Soán Đường

Chương 106

Năm mới, tân hoàng đế Dương Quảng hạ chiếu, cho Thượng Thư Dương Tố xây dựng lại Đông Kinh. Từ Hán Ngụy tới nay thành Lạc Dương có rất nhiều chỗ trọng địa, mỗi tháng vận chuyển hai trăm vạn dân phu đem kỳ tài dị thạch từ Giang Nam tới, trong hai năm đã xây dựng hoàn tất, khí thế rất hùng vĩ, vượt xa cựu thành. Toàn bộ thành Lạc Dương mới, có Cung Thành, hoàng thành, ngoại thành tạo nên. Cung thành là chỗ của cung điện, ở góc Tây Bắc của Lạc Thành, hoàng thành thì ở phía bắc cung thành phía nam sông Lạc, ngoại thành thì vòng quanh, phân bố ở hai bờ nam bắc sông Lạc, là nơi cư trú của dân chúng. Phố phường ước chừng một trăm dặm vuông. Toàn bộ Lạc Thành có tổng cộng 132 phường , rất nhiều thương gia giàu có và nam triều công hộ đều di chuyển tới Lạc thành, đến tháng tư, Hoàng đế Dương Quảng tuyên bố đại xá khắp thiên hạ, miễn trừ thuế phú, trong nhất thời cả nước ăn mừng, mấy năm lo lắng đã tan thành mây khói. Tùy Đế Dương Kiên sau khi băng hà, hán vương Dương Lượng đã khởi binh. Tay cầm mấy chục vạn hùng binh, Dương Tố ra tay áp bức khiến cho bọn chúng không thể chống cự nổi ba tháng. Trong ba tháng này nguyên thái thú Huỳnh Dương Dương Trạm con của Dương Dũng cũng hưởng ứng sự tạo phản của Dương Lượng, còn lại chư tử của Dương Dũng cũng rục rịch thậm chí con trai trưởng của Dương Dũng còn tập hợp bộ hạ cũ muốn ám sát Dương Quảng nhưng sự tình bị phát hiện... Lý Uyên ở Huỳnh Dương liền lập tức chém đầu Dương Trạm, Dương Hạo huynh đệ, chư tử cũng bị bắt mà chém đầu ở trong thành Trường An, một màn máu tanh mưa máu phản loạn đã bị Dương Quảng dẹp yên. Dương Lượng sau khi thất bại liền bị bắt nhốt ở Trường An. Dương Quảng nước mắt lã chã miệng nói: "không đành thủ túc tương tàn" cho nên không giết hắn cuối cùng sau một năm Dương Lượng đã gặp bạo bệnh mà chết ở Trường An, cùng năm, Dương Quảng nói Tuyên Hóa phu nhân, Vinh Hoa phu nhân dùng vu cổ thuật hành thích hoàng đế cho nên đem hai vị phu nhân này giết đi. Tiết Bình công chúa và Dương Lệ hoa công chúa thân thể không khỏe, cần tính dưỡng nhưng vẫn bị Dương Quảng điều đến Nhân Thọ cung, mấy năm sau, Dương Lệ Hoa đã bị bệnh mà chết. Thiên Tân Kiều phố, là một phố xá mỗi ngày rất nhiều người đều tụ tập ở đó. Tòa Thiên Tân Kiều phố này cũng không phải là Thiên Tân Kiều phố lúc trước, khởi công xây dựng mất ba năm, nối hai đầu nam bắc của lạc Thủy, bởi vì cựu thành đã bị phá hủy cho nên nhà của những lão quân cũng bị dỡ xuống, ở nơi này đã trở thành nơi phồn hoa nhất của Lạc thành. ------------------------------ Lúc này, Nhan Sư Cổ không khỏi liên tục cười khổ. Ở bên cạnh hắn cũng có mấy thanh niên, lộ ra vẻ phẫn nộ. - Nhan huynh, Bán Duyến Quân thực sự là nói hươu nói vượn, Tị Thủy Quan này không phải là Hổ Lao quan sao, cái gì mà hâm rượu trảm Hoa Hùng, tam anh chiến Lữ Bố? Rõ ràng là Tôn Kiên chém chết Hoa Hùng tại sao lại thay đổi hương vị? Một gã thanh niên lại nghiến răng nghiến lợi chửi bới: - Bán Duyến Quân này học không thành còn dám tỉ thí với Nhan huynh, giải thích Tam Quốc sao? - Đỗ huynh lời nói này cũng huynh cũng hơi quá rồi. - Nếu như nói ai không có học vấn thì cũng thôi, chẳng lẽ Bán Duyến Quân lại là người không có học vấn, không lẽ huynh quên đi kết cục của Vương Thông rồi sao? Còn nói nữa, khúc đầu Bán Duyến Quân đã ghi cuốn sách này chỉ là một cuốn sách hư cấu.. người ta đã nói đây là câu chuyện do chính mình biên soạn, dùng để giải trí, ta ngược lại không thấy có gì là không ổn. - Nếu bàn về tu sử, Nhan huynh thật sự đã có chút kiệt tác nhưng người bình thường khó có thể biết đến, trái lại Bán Duyến Quân này làm Tam Quốc Diễn Nghĩa thì thật có ý tứ, ta vài ngày trước sao chép quyển sách này cẩn thận phỏng đoán, càng cảm giác học thức của Bán Duyến Quân rất uyên bác. Nói xong hắn chắp tay về phía Nhan Sư Cổ: - Nhan sư huynh chớ hiểu lầm, tiểu đệ không có ý chửi bới Nhan huynh. Nhan Sư Cổ cười cười nói; - Tiết thiếu huynh không cần phải khách sáo, Bán Duyến Quân làm ra bộ Tam Quốc Diễn Nghĩa này thật không dám dối gạt chư vị ta đôi lúc thầm nghĩ, tiểu tử này còn nhỏ như vậy tại sao lại có nhiều tư tưởng kỳ diệu như thế? Nghe thì có vẻ hoang đường thậm chí có chút đại nghịch bất đạo nhưng tưởng tượng một hồi cũng thấy thú vị. Mọi người có người gật đầu có người lắc đầu. Chỉ là cũng không ảnh hưởng tới sự hào hứng trước kia, nguyên một đám nghe thư sinh đọc sách. Tam Quốc diễn nghĩa xuất hiện, ước chừng cũng đã nửa tháng rồi. Ngay từ lúc đầu không có quá nhiều người để ý, về sau có người tình cờ phát hiện, vì vậy bắt đầu lưu truyền. Tam Quốc Diễn Nghĩa này cũng không phải viết từ Vịnh Ngỗng thể mà là dùng thể chữ Lệ. Tuy bộ sách này không khiến cho Trịnh Ngôn Khánh oanh động nhiều như trước kia nhưng thời gian dần trôi qua cũng có nhiều người thích thú. Chỉ là Tam Quốc Diễn Nghĩa này khi xuất hiện ở trong đám sĩ lâm lại dẫn tới một hồi sóng to gió lớn. Có người tán thành cũng có người phản đối, có người thì chửi ầm lên, nói Trịnh Ngôn Khánh đây là xuyên tạc lịch sử, chỉ ra con đường đại gian, có nhiều người thì thờ ơ lạnh nhạt, ba năm trước chuyện của Vương Thông dư âm vẫn không dứt, Vương Thông tuy giành được thắng lợi nhưng không có mặt mũi nào nhìn thế nhân, nhân sĩ Hà Gian Lưu Huyễn cũng vì vậy mà có tiếng xấu. Suy nghĩ của Nhan Sư Cổ hiện tại vô cùng phức tạp. Hắn là người nghiêm cẩn nên đối với chuyện Trịnh Ngôn Khánh biên soạn tam quốc vẫn cho là không đúng, chỉ là lúc bắt đầu hắn đã nói qua đây chỉ là dùng để tiêu khiển làm vui vẻ, hơn nữa Ngôn Khánh cũng nói đây là tiểu thuyết không phải là chính sử, phàm là tiểu thuyết thì có chỗ không đúng, có chút xuyên tạc cũng không trách được. Ngôn Khánh cũng đã nói, chuyện của Tam Hoàng Ngũ đại đế, có bằng chứng gì là thực. Nếu như không có thánh nhân sửa sang thu thập thì ai biết được chuyện Nghiêu Thuấn vũ thang, chẳng lẽ Khổng thánh nhân cũng là người xuyên tạc sao? Những điều này khiến cho Nhan Sư Cổ phải nhẹ giọng thở ra một hơi. - Không biết mọi chuyện sau này thế nào, cứ chờ hạ hồi phân giải. Vị thư sinh kia đã đọc tới câu cuối cùng, hắn ngẩn ngơ một lúc sau phất tay áo lên mà nói: - Hoang đường, quả thực là hoang đường, đúng là nói hươu nói vượn, không biết Bán Duyến Quân kia có biết đến Tam Quốc hay không, nếu như không biết thì ta có thể giảng giải cho hắn một phen. Ở xung quanh lập tức truyền tới một mảng âm thanh hư vô. Một thư sinh ngẩng đầu lên mà cười lạnh nói: - Mỗi lần Bán Duyến Quân xuất hiện là một bước phát triển mới, Bán Duyến Quân cũng đã nói đây chỉ là hư cấu, phải nói cho các hạ bao nhiêu lần các hạ mới chịu nghe? - Lại nói tiếp, các hạ chưa từng đến Trúc Viên... Nếu như thực sự có can đảm đối diện với Bán Duyến Quân, chúng ta tự nhiên sẽ trợ uy cho, ta thấy hơn phân nửa các hạ là không dám đối mặt với Bán Duyến Quân. - Ngươi... Thư sinh bị chọc cho đến mức đỏ mặt tía tai, những người xung quanh không ngừng ồn ào giống như là cười nhạo hắn, chỉ là hắn thật sự không dám đi tìm Trịnh Ngôn Khánh gây phiền toái, có trời mới biết Bán Duyến Quân kia có phải là yêu nghiệt chuyển thế hay không? Ba năm trước đây Bán Duyến Quân đã rất giỏi, ba năm sau, hắn khổ công học tại Trúc Viên, không biết hiện tại yêu nghiệt đến mức độ nào rồi? Thư sinh giống như khinh thường việc tranh luận với đối phương, lập tức phất tay áo mà bỏ đi.