Kỳ thật Thủy Nhạc không buồn ngủ chỉ là nhắm mắt lại, như vậy dù không nói lời nào cũng có vẻ không mất tự nhiên. Cô không nghĩ miễn cưỡng vui cười với Lam Băng, đối với cô ấy mỗi một nụ cười của Thủy Nhạc đều phát ra từ nội tâm. Nhưng cô lại ngủ thật. Lam Băng dừng xe lại. Trong xe không khí im lặng, chỉ có tiếng hô hấp đều đều của Thủy Nhạc. Đa phần người lớn khi ngủ đều sẽ dỡ bỏ đề phòng biểu hiện ra vài phần hồn nhiên như trẻ nhỏ. Nhưng lúc này Thủy Nhạc không có, ngược lại bởi vì phòng bị mà thiếu vài phần hồn nhiên. Cô ấy tựa lưng vào ghế, eo lưng thẳng tắp, giống như chỉ đang khép hờ mắt lại, tùy thời đều có thể mở ra, hơn nữa bên trong rất tỉnh táo. Cho nên Lam Băng chỉ cố gắng ngồi yên, ánh mắt lưỡng lự. Nàng rất vui mừng vì lúc Thủy Nhạc gặp mình ở hội sở lại tỏ ra kinh hỉ như vậy, nhưng cô ấy lại nhanh chóng che giấu bi thương lại làm trái tim nàng đau đớn. Trong mắt cô ấy dù nàng có tốt đẹp thế nào, cũng không phải là người chia sẻ vui buồn với cô ấy. Những đau xót cô ấy giấu kín trong lòng, nàng nhìn thấy, nhưng vô lực. Lam Băng bàng hoàng nhớ lại bộ phim hai người quay, người ca sĩ phiêu bạt kia. Là chuyện gì mới có thể làm một cô gái, ở độ tuổi này, lại giống như đã trải qua tang thương hơn nửa đời người? Đoạn quá khứ ấy nàng chưa từng tham dự, mười ba năm nàng không thể tra được, nàng cũng không thể bên cạnh cô ấy, cùng cô ấy lớn lên... Thủy Nhạc vô ý giật tay, Lam Băng nhìn lên mặt cô. Hàng mi run rẩy, mí mắt hơi lay động. Lam Băng nghĩ Thủy Nhạc sắp tỉnh lại, cô ấy lại đột nhiên nhíu mày, tay trái dùng sức bấu vào đùi đến đầu ngón tay trắng bệch, gặp ác mộng. Lam Băng nghiêng người qua, một tay nhẹ nhàng cầm lấy tay Thủy Nhạc, một tay khác vỗ về đỉnh đầu, thật cẩn thận gọi tên Thủy Nhạc, hết sức dịu dàng. Thủy Nhạc không hề phát giác, nhíu mày càng chặt, nhưng từ đầu đến giờ đầu không phát ra một tiếng, hồi lâu, không hề dự liệu mở mắt. Một cái liếc mắt kia, bao hàm quá nhiều thống khổ, luống cuống, thậm chí là đau đến chết lặng. Lam Băng nhịn không được nhanh chóng ôm cô vào lòng, đau đến nát lòng. Đã từ rất lâu Thủy Nhạc không mơ thấy giấc mơ này. Hoặc là nói, đã từ rất lâu cô không nhớ lại đoạn ký ức này rõ ràng đến vậy. Trong mơ cô chỉ khoanh tay đứng nhìn, đoạn hạnh phúc ngắn ngủi cô không thể tham dự, mà hồi kết bi thương cô cũng không cách nào can thiệp. Kỳ quái là, Thủy Nhạc không có ý định thay đổi bất cứ thứ gì trong đó. Mỗi một lần mẹ cô giơ dao đâm về phía cha, cô chỉ nhìn thấy tuyệt vọng và điên cuồng trong mắt bà, còn có đôi mắt trợn to, khóe mắt ngân ngấn nước. Cô đã không thể nhớ rõ lúc mình còn nhỏ như vậy có biết sợ không, chỉ là từ đó về sau mỗi một lần nhớ lại, cô đều bị đau thương xâm chiếm chèn ép cơ thể đến vô phương nhúc nhích. Thậm chí khi mẹ cô cả người đầy máu quyết tuyệt đi về phía mình, cô cũng chưa bao giờ có ý niệm muốn trốn thoát trong đầu. Trơ mắt nhìn bi kịch hết lần này đến lần khái tái diễn, đau đớn sẽ làm cô biết đây chỉ là một giấc mơ. Lúc trước, sao có thể sống sót được chứ? Sau đó máu ngày càng đỏ, mùi máu tươi tràn ngập không khí, Thủy Nhạc nằm trong vũng máu sắp hít thở không thông đột nhiên tỉnh lại. Giây tiếp theo liền cảm thấy mình bị vây quanh bởi một cái ôm mềm mại, lại thoang thoảng mùi hương thanh nhã, giống như đã từng quen biết. Vì thế cô không nhúc nhích tự hỏi hồi lâu, đợi đến khi thanh tỉnh từ giấc mộng, liền biết, đây là cái ôm của Lam Băng. Buổi tối sinh nhật hôm đó, nàng cũng ôm lấy mình như vậy. Giờ phút này Thủy Nhạc, ngoan ngoãn đến bất ngờ, cứ như vậy im lặng tựa vào lòng Lam Băng. Mỗi một lần hô hấp phả vào làn da lộ ra ngoài của Lam Băng, cảm giác nóng bỏng như thế. Lam Băng không khỏi siết chặt vòng tay, tay phải mềm nhẹ vuốt ve sau cổ cô. Như là chỉ im lặng vài giây, lại như là phảng phất thời gian đã dừng lại rất lâu, Lam Băng cách cô thật gần, gần đến chỉ cần giơ tay là có thể chạm đến. Thủy Nhạc bất giác giơ tay ôm eo nàng, nhẹ nhàng cọ một cái lên cổ nàng. Lam Băng hít một hơi lạnh, Thủy Nhạc như tìm được tư thế thoải mái chậm rì rì mở miệng: "Trước đây lúc em gặp ác mộng, mỗi lần tỉnh lại đều là Y Ân ôm em thế này. Nhưng mà lần nào anh ấy cũng ôm rất chặt, em thiếu chút nữa bị siết chết." Nói xong dường như cũng cảm thấy thú vị, cười khì một cái: "Anh ấy còn không biết làm sao thích an ủi, em ơi đừng khóc em ơi đừng khóc, em vốn không khóc có được không, thật là..." "Y ân?" "Đúng vậy, trước đây em được ông nội của Y Ân nhặt về." Lúc nói đến nhặt, còn nghịch ngợm kéo dài, khẩu khí đắc ý như hỏi chị không tưởng tượng được phải không. Lam Băng lại nghe đến nhói lòng: "Cùng anh ấy lớn lên. Anh ấy vẫn luôn nghĩ mọi cách bắt em gọi là anh hai, nhưng mà đến giờ vẫn chưa thực hiện được!" "Đột nhiên chị vì đồng tình mà có thiện cảm hơn với Y Ân ~" Lam Băng nói xong, tinh tế cảm nhận được người trong lòng cười run lên: "Nhạc Nhạc thường xuyên gặp ác mộng như vậy sao?" "Không có, đã rất lâu không có." Lam Băng cố ý đè thấp giọng, vào tai Thủy Nhạc lại êm ái đến đòi mạng, không khỏi hy vọng cuộc trò chuyện này có thể kéo dài lâu hơn một chút: "Chỉ là một đoạn thời gian trước đây. Khi đó còn nhỏ, còn nhỏ tinh thần có chút yếu ớt a ~" "Vì sao lại là nhặt?" Ở một góc Thủy Nhạc nhìn không thấy, mắt Lam Băng sáng như đuốc, nhìn chăm chú vào bóng lưng mơ hồ trên kính xe, tận lực vờ như thuận miệng nhắc tới. "A, đây, bởi vì thật là nhặt a! Có một ngày em ở trong cái hẻm nhỏ bất ngờ gặp được ông nội, còn có Giang bá, sau đó bọn họ liền mang em về..." Thời điểm đó Thủy Nhạc đã ở cô nhi viện được một năm, một đứa con mồ côi của hung thủ giết người, đãi ngộ thế nào có thể nghĩ. Người thiện lương một khi trở nên yếu đuối, thường so với kẻ ác còn tác khốc hơn. "Em vẫn luôn cảm thấy may mắn, lúc đó đi ngang qua con hẻm kia, gặp được ông nội, chứ không phải bất kỳ người nào khác. Cảm giác lần đó, đã muốn tiêu hết may mắn cả đời của em." Nói xong lại nhỏ giọng phản bác chính mình: "Hình như cũng không phải, em gặp được chị cũng thực may mắn..." Lam Băng nhắm mắt lại, không nói câu nào, gia hỏa này, luôn ở thời điểm nàng không phòng bị cho nàng một kinh hỉ trí mạng. Thủy Nhạc, em không biết, đây không phải may mắn của em, là của chị. Không nghe thấy Lam Băng trả lời, Thủy Nhạc ngẩng đầu lên nhìn nàng, đột nhiên đôi má sượt qua da thịt, không khỏi ngượng ngùng: "Vừa rồi em ngủ quên phải không?" Vừa nói xong liền ngồi thẳng dậy, sau đó sợ ngây người! "Không phải nói về phim trường? Hay là... hôm nay quay ngoại cảnh?!" Thủy Nhạc liếc nhìn cảnh vật ngoài cửa xe, không xác định nói. Lam Băng buồn cười, ra vẻ thần bí: "Lúc tâm trạng không tốt, chị sẽ tới nơi này, nghe tiếng sóng biển tràn vào bờ cát có thể bình phục hết thảy." Thủy Nhạc nhìn mặt biển bình yên mà có vẻ khô cằn, lại quay đầu nhìn Lam Băng, ra vẻ như đăm chiêu hỏi: "Vậy nếu trùng hợp gặp phải lúc thủy triều xuống thì sao?" Lam Băng cười đến giảo hoạt: "Vậy thì phải đi xuống một chút ~" Nói xong mở cửa xe, đi về hướng bờ biển xanh lam. Thủy Nhạc ngồi bất động, xuyên qua cửa kính nhìn nàng đi càng lúc càng xa, gió biển ngã ngớn vén lên mái tóc dài cùng góc áo nàng, lại vô tình làm nổi bật bóng lưng phiêu dật. Cả thế giới im lặng như dừng tại đây, trong trời đất chỉ còn lại bóng hình nàng, đơn độc mà đẹp tuyệt trần. Đột nhiên Thủy Nhạc có chút bối rối, vội vàng mở cửa chạy ra ngoài. Cửa xe khép lại tạo ra tiếng vang rất lớn. Lam Băng dừng chân, xoay người lại nhìn cô. Một cái nhìn đó tràn ngập bao dung, mang theo trầm tĩnh chờ đợi, khiến Thủy Nhạc không khỏi bình tĩnh lại. Sóng biển vỗ vào bờ cát gì chứ, thật là dư thừa. Thủy Nhạc nhún nhún vai, tiếc nuối tỏ vẻ: "Thật sai lầm!" Sau đó nhanh chân bước theo. Nói là bờ biển thật ra rất nhỏ, chỉ đi vài chục bước đã đi hết bờ cát, còn có nhiều chỏm đá thô ráp, vì vậy không thể khai thác du lịch, hoang tàn vắng vẻ, không biết đây là hạnh phúc hay bất hạnh. Cuối bờ biển là vách đá lồi lõm, Lam Băng đi đến đó liền không di chuyển nữa. Thủy Nhạc nhìn tất chân cùng giày cao gót 5cm trên chân nàng, không nể mặt cười to. Lam Băng thẹn quá thành giận, nhấc chân lên muốn đi tiếp, Thủy Nhạc vừa cười vừa đi qua, ôm cánh tay nàng kéo về, trấn an nói: "Chúng ta chơi cát, chơi cát nha, ngoan ~" Lam Băng nheo mắt nhìn Thủy Nhạc uy hiếp, làm cô nhịn không được cười to, nàng cũng không khỏi nở nụ cười, để mặc cô gái nhỏ kéo mình đến dưới tán cây, sau đó hai người tùy ý ngồi bệch trên bờ cát. Gió biển, bờ cát, hoàng hôn, còn có người bên cạnh, hết thảy đều vừa khéo. "Gió từ mặt biển thổi qua, lòng của tôi cũng trở nên ấm áp. Gió từ mặt biển thổi qua, ánh mặt trời rải đầy sắc vàng. . Truyện Tổng Tài Gió từ mặt biển thổi qua, giữa trời vang vọng tiếng chim kêu. Gió từ mặt biển thổi qua, góc váy của em trong gió nhẹ bay..." Có lẽ là do khung cảnh xung quanh, tiếng ca của Thủy Nhạc lại linh động đến quá phận, phảng phất cô ấy chính là tinh linh trong gió đến từ biển sâu. Lam Băng dự định đổi một tư thế nằm xuống, vì tránh cho mặt và đầu đều dính cát, Thủy Nhạc ân cần gập chân trái lên, Lam Băng không khách khí nằm lên đùi, thoải mái nhắm mắt lại. "Em nói em ở phương bắc chờ tôi, nên tôi khoác hành lý đi tìm. Em nói nơi em ở hoa tươi còn đang nở, nên tôi muốn gặp em cùng biển rộng..." Lam Băng cảm thấy mình là bị mặt trời phơi tỉnh, mở to mắt, quả nhiên tà dương đã đuổi bóng cây về phía chân trời. Thủy Nhạc cúi đầu, mái tóc dài rủ xuống trước ngực cô lóe kim quang, chăm chú nhìn Lam Băng. "Mỏi chân rồi phải không?" Giọng nói khàn khàn, lại không có ý đứng lên. "Ngại quá, em cũng không biết, bởi vì không còn cảm giác gì nữa..." Lam Băng phá lên cười to, ngồi dậy xoay người lại xoa chân cho cô, phía trên còn giữ lại độ ấm của mình. "Vậy, để bài tỏ sự xin lỗi, chị ôm em trở về?" Câu cuối giơ cao, ngả ngớn nói không nên lời. Thủy Nhạc ghét bỏ đẩy nàng một phen: "Chị tránh ra ~" Sau đó thân tàng chí lớn đứng lên. Cuối cùng vẫn là nhờ Lam Băng đỡ về xe, cũng là Lam Băng giúp thắt dây an toàn. Lúc khởi động xe, Thủy Nhạc đột nhiên nhớ tới chuyện gì hú lên quái dị. Lam Băng còn chưa kịp phản ứng, đã thấy cô luống cuống tay chân cầm lấy điện thoại. Vừa mở ra, mặt mày trắng bệch. Hơn hai mươi cuộc gọi của Y Ân... Thủy Nhạc hít sâu một hơi mới bấm điện thoại gọi lại cho Y Ân, vừa tút một tiếng bên kia liền có người nghe. "Em ở đâu?" "Em đang ở cùng đạo diễn, chuẩn bị trở về. Y Ân, em không sao, vừa rồi chỉ là không mang điện thoại theo." Y Ân trầm mặc vài giây, sau đó nghe được tiếng anh nói với người khác, không cần tìm nữa. Thủy Nhạc cơ hồ bị áy náy cùng đau lòng bao phủ. Đối với những việc cô trải qua trong quá khứ, Y Ân vẫn canh cánh trong lòng, chỉ cần có việc hoặc người liên quan đến cô anh đều đặc biệt khẩn trương. Đơn giản là vì trước đây bác sĩ tâm lý từng nói Thủy Nhạc "rất có khả năng tổn thương bản thân". Đã qua nhiều năm như vậy, Y Ân vẫn cứ tin. Nhất định anh đang lo lắng muốn chết tìm cô khắp nơi, rõ rang biết... "Y Ân..." "Không có việc gì là tốt rồi, trở về nói sau." "Vâng." Thủy Nhạc gác điện thoại, bất đắc dĩ nhìn Lam Băng. Lam Băng hiểu rõ: "Y Ân có việc gấp tìm em?" "Không có gì gấp, anh ấy chỉ là quá lo lắng. Anh ấy cảm thấy tâm trạng hôm nay của em không tốt. Em nên đem điện thoại theo bên mình." Thủy Nhạc giấu không được tự trách. "Quả thật hôm nay không tốt lắm." Lam Băng nhìn cô một cái, không đợi giải thích hay phản bác, tiếp tục hỏi: "Chị đưa em về nhé?" "Vâng vâng." "Quay về nhà ở tiểu khu?" "Không phải, quay về Y gia." Nói cho nàng địa chỉ, Thủy Nhạc thả lỏng tựa lưng vào ghế, lơ đãng hỏi: "Tâm trạng em vốn không tốt, nhưng nghe tiếng sóng biển, cảm giác tốt hơn nhiều." Lam Băng dở khóc dở cười, giơ tay xoa đầu Thủy Nhạc, thuận tay nhéo lỗ tai một cái. Thủy Nhạc đỏ mặt, rụt người lại, che giấu nói: "Tập trung lái xe đi đạo diễn!" Lam Băng thu tay về, làm thế nào cũng không thu được nụ cười trên môi... ======== Ca khúc: "Gió từ mặt biển thổi qua Lời bài hát: Trương Tiểu Hậu Soạn nhạc: Trương Tiểu Hậu Biểu diễn: Ban nhạc Hảo muội muội