Soán Đường

Chương 203

- Thiếu gia bọn họ đều đi rồi. Mao Tiểu Niệm khẽ cười mà nói. - Mau đi, ta sắp bị kèm nén đến chết rồi. Trịnh Ngôn Khánh cất tiếng nói, nhìn dáng vẻ này không hề giống một người hấp hối bị thương chút nào. Hắn ngồi ở trên giường kêu lên: - Tiểu Niệm, ngươi mau cửa sổ ra, mùi ở trong phòng thật sự là khó ngửi. - Hóa ra, Trịnh Ngôn Khánh từ lúc được Sào Nguyên Phương cho ăn Cửu Cửu đan dùng kỹ thuật châm cứu thì cơ bản đã không có vấn đề gì nữa, chỉ là tâm mạch của hắn bị tổn thương, cho nên mới cần điều dưỡng từ từ, không phải ngày một ngày hai mà có thể xong được. Trịnh Ngôn Khánh sau khi tỉnh lại liền hỏi tình hình của nhà mình. Tất cả tùy tùng nô bộc, cộng thêm mười lăm gia tướng Trịnh phủ đều tổn thất thảm trọng, người sống sót ngoại trừ Đảng gia tam huynh đệ, chú cháu Tạ Hoằng, Thẩm Quang và Tiểu Niệm thì chỉ có bốn năm người, trong đó có hai người bị tàn tật, ba người thì nằm liệt trên giường, đoán chừng không quá trăm ngày thì không hồi phục lại được. Trịnh Ngôn Khánh trùng sinh mười năm chưa từng chịu sự thiệt thòi như vậy bao giờ. Hơn ba mươi người, hơn ba mươi tính mạng hôm qua còn sống mà giờ không còn nữa. Trịnh Ngôn Khánh làm sao có thể nuốt được cơn tức này, hắn nhất định phải trả thù, không chỉ Di Lặc áo trắng mà còn là người ngấm ngầm sai sử. Muốn đạt tới mục đích này thì phải công phu một phen. Cho nên một mặt Trịnh Ngôn Khánh phái Thẩm Quang bí mật trở về Huỳnh Dương, báo cho Trịnh Thế An là mọi chuyện yên ổn, một mặt bày binh bố trận làm trò hay. Hắn biết rõ, Phòng Ngạn Khiêm là người tình cảm rất trọng, tuy hắn chưa từng biểu đạt thiện ý gì, nhưng hắn sẽ vì Ngôn Khánh mà trả thù. Di Lặc áo trắng? Trịnh Ngôn Khánh không cho rằng lực lượng của mình có thể đối phó được. Như vậy phương thức đơn giản và hữu hiệu nhất chính là dùng lực lượng quan phủ thu thập tổ chức tà giáo này. Đáng tiếc cho tới bây giờ, di lặc áo trắng vẫn ẩn náu vô cùng tốt. Đã không tìm thấy đầu mục của bọn chúng thì cần phải trừ bỏ tà giáo này trong dân gian. Hắn hiện tại cân nhắc làm sao dùng chuyện này để thu hoạch lợi ích. - Tạ gia chú cháu có khỏe không? - Tạ Hoằng tiên sinh hôm qua nói xảy ra chuyện lớn như vậy tiên sinh phải về Dương Hạ bẩm báo với gia tộc. - À. Chỉ là Tạ Khoa còn ở nơi này, chân của hắn bị thương, chưa rời khỏi giường nên còn phải ở đây. - Hi hi Tạ Khoa hôm nay còn muốn đi tìm thiếu gia nhưng tiểu nữ nói, thiếu gia đang hôn mê bất tỉnh, không thể gặp người, biểu hiện của hắn lúc đó vô cùng lo lắng. Trịnh Ngôn Khánh gật gật đầu: - Ngươi nói với Bùi Chương, để cho hắn ở bên ngoài canh chừng một chút. - Đúng rồi, ta muốn ăn, bụng đói lắm rồi. Mao Tiểu Niệm vội vàng đáp ứng, lập tức rời khỏi phòng. Biết Trịnh Ngôn Khánh không bị sao, không có nhiều người lắm, Bùi Chương là một trong số đó. Mao Tiểu Niệm nói một hai câu với Bùi Chương, sau đó từ phòng bếp mang ra một bát cơm gà tràn ngập mùi thơm, Ngôn Khánh vừa ăn vừa nói chuyện. - Tiểu Niệm, ngươi nói là mấy tăng nhân đã cứu chúng ta sao? Trịnh Ngôn Khánh vừa cầm chén canh gà, vừa cầm một cái đùi gà một bên vừa ăn vừa hỏi. Hắn đối với chuyện xảy ra ở Bạch Tước tự về sau đều rất hiếu kỳ đặc biệt là tăng nhân thần bí kia. - Ừ, mấy tăng nhân đó thật sự vô cùng lợi hại. Trong đó người cầm đầu là hòa thượng mặt đen, theo như Tạ tiên sinh nói, người này cầm Phi Long Liên Chùy, đánh một cái đã khiến cho tên Nhị Đầu Xà gian xảo táng mạng. - Lợi hại như vậy sao? Trịnh Ngôn Khánh cũng là người luyện võ dĩ nhiên là biết vũ khí này. Hắn hung hăng cắn một cái đùi gà, trên miệng dính đầy mỡ, Mao Tiểu Niệm lấy ra một cái khăn, cười hì hì lau cho hắn. - Thẩm đại ca về sau suy đoán, mấy tăng nhân này có thể là Tung Sơn Thiếu Lâm tự, nhưng Thẩm đại ca rất không cao hứng nói với tiểu nữ, công tử đánh bất tỉnh huynh ấy, huynh ấy về sau không thể tin công tử được nữa. Trịnh Ngôn Khánh cười cười, hắn cũng biết Thẩm Quang nói đùa. Chỉ là Trịnh Ngôn Khánh cũng hiếu kỳ mà hỏi: - Tiểu Niệm, Tung Sơn Thiếu Lâm tự cách xa nơi này không? - À, nghe nói cũng không quá xa, đi một ngày đường là tới, thiếu gia, thiếu gia muốn đi tới đó bái tạ sao? Trịnh Ngôn Khánh gật gật đầu: - Dù sao cũng là ân cứu mạng, tại sao lại không đến bái phỏng. Tuy nhiên chuyện này hãy để thời gian qua đi, sau này ta sẽ mang ngươi tới đó. Tiểu Niệm nghe được thì cao hứng vô cùng. Nàng liên tục gật đầu, đang định nói chuyện thì đột nhiên nghe thấy một hồi bước chân vội vã. Từ trước nhà có một thanh âm quen thuộc truyền tới: - Tiểu Yêu, Tiểu Yêu không có chuyện gì chứ, Bùi Chương, tai sao ngươi lại cản đường của ta? Lời còn chưa dứt cửa phòng đã bị đẩy ra. Bùi Thục Anh trong trang phục áo trắng xông vào bên trong. Chỉ là khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, nàng há hốc miệng, ở trên giường Trịnh Ngôn Khánh đang cầm nửa cái đùi gà, hắn cũng sửng sốt nhìn Bùi Thục Anh. ----------------- Huỳnh Dương sau giờ ngọ, một trận mưa trút xuống. Đã gần đến cuối xuân, mưa đã ngớt hơn trước rất nhiều, tuy không lớn nhưng đối với hoa mầu cực kỳ có lợi. Trịnh Sĩ Tắc đến nhà huynh trưởng Trịnh Sĩ Cơ nhưng Trịnh Sĩ Cơ lại không có ở nhà. Hắn đứng ngồi không yên ở ngoài hoa viên mà đi tới đi lui, cối cùng dứt khoát đi vào bên trong nhìn cảnh xuân. Trong hồ cánh hoa tàn rơi, cảnh tượng trước mắt khiến cho Trịnh Sĩ Tắc hiện ra một dự cảm không rõ. Hắn không phục chuyện tộc lão của mình thất bại, thống hận Trịnh Nhân Cơ âm thầm sử dụng thủ đoạn rút củi dưới đáy nồi khiến cho tâm huyết một năm của Trịnh Sĩ Tắc trở nên đổ bể, không chỉ có thế, Trịnh Sĩ Tắc còn trở thành trò cười cho tộc nhân, có người sau lưng hắn chỉ trỏ nhạo báng hắn không biết tự lượng sức mình, làm nên trò châu chấu đá xe. Là châu chấu đá xe sao? Trịnh Sĩ Tắc không cho là vậy. Hắn lúc trước rất tự tin, lục phòng lúc đó vô cùng suy yếu, nếu như không phải Trịnh Uy cải biến chủ ý thì thất phòng nhất định có thể lấy được An Viễn đường của lục phòng. Trịnh Sĩ Tắc sau đó tâm phiền ý loạn vô cùng. Cho nên trong cơn giận dữ, hắn sai người liên lạc với Nhị Đầu Xà ở Thủ Dương Sơn, xuất tiền mua mạng của Trịnh Ngôn Khánh. Trịnh Nhân Cơ cũng tốt, Trịnh Thế An cũng thế, hai người này hắn không thể động vào được, Trịnh Thế An là tộc lão của Trịnh thị, chấp chưởng sản nghiệp ở Lạc Dương, tùy tùng mang đi theo khi quay về tuyệt đối không thiếu. Nhị Đầu Xà dĩ nhiên không dám vây đại đội nhân mã. Mà Trịnh Ngôn Khánh thì khác, tùy tùng nô bộc liên quan chỉ là bốn năm mươi người mà thôi.