Soán Đường

Chương 119

Bình Lăng Đậu thị vô cùng hưng thịnh một đời. Cuối thời nhà Hán, đại tướng quân Đậu Hiến chỉ huy hán quân đánh tân quân lính của dân tộc Hung nô, đây là một chuyện khiến cho Đậu gia vô cùng kiêu ngạo. Từ sau khi Đậu Võ thua trận, Đậu gia phải lưu lạc mất tới ba trăm năm. Có lẽ trong người của Đậu Uy có chảy dòng máu của người hồ, nhưng thực chất bên trong hắn vẫn còn đọng lại dòng máu của gia tộc đánh bại Hung Nô. Lời nói của Trịnh Ngôn Khánh lúc nãy đã khơi dậy ngọn lửa trong lòng Đậu Uy. Hắn quyết ý giúp đỡ Trịnh Ngôn Khánh, có lẽ đây là chuyện trái pháp luật nhưng từ trong đáy lòng hắn vẫn đồng ý với những lời mà Trịnh Ngôn Khánh nói. Hải ngoại man di mà cũng dám tới Lạc Dương gây chuyện phóng ngựa? Ta đường đường là đại Hán, không con dân Đại Tùy mà cũng không dám vậy mà các ngươi lại có thể. Thậm chí còn muốn lấy một con dân đại Tùy ra đền mạng cho một tùy tùng của các ngươi. Đây là chuyện không thể chấp nhận được! So với quan lại quý tộc đời sau, quý tộc đời tùy có kiêu ngạo hơn, bọn họ đã trải qua sự khảo nghiệm máu lửa, dĩ nhiên càng tin tưởng tuyệt đối vào lực lượng của mình. Đậu Uy những người này tuy ngoài miệng vẫn nói nhân nghĩa đạo đức nhưng trong sâu thẳm vẫn muốn dùng đao kiếm đi giáo huấn dị tộc. Đậu Uy là biệt giá ở Lạc Dương, chủ trương hình án ở sông Lạc. Cho nên hắn yêu cầu huyện lệnh Lạc Dương thì huyện lệnh bọn họ sẽ phái người giao ra đơn kiện. Đậu Uy tiếp nhận cái này xem xét, cười lạnh không ngừng. Quả nhiên là phong phạm đại quốc. Một tên tùy tùng man di nhỏ nhoi mà có thể nói có sách mách có chứng như vậy sao? Hắn đem đơn kiện giao cho Trịnh Ngôn Khánh: - Yết Nhân Đài những người kia quả nhiên giống như lời của ngươi, muốn giết Hùng Đại Hải. Theo những lời trong này, bọn họ hận không thể xé xác Hùng Đại Hải ra, những man di hải ngoại kia muốn Đại Tùy chứng minh thế nào là luật khác cường thịnh, cao cao tại thượng. Trịnh Ngôn Khánh nghe xong thì lâm vào trầm tư. Từ đơn kiện này có thể nhận ra, Hùng Đại Hải khó có thể thoát khỏi, chẳng lẽ lại phải đi thu mua Lạc Dương huyện lệnh? Càng không có khả năng. - Đậu đại nhân, đại nhân có biện pháp nào không? - Trừ phi Yết Nhân Đài thu hồi đơn kiện này, còn không thì không thể cứu được Hùng Đại Hải. - Tên Yết Nhân Hầu kia có khả năng thu hồi lại sao? Đậu Uy nghiêng đầu, nhìn Trịnh Ngôn Khánh rồi đột nhiên cười hỏi: - Ngôn Khánh, ngươi cho rằng có thể sao? Câu này là trả lời Trịnh Ngôn Khánh, không thể được. - Lão đại nhân không phải đi xem xét hình án sao.. có lẽ... - Ngôn Khánh à, ngươi có lẽ không biết chức trách của Tư Lệ đài, ta là biệt giá của Lạc Dương, xem xét một chút chuyện thì có thể chứ không thể nhúng tay vào phán quyết của quan huyện Lạc Dương. Đại đa số tình huống, quan huyện sau khi tuyên án thì chúng ta chỉ kiểm tra xem có thiếu sót gì không, chứ không thể phụ trách bản án cụ thể. Chỉ có quyền giám sát mà không có quyền xử trí. Trịnh Ngôn Khánh đã bắt được sơ hở trong lời nói của Đậu Uy: - Lão đại nhân, ý đại nhân nói là đại đa số tình huống, tức là có ngoại lệ phải không? Đậu Uy cười cười: - Đương nhiên, nếu như bệ hạ hỏi đến việc này, thì Tư Lệ đài có thể nhúng tay vào. Chóng mặt! Nói như vậy không phải cũng bằng không hay sao? Trịnh Ngôn Khánh không khỏi lắc đầu cười khổ, không nói đến việc Dương Quảng không nhúng tay vào, mà cho dù Dương Quảng hỏi đến việc này, thì có lẽ Hùng Đại Hải cũng sẽ rơi đầu xuống đất sớm hơn. Không được! Trịnh Ngôn Khánh không khỏi hít một hơi thật sâu, tinh thần của hắn trở nên phấn chấn lên, hắn cầm lấ cái đơn kiện, quan sát chăm chú một lần nữa. - Ngôn Khánh à, ngươi chớ hao tâm tổn trí nữa. Đơn kiện này của Yết Nhân Đài, khó mà có thể tìm ra sự thiếu sót trong đó, theo ta thấy, thật tình không được, chúng ta chỉ có thể sau đó truy cứu... - Truy cứu sau đó, Hùng Đại Hải có thể giữ được tính mạng sao? - Không được. Đậu Uy nói như chém đinh chặt sắt: - Hôm nay nếu như phán định, thì phải trong ba ngày mới chém đầu, lúc đó chúng ta truy cứu, lấy danh nghĩa là Tư Lệ đài, hỏi thăm sứ giả của Uy Nô quốc tội danh phóng ngựa đả thương người, mặc dù là không cứu dược tính mạng của hắn nhưng cũng có thể khiến bọn chúng phải vận động gân cốt... Coi như là báo thù cho Hùng Đại Hải. - Người chết không thể sống lại, cho dù bọn họ bị tổn thương thì cũng đâu lấy lại được tính mạng của Hùng Đại Hải? Trịnh Ngôn Khánh dĩ nhiên không đáp ứng, hắn cầm cái đơn kiện kia, chăm chú nghiên cứu hồi lâu, Đậu Uy cũng không tức giận, ngồi bên cạnh nhìn Trịnh Ngôn Khánh, trong lòng thầm nói: Kiểu bướng bỉnh này, phụ tử hắn đều giống hệt nhau. - Đậu đại nhân, con có một biện pháp. - Sao, ngươi nói nghe đi? Trịnh Ngôn Khánh nghiên cứu hồi lâu, hắn khẽ nói; - Chỉ là chuyện này có hơi nguy hiểm, ở đơn kiện này, thêm vào một chút. Trịnh Ngôn Khánh nhìn Đậu Uy mà nói: - Chỉ cần thêm vào một chút, con có thể cam đoan, ngay cả Yết Nhân Đài bọn họ cũng không thể tìm ra, hơn nữa Hùng Đại Hải cũng không phải chết, nhiều nhất chỉ bị giam cầm mấy năm, bởi vậy Yết Nhân Đài cũng sẽ không trở mặt. - Thêm như thế nào? Trịnh Ngôn Khánh đem đơn kiện trải lên trên thư án, rồi lấy bút lông, khẽ viết lên một chút. - Hùng Đại Hải vung đao sát nhân? - Trịnh Ngôn Khánh cười cười gật đầu: - Đã là vung đao, dĩ nhiên là tự vệ khiến người ta vong mạng, dựa theo Khai Hoàng luật, chỉ bị phạt ba mươi trượng, giam cầm ba năm là đủ. Đơn kiện đưa lên, vốn là viết Hùng Đại Hải dùng đao giết người. Tội này là cố ý giết người, đương nhiên là tử tội, mà Ngôn Khánh lại cố ý biến thành "vung đao giết người" dĩ nhiên là vô ý, dĩ tội trạng bị giảm bớt, về phần ba mươi trượng càng dễ xử lý, đến lúc đó sai người ra mặt hối lộ sai dịch là được. Hùng Đại Hải năm nay chỉ mới mười bốn tuổi, giam cầm ba năm cũng chỉ mười bảy tuổi mà thôi. Gặp may mắn có thể được đại xá, không chừng không cần tới ba năm đã ra khỏi ngục. Mà yết Nhân Đài, chưa chắc sẽ thực sự đi làm chủ cho đám Uy Nô kia. Cái này là đao dưới bút, đoạn sinh tử. Kỳ thật đời sau, lưu truyền rất nhiều câu chuyện về người phụ trách văn thư. Giống như phương pháp của Trịnh Ngôn Khánh, có nhiều người đã dùng qua, Ngôn Khánh sau khi nghiên cứu cảm giác cũng chỉ có thể dùng cách này, về phần Yết Nhân Đài đến tột cùng là "dùng" hay "vung", chưa chắc có thể nhớ rõ. Chỉ cần Lạc Dương huyện có thể tuyên án xong, Yết Nhân Đài cũng không có cách nào, chẳng lẽ lại vả vào miệng mình, nói mình ghi sai rồi sao? Bọn họ làm sao giải thích với đám người Uy Nô kia Ngôn Khánh cũng không xen vào, dù sao hắn cũng chỉ muốn bảo vệ Hùng Đại Hải. Đợi sau khi nét mực đã thấm, Đậu Uy lập tức sai người đem đơn kiện về Lạc Dương huyện nha. Rồi sau đó hắn lắc đầu liên tục: - Ngôn Khánh quả nhiên là không phụ hư danh, những năm nay đóng cửa đọc sách hiệu quả rõ ràng. Loại chuyện như vậy ta tuyệt đối không thể nghĩ ra... Ha Ha, Ngôn Khánh một cây viết của ngươi có thể quyết định được cả sinh tử đó! Trịnh Ngôn Khánh tức thì trở nên trịnh trọng, vài chào Đậu Uy rồi đi ra. - Nếu không có lão đại nhân nâng đỡ, tiểu tử cũng không có đất để dụng võ. Tiểu tử thay cả nhà Hùng Đại Hải, tạ ơn lão đại nhân cứu mạng.