Em ấy gầy. Bóng người trước mắt đột ngột phản chiếu trên làn da tái nhợt. Chói mắt nhất chính là vết thương trên má phải kia. Không sâu, nhẹ nhàng xẹt qua, lại như là cắt vào lòng Lam Băng. Lam Băng đưa tay, nhẹ nhàng vuốt phẳng làn da dưới vết thương, mớn trớn thái dương, từ vành tai trượt đến mái tóc, cuối cùng đem một lọn tóc mềm mại nắm trong lòng bàn tay. Có phải, khoảng cách xa nhất giữa các nàng, cuối cùng vẫn không xa bằng nơi cuối cùng trong ánh mắt nàng có thể nhìn đến... Thủy Nhạc cảm thấy chính mình là bị đói tỉnh, thời điểm mở to mắt, lại bị phong cảnh trước mắt mê hoặc. Cô thấy được gương mặt mỹ lệ của Lam Băng, còn có trên mặt nàng biểu tình làm người mê muội. Vì sao cô có thể nhìn thấy? "Tỉnh?" Lam Băng tràn đầy cưng chiều cười chờ Thủy Nhạc chậm rãi thích ứng hiện thực, mới nhẹ giọng hỏi. Vì đã lâu không nói lời nào, thanh âm của nàng như là bề mặt kim loại thô ráp ma sát, mỗi một âm đều ma sát lòng người. Thủy Nhạc không đáp lại, chỉ yên lặng nhìn nàng. Vì sao ngay lúc này nàng lại dùng biểu hiện như thế xuất hiện ở đây, rõ ràng. Qua thật lâu, mãi đến khi Lam Băng cười một tiếng, nhẹ nhàng cầm lấy tay Thủy Nhạc, cô mới chậm rãi nói: "Em không sao, thật sự." Lam Băng không phản bác, lại dường như trấn an vuốt tóc cô, sau đó đứng lên, dưới ánh mắt nghi hoặc của Thủy Nhạc đi tới mở cửa ra. "Nhạc Nhạc..." Ngoài cửa Y Ân và Diệp Hiểu Đồng đang chờ, hai người thật cẩn thận bước vào, dùng loại giọng nói nhẹ nhàng trước nay chưa từng có gọi tên Thủy Nhạc, giống như sợ quá lớn tiếng sẽ quấy nhiễu đến cô. Y Ân chỉ đứng ở đó, xa xa nhìn thoáng qua Thủy Nhạc, liền xoay người đi. Thủy Nhạc vắt hết óc, rốt cục trước khi anh đem bác sĩ trong đoàn làm phim mang đến lộ ra một gương mặt lấy cái chết tạ tội thành công chọc Diệp Hiểu Đồng nở nụ cười. "Cơ thể Nhạc Nhạc tiểu thư rất tốt, chỉ là vận động quá sức, nghỉ ngơi vài ngày là tốt rồi. Trong hai ngày này nếu cảm thấy vô cùng mệt mỏi thậm chí buồn nôn không có cảm giám thèm ăn, đều là phản ứng bình thường. Còn có toàn thân đau nhức, nhất là hai chân, cần thông qua mát xa giúp cơ thể hồi phục." Có lẽ là vì khiến bản thân thoạt nhìn càng chuyên nghiệp, bác sĩ đại thúc sau khi nghiêm túc tuyên bố kiểm tra hoàn tất, cuối cùng thấm thía để lại một câu: "Nhưng mà, không được để tình huống này phát sinh lần nữa, có một số vết thương do vận động quá sức khả năng sẽ tạo thành thương tổn cả đời." Câu nói cuối cùng lực sát thương quá lớn, Thủy Nhạc chắn lấy 6 tầm mắt sắc bén, kiên trì nở nụ cười đem bác sĩ đại thúc tiễn ra ngoài: "Cảm ơn, làm phiền ngài rồi ~" Y Ân cùng bác sĩ đi ra ngoài, thuận tiện mang theo Diệp Hiểu Đồng theo lấy cháo cho Thủy Nhạc, trong phòng chỉ còn lại hai người. Đây chỉ là một trong vô số lần các nàng ở chung mà thôi, nhưng lần đầu tiên Thủy Nhạc cảm thấy tay chân luống cuống trước mặt Lam Băng, ngay cả ánh mắt cũng không biết đặt nơi nào. Bởi vì lần này Lam Băng không nói một lời, mắt cũng không nháy nhìn Thủy Nhạc, tựa hồ muốn một lần cùng cô... thẳng thắn đối mặt. Em ngủ rất lâu sao? Vô nghĩa, từ thành phố B đến đây, ngồi máy bay mười mấy tiếng, hơn nữa trước khi tỉnh lại, Lam Băng khẳng định đã ở đây không chỉ một lúc. Chị có muốn nghỉ ngơi một chút không? Rất giả, nàng có lời muốn nói biểu hiện rõ ràng như vậy. Chị làm sao biết em... Đây là điển hình không biết gì để nói hảo sao? Cho nên, đôi khi ngôn ngữ, thật sự là không thể diễn tả. Nhưng Thủy Nhạc cần thiết làm gì đó, để phá hủy bầu không khí khiến lòng người run sợ này. Vì thế Thủy Nhạc khởi động nửa người trên, kéo chăn ra liền một bước xuống giường. Cô vốn cảm thấy cơ thể không quá mệt, cũng không cảm thấy cả người đau nhức, cho nên khi phát hiện hai chân mình cơ hồ không thể dùng sức, chỉ kịp ngã vào lòng Lam Băng. Lúc đầu Lam Băng thật sự bị Thủy Nhạc làm hoảng sợ, tay nhanh mắt lẹ ôm cô ấy vào lòng, cảm nhận được sức nặng treo trên người mình, đột nhiên liền nở nụ cười: "Ha ha, tư thế này, vừa đúng ~" sau đó liền giữ tư thế này, đem Thủy Nhạc khóa trong lòng, ý cười đầy mắt vọng vào mắt cô. Thủy Nhạc không thể giãy dụa, dựa vào quá gần! Thật sự. Một tiếng cười kia khẽ chấn động ngay trước ngực cô, mỗi một hơi thở đều quấn quanh giữa hai người. Lần đầu tiên, không có bóng đêm mông lung, không có bừng tỉnh từ giấc mộng, các nàng dùng một tư thế thanh tĩnh dựa sát vào nhau. Thủy Nhạc ôm chặt vai nàng, nghênh đón ánh mắt nàng, lại thấy được hình ảnh phản chiếu của mình hằng sâu bên trong. Lam Băng không im lặng quá lâu, nàng hơi hơi thấp đầu một chút, chóp mũi cơ hồ đụng vào chóp mũi Thủy Nhạc, từ đầu tới giờ đều không dời mắt chăm chú nhìn thẳng vào mắt cô, nàng nói: "Hôm đó chị uống rượu." "...Uh." "Chị có nói gì không?" "Không có a." "Kia..." Ánh mắt Lam Băng lóe lóe, tầm mắt như có như không dời xuống một tấc, tựa như mê hoặc: "Chị đã làm gì?" Thủy Nhạc không dám nhìn vào mắt nàng nữa. "Không có a, chị rất ngoan ~ em thiếu chút nữa nghĩ chị chỉ đang ngủ đâu, hơn nữa lúc chị say cũng rất yên tính chị có biết không? Thật sự rất ngoan ~ tình tính tốt..." Lam băng hôn nàng. Đó là một nụ hôn rất nhẹ, nhẹ đến chỉ có thể dùng "chạm" để hình dung. Chỉ là dùng đôi môi nhẹ nhàng ma sát vào môi Thủy Nhạc, yên lặng vài giây liền tách ra, lại khôi phục tư thế vừa rồi. Thủy Nhạc lại cảm thấy trong vài giây kia mình đã bị mất năng lực tư duy, thậm chí không quá xác định vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, hoặc là, căn bản không có chuyện gì xảy... "Thành thật như vậy chị thật là..." Lúc này đây Lam Băng không cho cô cơ hội phản kháng. Nàng đầu tiên là tinh tế liếm láp đôi môi kia, cảm nhận được người trong lòng đang run rẩy, sau đó cơ hồ không cần tốn nhiều sức lực liền giữa răng môi tiến quân thần tốc. Trời ạ! Em ấy thật là lần đầu tiên... Vì thế lần đầu tiên đón lấy một nụ hôn vô hạn thâm tình, cũng không có bùng nổ thành nóng bỏng đoạt lấy, ngược lại càng thêm cố chấp, nhẵn nhụi mà lâu dài. Nàng kiên nhẫn, từng chút từng chút một dụ dỗ đầu lưỡi cô ấy, hết sức ôn nhu, mãi đến khi cảm giác được cô gái ngốc trong lòng thiếu chút nữa ngạt thở. Lam Băng rốt cuộc tách khỏi môi nàng, nhưng chỉ tách ra nửa ly. Hô hấp quá mức ướt át, cuối cùng lại nhịn không được ngậm lấy môi dưới dùng sức liếm một ngụm. Thủy Nhạc triệt để mất đi sức lực. Cô bị ánh mắt cực nóng của Lam Băng nhìn chăm chú, không chỗ dung thân, đành phải thở hổn hển nhìn lại nàng. Ánh mắt mơ màng lại vô cùng sáng trong. Phong tình như vậy, khiến Lam Băng vốn mang một trái tim dịu dàng lại càng mềm mại đến không thể kiềm chế. Vì thế khoé môi nàng tràn ra một nụ cười, dùng ánh mắt kiên định nhất của mình nhìn thẳng vào mắt Thủy Nhạc, dường như thở dài nói: "Chị vốn không định mượn rượu làm gì, không nghĩ tới bị chính mình phá hư rồi..." Thật sự là rất... mẹ nó ôn nhu. Nàng tựa hồ cái gì cũng không nói, lại như là ưng thuận một lời thề vĩnh cửu. Thủy Nhạc đỏ mắt, đột nhiên có xúc động muốn rơi lệ. Cảm giác trong nháy mắt bị rút đi toàn bộ kiên trì, giống như, những lo sợ, nghỉ hoặc, mê mang, kháng cự cùng hoài nghi cho đến giờ, về tình yêu, lập tức đều tìm được lời giải. Thủy Nhạc nhắm mắt lại, dùng toàn bộ sức lực ôm lấy cổ nàng, úp mặt vào hõm vai nàng, hít một hơi thật sâu hương vị ở xương quai xanh, không đến xem vẻ mặt hạnh phúc phảng phất được đến toàn thế giới của nàng... Y Ân dựa vào cạnh cửa sổ cuối hành lang, vừa buồn cười lại bất đắc dĩ nhìn Diệp Hiểu Đồng bên cạnh "Ô ô ~" khóc, nước mắt như mưa tưới vào bát cháo nóng hầm hập, rốt cục nhịn không được ghét bỏ nói: "Diệp tử, em như vậy người khác nhìn vào sẽ tưởng anh làm gì em..." Diệp Hiểu Đồng thờ ơ, cho Y Ân một ánh mắt "Anh không hiểu tâm trạng em", tiếp tục tự mình khóc đến... vui vẻ. Y Ân thở dài một hơi, đổi một lý do khác nói: "Em mà không đem cháo vào cho Nhạc Nhạc nhà em ăn, em ấy sẽ chết đói." "Đúng nha." Quả nhiên, Diệp Hiểu Đồng như người bừng tỉnh từ trong mộng, giống như kỳ tích nước mắt lập tức ngừng rơi, nhấc chân liền trở về phòng bệnh. Y Ân bóp trán, xa xa nói: "Em xác định không đổi một chén cháo khác sao?" Diệp Hiểu Đồng ế một cái dừng chân, lùi lại vài bước, ấn thang máy liền đi xuống. Y Ân nhìn con số trên thang máy không ngừng thay đổi, dừng ở tầng nào đó, một lát sau lại đi lên, mới nhấc chân chậm rì rì đi về hướng phòng Thủy Nhạc, lúc đi qua thang máy vừa vặn "đinh" một tiếng, Diệp Hiểu Đồng liền đi ra: "Di? Chờ em!" Đến trước cửa phòng, Y Ân đưa tay liền đẩy vào, Diệp Hiểu Đồng lại giống như ăn trộm, nhỏ giọng hỏi: "Sao anh không gõ cửa?" Y Ân thu tay, bình tĩnh hỏi lại: "Vừa rồi em cũng không gõ?" Cho nên mới gặp được những thứ không nên xem, sau đó khóc thành cẩu... "Em, đó là..." "Diệp tử em lại không mang cháo vào chị liền chết đói!" Diệp Hiểu Đồng còn chưa đôi co xong, phía trong liền truyền ra tiếng kêu thanh thúy Thủy Nhạc. Y Ân mở cửa ra: "Không phải còn có sức lực la hét to như vậy sao, anh còn tưởng em đã uống mười bát cháo ~" "Người bình thường cũng không uống mười bát cháo, Y Ân, lần sau nói chuyện chú ý logic một chút." "Anh cũng không muốn cùng một bệnh nhân vận động quá sức thảo luận chuyện logic này." Y Ân nguy hiểm híp mắt lại, trong lời nói mang theo ý tứ cảnh cáo rõ ràng. Thủy Nhạc lập tức ngoan ngoãn, không tự giác nhìn thoáng qua Lam Băng đang khẽ cười. Nhận lấy cháo trong tay Diệp Hiểu Đồng, tỏ ra bé ngoan chậm rãi ăn. Cả phòng lập tức yên tĩnh lại. "Đúng rồi!" Diệp Hiểu Đồng chịu không nổi yên lặng, dường như hiến vật quý nói: "Nhạc Nhạc, lần quay cuối cùng kia đã qua nha, đạo diễn còn nói cho chị nghỉ ngơi một tuần!" "Một tuần, quá đáng như vậy? Thật ra chị đã không có gì, lại..." "Anh cũng cảm thấy rất quá đáng." Y Ân nói. Diệp Hiểu Đồng không thể tin được nhìn anh, còn chưa kịp phản đối, liền nghe Y Ân tiếp tục bình tĩnh nói: "Loại tình huống này, ít nhất phải nghĩ ngơi hai tháng, em cảm thấy sao?" "Nga, thật ra em cảm thấy một tuần rất tốt..." Vùi đầu tiếp tục ăn cháo... Lam Băng cười thành tiếng, đứng lên, nhìn thoáng qua Y Ân, rời khỏi phòng. Y Ân cùng đi ra, đi ở phía sau Lam Băng, lại về đến cửa sổ cuối hành lang. Hai người đều không nói gì, nhìn phong cảnh đơn điệu ngoài cửa sổ, trầm mặc. "Không phải Tả Tiệp đang quay phim sao?" Lam Băng hỏi. "Uh." "Anh trở về đi, mấy ngày nay em sẽ ở lại chăm sóc Nhạc Nhạc." Y Ân nhướn mày: "So với người đại diện của diễn viên nam chính, đối với một đoàn làm phim mà nói, đạo diễn tựa hồ quan trọng hơn đi?" "Nhưng với em mà nói, Nhạc Nhạc so bất kỳ đoàn làm phim nào đều quan trọng." Lam Băng nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Y Ân biết, sức nặng của những lời này, không gì có thể sánh nổi. "Ok, ngày mai anh sẽ trở về."