Soán Đường

Chương 104

Cho nên Trịnh Ngôn Khánh đành viết ra bài Nguyên Đạo nổi danh của Hàn Dũ. Chuẩn xác mà nói đây là một quyển sách có cả nho gia lẫn thích đạo. Đoạn văn chương này tại đời sau nhận được rất nhiều khen ngợi, thậm chí có rất nhiều danh gia nhao nhao đánh giá, khen ngợi tinh thần. Nghe nói, Nguyên Đạo thời đường mạt truyền vào Cao Ly quốc, được phong làm văn chương chủ yếu nơi này, tồn tại rất lâu. Về sau Cao Ly Quốc này cũng nhờ Hàn Dũ mà mới có tên là Hàn Quốc... thật giả không thể khảo chứng nhưng có thể thấy địa vị của Nguyên Đạo là như thế nào. Từ thời Hán Ngụy tới nay, đạo giáo rất hưng thịnh. Mà chiến loạn không ngớt khiến cho sinh ra phật giáo, rất nhiều thế gia bao gồm cả Trịnh gia đều từng có một thời gian ngắn từ bỏ tư tưởng nho học, mãi cho đến khi nam bắc phân chia nho học một lần nữa mới phổ biến. Ngôn Khánh dùng quyển sách này có lẽ so với thời đại không thích hợp lắm. Nhưng đối với mệnh đề thích đạo vẫn phù hợp. Một canh giờ đã nhanh chóng trôi qua. Trịnh Ngôn Khánh cùng Vương Thông đều đưa văn chương lên, sau đó ngồi chờ bình phán. - Vương Thông bình luận theo ta thấy rất chuẩn xác. - Còn Ngôn Khánh văn chương tuy đối với đề không chuẩn xác lắm nhưng ý nghĩa từng chữ lại vượt xa Vương Thông. Lưu Huyễn cắn răng, đứng lên nói chuyện. Ôn Quân Du nghe vậy định mở miệng phản bác, tuy nhiên hắn đã được Vương gia nhắc nhở nên liền kìm nén lại. Đối với lời nói này của Lưu Huyễn hắn rất không tán thưởng. Đúng vậy chúng ta có giao tình với Vương gia, nhưng không thể vì giao tình mà bỏ đi cả hể diện. Niên nam tử nhìn qua Lưu Huyễn một chút rồi hừ lạnh. Lưu Huyễn nói tiếp: - Văn chương của Trịnh Ngôn Khánh, lập ý đúng là không tệ. - Nhưng chư công, hôm nay chúng ta khảo thí chính là thích đạo, không phải lời nói của thánh nhân, nếu nói phá giải đề bài, thì Vương Thông thỏa đáng hơn rất nhiều, Trịnh Ngôn Khánh chênh lệch một chút rồi, cho nên ta xác nhận Vương Thông thắng. - Quang Bá huynh, không thể nói như vậy. Đậu Uy nhịn không được muốn tranh luận vài câu. Lúc này, Ngôn Khánh liền đứng dậy, hướng về phía Vương Thông mà chắp tay, cười ha hả với chúng quan tòa: - Các vị tiền bối, Ngôn Khánh tài sơ học thiển, viết ra mấy đoạn văn chương, đã biết kết quả, thua thì thua, cũng không tính là gì. - Ngôn Khánh tuổi còn nhỏ, cùng các vị tiên hiền đàm luận kinh sử vốn là có hơi mạo muội. Vương tiên sinh tài học hơn người, tại hạ vô cùng khâm phục, kỳ thật trước khi tới đây ta cũng đã chuẩn bị để thua... Tại hạ đã sớm nói, thi thư chỉ là một con đường nhỏ, không đảm đương nổi sự coi trọng của chư công, bất đắc dĩ bị bức bách mới làm vài bài mà thôi. Được rồi, hôm nay cũng đã làm, tiểu tử cũng nên cáo từ. - Thua là thua, thắng là thắng, trên đời này có một nghìn người, có một nghìn lẻ một quan điểm, cần gì phải tranh luận? - Vương tiên sinh, chư công, xin cáo từ. Trịnh Ngôn Khánh không muốn tranh cãi nữa, phất tay rời khỏi ghế. Lúc này mặt trời mới mọc, chiếu rọi nội đường Tướng Quân, Ngôn Khánh giống như đạp trên hào quang, thong dong mà rời đi. Một nghìn người thì có một nghìn lẻ một quan điểm. Niên nam tử đột nhiên nở nụ cười: - Tự mình làm, tự mình thỏa mãn là được, quản người khác nghĩ thế nào? Chúng ta những người này nào có tư cách nào bình phán thị phi của người khác, luận ai cao ai thấp, thật là buồn cười buồn cười.... Một đám lão đại nhân so với một tiểu tử còn không bằng, Lý Mỗ thật sự không có mặt mũi nào ngồi trên này, chư công tự mình bình phán, chớ quan tâm đến ta. Trong nhất thời, Tướng Quân nội đường đã lặng ngắt như tờ. Lưu Huyễn cầm lấy danh hiệu thắng lợi, đặt lên trên đầu của Vương Thông. Lúc hắn đi qua bên cạnh Vương Thông còn cười cười, vỗ vỗ vai như là cổ vũ. Vì Vương Thông có thể thủ thắng, hắn có thể bất chấp da mặt. Vương Sùng đã đáp ứng, Vương Thông mà thắng hắn sẽ nhận được 5000 quan. Đối với kẻ nghèo khổ như Lưu Huyễn mà nói, từ khi quy tàng, cuộc sống của hắn ngày càng gian nan. Hết lần này tới lần khác phải nhờ các danh sĩ khác giúp đỡ, 5000 quan đối với hắn rất quan trọng. Dù sao con đường làm quan của hắn đã không có tiến cảnh, cái da mặt kia có đáng gì, không bằng lấy tiền bạc tơ lụa cho thống khoái, mà trong lịch sử, Lưu Huyễn ở trong những năm cuối đời phải sống cảnh bần hàn, thê ly tử tán, cuối cùng chết đói trên đường, không biết có năm nghìn quan này Lưu Huyễn có còn chết đói hay không, không ai có thể trả lời. Vương Thông khuôn mặt đỏ bừng, hắn hiểu ý của Lưu Huyễn, ngươi thắng không phải là do ngươi giỏi, mà là nhờ ta đó! Hắn cũng không dám ngẩng đầu, lúc Lưu Huyễn vỗ vai hắn, hắn vô ý thức hạ thấp bả vai, như sợ Lưu Huyễn chạm vào. Ôn Quân Du phẩy tay áo bỏ đi, Tạ Trọng Hoa và Lý Hạ hai người thì lắc lắc đầu. Người đối với da mặt của mình cũng không lý đến thì còn gì để nói? Mà thôi Ngôn Khánh cũng đã nói: Thua thắng có gì là không được? Lan truyền ra ngoài chỉ khiến người ta đàm tiếu. Vương Thông cũng không dám theo cửa chính đi ra ngoài mà vụng trộm đi theo cửa phụ trở lại chỗ ở tại thành Lạc Dương của mình, suốt đêm rời khỏi đó. Hắn thắng được một cách buồn cười thật làm cho người khác tức lộn ruột. Lưu Huyễn không cần da mặt nhưng hắn không thể không cần. Trải qua chuyện này Vương Thông cũng giảm bớt rất nhiều ngạo khí, sau khi về quê tại Thái Nguyên, hắn xây nhà ẩn cư, khổ sở đọc sách mười hai năm. - Hiền chất, người này thế nào vậy? Ở trong lão trạch của Đậu gia, Đậu Uy cười ha hả hỏi Niên nam tử. Niên nam tử này chính là Đường cao tổ đời sau, hiện tại là Đường Quốc công, bát đại trụ quốc, Lý Uyên.