"Có tin nói Tả Tiệp là người đồng tính, chị từng có scandal với anh ấy, nghe được tin này có cảm thấy ghê tởm không?" Thủy Nhạc gian nan chen chúc giữa sân bay thành phố B, bên người vây quanh một đám phóng viên giải trí, thoạt nhìn là đến chào mừng cô về nước, nhưng nghe kỹ lại không hoàn toàn là giọng điệu vui mừng. Kể từ ngày Thủy Nhạc đi mà không từ biệt, đến giờ đã gần tròn hai năm, Thủy Nhạc rốt cuộc quay xong bộ phim điện ảnh của Tuần Ao, vội vàng về nước chuẩn bị cho Album mới. Vẻ ngoài của nàng cũng không thay đổi, bởi vì nửa năm quay phim sau đó, giống như thực hiện lời hứa của Tuần Ao với Lam Băng, cơ hồ đều hoàn thành trong phim trường, so với thời gian trèo đèo lội suối trước đó, có thể dùng hưởng thụ để hình dung, nhưng mà không có gì hay để nhắc. Chuyện đáng giá nhắc đến chỉ có, Thủy Nhạc và Carol vậy mà lại trở thành bạn tốt. Carol thường xuyên vô số lần đến xem Thủy Nhạc quay phim, còn cùng với Thủy Nhạc ngẫu nhiên có thể đếm được trên đầu ngón tay cùng nhau đến quán bar. Chỉ vọn vẹn nửa năm, Carol đã triệt để kéo Thủy Nhạc vào thế giới diễm lệ rực rỡ của bọn họ. Đương nhiên, chỉ là về mặt tinh thần, hơn nữa còn là gạt Lam Băng. Khiến Thủy Nhạc cảm thấy thú vị chính là, quán bar trước đó cô thường đến còn ở đó hát một bài, cư nhiên là "hang ổ" của bọn họ. Lúc Carol đứng trước quầy bar chỉ vào Thủy Nhạc tuyên bố "Đây là bạn gái Lam", trong quán bar mọi người kêu rên ngất trời. Bartender vẫn mị lực mê người như bao ngày, cô ấy nói, như vậy bất lợi cho chủng tộc trao đổi a... Nhưng mà thế giới bên ngoài lại không thân mật được như vậy. "Em không thể tin được đến bây giờ anh mới nói cho em biết." Một ngày trước khi về nước, Thủy Nhạc giữ di động bên tai, vẻ mặt bình tĩnh, giọng điệu bình thường, nhưng Diệp Hiểu Đồng đứng bên cạnh ngay cả thở mạnh một hơi cũng không dám. "Nhạc Nhạc, ngay từ đầu anh..." Y Ân dừng một lát, tựa hồ đang cân nhắc tìm từ, "Cũng không phải thực xác định. Lần trước ở D quốc, thời cơ cũng không tốt, anh vốn định chờ em về nước, nhưng không ngờ sự việc lại phát triển nhanh như vậy..." "Vậy hiện giờ anh đã xác định chưa?" "Ừm." Y Ân ừ một tiếng nhẹ nhàng. Thủy Nhạc rốt cuộc có thời gian đảo mắt qua Diệp Hiểu Đồng đang nơm nớp lo sợ bên cạnh, bị bộ dáng của cô ấy chọc cho cười híp mắt. "Hiện giờ tình hình thế nào?" "Tin tức này hiện tại chỉ là lời đồn. Anh đang xử lý, chỉ sợ là có người cố tình nhằm vào Tả Tiệp, nếu vậy có chút phức tạp. Cho nên Nhạc Nhạc, anh nghĩ, qua một đoạn thời gian nữa em hãy trở lại, chờ chuyện này được giải quyết." Y Ân phải tính toán như vậy, một phần là sợ đến lúc đó một tay không thể chống hai thuyền, còn một phần, là bởi vì Thủy Nhạc cũng đã bước lên con đường đầy chông gai này. Con người cố chấp mà ngu muội, dù thế nào anh quyết không để cô phải chịu bất kỳ tổn thương nào. Thủy Nhạc suy nghĩ một chút: "Nhưng mà Y Ân, lịch trình về nước của em là công khai, cố tình thay đổi chỉ sợ sẽ càng làm người khác chú ý hơn. Nếu thật sự là có người nhằm vào Tả Tiệp, như vậy tránh cũng không khỏi. Không bằng chúng ta cứ yên tĩnh xem kỳ biến? Lấy tĩnh chế động? Lấy bất biến ứng vạn biến?" Diệp Hiểu Đồng yên lặng nghe đến đó, đã hoàn toàn bình tĩnh lại, chỉ cần thần tượng nhà cô còn có tâm trạng nói đùa, trời sập xuống cũng không phải chuyện gì lớn! Y Ân tựa hồ đồng ý, sau đó Diệp Hiểu Đồng nghe được thần tượng nhà mình nói vào điện thoại một câu: "Gọi Tả Tiệp bên cạnh anh nghe điện thoại!" Một lát sau đó Thủy Nhạc vô cùng hồn nhiên hỏi: "Ngay từ đầu em đã cong?" Diệp Hiểu Đồng thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết. "Mẹ nó, vậy mà chị lại nhìn không ra..." Thoạt nhìn Thủy Nhạc bị đả kích không nhẹ, đột nhiên quay đầu trợn mắt há mồm hỏi Diệp Hiểu Đồng: "Em có nhìn ra không?" Diệp Hiểu Đồng sâu sắc cảm thấy an ủi tâm hồn tổn thương của thần tượng là trách nhiệm mà một fan chân ái nhất định phải làm:"Đương nhiên không thể! Nếu Tả Tả dễ bị nhìn ra như vậy, chuyện này cũng không phải đến bây giờ mới bị phanh phui!" "Ừ, cũng có lý..." Sau đó trong lúc Thủy Nhạc và Diệp Hiểu Đồng trải qua mười mấy tiếng phi hành, sự việc nhanh chóng phát triển theo hướng mà Y Ân mong muốn. Về vấn đề giới tính của Tả Tiệp, tuy là đương sự không đưa ra bất kỳ câu trả lời chính thức nào, nhưng lời đồn lan nhanh, đã bắt đầu ảnh hưởng đến nhân khí, còn ảnh hưởng đến những người trong giới có quan hệ với cậu ta. Khi bị vây trong một đám ký giả như hổ rình mồi, bởi vì đã chuẩn bị tốt tâm lý, nên Thủy Nhạc vẫn trước sau như một bình tĩnh im lặng, cho đến khi một nữ phóng viên đột nhiên dùng cách này nêu lên vấn đề. Thủy Nhạc vô cùng không thích. Cơ hồ trong nháy mắt liền lạnh mặt, dừng chân, nhìn thoáng qua micro trong tay người phóng viên kia, lạnh lùng phun ra từng câu từng chữ: "Thái độ của tôi đối với bạn bè đều không phải dựa vào những lời đồn ác ý kia. Ngược lại là cô, khiến tôi có chút buồn nôn." Thủy Nhạc đem vẻ mặt phẫn nộ và hèn mọn biểu hiện rõ ràng đến không nể mặt như thế, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra, thậm chí, đối mặt với phóng viên, cô cũng chưa bao giờ thể hiện ra vẻ mặt phẫn nộ hay hèn mọn như hiện tại. Nữ phóng viên trăm triệu lần không ngờ Thủy Nhạc sẽ đưa ra câu trả lời như thế lập tức đỏ mặt, sau đó mới nghẹn ra một câu: "Chị công kích cá nhân tôi?" Toàn bộ phóng viên ở đây đều hưng phấn đến hai mắt phát sáng, đồng loạt câm miệng vểnh tai, chỉ sợ mình bỏ lỡ cho dù là một dấu chấm câu của Thủy Nhạc. Thủy Nhạc cơ hồ muốn cười ra tiếng: "Cô nghĩ nhiều quá rồi, tôi chỉ đang trả lời vấn đề của cô mà thôi. Hơn nữa, hóa ra cô cũng biết cái gì là công kích cá nhân, cô không cảm thấy vấn đề vừa rồi của cô mới được gọi là công kích cá nhân sao?" Nữ phóng viên không có lời nào đáp lại. Thủy Nhạc cũng không nhìn cô ấy nữa, hơi điều chỉnh góc độ một chút, bắt đầu tự mình "trả lời" vấn đề của mọi người: "Sở dĩ tôi ở nước ngoài lâu như vậy, là vì tham gia một bộ phim điện ảnh, nhưng hiện giờ bộ phim vẫn chưa đến giai đoạn tuyên truyền, cho nên không thể tiết lộ quá nhiều, ngượng ngùng. Sau đó cũng không có kế hoạch quay phim nào khác. Album mới lập tức phải thu, nếu không có gì ngoài ý muốn, hẳn là rất nhanh sẽ ra mắt mọi người. Nếu mọi người không ngại, có thể dành một chút thời gian cho gia tộc Khả Nhạc sao? Họ đã chờ tôi rất lâu rồi, cảm ơn ~" Đề tài chấm dứt quá nhanh, mọi người nhìn nhau sửng sốt, phát hiện đã không tìm được lý do từ chối, cũng may chuyến này còn có chút thu hoạch, vì thế đều tỏ vẻ hiểu được và chờ mong, sau đó vội vàng trở về viết bản thảo. Sau khi hoàn thành cuộc gặp mặt lịch sử với gia tộc Khả Nhạc, Thủy Nhạc đã có thể ngồi vào chiếc xe màu đen đến đón mình, không chút ngoài ý muốn nhưng vẫn cảm thấy kinh hỉ khi thấy được Lam Băng. Nàng vươn tay về phía cô, cười mà không nói, nụ cười như hoa, có lẽ là vì ánh sáng bên trong xe, đóa hoa đó thần bí lại yêu mị. Thủy Nhạc chỉ tốn một giây thời gian tỏ ra kinh ngạc, giây tiếp theo nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Lam ~" sau đó nắm tay ngồi vào bên cạnh nàng. Đi theo đằng sau Thủy Nhạc, Diệp Hiểu Đồng tự mình đa tình vẫn vơ nghĩ, cuộc gặp gỡ cửu biệt trùng phùng của hai người sao lại bình thản như vậy, thật làm người xem thất vọng. Đương nhiên, trong những trường hợp thế này, sẽ không ai quan tâm đến tâm trạng của cô ấy. "Nhạc Nhạc, anh đã nói liên quan đến chuyện này em không nên đề cập đến." Y Ân khởi động xe, nhìn Thủy Nhạc qua kính chiếu hậu, nghiêm túc nói: "Anh không hy vọng em có bất kỳ liên quan gì đến chuyện này, em biết anh đang lo lắng gì mà." "Em biết." Thủy Nhạc lui về sau tựa vào lưng ghế, sóng vai cùng Lam Băng, giọng nói thản nhiên lại vô cùng trịnh trọng. Lam Băng quay đầu nhìn lại, không xen vào, chỉ là xiết chặt tay Thủy Nhạc. Y Ân nặng nề thở dài một hơi, biết bản thân nhiều lời vô ích. Thủy Nhạc luôn là người không cần người khác đến nói cho mình nên làm thế nào, thậm chí luôn có chính kiến và lý giải của mình. Nếu Thủy Nhạc nguyện ý giải thích hoặc thỏa hiệp, vậy chính là cô ấy đối với bạn bao dung. Diệp Hiểu Đồng trừng to mắt chuyển động vài vòng qua lại giữa ba người lớn, vô cùng hiểu chuyện giữ im lặng. "Trước đưa mọi người trở về chứ? Em muốn trở về chỗ của ông nội." Lát sau, Thủy Nhạc quay đầu như dò hỏi nhìn Lam Băng. "Không cần, quá xa, tự mọi người trở về. Em nên sớm về nghỉ ngơi, trước thích nghi giờ giấc." Lam Băng dịu dàng đáp. Đương nhiên nàng biết khi Thủy Nhạc về nước chuyện đầu tiên làm là trở về Y gia thăm hai vị lão nhân, hoặc là nói để hai vị lão nhân thăm Thủy Nhạc. Lam Băng đặc biệt đến sân bay đón người, chỉ là muốn nhanh một chút được thấy cô ấy, cùng nhau đi chung một đoạn đường. "Được rồi." Trở lại Y gia, ăn bữa tối do Giang bá ân cần chuẩn bị, nghe ông nghiêm túc liên miên cằn nhằn, dặn dò lại dặn dò, cả quá trình Thủy Nhạc đều như bảo bối ngoan, kiên nhẫn nhận lấy phần tình cảm đặc biệt này. Y Ân còn phải bận tâm chuyện của Tả Tiệp, cơm nước xong liền rời đi. Thủy Nhạc theo lão gia lên thư phòng lầu hai, yên lặng theo sau lưng giống như đang đánh giá bóng lưng của ông, cũng giống như vừa rồi khi ông đánh giá Thủy Nhạc lúc cô vừa vào cửa. Ông nội vẫn cường tráng như vậy, bóng lưng quân nhân cao ngất vĩnh viễn không bao giờ thay đổi, nhưng cô biết ông đang yếu đi từng ngày, không ai có thể chống lại sự mài mòn của thời gian. Cho nên, những lời tiếp theo, Thủy Nhạc nói rất gian nan. "Ông nội, con yêu một người, là phụ nữ." Cô không lảng tránh ánh mắt phản phất nhìn thấu tất cả của ông: "Chuyện này vốn nằm ngoài dự đoán của con, cũng không liên quan đến bất kỳ ai, chỉ là con, kìm lòng không được." . ngôn tình hài Lão gia chăm chú nhìn cô thật lâu, không nói gì. Một lát sau, ông đứng lên, đi đến bên cửa sổ, đưa lưng về phía Thủy Nhạc nhưng không rõ có nhìn ra ngoài cửa sổ không: "Cho nên con cảm thấy áy náy?" Thủy Nhạc không biết nên hồi đáp ra sao. Cô cũng không cho là bản thân đã làm sai gì, nhưng mà, cô còn nhớ lúc Y Ân xuất quỹ phản ứng của lão gia vào lúc đó là thế nào. Hiện giờ cô lại giẫm lên vết xe đổ đó... Cô sợ nhìn thấy ánh mắt thất vọng và tổn thương của ông. Lão gia đột nhiên xoay người lại, bình tĩnh nói một câu: "Là nha đầu Lam Băng?" Ngữ khí cơ hồ là khẳng định. Thủy Nhạc ngạc nhiên đến hoảng sợ nhìn ông, hoàn toàn mất đi năng lực ngôn ngữ. Không biết có phải là vì phản ứng của Thủy Nhạc rất buồn cười, lão gia cư nhiên từ từ lộ ra ý cười, ông nói: "Con đã quên lúc chuyện của tiểu Ân bị ông phát hiện, con đã làm thế nào động lấy lí hiểu lấy tình trước mặt ông sao?" "Ông nội ~" Thủy Nhạc đi đến trước mặt lão gia, cảm thấy mắt mình đã đỏ: "Chỉ là con... Con không muốn chuyện này lại để ông nghe được từ miệng người khác..." Thủy Nhạc dùng sức hít hít cái mũi: "Ông nội, cảm ơn..." "Đứa bé ngốc." Lão gia nâng tay lên, sờ sờ đầu cô: "Con là đứa bé ngoan nhất, con chưa từng làm sai điều gì. Cho dù có một ngày con thật sự làm sai chuyện gì đi nữa, ông nội cũng sẽ không trách con, nhớ kỹ." Thủy Nhạc khóc không thành tiếng.