Sáng thứ hai, Viện mỹ thuật trống trải đến gần như trở thành lãnh địa tư nhân. Khu vực triển lãm cũng chỉ thưa thớt vài ba du khách. Lam Băng xuyên qua vô số bức bích hoạ rực rỡ muôn màu, lần đầu tiên ý thức được rõ ràng như thế, người nàng yêu, là một nghệ thuật gia – một nghệ thuật gia chân chính, thuần túy. Nói như vậy có lẽ có chút kỳ quái, âm nhạc cũng là nghệ thuật, điện ảnh và truyền hình cũng là nghệ thuật. Nghệ thuật thật ra có rất nhiều loại hình khác nhau, nhưng chưa từng có loại nào giống như mỹ thuật, để con người từ tận đáy lòng cảm nhận đến một tượng đài mỹ học áp đảo cuộc sống ở nơi thế tục bình phàm. Đa số mọi người đối với từ "Nghệ thuật gia" phản xạ đầu tiên nghĩ đến chính là "Họa sĩ". Lam Băng vốn cho rằng muốn tìm được bức tranh Thủy Nhạc thích nhất sẽ rất khó, thậm chí không quá xác định mình có thể tìm được bức tranh đó không, bởi vì rất có thể cô ấy không dùng Thủy Nhạc làm bút danh. Trước khi "Họa sĩ" công chiếu hầu như tất cả mọi người đều không biết cô ấy là họa sĩ. Nhưng, rất nhanh nàng đã tìm thấy. Lam Băng đứng trước bức họa cao nửa người, quả thật không thể tin vào mắt mình. Nàng biết sở dĩ lâu như vậy Thủy Nhạc mới thực hiện lời hứa tặng nàng một bức tranh, khẳng định là vì đã tốn rất nhiều tâm tư chuẩn bị. Từ khi nhận được điện thoại nàng đã bắt đầu chờ mong, nhưng vẫn hoàn toàn bất ngờ không kịp phòng bị. Thật giống như lời bài hát được ghi trên đĩa nhạc, thật giống như bài hát sinh nhật kia, mỗi một món quà cô ấy tặng, đều giống như lời chỉ dẫn của thần Aphrodite cho người may mắn là nàng, tựa như vị nữ thần trị vì tình yêu kia đang ở bên tai nàng thì thầm, ngươi xem, hãy kiên định từng chút một, yêu cô ấy. Lam Băng chăm chú nhìn bức họa kia hồi lâu, ánh mắt cố chấp không ướt át, trong lòng lại vui đến không biết phải làm sao, rốt cục nhịn không được đưa tay vuốt lên bóng lưng tinh tế có chút xa lạ kia. "Xin lỗi, vị tiểu thư này, tranh triển lãm của chúng tôi không thể chạm vào!" Lợi thế từ dòng người thưa thớt, loại hình vi đưa văn minh nhân loại kéo trở lại thời tiền sử này của Lam Băng rất nhanh liền bị nhân viên phát hiện. Tiểu cô nương khách khí lại đường hoàn nghiêm mặt nhắc nhở. Lam Băng như người bừng tỉnh từ trong mơ, bất đắc dĩ cười khổ, xoay người thành khẩn nói xin lỗi: "Thật ngại,chỉ là tôi có chút kìm lòng không được, sẽ không có lần sau, xin lỗi!" Có lẽ thái độ Lam Băng quá thành khẩn, có lẽ vẻ mặt nàng đã không cẩn thận tiết lộ điều gì, hoặc là có lẽ chỉ là vì nàng quá mức xinh đẹp, tiểu cô nương lui về sau hai bước, nhìn xem bóng lưng nàng, lại nhìn nhìn bức họa kia, lặp lại vài lần, rốt cục có chút ngượng ngùng sợ hãi nói: "A, thì ra là ngài!" Từ phòng triển lãm tranh đi ra, Lam Băng dọc theo quảng trường điêu khắc nghệ thuật chậm rãi đi tới. Trên mặt mang theo ý cười như có như không, dẫn đến người qua đường liên tiếp quay đầu, chính nàng lại hồn nhiên không biết. Rốt cục ngồi xuống trên băng ghế bên cạnh quảng trường. Màu sơn hồng trên ghế đã bóc ra theo thời gian, loang lổ mỹ cảm, lại lây dính một chút bụi đường năm tháng, lại có chút lịch sự tao nhã, giữa đất trời tràn ngập hơi thở nghệ thuật cuồng dã, trầm mặc ẩn nhẫn. Nhưng Lam Băng lại vô tâm thưởng thức, bởi vì giờ phut này, trong mắt nàng, dung không được bất kỳ phong cảnh nào. Điện thoại chỉ "tu" một tiếng liền có người nghe máy, Lam Băng chưa kịp nói gì liền nghe đến giọng thỏ thẻ của đối phương: "Chờ một chút", đành phải cầm di động lẳng lặng chờ. Dường như nàng đã quấy rầy đến cô ấy. Thủy Nhạc khép lại quyển sách đang xem, lấy di động ra nhanh chóng rời khỏi khu đọc sách, đi về hướng cửa lớn thư viện: "Được rồi, Lam?" "Em không tiện tiếp điện thoại sao, Thủy tiểu thư?" Thủy Nhạc ngừng một bước, cúi đầu nhẹ cười ra tiếng. Thủy tiểu thư, là bút danh cô giấu trong mỗi bức tranh. "Vừa rồi đang ở thư viện." "Hiện tại?" "Ra ngoài," "Ha ha ~ " Thủy Nhạc đi xuống bậc thang dài trước cửa thư viện, xuyên qua con đường đá nhỏ giữa bãi cỏ lớn, chọn chiếc ghế cuối cùng ngồi xuống. Tà dương đã sắp biến mất sau quần thể kiến trúc sừng sững giữa đô thị cổ kính, ánh mặt trời vàng le lói, làm nàng thoạt nhìn như đắm chìm trong khung cảnh Hy Lạp cổ xưa. Các nàng không trò chuyện về bức họa kia, cũng không nói về bộ phim sắp quay của Lam Băng, không hỏi chuyện của Y Ân hay Diệp Hiểu Đồng. Thủy Nhạc cũng không nghĩ thao thao bất tuyệt miêu tả cuộc sống mới của mình. Chỉ là khi tầm mắt Thủy Nhạc lơ đãng bắt được đến ánh sáng lóe ra từ ngọn đèn đêm, sắc trời đã hoàn toàn tối, ngay bên người cô cách đó không xa, đèn đường đã sớm sáng. "Cho nên còn ít nhất hai tháng mới có thể trở về..." Lam Băng tựa người ra sau, nhắm mắt lại, nói chuyện mềm nhẹ, chữ cuối cùng kéo dài âm điệu. Thủy Nhạc không tự giác cắn môi dưới, trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc như là buông xuôi, chỉ nhẹ nhàng đáp lại một chữ: "Ừ." Lúc thời tiết bắt đầu ấm lên, Thủy Nhạc trong một lần cơ duyên xảo hợp quen biết một dàn nhạc giao hưởng nổi tiếng ở Áo - Memory, ăn nhịp với nhau, trong một lần tụ hội nào đó nhất thời hứng khởi quyết định hợp tác cải biên một ít ca khúc tiếng Anh kinh điển, hơn nữa thu thành Album đem bán. Tin tức này đối với đoàn đội âm nhạc của Thủy Nhạc là một kinh hỉ vô cùng to lớn. Tại nước Áo thậm chí là toàn bộ giới âm nhạc tiếng Anh, Memory là một dàn nhạc rất có sức ảnh hưởng. Là dàn nhạc linh hồn nổi tiếng ở phương Tây, thực lực siêu quần. Mà lần này Thủy Nhạc hợp tác với họ vẫn là đảm nhận giọng nữ chính, hơn nữa tham dự quá trình chế tác cải biên. Đây đối với Thủy Nhạc mà nói, quả thực là một chuyến du hành tràn đầy kỳ ngộ. Trong lúc Thủy Nhạc toàn tâm toàn ý sản xuất Album mới, giới giải trí trong nước đã xảy ra một chuyện không lớn không nhỏ - Tả Tiệp cùng công ty hiện tại giải ước, chuyển ký sang công ty Thủy Nhạc hơn nữa do chính Y Ân làm người đại diện. Nói là việc nhỏ, bởi vì trong giới giả trí thậm chí bất kỳ lĩnh vực nào, "Đi ăn máng khác" là chuyện hết sức bình thường, không đáng nhắc tới. Nói là chuyện lớn, đổi một cách nói khác là – Tiểu sinh hot nhất Tả Tiệp cùng công ty hiện tại giải ước, chuyển ký sang công ty của Tiểu thiên hậu giới âm nhạc cũng từng nhận được đề cử nữ diễn viên chính xuất sắc nhất phim điện ảnh Thủy Nhạc, hơn nữa do người đại diện kim bài Y Ân đảm nhiệm. Từ khi Y Ân cùng Thủy Nhạc xuất đạo đến nay đều là người đại diện chuyên chúc của cô, hơn nữa trước đó, Tả Tiệp và Thủy Nhạc cũng truyền ra một ít tin đồn. Hiển nhiên, theo phong cách trước giờ trong giới giải trí, đây là chuyện lớn. Vì thế các loại suy đoán trên trời dưới đất tràn khắp mặt báo, cố tình đem Tả Tiệp lên đầu đề. Nhưng mà sự thật là như thế này: Y Ân: "Có phải Tả Tiệp đã nói với em chuyện cậu ta muốn cùng công ty hiện tại giải ước?" Thủy Nhạc: "Ân, công ty đó rất không tôn trọng nghệ sĩ. Di, anh cảm thấy công ty chúng ta thế nào? Có thể đem Tả Tiệp kéo về không?" "Đã ký rồi." "Thật sự? Vậy mà em lại không biết! Công ty đã cử người đại diện nào cho cậu ấy?" "Anh." "Ha ha, thật hay giả?" "Anh từ chối." "Tại sao chứ? Ý của em là nói, ngoại trừ bởi vì em, có phải là vì anh vốn không muốn dẫn dắt cậu ta?" "..." "Không phải đâu. Khẳng định anh cũng nhìn ra, Tả Tiệp rất có thiên phú hơn nữa phi thường cố gắng, toàn tâm toàn ý rèn luyện bản thân, cậu ta chính là ảnh đế tương lai. Trọng điểm là, không phải anh luôn nói anh không có việc gì làm, lãng phí tài năng người đại diện của mình sao? Tuy rằng em cũng không thừa nhận không có việc làm...." "Không phải không có việc làm vậy sao anh có thời gian mang người khác?" "Vâng, chính là không có việc làm...." Sau đó Tả Tiệp bị truyền thông vây chặn oanh tạc, làm phiền đến không thể phiền hơn. Nhưng mà Thủy Nhạc đang ở dị quốc tha hương, hoàn toàn không cảm nhận được sự nhiệt tình đến từ phía truyền thông. Ôm tinh thần xem náo nhiệt không chê chuyện chưa đủ lớn, tại thời khắc mấu chốt đăng một cái Weibo: Tiểu sư đệ (Tả Tiệp) ngoan ngoãn, sư tỷ thu Album xong sẽ trở về chơi bùn với em ~ Phía dưới là một tấm ảnh chính mình cùng dàn nhạc Memory đùa nghịch các loại nhạc khí. Sau đó, bình luận nháy mắt bị nước mắt tương tư, nước miếng la liếm cùng đủ loại nước khác của gia tộc Khả Nhạc bao phủ. Nhưng cuối cùng Thủy Nhạc đã không thể thực hiện được lời hứa chơi bùn cùng Tả Tiệp. Lam Băng khép lại kịch bản trong tay, nhìn lão già vẻ mặt tha thiết trước mắt. Chưa nói tới, tuy đã đi qua hơn một nửa cuộc đời, nhưng Lam Băng biết niềm đam mê và cống hiến của ông cho nền điện ảnh vẫn thiêu đốt nhiệt tình như lửa trại tuổi trẻ. "Đừng làm ra vẻ thần bí, cảm thấy thế nào?" Tuần Ao cũng không che giấu nôn nóng trong lòng. Ông cố tình bay đến thành phố B tìm nàng, cũng không phải vì rảnh rỗi. Lam Băng cũng không vội, dùng cằm chỉ chỉ phía sau. Cách đó không xa treo một tấm poster điện ảnh kinh điển trên tường, nhưng không ai biết người đắp nặn nên nó đang ngồi ở đây. Tuần Ao xoay người nhìn thoáng qua, không để ý lắm thu hồi ánh mắt, hồ nghi nhìn chằm chằm Lam Băng, loại trường hợp này ông đã sớm nhìn quen: "Bảo con giúp chú đề cử một diễn viên khó vậy sao?" "Trong một bộ phim lớn đề tài phương Tây lại dùng một gương mặt phương Đông làm nhân vật chính, cũng chỉ có chú mới dám mạo hiểm như vậy." Một chút cũng không khó, xem kịch bản đến một nửa nàng đã chọn được người phù hợp. "Cho nên chú mới chọn Cơ Như Thiên, ít nhất ở nước ngoài cô ấy đã lặn lộn quen mắt, cố tình sau đó lại xảy ra sự cố ngoài ý muốn!" Lam Băng lắc đầu cười khổ, Cơ Như Thiên ở trong nước tốt xấu cũng được xem là Siêu sao quốc tế, vào miệng lão ngoan đồng này lại chỉ là lăn lộn nhìn quen mắt... "Lam, ở trong nước mấy năm nay, không thể nói ngay cả một người thích hợp cũng không tìm được! Chú đặt hết hy vọng lên người con!" Tuần Ao nhìn Lam Băng chậm chạp không có đáp án, thật là sốt ruột. Bộ phim này chỉ riêng quá trình chuẩn bị đã mất rất nhiều tâm huyết của công, nhưng cố tình lúc chụp ảnh nữ chính lại bị thương phải kéo dài thời gian. Nếu không tìm được người thích hợp thay thế, ông thật không biết phải làm thế nào với bộ phim này. Lam Băng hoàn toàn hiểu được tâm trạng của ông, không thì cũng sẽ không ngồi hơn một giờ tại quán café trong sân bay đọc xong kịch bản. Kịch bản rất tốt, đạo diễn rất tốt, đoàn đội làm phim cũng tuyệt đối hoàn mỹ, nàng biết, lại có thêm một diễn viên thích hợp,... Bộ phim này, cho dù phiêu lưu rất lớn, nhưng cũng rất đáng để mạo hiểm một lần. Chỉ là, trước khi nói ra cái tên kia, nàng làm thế nào cũng không ngăn được tiếc nuối trong lòng. Một bộ phim như vậy, theo hiểu biết của nàng với Tuần Ao, ít nhất cũng phải quay một năm, ít nhất. Lam Băng thật sự không ngờ, nhanh như vậy nàng đã phải lâm vào lựa chọn muôn thưở giữa tình cảm và sự nghiệp, cho dù sự nghiệp kia không phải của nàng, tình yêu kia, cũng chỉ là tình cảm đơn phương của nàng. "Lam Băng!" Tuần Ao nhịn không được nổi đóa. Lam Băng không chút hoang mang đứng lên: "Nói tên cũng không biết, đi thôi, con cho ông xem nhân vật cô ấy đã diễn." Ngày hôm sau, Y Ân ngồi trên sô pha trong phòng làm việc của Lam Băng, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của nàng, vẫn là nhịn không được hỏi lại một lần: "Tuần Ao? Là đạo diễn Hoa kiều nổi tiếng quốc tế? Đạt vô số..." "Là ông ấy." Lam Băng lạnh nhạt ngắt lời Y Ân, nàng thật sự không có tâm trạng nói đùa những chuyện này. Y Ân đem câu nói kế tiếp nuốt trở về, mở tay thẳng thắn nói: "Thật ra, khi đạo diễn ngài nói đây là bộ phim mới của đạo diễn Tuần Ao, hơn nữa cảm thấy thích hợp, anh đã thay Thủy Nhạc quyết định nhận bộ phim này. Sở dĩ còn muốn đọc kịch bản lần nữa, là muốn xác nhận lại mong muốn của em khi chọn Thủy Nhạc cho bộ phim này." Lam Băng híp híp mắt nhìn thoáng qua Y Ân: "Anh đang nghi ngờ sự chuyên nghiệp của em?" Hỏi xong cũng không thèm để ý câu trả lời, tiếp tục công việc của mình, rõ ràng đang nói "ra ngoài phiền toái đóng cửa lại". Y Ân thức thời đứng lên: "Không dám không dám, anh sẽ nhanh chóng cho mọi người câu trả lời thuyết phục. Nhạc Nhạc hẳn là không từ chối, anh cam đoan sẽ không để em ấy có cơ hội từ chối!" Lam Băng không tự giác dừng tay lại, yên lặng thất thần, lại rất nhanh khôi phục, từ đầu đến cuối không nhìn Y Ân một cái. Y Ân lại nhịn không được, chân thành nói một tiếng: "Lam băng, cám ơn." Có lẽ là nghe được sự chân thành của Y Ân, Lam Băng cũng nghiêm túc trả lời: "Không phải đã đọc kịch bản sao? Mong muốn của em, chỉ là suy xét khi chọn nhân vật này, cho nên đem lời cảm ơn giữ lại cho đạo diễn Tuần Ao đi, cơ hội này thật sự khó có đươc. Nếu Thủy Nhạc thật sự muốn từ chối," Lam Băng nhìn thẳng vào mắt Y Ân: "Em có thể thuyết phục em ấy." "Cho nên ý của anh là nói, Lam, cảm ơn em vẫn luôn dùng cách này để yêu em ấy."