Sở Tiêu
Chương 2 : Phu tử, khứu
Trong lòng Vân Sở đã hiểu, vị hảo huynh đệ này cố ý chọc giận tiên sinh, cố tình khiến cho tiên sinh phạt đi ra đứng, vì cùng bồi chính mình phạt đứng, hắn thực cảm kích Vân Dật. Chính mình tính tình yếu nhược, từ nhỏ trên học đường luôn bị mọi người khi dễ, trước kia cũng chỉ có thể yên lặng chịu đựng, hiểu được đám hoàng tử công chúa bất quá chỉ là tâm tính của tiểu hài tử, thích làm ầm ĩ, cũng không để ý.
Còn nhớ ngày đó Vân Dật đến đây, nhìn hắn co lại thành một đoàn, cánh tay vung lên, đem chung quanh toàn bộ bọn nhỏ quét qua một bên, sau đó dùng một bàn tay đem hắn nâng lên, rồi quát to:
_Về sau các ngươi ai dám khi dễ hắn, ta liền đánh kẻ đó.
Vài cái hài từ gặp tình cảnh như vậy, có người ngay tại chỗ bị dọa ngây người.
Từ đó về sau, Vân Dật tiểu vương gia và Vân Sở trở thành bạn tốt, ngồi nhất định phải cùng một chỗ, Vân Sở làm gì hắn đều che chở, bênh vực. Cả khi Vân Sở đi vệ sinh, hắn liền đi theo canh tại cửa, mĩ kỳ danh là bảo hộ. Vân Sở cũng cao hứng, với hắn cùng một chỗ thật giống như lúc nào cũng được bao phủ dưới dương quang sáng lạn, cười cũng nhiều hơn.
_Này, Sở, xuân tới rồi, thời tiết trong xanh, tìm một ngày ta mang ngươi đến vùng ngoại thành thả diều thế nào?
Vân Dật liếc nhìn bầu trời trong xanh.
_ Tốt.
Vân Sở trong lòng thật cao hứng nhưng vừa nghĩ lại nói:
_Nhưng ta còn muốn giúp Tiêu làm túi hoa lan.
Theo Vân Sở sống chung lâu như vậy, Vân Dật đương nhiên biết người trong miệng hắn gọi là ai, chẳng qua hắn không vui khi thấy Vân Sở luôn lấy phụ thân mình làm trọng, chuyện gì xảy ra đều để y ở vị trí hạng nhất:
_Ngươi như thế nào lại làm, có nhất thiết một năm bốn mùa đều làm không, dùng cái của năm trước là xong.
Vân Sở gặp hắn bĩu môi, cười nói:
_Kia, đương nhiên không được, mỗi một mùa phải có phù hợp mỗi mùa túi thơm đặc sắc, mùa xuân là hoa lan, tới mùa hè đổi thành hoa sen, thu là cúc vàng, đông là hồng mai, như thế mới có thể biểu thị hương vị của thời tiết. Năm trước cái kia sớm đã suy tàn, không còn hương thơm.
_Đi, thực phiền toái, ngươi như thế nào biết nhiều như vậy, như thế nào sẽ thích làm những việc này, nương của ta cũng chưa cẩn thận như vậy.
Kỳ thật hắn biết là trên túi tơ tằm khảm vào ba mươi sáu cánh hoa, các đóa hoa cần phải lấy từ đủ loại hoa giữa mỗi ngày sớm nhất lúc khi đang nở, chờ từ giờ mẹo (= từ 5h-7h sáng) trước khi hái, bởi vì lúc này là thời điểm cây cối hoa cỏ hấp thụ thiên địa linh khí nhiều nhất, còn chưa giải phóng hết. Ngâm trong nước thuốc, duy trì tự thân hương khí, lâu ngày không thối rữa. Tự nhiên phát ra một cỗ tinh khiết và thơm, quanh quẩn đeo quanh thân người, vừa có thể thông kinh lạc (= đường khí huyết vận hành trong cơ thể), có hiệu quả bảo trì thanh tỉnh.
_ Vậy sao ngươi không giúp ta làm một cái, thật không công bằng.
_Thế, ta giúp ngươi làm một cái, ta không nghĩ ngươi cần nó.
Nghe vậy, Vân Dật tiểu vương gia liền quay qua… đưa tay ôm thấy hai vai Vân Sở hướng về trên người mình, cười cười, lớn tiếng nói:
_Hảo, đây mới là huynh đệ tốt của ta. Ta làm diều con bướm với con rết, con bướm cho ngươi, chờ khi nào tiết trời tốt, ngươi lại nhàn rỗi, ta liền đem ngươi đi thả diều.
Vân Sở vừa muốn trả lời thì “phanh” một cái, có một đồ vật đập lên trên cửa phát ra tiếng nổ, trong phòng truyền ra tiếng lão tiên sinh tức giận:
_Ồn chết, câm miệng cho ta.
Hai người nhìn thoáng qua nhau, liền im lặng. Như vậy lẳng lặng đứng thẳng đợi cho hết thời gian học. Đợi mọi người từng bước từng bước đi ra, mới gặp Tôn Học Thành ung dung bước ra, chậm chạp theo bên trong thong thả bước chân ra ngoài, dường như không phát hiện hai người bọn họ, mắt thấy sẽ rất nhanh rời đi. Vân Dật chạy nhanh về phía trước, cản phía trước hắn, đến lấy lòng chấp tay nói:
_Tiên sinh, tiên sinh vất vả, có phải hay không đã tan học?
Tôn Học Thành quăng cho hắn một cái liếc mắt, biết rõ cố hỏi. Lại nhìn xem Vân Sở, thấy hắn đang nhìn kiện trường sam trong ngực mình, hình như một lúc sau mới cảm giác tầm nhìn của hắn, ngẩng đầu, thản nhiên nhìn lại, chọc người trìu mến. Đứa nhỏ này cứ nhu thuận như vậy, lại không chịu nghe người ta khuyên, nhưng thật ra rất khiêm tốn, kiên quyết không thay đổi. Chính là không có biện pháp với hắn, chỉ hy vọng sau này đừng chịu thiệt mới tốt.
Tôn Học Thành cũng giận không nổi, cố tình nghiêm mặt, đem trường sam ném cho Vân Sở, nói:
_Tốt, ngươi có thể đi rồi, ngày mai, lão phu có việc, không cần phải đến đây. Nhưng Vân Dật thì lưu lại.
Nói xong cũng không xem hai người, lắc đầu, chuẩn bị bước đi.
Vân Sở do dự đứng nơi đó.
Lúc này Vân Dật thẳng lại thắt lưng, cười cười, hướng tấm lưng Tôn Học Thành hô:
_Nào năm nào tháng nào ngày, một người ở nhà có vợ, trộm đi uống một lọ thượng đẳng hoa điêu tửu, say rượu nằm trên phố ngủ qua đêm, thê tử hỏi, nhưng lại đáp…
(Hoa điêu tửu: Rượu hoa điêu, đựng trong chum sành có chạm trổ hoa văn, loại rượu quý của Thiệu Hưng, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc. )
Đằng sau Tôn Học Thành nghe thấy cả người phát run, huyết khí dâng lên, cấp bách đỏ mặt, ba bước thành hai bước chạy về, cũng không chú ý hình tượng của phu tử, đem Vân Dật kéo xuống, lấy tay che miệng của hắn, kêu:
_Thằng nhãi con, ngươi, ngươi, câm miệng, ngươi ngươi, nói bậy.
Vân Sở lập tức xem ngây người, không ngờ tới phu tử cũng sẽ như vậy.
Kéo xuống tay của Tôn Học Thành, Vân Dật đắc ý tiếp tục nói:
_Vậy, ta còn tiếp tục ở chỗ này đứng không?
_Không cần, không cần, các ngươi đều đi, đều có thể đi rồi.
Tôn Học Thành oán hận trừng mắt nhìn hắn, xua tay nói.
Nghe vậy, Vân Dật tiểu vương gia liền xoay người khom lưng vái chào, nói:
_Vân Dật tạ ơn tiên sinh.
Tôn Học Thành nhìn hắn một cái, không nói lời nào, thật được tiện nghi mà còn khoe mã.
Thực ra Tôn Học Thành ham mê uống rượu, bất đắc dĩ trong nhà lão bà lấy hắn tuổi tác cao, uống rượu dễ dàng xảy ra sự cố, cấm không cho hắn uống, nếu mà làm cho nàng biết thì chính mình xong rồi, còn có vì chính mình che dấu chuyện uống rượu nên thỉnh thoảng nói dối một chút. Tự cho rằng che dấu thật tốt, chưa từng nghĩ sẽ bị tên tiểu quỷ Vân Dật biết, còn bị vạch trần, xém tí muốn bất tỉnh.
Còn bên này Vân Dật kéo ra tay, vỗ vỗ mông, đi rồi.
Trên đường, Vân Sở càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, rốt cục nhịn không được cười lên tiếng.
_Ngươi như thế nào sẽ biết tiên sinh uống say ngủ trên đường phố, còn có nói dối.
Vân Sở nhịn không được hỏi.
Vân Dật đứng thẳng người, lộ rõ thần sắc ngạo mạn, nói:
_Việc này ta mới biết được, cũng không phải theo dõi hắn. Tôn lão nhân thích uống rượu, tất cả mọi người đều biết, cũng không phải cái gì bí mật, chẳng qua hắn tự cho rằng người khác không biết thôi, lại bị thê quản nghiêm. Mà ta đâu, vừa chỉ soạn ra một ít lời nói dối nho nhỏ, lão nhân trong lòng chột dạ, bị ta lừa thôi.
Vân Sở không khỏi bật cười, không biết bạn tốt điểm ấy có tính là ưu điểm không, một ít ranh mãnh, nếu Thành vương gia biết, không biết lại nói hắn như thế nào.
P/s: Lại tiếp tục chém nữa a~~~QAQ
Truyện khác cùng thể loại
47 chương
94 chương
57 chương