Sở Tiêu

Chương 7 : Không xong, đã muộn

Vân Sở lấy khăn ướt lau tay, tiếp nhận hạ nhân đưa đến khăn mặt, lau mồ hôi trên trán, dù đầu xuân khí trời hơi lạnh, vì luyện tập hết tất cả thức ăn trong thực phổ (= sách dạy nấu ăn), vẫn khiến hắn ra một ít mồ hôi. Đại công cáo thành, Vân Sở thận trọng khép lại thực phổ, kéo phẳng lại góc nhăn trên mặt giấy, xoay người, đem nó trả lại cho Vân La. Nhưng thấy vị tiểu công chúa đang phồng quai hàm, lầm bầm không biết nói cái gì, còn không quên lấy tay bóc lấy một con tôm đỏ làm nhỏ ra một ít dầu, nhét vào miệng, lại nhìn trước mặt nàng, năm sáu cái đĩa, chén bàn hỗn độn một đống, nào có hình dáng của công chúa. Hóa ra, ngay khi Vân Sở làm món thứ nhất thì nàng đã ăn, đâu còn lo lắng cái khác. Vân Sở cười cười, đang quyết định không biết có nên qua kêu nàng hay không thì nghe được một trận ồn ào. Năm sáu gã sai vặt cãi nhau vì chưa kịp ăn một mâm cá. Vân Sở bật cười, nắm y sam, hướng đến chỗ Vân La, thoáng nhìn qua phía sau Vân La trăng sáng đã treo cao trên trời. Vân Sở cả kinh, quát to một tiếng không tốt, vội vội vàng vàng đem thực phổ giao cho Vân La, nói: _Ta đi. Hướng ra ngoài cửa chạy nhanh. Vân La lấy lại tinh thần, thấy hắn bỏ đi, nghĩ đến hắn vội vã trở về, miệng lẩm bẩm thầm thì mấy tiếng: _Ngô ngô ngô ô ô. Nàng muốn nói để nàng cho xe ngựa đưa ngươi về. Lúc này Vân Sở lòng đầy bối rối, làm sao nghe được nàng nói cái gì, chỉ lo chạy thật nhanh về. Sắc trời mờ tối, chỉ có thể mượn ánh sáng của trăng, một đường chạy thẳng về trước cửa vương phủ, không ngừng thở hổn hển. Khi gã sai vặt mở cửa, chờ thở gấp giảm chút, Vân Sở nhẹ giọng hỏi: _Lão gia đâu? Gã sai vặt mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn đáp: _Lão gia sáng sớm đã trở về, bây giờ đang bên trong. Vân Sở nghe xong gã sai vặt nói cũng không cảm thấy được thoải mái, ngược lại thần sắc căng thẳng, giành cửa hướng phòng Vân Tiêu chạy nhanh đến. Đẩy cửa ra, ánh trăng nhu hòa chiếu vào giường của Vân Tiêu, giống như bao phủ một tầng sa mỏng. Mà Vân Tiêu nằm trên giường sắc mặt lại một mảnh trắng bệch, vẻ mặt vạn phần thống khổ, trên mặt, trên cổ, tất cả chăn, thân thể toàn bộ đều bị mồ hôi thấm ướt. Hai mắt nhắm nghiền, trong miệng không ngừng nói mê: _Sở Sở, Sở Sở. Vân Sở lòng đau xót, đi qua cầm lấy khăn mặt thay y lau mồ hôi, ngồi trên giường, hai tay nâng Vân Tiêu tựa vào trên người mình, để đầu y gối lên trên vai mình, tay vỗ nhẹ sau lưng y, nhẹ giọng nói: _Sở Sở ở đây, Sở Sở ở đây, không sợ, không sợ, Tiêu ngoan nga, ngoan. ( Ngưng Băng: Sao giống dỗ con nít quá vậy…=.,=) Nguyên lai, hôm nay là ngày thê tử Tiêu Vương gia Trầm Sở Sở sau khi mất được trăm ngày. Vốn từ ngày Sở Sở chết, Tiêu Vương gia mặc dù thập phần bi thương, nhưng mọi chuyện nằm ở trăm ngày sau đó, Tiêu Vương gia đơn độc không thấy mặt cả một ngày, khi trở về lại như bị đả kích trầm trọng, ban đêm, suốt đêm gặp ác mộng, đổ mồ hôi đầm đìa, đêm ngủ đau khổ, cách ngày, liền liên tiếp sốt cao mấy ngày. Từ đó về sau, hằng năm vào ngày này, đều xảy ra chuyện giống như vậy. Vân Sở không đành lòng xem phụ thân đau khổ như thế, lúc bắt đầu, còn chân tay luống cuống, sau lại, phát hiện phụ thân miệng luôn kêu “Sở Sở”, nghĩ phụ thân tưởng niệm mẫu thân, mới thống khổ như thế. Vân Sở liền thử làm bộ thành Sở Sở trấn an y, không ngờ công hiệu, bởi vậy, hàng năm vào ngày này luôn làm như vậy. Vân Sở một tay đỡ Tiêu, một tay kéo chăn gấm bao lấy bọn họ, một tay tuy không tiện nhưng vì đêm lạnh. Chờ chuẩn bị tốt đã qua một ít thời gian, chạm đến thân thể Tiêu có chút rét run, Vân Sở đến gần một chút, ôm chặt lấy, ngực dán thật gần, đều nghe được nhịp đập trái tim đối phương, cùng với nhiệt lượng ngày càng tăng không ngừng. Thời gian qua nhiều, đợi đến khi tay chân Vân Sở có điểm cương, mới thấy được Vân Tiêu mày thả lỏng, thân mình cũng ấm áp, ánh mắt chuyển động, hình như sắp tỉnh. Vân Sở vươn hai ngón tay, đặt tại trên mày của Vân Tiêu, vì cái gì Tiêu thống khổ như vậy, mày không tự giác cau lại. Lông mi Vân Tiêu run run, chậm rãi mở mắt, nhưng trong mắt tràn ngập bi thương, trong trẻo nhưng lạnh lùng. Nếu nói ngày thường Vân Tiêu trong mắt tựa như hàn băng tản ra từng trận hàn khí, mà lúc này, cũng vạn năm đóng băng, nhưng không có hàn khí, mà đem bi thương đóng băng thành sơn. Vân Sở vuốt vuốt tóc dài của Vân Tiêu, cẩn thận giúp đỡ y nằm xuống, chính mình cũng nằm xuống. Nghiêng thân, kéo tóc rơi rớt trên trán của y ra phía sau tai, hôn lên trán Vân Tiêu, ôn nhu hôn, nhẹ giọng nói: _Tiêu, ngủ đi. Lông mi Vân Tiêu vừa động, thật sự nhắm mắt lại ngủ. Nhìn thấy Vân Tiêu nhắm mắt lại, Vân Sở đưa tay vòng qua eo y ôm y, vùi đầu vào sau gáy y, ngửi được mùi hương thuộc về Tiêu, thản nhiên thơm ngát, thỏa mãn nhắm mắt ngủ, khóe môi nhếch lên hơi hơi cười, giống như giờ phút này bầu trời treo vầng trăng khuyết cong. Cũng chỉ có giờ phút này, hắn mới có thể không kiêng nể gì ôm Vân Tiêu, cảm thụ hai người ấm áp ở một chỗ. Hắn rất muốn làm như vậy. Nguyên bản một nhà ba người hòa thuận vui vẻ, mỗi đêm hắn đều chen vào nằm giữa phụ thân và mẫu thân, khi đó hắn thích rúc vào phụ thân, lòng người rất ấm áp, thậm chí trèo lên ghé vào trên người phụ thân. Nhưng sau khi mẫu thân qua đời, hắn liền tự động chuyển ra phòng ngủ của phụ thân, hắn nghĩ muốn càng thêm độc lập, nghĩ muốn chiếu cố phụ thân, mà không phải chỉ biết quay quanh người làm nũng. Cơ hội như đêm nay không nhiều, ôm nhau như vậy, cảm giác được hơi thở của đối phương, tim đập trầm ổn, Vân Sở nháy mắt hoảng hốt, cảm thấy trên đời chỉ còn lại hai người bọn họ, hắn thích phụ thân, phụ thân cũng thích hắn, như ngăn cách khỏi trần thế ồn ào náo động. Ngày hôm qua, hoàng nãi nãi cùng hắn nhắc tới việc Vân Tiêu lấy thêm thê tử, tâm hắn thật sự đau quá, hận không thể để Vân Tiêu vĩnh viễn không hề thích người nào, vĩnh viễn như vậy tưởng niệm mẫu thân, mãi mãi yêu mẫu thân. Như vậy, cho dù Tiêu không yêu hắn, cũng sẽ ở lại bên người mình. Nếu làm cho hắn nhìn thấy Vân Tiêu thân thiết với người khác, hắn chắc chắn sẽ không chịu nổi, nếu Vân Tiêu thật sự cùng người khác hòa hợp, hắn thật sự không biết nên làm gì bây giờ. Nhưng chính mình lại không có biện pháp nói cho Tiêu biết, chẳng lẽ nói với y hài tử của y yêu y, bảo y không được thú người khác, chỉ có thể yêu đứa con của chính mình. Cái này sao có thể được! Đột nhiên, Tiêu Vương gia một bàn tay vượt qua Vân Sở, xoa nhẹ lưng hắn. Hơi ấm theo lý y (= áo lót) truyền tới. Vân Sở tâm “bùm” một cái nhảy nhanh hơn một chút, một loại ấm áp chua xót thương tâm tràn đến, như điện lưu lan tràn khắp toàn thân. Ngẩng đầu lên nhìn Vân Tiêu, ánh mắt vẫn đóng, hoàn hảo không tỉnh. Nhưng cái tay kia hữu lực như thường, vỗ về sau lưng Vân Sở nhẹ nhàng, Vân Sở an tâm nặng nề ngủ. Ngày hôm sau, Tiêu Vương gia tỉnh lại, như trước mặt vạn năm không đổi, đã không còn đau khổ của hôm qua, chỉ có chút tái nhợt. Vân Sở sớm rửa sạch mọi thứ chờ y, như bình thường không khác biệt. Tiêu Vương gia không đề cập chuyện đêm qua, Vân Sở cũng chưa nói, chỉ cần Tiêu hảo, hắn liền cảm thấy được đáng giá. Vì thế, ngày hôm qua cứ như vậy bình yên trôi qua.