Xe vừa tiến vào cổng lớn Y gia, Thủy Nhạc liền thấy Giang bá đang đứng trước cổng nhìn xung quanh, hiển hiên là đang đợi cô và Y Ân, vội vàng mở cửa xe xuống, để Y Ân một mình lái xe vào. Giang bá là lão quản gia của Y gia, hầu hạ ở Y gia nhiều năm, vô luận già trẻ lớn bé ở Y gia đều gọi ông một tiếng Giang bá. Giang bá làm người kính cẩn an phận, bình thường bất cẩn ngôn tiếu, duy chỉ những lúc đối mặt với Thủy Nhạc, Y Ân mới biểu lộ từ ái quan tâm không hề giữ lại. Y Ân hạ cửa kính xuống, ngoan ngoãn hô một tiếng: "Giang bá ~" "Y Ân thiếu gia, Nhạc Nhạc tiểu thư, hai người đã về!" Trong giới giải trí mọi người đều cho rằng "Y Ân" là một cái tên phiên âm tiếng anh, bình thường khi gọi tên Y Ân thường đọc thành phiên âm tiếng Anh, nhưng ít người biết, Y Ân, kỳ thật là tiểu thiếu gia của Y gia. Đương nhiên, một thiếu gia của Y gia lại làm người đại diện trong giới giải trí, quả thật không thể tưởng tượng. "Giang bá, thời tiết lạnh thế này không nên ra ngoài nha, lão nhân gia phải có tự giác bảo vệ sức khỏe bản thân!" Giang bá nhẹ giọng quát: "Không lớn không nhỏ!" Rõ ràng lại mang theo ý cười. "Hắc hắc ~" Thủy Nhạc lấy lòng khoác tay Giang bá, một già một trẻ chậm rãi đi vào tiền viện không người. Y lão gia không thích náo nhiệt, bốn vị thiếu gia tiểu thư của Y gia sau khi thành gia lập thất đều dọn ra ngoài, nhà cũ to như vậy bình thường đều không có bao nhiêu người, chỉ có ngày lễ tết mới náo nhiệt một chút, các vị thiếu gia tiểu thư lúc này mới trở về một lần. Sau này người thừa kế ưu tú nhất Y gia cũng là người con được lão gia yêu thương nhất, con cả Y Thành Đông cùng vợ bỏ mình trong một vụ tai nạn máy bay, lưu lại tiểu thiếu gia Y Ân chỉ mới mười bốn tuổi, lão gia đau lòng rất nhiều không khỏi phá lệ yêu thương, liền mang anh về nhà cũ, tự mình nuôi nấng. Mà Thủy Nhạc, đối với người Y gia, quả thật là không biết đột nhiên từ đâu chui ra. Trong một lần gia tộc tụ hội, một cô nhóc đột ngột xuất hiện trên bàn cơm, mang theo vẻ đạm mạc không hợp tuổi. Giang bá cung kính gọi một tiếng "Nhạc Nhạc tiểu thư", nghiễm nhiên trở thành một vị tiểu chủ nhân khác của nhà cũ Y gia. Việc như vậy trong đại gia tộc dạng này, sẽ dẫn đến những phản ứng dây chuyền gì có thể nghĩ. Y Khả Nhi chỉ là người biểu hiện nông cạn nhất trong đó. Cho nên sau khi Thủy Nhạc trưởng thành liền không tham gia những tiệc tụ hội như thế nữa, cô vốn cũng không phải người Y gia. Lão gia cũng không nói gì, chỉ là sau này mười lăm tháng giêng hằng năm, trên bàn cơm nhà cũ Y gia, chỉ còn bốn người. "Giang bá, mười lăm tháng giêng ông nội muốn đi nơi nào a, bình thường năm mới không phải đều ở trong nhà sao?" Thủy Nhạc hạ giọng lén lút hỏi, giống như đây là một bí mật quan trọng. "Đi phía nam, gặp vài vị chiến hữu già lúc trước." Trong một giây không thể phát hiện Giang bá có chút ngập ngừng sau đó lại bình thường trở lại. "Nga..." Còn tưởng cái gì đặc biệt đâu, Thủy Nhạc có chút thất vọng. Giang bá buồn cười, chỉ dặn dò cô lúc vẽ tranh cũng không thể quên ăn cơm, hiển nhiên đối với chuyện hôm trước còn canh cánh trong lòng. "Nhưng mà Giang bá, đó là sáng tác, sáng tác nghệ thuật nha, vạn nhất thời điểm con ăn cơm đem linh cảm cũng nuốt luôn thì sao? Nhất là món ăn bá làm ngon như vậy, thực dễ dàng mài mòn ý chí chiến đấu nha!" "Lại ba hoa." Vừa tiến vào đại sảnh, Thủy Nhạc liền thấy Y Ân và lão gia đã đối mặt ngồi trên sô pha, nhìn nhau không nói gì. Lão gia đưa lưng về phía Thủy Nhạc, lật xem một tờ báo, còn Y Ân ở một bên chán đến chết, vừa thấy Thủy Nhạc vào, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi. Y lão gia là người nghiêm túc đến gần như sắc bén, người bất cẩn ngôn tiếu như Giang bá đặt bên người ông cơ bản có thể xem như giản dị dễ gần, còn lại những thiếu gia tiểu thư của Y gia, không có một ai dám ở trước mặt ông làm nũng càng đừng nói khóc lóc om sòm. Y Ân làm đại thiếu gia mồ côi của Y gia, lại lớn lên bên cạnh lão gia, trên lý thuyết hẳn là phải có khác biệt. Trên thực tế quả thật cũng có chút khác biệt, chính là trước khi chí hướng sự nghiệp và tính hướng của anh được xác định. Nhưng đối Y Ân mà nói, tình trạng hiện giờ đã muốn vượt xa những gì anh kỳ vọng, ngay cả tình huống "gia pháp hầu hạ sau đó kéo một chân què bị đuổi ra khỏi nhà" chuyện bi thảm như vậy anh đều đã chuẩn bị tốt tâm lý đón nhận, nhưng kết quả chỉ là quỳ ngoài cửa thư phòng mấy giờ. Đến giờ Y Ân vẫn không biết hôm đó lúc anh quỳ gối ngoài thư phòng Thủy Nhạc đã ở bên trong nói gì với lão gia, mỗi lần hỏi lại cô, cô đều làm bộ cho qua: "Loại chuyện này, đương nhiên là trước nói lấy lí, sau động lấy tình a!" Những lúc như vậy, hỏi cái gì cũng không còn quan trọng nữa, anh chỉ có xúc động muốn đánh cô một trận. Giang bá vừa vào nhà liền tiến vào phòng bếp, Thủy Nhạc đi đến trước mặt lão gia, cung kính gọi một tiếng: "Ông nội." Lão gia ngẩng đầu nhìn cô một cái, buông tờ báo trong tay, ý bảo cô ngồi xuống. Thủy Nhạc đi đến cạnh Y Ân ngồi xuống, liền bị câu nói của lão gia làm sợ đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Con như thế nào lại đóng phim?" "Ông... xem?!" Thủy Nhạc cơ hồ không thể khống chế được giọng của mình, thử tưởng tượng một ông lão bước vào rạp xem phim điện ảnh do mình đóng... không dám tưởng tượng nữa... Cho nên đương nhiên là do cô suy nghĩ nhiều. Y Ân nhịn không được cười nhạo: "Em thấy sao?" Mà lão gia, đã lười phản ứng. Thủy Nhạc cũng nhận ra suy nghĩ của mình rất ngu ngốc, ngại ngùng nói: "Không cho em đùa một chút sao..." Sau đó ý thức được lão gia còn đang chờ mình trả lời, đứng đắn nói: "Gặp được kịch bản và đạo diễn hay, còn có nhân vật thích hợp, nên đi diễn. Hiện tại đang chuẩn bị quay một bộ khác." "Được rồi, không nên đóng những thứ loạn thất bát tao gì đó." Thủy Nhạc vừa định nói vâng, đột nhiên nhớ đến nhân vật trong "Họa sĩ", chột dạ một cái, không biết cái này có thuộc về phạm trù "loạn thất bát tao" không, thế nên thốt ra: "Ông nội, loạn thất bát tao là gì?" Y Ân sắp bị đầu óc ngu ngốc của Thủy Nhạc chọc khóc, vội vàng cứu bổ nói: "Ông nội, ông không tin vào ánh mắt Nhạc Nhạc sao? Loạn thất bát tao gì đó, em ấy chướng mắt." Thủy Nhạc tự biết mình nói lỡ, ngồi một bên tán thành gật đầu liên tục. Rốt cục, có lẽ là xuất phát từ sự tín nhiệm với Thủy Nhạc, lão gia không lại tiếp tục đề tài này. Trong lúc Thủy Nhạc đang cùng lão gia thảo luận thư pháp và tranh quốc họa phong thủy, Y Ân ý đồ trà trộn vào phòng bếp mượn cớ giúp đỡ giết thời gian, bị Giang bá chê vướng chân vướng tay đuổi ra ngoài, mãi cho đến giờ cơm mới rốt cuộc được thoả mãn mong muốn hỗ trợ Giang bá dọn vài cái đĩa, bưng đồ ăn. Tuy chỉ mới mười một tháng giêng, nhưng bữa ăn này của Giang bá lại làm theo tiêu chuẩn ngày rằm, phong phú, đoàn viên, những gì nên có đều có. Bởi vì Thủy Nhạc nên phúc lợi ngày mồng một cũng được bù đắp trong hôm nay. Trong năm cũng chỉ có ngày này Giang bá mới bằng lòng vứt bỏ thân phận ngồi cùng bàn ăn với lão gia. Sau đó hai ông lão cùng hai đứa trẻ, đầm ấm vây quanh chiếc bàn nhỏ, giống như tất cả những gia đình bình thường mà hạnh phúc khác, vui vui vẻ vẻ ăn một bữa cơm đoàn viên, như mỗi ngày rằm tháng giêng hàng năm. Sáng sớm hôm sau, Thủy Nhạc mơ mơ màng màng mở mắt, không rõ là do bị tiếng chim ríu rít bên ngoài hay là vì một tia nắng vụn trộm chuồng vào từ cửa sổ đánh thức, chỉ cảm thấy giờ khắc này, thời gian quá đỗi dịu dàng tựa như nó vẫn luôn như thế. Thủy Nhạc nhịn không được trở mình ôm lấy gối đầu cọ cọ, cuối cùng đem mặt chôn vào trong gối lại ngủ... Lúc này Y Ân đã cùng lão gia tập thể dục trở về, vừa mở di động liền thấy mười mấy cuộc điện thoại gọi đến, gọi trở về, bình tĩnh nghe xong, sau đó dường như không có việc gì dạo quanh các trang mạng một lần, tiếp tục cùng lão gia ăn bữa sáng. Sau khi ăn sáng lão gia liền rời nhà, Y Ân ngồi trên sô pha mở một cái weibo thật dài đang đứng đầu bảng xếp hạng weibo hiện nay, thành thành thực thực từng câu từng chữ đọc một lần. Sắp xếp xong mọi chuyện, Y Ân nhìn chằm chằm bóng lưng đi tới đi lui bận rộn của Giang bá, rốt cuộc nhịn không được oán giận nói: "Đã lúc nào rồi mà Nhạc Nhạc còn chưa rời giường? Giang bá nếu cứ dung túng em ấy như vậy ngày nó đó nó sẽ tạo phản!" Giang bá ngừng tay, quay lại thân thiết nói: "Còn sớm mà, Y Ân thiếu gia cũng nghĩ ngơi thêm chút nữa đi." Y Ân rên lên một tiếng, dưới nụ cười từ ái của Giang bá chạy lên phòng tìm Thủy Nhạc. Lúc gần đến cửa Y Ân thả nhẹ bước chân, gõ gõ cửa, nghe được tiếng Thủy Nhạc bên trong, mới xoay nắm cửa, cũng không đi vào, chỉ bày ra một tư thế thoải mái tựa lưng vào tường. Thủy Nhạc đã dậy được một lúc, đang ngồi xếp bằng trên giường, ngơ ngác nhìn chằm chằm một chỗ nào đó trong phòng, lúc này mới quay đầu khó có thể tin nhìn Y Ân: "Em lúc ấy thế nhưng bị anh thuyết phục?!" Y Ân theo ánh mắt cô nhìn qua, nhịn không được bật cười ha ha. Đó là một bức tranh ghép cực lớn, mặt biển màu xanh đậm dưới ánh trăng bàng bạc phiếm ra ánh sáng huyền bí, xa xa nhìn qua, hình ảnh ảo diệu mê người, phảng phất muốn đem mắt người xem vây chặt vào đáy biển sâu thẳm kia. Nhưng mà cảm giác thần bí này lại duy trì không được nửa giây, bởi vì bên dưới biển sâu... thiếu một mảnh. Một chỗ thiếu hụt rõ ràng lại đột ngột như vậy, Thủy Nhạc vốn là không có cách nào cảm thụ, nhưng lúc ấy Y Ân là đầu sỏ gây chuyên, vì trốn tránh trách nhiệm mà hoa ngôn xảo ngữ dùng hết bảy tấc lưỡi, nói cái gì mà chỗ khiếm khuyết này chính là một loại mỹ cảm, thủ pháp nghệ thuật đường nét độc đáo, đằng sau ẩn chứa ý nghĩa triết học sâu xa. "Em hồi đó quả là non a, còn trẻ không rành thế sự, vậy mà lại để anh lừa." Y Ân nhìn cô ôm gối đầu, tóc dài hơi hỗn loạn rủ xuống thắt lưng, nghĩ đến chuyện vừa rồi, không khỏi thu liễm tâm trạng vui đùa: "Chẳng lẽ anh nói không đúng sao?" "Đúng. Như thế nào?" Y Ân mở weibo vừa rồi ra, đưa điện thoại cho Thủy Nhạc, nhìn chăm chú biểu hiện trên mặt cô. Thủy Nhạc nhận lấy chăm chú đọc, ban đầu còn hơi nhíu mày, sau đó lại bị chọc cười vài lần, cuối cùng thản nhiên hỏi Y Ân: "Chỉ vì cái này?" Y Ân nhìn bộ dạng không thèm để ý của cô, đột nhiên có chút nóng giận, không khỏi cứng giọng chất vấn: "Em còn muốn thế nào nữa?" Trong lúc nhất thời Thủy Nhạc không biết nên hồi đáp ra sao, âm thầm thở dài một hơi, trầm mặc vài giây, mới dịu dàng nói" "Y Ân, anh quên rồi sao, so với đa số người trên thế giới này em đều kiên cường hơn."