Soán Đường
Chương 161
Đúng lúc này một con khoái mã nhanh chóng phi tới, dừng trước mặt Trịnh Ngôn Khánh, kỵ sĩ này rõ ràng là Mạch Tử Trọng.
Ô Điêu Mã của hắn bị Đậu Hiếu làm cho tổn thương chỉ sợ tu dưỡng một thời gian mới có thể khôi phục.
Cho nên Mạch Tử Trọng dùng một con thanh mã khác, ngăn cản đường đi của Trịnh Ngôn Khánh, hai mắt giống như phóng hỏa.
- Mập tử, thua không phục sao?
Tiết Vạn Triệt tiến lên phía trước ngăn cản Mạch Tử Trọng lại.
Không chỉ Mạch Tử Trọng, đám người Thẩm Quang cũng chạy tới, sợ rằng Mạch Tử Trọng gây hấn, Mạch Tử Trọng liền ngồi ngay ngắn, ngưng mắt nhìn Trịnh Ngôn Khánh hồi lâu.
- Trịnh Ngôn Khánh, hôm nay ngươi may mắn thắng được ta, ta sẽ đúng hẹn rời khỏi Lạc Dương, chỉ là chuyện này vẫn chưa xong sau này ta tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi, ta cảnh cáo ngươi nếu ngươi khi dễ Bùi cô nương ta nhất định không bỏ qua cho ngươi.
Nói xong Mạch Tử Trọng quay đầu lên ngựa ra roi mà đi.
Chỉ để lại khói bụi phía sau, bọn Trịnh Ngôn Khánh liền che mũi ho khan.
- Hắn thua mà còn dám kiêu căng như vậy.
Tiết Vạn Triệt hừ một tiếng, hướng về phía bóng lưng của Mạch Tử Trọng mà mắng một cái, hung dữ nói:
- Hiền đệ, đệ chớ có sợ hắn, nếu như hắn dám tìm đệ làm phiền, đệ cứ nói cho chúng ta biết xem chúng ta thu thập tên tiểu tử này.
Trịnh Ngôn Khánh nở ra một nụ cười.
- Mấy vị ca ca, mọi người không thấy Mạch Tử Trọng cũng rất có khí khái hào hiệp sao?
Hắn lắc đầu khẽ nói:
- Nếu như có thể làm bằng hữu với hắn, thì hắn tuy ngang ngược nhưng nhất định cũng là một người bạn tốt.
- Đúng rồi, không phải là người thắng sẽ được chức Vân Kỵ úy sao?
Từ Thế Tích tò mò hỏi:
- Cúc chiến đã xong, nhưng chức Vân Kỵ Úy này khi nào sẽ trao cho Trịnh Ngôn Khánh?
Tiết Thu cười nói:
- Ngươi cho rằng Vân Kỵ Úy là chức quan gì?
Đó chẳng qua là một chức võ tán quan mà thôi, chỉ là một cái thanh quan.
Trịnh Ngôn Khánh lúc này mới hiểu hàm nghĩa của Vân Kỵ Úy hóa ra chỉ là một vinh dự mà thôi.
Khó trách Phòng Huyền Linh được làm Vũ Kỵ Úy được thăng lên làm huyện úy thì rất mừng.
Một đoàn người rời khỏi Quang môn chuẩn bị qua sông Lạc.
- Hiền đệ, hôm nay chúng ta chiến thắng Mạch Tử Trọng, cũng nên tìm nơi nào ăn mừng một chút.
Trịnh Ngôn Khánh giơ bàn tay băng bó lên:
- Tiểu đệ cũng muốn đi, chỉ là hiện tại phải tìm một cái y quán xử lý thương thế trên tay một chút.
- À, nói cũng đúng.
Tiết Thu vỗ vỗ tay một cái;
Ta biết ở Thiện Phường có một y quán, không bằng chúng ta đem Ngôn Khánh tới đó trị thương sau đó sẽ ăn mừng, mọi người thấy thế nào?
Trịnh Ngôn Khánh gật đầu đáp ứng, lại nghe Bùi Hành Nghiễm thở ra một hơi.
Chỉ thấy từ sông Lạc thủy có một chiếc thuyền cập bến, một thiếu nữ áo trắng bồng bềnh y phục trong gió, tựa như tiên nữ xuất hiện Trịnh Ngôn Khánh nhận ra cô gái này chính là tỷ tỷ của Bùi Hành Nghiễm, Bùi Thúy Vân.
Bùi Hành Nghiễm chạy tới hỏi:
- Tỷ tỷ, tại sao tỷ lại tới đây?
- Phụ thân không cho ta xem cuộc chiến nên ta ở đây chờ các ngươi.
Bùi Thúy Vân nói chuyện, ánh mắt như làn thu thủy vô tình hữu ý nhìn qua vai của Bùi Hành Nghiễm, rồi lại đưa mắt nhìn Trịnh Ngôn Khánh.
Tiết Thu nhịn cười không được.
Hắn tiến lên, hướng về phía Bùi Thúy Vân chấp tay:
- Bùi cô nương, Ngôn Khánh huynh đệ bị thương, đang chuẩn bị tìm y quán trị thương, đường xá xa xôi Bùi cô nương đã có thuyền hay là dẫn hắn đi một đoạn?
Các vị ca ca, ta mới mười tuổi cho dù yêu sớm thì cũng không sớm quá như vậy chứ? Trịnh Ngôn Khánh minh bạch ý đồ của Tiết Thu định mở miệng cự tuyệt thì Tiết Thu đã cầm tay của hắn giơ lên trên không trung.
- Nếu đã vậy thì Trịnh công tử mau lên thuyền iđ.
- Hiền đệ, đừng nói là ca ca không tạo cho đệ cơ hội, Bùi tiểu thư là tài nữ danh tiếng ở Trường An, không kém Bán Duyến Quân đệ đâu, hắc hắc cố gắng một chút, ngàn vạn lần đừng để tên Mạch Tử Trọng kia chiếm tiện nghi.
Nói xong Tiết Thu đem Trịnh Ngôn Khánh đẩy lên trên thuyền, Bùi Hành Nghiễm cũng muốn lên nhưng lại bị Diêu Nghĩa kéo lại.
- Lão Diêu, ngươi làm gì vậy?
- Thuyền quá nhỏ, ngồi không được.
Diêu Nghĩa nhẹ giọng nói một câu sau đó nói với Bùi Thúy Vân:
- Bùi nương tử, làm phiền mang Trịnh hiền đệ đi một đoạn đường, yên tâm đi, chúng ta không quấy rầy mọi người nữa.
Bùi Thúy Vân khẽ nở nụ cười, má lúm đồng tiền hơi ửng đỏ, cũng không cự tuyệt mà chỉ ừ một tiếng.
Lúc này nữ hài tử lấy chồng rất sớm, mười bốn tuổi làm mẹ là chuyện bình thường.
Thêm nữa chịu ảnh hưởng của phong tục người hồ, lễ giáo cũng trở nên thoáng hơn trước.
Ngôn Khánh muốn cự tuyệt nhưng không biết phải mở miệng thế nào.
Hắn nhìn qua thì thấy Tiết Thu trừng mắt, hướng về hắn chắp tay mà nói:
- Hiền đệ bảo trọng.
Chèo thuyền là hai tiểu nha hoàn thiên kiều bá mị, thuyền từ từ đi thuận theo sông Lạc mà về phía đông.
- Thuyền kia đâu có nhỏ.
Bùi Hành Nghiễm không hiểu sao cất tiếng nói:
- Tại sao không cho ta lên thuyền.
Tiết Vạn Triệt cầm lấy một cành trúc huơ nhẹ một cái:
- Ngươi lên thuyền làm gì?
- Đưa Ngôn Khánh đi chữa thương sao?
- Có Bùi cô nương là đủ rồi, không lẽ ngươi lại muốn đem Bùi cô nương tặng cho Mạch Tử Trọng sao?
Bùi Hành Nghiễm bỗng nhiên hiểu ra, cười ha hả không ngừng.
- Đúng thế, có tỷ tỷ của ta là được rồi... không đúng, tuổi của Ngôn Khánh còn nhỏ hơn cả ta...
Nếu như hắn cùng với tỷ tỷ của ta... tuyệt đối không được nếu như vậy Ngôn Khánh sẽ trở thành....
Bùi Hành Nghiễm vội vàng lên ngựa thúc ngựa trở về.
Nhưng mà sau khi tới nơi, quanh sông Lạc không còn một con thuyền nào nữa, hắn đành vòng theo Thiên Tân kiều mà trở về Tích Thiện phường.
Chỉ là Trịnh Ngôn Khánh và Bùi Thúy Vân có thể ở Tích Thiện phường sao?
Tiết Thu, Diêu Nghĩa bọn họ nhìn nhau rồi cất tiếng cười to.
--------------------------------
Trận chiến kích cúc oanh oanh liệt liệt đã qua đi nhiều ngày.
Cuộc tranh giành khí phách giữa đám thiếu niên vô thanh vô tức trở thành cuộc đánh cờ giữa đám quyền quý, sau đó lại vô thanh vô tức kết thúc.
Mạch Tử Trọng ảm đạm rời khỏi Lạc Dương.
Không có ai muốn xua đuổi hắn nhưng hắn không muốn vi phạm lời hứa, mang theo mười gia tướng quay trở lại Trường An.
Vào tháng giếng, lần đầu tiên trong vòng ba năm, sau khi liên quan tới chuyện của Cao Dĩnh và Hạ Nhược Bật, Tô Uy bị cắt chức đã được gọi lại triều đình tham dự chính sự.
Đây cũng là ý đồ của Dương Quảng làm suy yếu sự liên thủ của thế gia vọng tọc Quan Đông.
Truyện khác cùng thể loại
180 chương
26 chương
31 chương
126 chương
65 chương
40 chương
316 chương