Soán Đường

Chương 196

Cổ miếu này có ba lối vào,nếu bàn về sức chiến đấu thì phía nam chính là yếu nhất, người canh giữ lỗ hổngphía nam Đảng Sĩ Anh. Về phần phía bắc, tuy nói lỗ hổng lớn nhưng đã có Bùi Chương canh giữ, ngườinày đã trải qua chinh chiến, chắc chắn đây không phải là vấn đề lớn với hắn. MàĐảng Sĩ Anh thì tương đối yếu kém, tuy nói dưới tay hắn cũ có gia tướng nhiềunăm, nhưng lực chiến chưa đủ. Trịnh Ngôn Khánh nhanh chóng bước về phía nam, mà Tạ Hoằng chú cháu thì lắpcung tiễn lên, bắn một loạt mũi tên phong bế đường đi của đám kỵ mã, tuy nói mãtặc có đề phòng nhưng hơn mười cung nỏ cùng lúc phát ra, thỉnh thoảng lại cóthanh âm ngựa hí truyền tới, tọa kỵ của hai gã mã tặc đã nằm dài trong vũngmáu. Cùng lúc đó, Ngôn Khánh đã chạy tới phía nam. Nhìn thấy kẻ cướp ngày càng tiến tới gần, Đảng Sĩ Anh quả nhiên hơi bối rối. - Đừng hoảng hốt, giữ lại hai người cùng bắn với ta, Đảng Sĩ Anh ngươi mang haingười khác canh giữ, nếu như có kẻ cướp tới gần thì lập tức giết chết. Đừng nhìn Ngôn Khánh nhỏ tuổi, lời nói của hắn thốt ra có hiệu quả thần kỳ. Hắn đem một mũi tên lắp vào cung, ý thần tương hợp với nhau nhắm thẳng về phíatrước. Trong chốc lát đã tiến nhập tới trạng thái huyền diệu. Trong nguy cơ, Trịnh Ngôn Khánh đã tiến tới trạng thái bắn tên vô cùng tinhyếu. Ngón tay của Trịnh Ngôn Khánh đột nhiên buông ra, trong tích tắc lực lượng kỳdiệu đã đẩy tiễn về phía trước. Chỉ nghe phập một tiếng, mũi tên đã xé rách mộc thuẫn, cơ hồ đúng lúc này,Trịnh Ngôn Khánh đã phóng ra một mũi tên nữa. Sơn tặc kêu lên thảm thiết, một màn huyết quang bắn ra. Bức tường thuẫn bị phá một lỗ hổng, cung tên từ bên trong bắn ra như lưu tinh. Trong chớp mắt ba sơn tặc đã ngã xuống mặt đất, kêu rên không ngớt. Mã tặc đầu lĩnh có lẽ là một nhân vật nhưng những sơn tặc này thì đúng là mộtđám ô hợp. Dưới tràng cảnh bối rối, sơn tặc liền thất kinh kêu lên, liên tiếp lui về phíasau, Trịnh Ngôn Khánh vươn người dậy, tâm phẳng lặng như nước, ba mũi tên liêntục bắn ra. Lại tiếp tục ba sơn tặc bỏ mình trong vũng máu, không một tiếng động. Ngôn Khánh lãnh huyết bắn chết làm cho bọn sơn tặc vô cùng khiếp vía, trongchốc lát tất cả như thủy triều lui về phía sau, mà Ngôn Khánh cũng chắp cunglại, yên lặng nhìn đám sơn tặc phía trước, bỗng nhiên có người quát lớn, đámsơn tặc này nhanh chóng trấn tĩnh lại, kích động mà tiếp tục công kích. Không đúng, nhị đầu xà này có thủ đoạn gì mà có thể trấn an thủ hạ của hắnnhanh như vậy? - Công tử, đám cường nhân này hình như không biết sợ? - Ngươi cũng nhìn ra? - Đúng thế. Thẩm Quang nói: - Thuộc hạ một mực quan sát thì thấy bọn họ không có cường cung phần lớn làcung tên đi săn, cho nên lúc đầu bọn họ không thể bắn nhau với chúng ta, bởi vìuy lực cung tiễn của bọn họ không thể so sánh với chúng ta. - Đám người này sau khi mỗi lần tán loạn, lại chạm vào ngực trái, giống như cầunguyện gì đó rồi lại phát động công kích. - Phì. Trịnh Ngôn Khánh nhịn không được phun ra một tiếng: - Con mẹ nó, thật là tà môn, đám gia hỏa này đúng là kỳ quặc. - Còn nữa, Nhị Đầu Xà đến giờ vẫn chưa xuất hiện. - Nếu như có thể tìm được Nhị Đầu Xà thì không chừng có thể giải quyết trậnchiến này, còn không chúng ta bắn một hồi sẽ bị hết tên. Dù sao cũng không phải là hành quân chiến tranh, đám người Trịnh Ngôn Khánhcũng không mang nhiều tên theo. Đây mới là vấn đề nghiêm trọng nhất của bọn họ. - Không được, chúng ta phải nghĩ ra biện pháp phái người ra ngoài tìm viện trợ. Thẩm Quang nhướn mày: - Nếu như cánh tay của thuộc hạ không bị thương thì có thể mạo hiểm ra ngoài. - Chỉ là công tử, thuộc hạ dùng Du thân thủ toàn lực yểm hộ thì có thể giúpcông tử thoát khỏi vòng vây. Trịnh Ngôn Khánh lắc đầu nói: - Ai ra ngoài cũng được chỉ có ta là không thể. - Kẻ cướp muốn giết ta, mà nơi này mọi người dùng ta làm chủ, nếu ta cầu an chobản thân, tìm cơ hội chạy trốn thì mọi người sẽ càng thêm hoảng sợ, khó mà ngăncản được bọn sơn tặc này. Thẩm đại ca, Tạ Hoằng chú cháu là người vô tội không liên quan mà không camchịu lâm trận lùi bước, Trịnh Ngôn Khánh ta nhất quyết không lùi. Không lùi quyết không thể lùi. Câu nói cuối cùng của Trịnh Ngôn Khánh thanh âm đột nhiên đề cao. Trong nhất thời những người ở trong cổ miếu đều nhìn về phía hắn, trong ánh mắtcủa tất cả đều toát ra thần thái kiên định. Chỗ này có vẻ thiếu một đoạn, mình đã tìm khắp các nguồn truyện nhưngvẫn không thấy. Nhị đầu xà nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì vô cùng tức giận. Hắn nắm lấy y phục trên người dùng sức kéo một cái, roạt roạt, một hồi thanh âmvang lên, cái áo đã bị xé rách làm hai lộ ra áo bào trắng toát ở bên trong. Trên ngực có một tòa sen đỏ như máu. Nhị đầu xà dữ tợn nghiêm nghị quát: - Phật Di Lặc, bảo vệ ta, giết cho ta. Bọn tặc nhân áo đen nhao nhao bỏ lớp áo bào màu đen ra, lộ ra xiêm y trắngtoát. Trịnh Ngôn Khánh suýt nữa tức nghẹn, hắn liên tục ho khan: - Con mẹ nó, đám này toàn là phản tặc, mọi người coi chừng. Những người muốn giết ta hôm nay không ngờ đều là phản tặc. Trịnh Ngôn Khánh thoáng chốc đã nhảy lên trên, mũi tên trong tay bắn ra khôngngừng, đối với đám cướp này, chú cháu Tạ Hoằng cũng ngưng trọng, tên khôngngừng phát ra. - Lui vào trong đại điện lui vào trong đại điện. Trịnh Ngôn Khánh hét lớn một tiếng sau đó lại bắn tên giết chết một tên cướp. Trong nháy mắt bọn cướp đã bị bắn chết sáu bảy tên, chú cháu Tạ Hoằng cũng đãbắt đầu thối lui vào trong Quan Âm đại điện, nhưng đúng lúc này đã có tới mườitên cướp từ phía trên vung đao xuống đánh Trịnh Ngôn Khánh. Trịnh Ngôn Khánh dùng sức dưới chân, đột nhiên lui về phía sau, thuận thế rútra một mũi tên, hai chân trong tích tắc rơi xuống mũi tên bay ra, bắn trúng mộttên cướp. Mà một tên cướp khác thừa cơ lọt vào trong cổ miếu, vung đao chém vềphía Trịnh Ngôn Khánh. Trịnh Ngôn Khánh cúi đầu một cái, đá vào hạ bộ của hắn,đảo người dưới đất né tránh công kích, quỳ gối đứng dậy, trong tay đã cầm thêmmột mũi tên. - Ngôn Khánh lui vào. Chú cháu Tạ Hoằng đứng ở ngoài bậc thang của Quan Âm đại điện bắn ra một loạtmũi tên, làm cho hai tên cướp đang lao tới Trịnh Ngôn Khánh bị bắn ngã. - Đảng Sĩ Kiệt bắn tên ngăn bọn chúng lại. Đảng Sĩ Kiệt lúc này đã lui vào trong Quan Âm đại điện, cùng với bọn võ sĩphóng tên ra như mưa, đám sơn tặc lập tức bị ngăn thế công lại. - Đưa cung tiễn cho ta.