Sở Tiêu
Chương 17 : Thanh mộng ổ
Vân Sở bật dậy, hắn bị dọa đến phải thức tỉnh, ngồi thẳng thân mình, trong khi mông mông lung lung hắn còn nhớ rõ những việc đêm qua Vân Tiêu đã làm với hắn. Hắn kéo kéo chăn, vươn ngón trỏ chạm nhẹ môi mình, dường như xúc cảm ôn nhuyễn (= ấm áp mềm mại) đêm qua còn lưu lại.
Lúc này hắn ngồi bên trái giường, đang đưa lưng về phía bên phải, chậm chạp không dám xoay người sang chỗ khác, nội tâm cảm thấy rất có thể là ảo giác của mình, hoặc đêm qua là do chính mình nằm mơ. Cuối cùng, hắn rốt cục làm liều một cái xoay người ~~
Trống không….
Sàng đan (= khăn trải giường) trắng tinh ngay ngắn bên trên không có một người, một chút cũng không giống đã có người nằm qua.
Một lần nữa vươn tay sờ sờ sàng đan.
Là lạnh.
Vừa mới tỉnh ngủ tuy nằm trong chăn ấm áp nhưng tâm thật lạnh. Quả nhiên, là chính mình suy nghĩ nhiều, có lẽ vì ngày nhớ đêm mong mới xuất hiện ảo cảnh như thế. Vân Tiêu rõ ràng thích Trầm di như vậy, như thế nào sẽ đối với hắn làm chuyện như vậy. Nhớ đến chuyện ngày hôm đó, tâm Vân Sở lại buồn phiền ứ đọng, như bầu trời đầy mây đen phản chiếu ảnh trên mặt hồ, lại thêm đau lòng.
Có phần không biết nên đối mặt như thế nào với Vân Tiêu, biết rõ không có khả năng, nhưng chính mình còn đối y sinh ra tâm tư như vậy. Trước kia còn nhỏ, cảm tình gì gì đó hắn còn không rõ ràng, hiện tại đã biết, rồi lại có thể làm sao bây giờ, huống chi lại biết y đã có người mình thích. Không nói đến Trầm di, Tiêu xuất sắc như vậy, loá mắt như vậy, bên người y sẽ có biết bao nhiêu nữ tử vĩ đại, hoặc ôn nhu, hoặc hiền thục, hoặc mạo mĩ, y như thế nào cũng sẽ không chọn một người bình thường như hắn, cho dù thấy được hắn, y cũng xem hắn như một hài tử không đáng để ý.
Nhớ trước kia cho tới bây giờ người không ngừng quanh xung quanh Tiêu là hắn, hoặc có thể nói chính hắn là người nhất sương tình nguyện quấn quít lấy y, Tiêu chưa từng chú ý qua hắn, chính mình trong lòng y tựa hồ không có một chút địa vị, cho tới bây giờ đều là hắn chuẩn bị tốt hết thảy chờ y. Mấy thứ này cho dù hắn không làm cũng sẽ có những người khác hảo hảo lo liệu, nói cách khác, cho dù có một ngày chính mình đột nhiên mất tích, Tiêu cũng sẽ không phát hiện đi, càng đừng nói tới y sẽ sốt ruột phái người đi tìm. Tóm lại, chính mình trong mắt Tiêu căn bản không chút giá trị, không hề có lực hấp dẫn, tựa như tảng đá bên đường bình thường đến phổ thông.
Hiện tại, liền ngay cả ý tưởng lấy thân phận hài tử tiếp tục chiếu cố Tiêu của hắn có đúng không. Chợt nghĩ, tất cả những việc hắn làm đều không hề có ý nghĩa.
Vân Sở chạy ra vương phủ, lang thang trên đường vô mục đích. Hiện tại chính mình không biết đối mặt với Vân Tiêu như thế nào, không muốn gặp Vân Tiêu, không có việc gì, không biết nên làm cái gì.
Sao không đi tìm Vân Dật? Vẫn là quên đi, ngày đó chạy đi tìm hắn đã hại hắn bị Tam hoàng thúc vừa đánh vừa mắng, có chút băn khoăn, vẫn là đừng đi nữa, không nên gây thêm phiền toái cho hắn. Nhưng chính mình thật sự không biết nên đi nơi nào?
Ngẫm lại chính mình giống như cũng chỉ có một mình Vân Dật là hảo hữu, trong học đường các công tử ai mình cũng không quen biết. Phải nói là tính tình mình quá lạnh nhạt hay nhân phẩm quá kém cỏi, không ai nguyện ý quan hệ với chính mình. Như vậy, người như hắn người khác còn không thích huống chi là Tiêu!
Vân Sở càng nghĩ càng cảm thấy được hắn thật tệ hại, tồi tệ đến cái gì cũng sai, càng nghĩ càng cảm thấy thương tâm. Ngẩng đầu lên lần nữa, gặp trên đỉnh đầu là một tấm biển đen sơn son thiếp vàng viết ba chữ to ” Thanh Mộng Ổ”.
Chính mình như thế nào có thể đi đến nơi này!!!!
Cho dù không bước ra khỏi cửa một bước, cơ bản đối bên ngoài hoàn toàn không biết gì cả, Vân Sở vẫn biết, ” Thanh Mộng Ổ ” chính là tiểu quan quán nổi tiếng nhất toàn thành. Còn có, quán chủ ở đây lại là Thanh Y nổi danh khắp thiên hạ. Nghe nói Thanh Y quán chủ ngay cả đi đường cũng có thể diêu duệ sinh phong (= lay động sinh phong), làm kẻ khác say mê không thôi. Bao nhiêu người đến chỉ vì muốn nhìn thấy bước đi nhẹ nhàng như sen của hắn, trần bộ sinh hương (= mỗi bước đi đều tỏa hương thơm), càng đừng nói hắn có phương dung tuyệt thế. Nếu chính mình có một nửa sức quyến rũ của hắn thì sẽ không buồn rầu đến tận bây giờ.
Chờ khi lấy lại tinh thần, Vân Sở phát hiện chính mình vào trong quán, hắn cũng không biết chính mình như thế nào sẽ vào được. Tuy nói chính mình cũng không phải thực phản đối đến nơi này, nhưng cũng biết đây không phải nghề nghiệp tốt đẹp gì. Bên tai là tiếng ồn ào hoan nháo, cười vui đùa và phóng túng, dâm thanh dâm ngữ, khiến kẻ khác da đầu tê dại. Nhìn lại các nam nhân một đám đều túy sinh mộng tử (= sống mơ màng say rượu), còn có đám tiểu quan (= nam kỹ) mặc đồ phanh hở lộ ngực, cũng có một ít người ánh mắt tràn ngập dục vọng trừng trừng đảo quanh trên người Vân Sở, làm Vân Sở có chút không thể thích ứng.
Vân Sở kiên trì hướng bên trong đi vào. Lúc này một nam nhân chắn trước mặt hắn, lấy tay nâng cằm của Vân Sở, trêu tức:
_Yêu, tấm tắc sách! Nhìn ngươi môi hồng răng trắng, rốt cuộc ngươi tới phiêu kỹ hay muốn bị người khác phiêu, không bằng ~~ khiến cho bản quan nhân đến dạy ngươi!
Vân Sở bị cả kinh, lui lại từng bước, lúc này mới thấy rõ hình dáng người trước mắt. Búi tóc cao, mặc ti y trong suốt lộ ra phần ngực, mặt mày xinh đẹp, ngay cả vóc người còn cao hơn hắn.
Người nọ thu hồi tay, mỉm cười, nói:
_Yêu, Không hay, có thể nào vẫn còn non, ca ca ta rất có hứng thú a ~
Nói xong nheo mắt liếc Vân Sở, một bên còn vươn đầu lưỡi hồng hồng liếm liếm môi, từng bước một tới gần Vân Sở.
Toàn thân bị bao phủ bởi thân hình mạnh mẽ của nam nhân, Vân Sở sợ tới mức không biết phải phản ứng như thế nào.
_Tốt lắm, Bạch Đồng, đi làm chuyện của ngươi đi, đừng có mà lười biếng.
Âm thanh thanh thúy dễ nghe từ trên lầu truyền đến, Vân Sở hướng trên lầu nhìn lại.
Chỉ thấy người nọ tóc đen được chải ngay ngắn sau đầu, cột cao lên, tiện đà tự nhiên rủ xuống, như thác nước đổ xuống, thấp thoáng lục sắc thụ ảnh (= màu xanh biếc của bóng cây). Hai bên trán là tóc mai, tiếp theo là khuôn mặt nhu hòa uyển chuyển hàm xúc trắng nõn, lông mi dày xinh đẹp, mị nhãn như tơ, xảo tiếu thiến hề (= khéo léo), một bên hơi hơi cong lên khóe môi làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác giảo hoạt. Nhẹ nhàng khoát lên người thanh sắc y ti làm cho người ta cảm giác như thiên tiên xinh đẹp mềm mại.
Người trên lầu đúng là Thanh Y quán chủ.
Kỳ thật từ lúc Vân Sở đầu tiên bước vào trong quán, Thanh Y đã chú ý tới hắn, theo cử chỉ và y phục của hắn thì có lẽ hắn cũng là người có địa vị. Người khác có lẽ không biết, nhưng Thanh Y liếc mắt một cái liền nhìn ra, người tới đúng là bảo bối con trai độc nhất của đương kim quyền thế lớn đến có thể che trời Vân Tiêu Tiêu Vương gia —— Vân Sở.
Muốn nói làm một cái quán chủ tiểu quan quán phải biết nhất là cái gì, kia đương nhiên chính là sát ngôn quan sắc (= thăm dò ý tứ lời nói và sắc mặt ), những người có thể trêu chọc, người nào không thể trêu vào, những người căn bản không cần để ý đến, những người cần phá lệ đối đãi, quyền thế, địa vị, yêu thích, tất cả mọi thứ hắn đều rành mạch, bằng không đến khi bị phát hiện lúc đó chết như thế nào cũng không biết.
Đừng nhìn Thanh Y mọi chuyện đều tra được rõ ràng, nhưng hắn không sợ chuyện này, không sợ chết. Ba năm trước đây hắn đã chán cuộc sống như vầy, vừa nghĩ muốn mở một gian tiệm ăn bình thường, từ nay về sau sống cuộc sống tùy tâm sở dục (= tùy theo lòng mình). Muốn hỏi hắn sợ cái gì ~ thì phải là nhàm chán, mất mặt. Hắn nha, liền cố tình thích vô giúp vui, chơi điểm hảo ngoạn hoặc trêu chọc trò khôn vặt thêm phiền toái nhỏ cho người khác, như vậy hắn mới cảm thấy được thú vị. Vì thế, từ khi Vân Sở vừa vào cửa, hai mắt hắn liền sáng lên, giống như cảm xúc vui sướng khi phát hiện con mồi, trong lòng tính toán nhỏ nhặt đùng đùng vang.
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
23 chương
12 chương
117 chương
51 chương
49 chương