Soán Đường
Chương 147
Thanh niên tuấn dật kia vội vàng co mặt lại, cười lớn nói:
- Đại ca, huynh trước hết buông kiếm ra, để đệ giải thích.
Lưỡi kiếm kia truyền ra từng luồng lãnh ý khiến cho nam nhân hồ tử không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hắn đành phải cố gắng nghiêng đầu về phía sau. Hắn biết rõ người trước mặt hắn, cho dù là huynh đệ kết nghĩa hắn cũng không lưu tình.
- Tiểu đệ không phải muốn cãi lại lời nói của chủ mẫu chỉ là lúc này tiểu đệ cũng cảm thấy nóng vội.
- Thiếu chủ tuổi tác cũng đã dần lớn hơn, chẳng lẽ để cho hắn và chúng ta giống nhau, tiếp tục ẩn nấp không thể lộ mặt ra sao? Đáng thương cho hắn là tới bây giờ vẫn không thể quy tông nhận tổ, cái này trong lòng đệ cảm thấy không thoải mái.
- Cho nên ngươi đã tìm Phá Dã Đầu?
Hồ tử liền cả kinh, hắn cười nói:
- Đại ca quả là lợi hại, tiểu đệ cũng không muốn gạt đại ca, chỉ là đệ thấy cục diện ở Lạc Dương, sau lưng nhất định cần phải có nhân tài.
- Phá Dã Đầu dù sao cũng là hạ thần của chúa công hơn nữa có đủ quyền thế, cho nên tiểu đệ nghĩ ngợi liên hệ với hắn cũng thuận tiện cho chúng ta dừng chân hơn.
Cáp Sĩ Kỳ buông lỏng thanh kiếm trong tay nhưng ánh mắt sắc bén vẫn nhìn thấu hồ tử.
- Phá Dã Đầu, tin không được.
Một lát sau hắn lui về án thư mà trầm giọng nói:
- Ngươi cần phải biết rằn, năm đó mưu sự của lão chủ bị tiết lộ ta một mực suy nghĩ xem ai là người để lộ, càng nghĩ thì thấy Phá Dã Đầu càng có hiềm nghi.
- Sao?
- Chỉ là ta hiện tại không có chứng cứ, chủ mẫu lại không cho ta hành động bừa bãi, bại lộ thân phận.
- Nếu không ta sẽ không để cho tên Phá Dã Đầu kia sống tới ngày hôm nay, tóm lại ngươi muốn dùng Phá Dã Đầu để ngụy trang thì có thể nhưng mà tin tưởng hắn thì không được, chúng ta nhẫn nhịn hai mươi năm rồi, không được để lộ ra sai lầm.
- Hồ tử, lúc trước tại sao ngươi lại đi chế tạo lời đồn?
- Chuyện này...
Hồ tử do dự một chút ròi nói:
- Đại ca nói rất đúng, không phải Bán Duyến Quân và tiểu nương tử kia sao? Ha ha, chuyện này không liên quan tới đệ, vài ngày trước Phá Dã Đầu tìm đệ kêu đệ tung tin tức này ra, xúi giục để Mạch Tử Trọng và Bán Duyến Quân gây mâu thuẫn.
- Hồ đồ.
Cáp Sĩ Kỳ lóe lên một tia sắc lệ:
- Không nói đến tên tiểu tử kia, chỉ nguyên Mạch Tử Trọng cũng là dòng dõi quyền thế, tuy rằng Huỳnh Dương Trịnh thị hiện tại không bì được năm đó nhưng quan đông sĩ tộc còn rất mạnh, vạn nhất truy xét đến ta và ngươi thì đã làm chậm trễ đại sự của chúa công. Hiện tại không cần phải truyền giáo cũng không cần phải kết giao quyền quý, cứ từ từ nghĩ cách.
Ngươi lập tức đình chỉ truyền giáo cho ta, cũng không nên liên hệ quá sâu với Phá Dã Đầu.
- Đại ca suy nghĩ thấu đáo tiểu đệ sẽ nghe theo.
Hồ tử đáp ứng rồi chuẩn bị rời đi.
Ngay đúng lúc hắn mở cửa phòng đi ra, thanh âm của Cáp Sĩ Kỳ vang lên:
- Hồ tử, ngươi phải nhớ kỹ, tính mạng của ta và ngươi hai mươi năm trước chưa có.
- Từ giờ trở đi ngươi nhất thiết phải hành động theo kế hoạch, không được tự tiện chủ trương, nếu không đừng trách Cáp Sĩ Kỳ ta không thiết hai mươi năm giao tình.
Hồ tử cất tiếng nói:
- Đại ca yên tâm... tiểu đệ đã biết.
Dọc theo hành lang gấp khúc mà đi, hồ tử tiến vào một tòa nhà yên lặng.
Chỉ thấy hắn nghiến răng nghiến lợi, từ trong kẽ răng rít ra một câu chửi bới:
- Cáp Sĩ Kỳ, ngươi chớ đắc ý.
Đúng lúc này từ ngoài viện truyền ra một thanh âm:
- Sư phụ, xe ngựa đã an trí xong, người còn phân phó gì không?
- Tiểu Tám, ngươi thông báo với phía dưới, bố thí hai ngày nữa tạm thời đình chỉ.
Trời đã sáng, trời xanh không mây.
Ánh mặt trời chiếu vào hành lang của trúc viên, lộ ra một vẻ khô héo.
Một đêm mưa khiến cho bầu trời trong lành hơn rất nhiều, Từ Thế Tích và Trịnh Ngôn Khánh luyện tập thân thể bằng cách chạy bộ, hoạt động khai mở thể cốt.
Từ Thế Tích và Trịnh Ngôn Khánh có công phu không giống nhau, hơn nữa hắn cảm thấy thuật dưỡng sinh kia hơi rườm rà nên cũng không học mà bắt đầu luyện công.
Từ Thế Tích thích luyện đao cưỡi ngựa ra khỏi trúc viên .
Mà Trịnh Ngôn Khánh thì tìm một chỗ hẻo lánh để luyện dẫn đạo thuật, kéo duỗi da thịt, cường tráng khí huyết, sau khi hắn luyện được một lúc, mồ hôi đã ra đầm đìa.
Mao Tiểu Niệm cầm sẵn một cái khăn, đợi Trịnh Ngôn Khánh luyện xong thì cầm tới.
- Thiếu gia, lau mặt một chút đi.
Ngôn Khánh tiếp nhận khăn mặt, lau sạch sẽ mồ hôi trên người.
- Một lát nữa, bọn Bùi Hành Nghiễm sẽ qua, luyện kích cúc.
- Mao Tiểu Niệm, ngươi nói với Mao thẩm làm nhiều đồ ăn hơn một chút, còn chuẩn bị một ít nước cho chúng ta tẩy rửa thân thể.
- Dạ, tiểu Niệm nhớ kỹ.
Hai người sóng vai trở về, khi đi đến trúc lâu, Ngôn Khánh đột nhiên hỏi:
- Tiểu Niệm, hai ngày nữa là tới ngày bố thí của phật di lặc áo trắng rồi.
Mao Tiểu Niệm nói:
- Đúng thế.
- Cha của tiểu nữ hôm qua đã thương lượng với mẹ tiểu nữ chuyện này, tiểu nữ lại nghe nói, đám lưu dân kia có vẻ hung hãn, tiểu nữ thật sự lo lắng.
Trịnh Ngôn Khánh nở ra nụ cười, vỗ vỗ vai của Mao Tiểu Niệm.
- Loại chuyện này sẽ có người quan tâm, chỉ là ta cảm thấy, Lạc Dương trước mắt không có khả năng sẽ rung chuyển.
- Vâng, vậy là tốt rồi!
- Mao Tiểu Niệm, những lời này ngươi nói cùng ta, đừng nói với bên ngoài, sẽ có phiền toái đó.
Mao Tiểu Niệm vâng dạ sau đó hai người đã bước ra tới trước trúc lâu.
Trịnh Ngôn Khánh đang chuẩn bị đi vào thì nghe thấy bên ngoài truyền đến một hồi vó ngựa dồn dập.
Hắn quay đầu lại xem thì chỉ thấy một đội kỵ mã đi vào trong rừng, kỵ sĩ ghìm chặt chiến mã.
- Trịnh thúc thúc, tại sao lại tới đây?
Trịnh Ngôn Khánh nhận ra kỵ sĩ này chính là Lạc Dương Trịnh Vi Thiện.
Trịnh Nhân Cơ sau khi rời khỏi Lạc Dương, Trịnh Vi Thiện vì sự tình phức tạp nên rất ít khi tới trúc viên. Hiện tại hắn quấn khăn trắng, khiến cho Ngôn Khánh không khỏi sững sờ vội tới nghênh đón.
- Trong nhà xảy ra chuyện gì sao?
Trịnh Vi Thiện nói:
- Huỳnh Dương gửi thư tới, đại lão gia ngày hôm qua đã đi rồi.
- A...
Trịnh Ngôn Khánh chấn động.
Truyện khác cùng thể loại
58 chương
177 chương
57 chương
1596 chương
18 chương
163 chương
36 chương
52 chương
153 chương