Soán Đường

Chương 217

PhòngNgạn Khiêm gật gật đầu: - Thanh thế của Di Lặc áo trắng tuy chưa tạothành nhưng mà sự nguy hại của bọn chúng lại khiến cho người khác phải lo lắng. - Tuy nhiên Trịnh công tử nói cũng không sai,nếu như cưỡng ép trấn áp thì không chừng hiệu quả sẽ hoàn toàn ngược lại. Chúngta không lạm dụng vũ lực, Lạc Dương cũng nhanh chóng trở nên phồn vinh, bệ hạcũng không trách tội. Chuyện này tại sao lại liên quan đến DươngQuảng? Trịnh Ngôn Khánh không khỏi nghi hoặc nhìn lạivề phía Trưởng Tôn Thịnh. Chỉ thấy Trưởng Tôn Thịnh khẽ gật đầu: - Đã như vậy, ta sẽ định phối hợp với Phòngphủ doãn, mau chóng dẹp loạn Di Lặc. - Ta phải trở về sắp xếp mọi chuyện không thểở đây tiếp tục quấy rầy. - Phòng phủ doãn đi thong thả. Phòng Ngạn Khiêm đứng dậy đi ra ngoài, lúc điqua bên cạnh Ngôn Khánh , bỗng nhiên dừng bước khẽ xoa xoa đầu Trịnh NgônKhánh. - Trịnh công tử công tử nghe ta nói mấy câu,trước đây công tử từng đánh người xuống sông Lạc Thủy đúng không? - Đúng thế. - Công tử không cần phải lo lắng, ta cũngkhông trách phạt. Phòng Ngạn Khiêm nghiêm mặt nói: - Chỉ là công tử hiện tại cũng là người códanh tiếng, đừng để việc làm của mình trở thành câu chuyện để người khác bàntán. - Công tử cần biết có rất nhiều người xem côngtử là tấm gương, nhất cử nhất động của công tử vì thế mà cũng bị thế nhân chúý. Nói là không trách tội nhưng cũng khiến choTrịnh Ngôn Khánh phải run rẩy. Phòng hắc tử này vẫn nổi danh là thiết diện vôtư, lục thân bất nhận, hắn thật sự đang dùng phương thức này đẻ cảnh cáo TrịnhNgôn Khánh, đừng làm chuyện xâm phạm đến luật pháp. Ngôn Khánh vội vàng khom người đáp ứng, từ từtiễn Phòng Ngạn Khiêm đi. - Ngươi cùng với ai xảy ra xung đột vậy? Phòng Ngạn Khiêm vừa đi, Trưởng Tôn Thịnh liềntò mò hỏi. Trịnh Ngôn Khánh trả lời: - Kỳ thật cũng không phải là xung đột mấy ngàytrước Bùi cô cô dẫn đệ tử đi du sông, không ngờ gặp phải Lý Đức Vũ chồng trướccủa nàng, Lý Đức Vũ kia miệng toàn uế ngữ, chửi bới cô cô, đệ tử nhất thờikhông nhịn được nên đánh hắn, ném hắn xuống thuyền. - Lý Đức Vũ sao? Trưởng Tôn Thịnh gật gật đầu: - Ngươi nói Bùi gia cô cô hẳn là Bùi Thục Anh,tên Lý Đức Vũ kia ta cũng không để vào mắt, nhớ ngày đó hắn làm phụ tá ở ĐôngCung, ỷ vào mấy bài thơ được Thục Anh muội tử ưu ái, chỉ là ngươi vẫn nên coichừng một chút, tên đó là một tiểu nhân, không chừng sẽ mang lại phiền toái chongươi. Trịnh Ngôn Khánh trong lòng khẽ hừ một tiếng. Ngay cả Trưởng Tôn Thịnh cũng gọi hắn là tiểunhân vậy thì càng không thể bỏ qua cho hắn. Xem ra khi trở về phải thúc giục Thẩm Quangnhanh chóng hành động mới được. - Tiết đại gia... đi rồi. Trưởng Tôn Thịnh nhìn cảnh vật phía trước độtnhiên không đầu không đuôi nói một câu. - Sao? - Bệ hạ lần này đi tây tuần, kết quả Tiết đạigia đã bị bệ hạ ban cho cái chết. - Tại sao vậy? Trưởng Tôn Thịnh nhìn Trịnh Ngôn Khánh, cườikhổ một tiếng: - Lại nói tiếp, Tiết đại gia chết cũng có chútliên quan tới ngươi. - Có liên quan tới con? Trịnh Ngôn Khánh kinh ngạc không hiểu, vẻ mặtmờ mịt. Hắn chưa từng nói chuyện với Tiết Đạo hành,Tiết Thu với hắn chỉ tiếp xúc một thoáng ở cúc chiến mà thôi. Trưởng Tôn Thịnh khẽ xoa xoa gò má rồi nói: - Ngươi ở Bạch Tước Tự bị tập kích, sau đóliên quan đến chuyện Di Lặc áo trắng, Tiết đại gia sau khi nghe nói liền hơibất mãn nói một câu: Nếu như Cao Dĩnh công còn tại thế thì làm gì có nhữngchuyện này. Cũng không biết tại sao những lời này truyềntới trong tai của bệ hạ. Bệ hạ sau khi nghe xong liền vô cùng tức giận,nói Tiết đại gia phỉ báng triều chính, cho nhận cực hình. Trịnh Ngôn Khánh á khẩu không nói được gì. Hắn thật sự không biết phải nói sao cho tốt. Câu nói này của Tiết Đạo Hành, chính là vìNgôn Khánh mà nói, bất mãn với việc Dương Quảng trước kia giết Hạ Nhược Bật vàCao Dĩnh. Hắn ở Bạch Tước Tự bị cướp giết, dẫn tới bực tức của Tiết Đạo Hành,tạo cơ hội cho Dương Quảng, kỳ thực Dương Quảng đã sớm có tâm giết Tiết ĐạoHành rồi. Trịnh Ngôn Khánh biết Tiết Đạo Hành sẽ chết nhưngkhông ngờ cái chết của hắn ta lại liên quan tới chính mình. Cái này không phải là ta không giết ngươi, nhưngngươi vì ta mà chết sao? - Ngươi biết tại sao vừa rồi ta nói những lờikia không? - Đệ tử không biết. - Bệ hạ sắp quay trở lại Trường An, tháng chạpsẽ triệu tập các tù trưởng ở Lạc Dương, mà phủ doãn Lạc Dương lại trắng trợn đuổibắt Di Lặc áo trắng, khiến cho Lạc Dương trở nên tiêu điều không ít, bệ hạ rấtkhông vui, sai người trách cứ Phòng phủ doãn. Phòng phủ doãn cũng rất khó xử. Nếu như hắn không đem Di Lặc áo trắng diệt trừchỉ sợ sẽ làm nên một hồi loạn lạc như Thái Bình đạo, nhưng đồng thời bệ hạcũng không muốn thừa nhận chuyện này, lần này bệ hạ ở Lạc Dương hội tụ các tùtrưởng, được danh tiếng Thiên Khả Hãn, đắc chí vô cùng, nếu như những tù trưởngkia nhìn thấy Lạc Dương bị tiêu điều thì mặt mũi của bệ hạ chẳng phải cũng bị rơixuống sao? - Cho nên bệ hạ ra lệnh, đình chỉ sự trấn ápvới Di Lặc, khôi phục Lạc Dương trở nên phồn hoa như trước, Ngôn Khánh à, tronglời nói bệ hạ dường như cũng có ý bất mãn với ngươi. - Bất mãn với đệ tử? Trong lòng Trịnh Ngôn Khánh cũng thầm kinhhãi, nhìn về phía Trưởng Tôn Thịnh. Trưởng Tôn Thịnh cười khổ nói: - Bệ hạ cho rằng ngươi và Tiết Thu trước kialàm ra Thái Bình luận, căn bản là những lời nói vớ vẩn, chỉ là ngươi cũng đừngquá lo lắng, Tiêu hoàng hậu có nói giúp ngươi hai câu, không có gì trở ngại. Tiêu hoàng hậu biện hộ cho ta? Trịnh Ngôn Khánh càng thêm hồ đồ. Hắn thậm chí còn chưa gặp qua Tiêu hoàng hậu,Tiêu hoàng hậu tại sao lại nói giúp cho hắn? Trưởng Tôn Thịnh nói: - Tóm lại ngươi về sau cần phải cẩn trọng từnglời nói, từng việc làm, đừng đi theo vết xe đổ của Tiết đại gia, ngươi nhớ kỹtrong lòng là được, ngày mai tới đây học bình thường, ít đi lại trên phố mộtchút. Trịnh Ngôn Khánh khom người tuân mệnh. Trưởng Tôn Thịnh kéo hắn lại, hỏi thăm bài họcchốc lát rồi mới để hắn rời đi. Ngôn Khánh trở vè xong, Trưởng Tôn Thịnh đã ủrũ chau mày, tâm sự nặng nề. Từ khi Dương Quảng tru sát Hạ Nhược Bật, hắn cảmthấy Dương Quảng đã biến hóa không còn như trước kia, nghe người ta nịnh bợ trởnên đắc chí, và kiêu ngạo, đối với chuyện này Trưởng Tôn Thịnh cũng bất lực. Hắn đứng cạnh ao sen, nhìn lá sen trên mặt nước,trong lòng có một nỗi niềm không rõ. Cứ như vậy, giang sơn Đại Tùy sẽ đi về nơi nào? Trưởng Tôn Thịnh trong lòng thật sự lo lắng.