chương
290 chương
62 chương
20 chương
264 chương
29 chương
118 chương
111 chương
49 chương