Sở Thích Của Sùng Ninh [h+]
Chương 9
Edit:Yann.
Beta: Kim Hằng/ Đậu Xanh
---
Lúc trở về, Đường Sùng Ninh phát hiện Thẩm Hòe An không đi cùng cô.
Cô vẫn đi ở nhóm đằng trước như cũ, khi quay đầu tìm anh thì phát hiện anh đang đi với nhóm cuối cùng, anh mặc một chiếc áo phông màu trắng, ngẫu nhiên sẽ nói vài câu với bạn học bên cạnh, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nhìn cây cỏ xung quanh.
Cô nhìn chằm chằm anh, vừa khéo anh cũng ngẩng đầu, ánh mắt giao nhau, cô mỉm cười, anh lại vội vàng tránh ánh mắt cô, cúi đầu đi đường.
Đường Sùng Ninh đã biết, Thẩm Hòe An vẫn còn thẹn thùng, bởi vì bị cô nhìn thấy nửa thân trên sao?...
Nhưng cái này không thể trách cô, chỉ có thể nói là ý trời.
Ý trời không thể trái, Bồ Tát cần đại phát từ bi hiến thân.
Cô quay đầu, yên lặng suy nghĩ, cũng cảm thấy bản thân thật kỳ quái.
Tuần trước còn cảm thấy anh có nề nếp thích lo chuyện bao đồng, bây giờ lại cảm thấy anh chất phác khô khan đến đáng yêu. Có nề nếp có thể giải thích vì đơn thuần giản dị, thích lo chuyện bao đồng cũng có thể vì ý thức trách nhiệm.
Nói tóm lại, Thẩm Hòe An chỗ nào cũng tốt.
Thân thể trắng nõn là tốt nhất...
Sau khi trở lại xe buýt, Đường Sùng Ninh ngồi xuống vị trí ban đầu, chuẩn bị xong, ngửa đầu đợi nửa ngày cũng không thấy Thẩm Hòe An, mãi cho đến khi xe buýt bắt đầu lăn bánh, vị trí bên cạnh cô vẫn trống không.
Không thắng nổi con sóng liên tục làm tim đập loạn nhịp, cô đứng lên, trực tiếp đi tìm Thẩm Hòe An, lướt qua vài hàng ghế đầu vẫn không thấy bóng dáng của anh, lúc thu hồi tầm mắt lại thấy anh đang ngồi trước mặt cô.
Bên cạnh là lớp phó văn nghệ, Đới Giảo.
Đường Sùng Ninh nặng nề ngồi xuống.
Cảm giác trái tim ngứa ngáy vừa rồi đột nhiên biến mất, thay thế bằng tủi thân, trước ngực như bị lửa thiêu đốt.
Trong lớp cô luôn bị coi là người ngoài lề nhất.
Trong lớp được hoan nghênh nhất chính là Thẩm Hòe An, thứ hai chính là Đới Giảo.
Sở dĩ Đới Giảo được bầu làm lớp phó văn nghệ, tất nhiên là vì cô ta giỏi ca múa, lớn lên còn dịu dàng thân thiện, đối đãi với mọi người vô cùng chân thành, Đường Sùng Ninh cũng từng cho rằng cô ta rất giống một công chúa nhỏ đơn thuần thiện lương, mãi cho đến khi Đường Sùng Ninh chính tai nghe thấy Đới Giảo đánh giá cô--
"Vừa nhìn cậu ta đã biết không phải học sinh đứng đắn."
Rất nhiều người nói xấu sau lưng cô, nếu so đo với từng người, cô chỉ thấy lãng phí sức lực, tâm trạng cũng tồi tệ, nên phần lớn phương pháp giải quyết của cô đều là... Không giải quyết được thì cứ đi trên con đường của mình để cho người khác muốn nói gì thì nói đi.
Nhưng Đới Giảo thì không giống.
Đới Giảo không giống những bạn học khác, những người đó dù nói xấu sau lưng cô, nhưng mặt ngoài nhiều lắm cũng chỉ duy trì lễ phép cơ bản nhất, không muốn giao tiếp nhiều với cô.
Mà Đới Giảo có thể nói xấu cô hết mười phút, sau đó lại tươi cười lôi kéo cô làm quen.
Đường Sùng Ninh nghĩ tới nguyên nhân cô ta làm như vậy, có lẽ là --
Muốn xây dựng hình tượng mình yêu quý tất cả mọi người, bao gồm cả Đường Sùng Ninh người lạc loài nhất trong lớp.
Đường Sùng Ninh thấy cô ta thì biết cô ta giả mù sa mưa, từ đầu đến chân đều giả, lương thiện và ân cần cũng là giả.
Đới Giảo luôn làm Đường Sùng Ninh nghĩ đến mỹ nhân rắn rết trong truyện cổ tích, mỉm cười đưa cho cô một quả táo tẩm đầy thuốc độc.
Đường Sùng Ninh không muốn diễn kịch với cô ta, nhưng cũng phải cho cô ta chút mặt mũi, trước lời nói a dua của cô ta, cô cũng ậm ừ, phản ứng nhàn nhạt. Lúc đó Đới Giảo sẽ để lộ vẻ mặt xấu hổ, sau đó nhìn xung quanh không biết trao đổi ánh mắt với ai, cuối cùng ngượng ngùng rời đi.
Nghĩ đến đây, Đường Sùng Ninh đeo tai nghe vào, ngả người vào ghế dựa, không nói chuyện.
Thì ra Bồ Tát không chỉ độ mỗi mình cô, mà còn phải độ cả mỹ nhân rắn rết.
Xe chạy nửa đường, chủ nhiệm lớp lấy hai túi đồ ăn vặt lớn ra, xé túi đóng gói bắt đầu truyền từ hàng thứ nhất xuống.
Đường Sùng Ninh nhắm mắt dưỡng thần, tai nghe cắm trong tai, tất nhiên không biết phải đưa tay lấy đồ ăn vặt.
Thẩm Hòe An cầm khoai tây chiên trong tay, xuyên qua khe hở ghế dựa nhìn Đường Sùng Ninh ở ghế sau, cô nhắm mắt lại, hình như đang nghỉ ngơi.
Đới Giảo cũng quay đầu nhìn, nhìn thoáng qua Đường Sùng Ninh rồi nói với Thẩm Hòe An: "Chắc cậu ấy đang nghỉ ngơi, có lẽ cậu ấy không thích ăn mấy đồ này đâu."
Thẩm Hòe An hỏi Đới Giảo: "Cậu khỏe chưa? Còn chóng mặt không?"
Là chủ nhiệm lớp bảo anh ngồi đây, nói rằng thân thể Đới Giảo không thoải mái, thì ra ban đầu cô ta ngồi cạnh Trần Chi Châu nhưng vì không thoải mái mới chạy lên hàng trước ngồi. Đới Giảo có lòng tốt nhường vị trí cho người khác, chỉ nói bản thân còn có thể chịu đựng được, vẻ mặt chủ nhiệm lớp đau lòng bảo Thẩm Hòe An ngồi cạnh chăm sóc cô ta một lát.
Thẩm Hòe An chỉ có thể đổi hướng, ngồi xuống bên cạnh Đới Giảo.
"Vẫn ổn." Đới Giảo hơi sửng sốt.
"Vậy khi nào cần giúp thì gọi tớ." Thẩm Hòe An đứng dậy, đi đến hàng sau, sau đó ngồi xuống, động tác liền mạch lưu loát.
Cả Đới Giảo và Đường Sùng Ninh đều không nghĩ anh sẽ làm như vậy.
Đới Giảo nhìn thoáng qua hai người phía sau, Đường Sùng Ninh vừa lúc mở mắt, mí mắt nửa híp, ánh mắt sắc bén quét đến người cô ta, Đới Giảo mỉm cười nhìn cô rồi xoay người trở lại.
Đường Sùng Ninh nhắm mắt lại, cơn tức giận không thể ép xuống --
Bồ Tát có lòng nhiệt tình, một bên chăm sóc mỹ nhân rắn rết, một bên lại không yên lòng yêu quái như cô.
Nghĩ đi ngẫm lại, cô hẳn là phải cảm động rơi nước mắt, nhưng cô chỉ là yêu quái, không có lòng cảm kích. Cho nên Bồ Tát chọc cô tức giận, cô sẽ không cho Bồ Tát sắc mặt tốt.
Bồ Tát không nói lời nào, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh cô, cô híp mắt, chỉ có thể nhìn sườn mặt Bồ Tát.
Thỉnh thoảng anh sẽ nhìn cô, không nói chuyện, đôi lúc lại ngoảnh đầu đi, vòng đi vòng lại không biết mệt.
Không chịu nổi ánh mắt của anh, cũng không biết cuối cùng anh muốn làm gì, nên lúc anh nhìn qua cô đột nhiên mở mắt.
Ít nhất đối với Thẩm Hòe An, cô "đột nhiên" mở mắt, xem như bắt tại trận anh nhìn trộm.
"Có chuyện gì?" Cô nhíu mày hỏi anh, ngữ khí có vẻ không kiên nhẫn.
"Không có gì." Thẩm Hòe An lắc đầu, nhớ tới gì đó, anh cầm khoai tây chiên trên tay, "Chủ nhiệm lớp đưa, cậu muốn ăn không?"
"Không thích ăn." Đường Sùng Ninh tức giận.
Thấy Thẩm Hòe An không biết nói gì nữa, cô nghiêng người nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ --
Cây cối bên đường không ngừng lui về sau, tai nghe đang phát bài hát 《 Cant hear 》của Mayday, âm lượng không nhỏ, cô có thể mơ hồ nghe thấy giọng nói của Thẩm Hòe An trong tiếng hát của người hát chính, nhưng lại không nghe rõ anh đang nói cái gì.
"Cái gì?" Cô quay đầu nhìn anh, giảm âm lượng nhỏ xuống.
"Cậu đang nghe gì vậy?" Thẩm Hòe An nhìn chằm chằm tai nghe của cô, ánh mắt lại từ tai nghe chuyển xuống đôi mắt.
"Cant hear." Giọng Đường Sùng Ninh khàn khàn.
Ánh sáng trong mắt Thẩm Hòe An ảm đạm đi, mím môi, thấp giọng nói: "Vậy thôi bỏ đi."
Đường Sùng Ninh mất một giây mới biết anh hiểu lầm.
Thấy dáng vẻ mất mát bất lực của anh, cô đột nhiên phát hiện bản thân không phải là một yêu quái có ý chí sắt đá.
Không muốn thừa nhận, nhưng nhìn dáng vẻ này của anh, cô có chút không thoải mái, tức ngực đến khó thở.
Cô xoay người, tiếp tục nhìn bên ngoài cửa sổ, nhưng cơn tức ngực kia càng ngày càng tăng, thật sự không chịu nổi.
Cô đột nhiên quay sang nhìn anh, như súng máy mở miệng, "Bài hát tên là 《 Cant hear 》, rất êm tai, cậu có thể nghe thử."
Thẩm Hòe An ngẩn ra, sau khi nghe rõ lời cô nói, khóe miệng giật giật, chầm chậm nói: "Được."
Chết tiệt, cơn tức ngực cuối cùng cũng đi xuống.
Đường Sùng Ninh âm thầm nghĩ.
Cô liếc nhìn dấu đỏ trên tay phải Thẩm Hòe An, nhìn kỹ mới thấy là vết thương bị trầy da.
Cô đột nhiên nhớ tới buổi sáng cô duỗi cái eo lười, thần kinh căng chặt, cô tháo tai nghe, cúi đầu nhìn cánh tay anh, hỏi: "Đây là do tớ làm à?"
Thẩm Hòe An nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, lại nói: "Không sao, chỉ là trầy da thôi."
Đường Sùng Ninh ngẩng đầu nhìn anh.
Chạm phải ánh mắt thâm thúy của anh, đầu óc bỗng nhiên ong ong không ngừng, cô hít sâu một hơi rồi ưỡn thẳng người, mạnh miệng nói: "Tớ cũng thấy hình như không sao."
Thẩm Hòe An chỉ cười.
Đường Sùng Ninh bỗng cảm thấy nụ cười của anh rất chướng mắt, có chút không thoải mái, biểu hiện cụ thể là --
Chỗ huyệt Thái Dương nhảy không ngừng, cả đầu như bị thiêu cháy, suy nghĩ mụ mị, vô cùng bực bội bất an.
Lại không có cách nào tức giận với vẻ mặt lương thiện của Bồ Tát, nên cô lại xoay người, đưa lưng về phía anh bắt đầu tiêu hóa cảm xúc.
Tiêu hóa một hồi lâu.
Mãi cho đến khi xe buýt dừng lại, cô vẫn chưa nói chuyện với Thẩm Hòe An.
Trở lại trường học, giáo viên tổng kết vài câu, mọi người nhanh chóng thu đồ chuẩn bị về nhà.
Đường Sùng Ninh vào nhà vệ sinh, lúc quay về thấy trên bàn có một túi khoai tây chiên, là túi mà Thẩm Hòe An đưa cho cô lúc trên xe buýt nhưng cô không muốn.
Cầm lấy khoai tây chiên, phía dưới còn có một tờ giấy nhỏ, nét chữ mạnh mẽ, vừa thấy đã biết Thẩm Hòe An viết --
"Tớ thấy ngày thường cậu rất hay ăn khoai tây chiên này nên mới để lại cho cậu, bài hát rất êm tai ^ ^"
Lúc cô từ chối anh "Không thích ăn" vẫn cứ quanh quẩn bên tai.
Đường Sùng Ninh đột nhiên ý thức được Thẩm Hòe An luôn biết khi nào cô nói dối, chỉ là anh không tùy ý vạch trần cô mà thôi.
Trong lòng cô lại cảm khái cảnh giới cao siêu của Bồ Tát một lần nữa.
Ngẩng đầu nhìn xung quanh, Thẩm Hòe An không còn ở đây.
Cô nhét cả túi khoai tây chiên và tờ giấy vào ba lô.
*
Về đến nhà, sau khi rửa mặt sạch sẽ, cô rối rắm nhìn máy tính trước mặt trong một lúc, mở túi khoai tây chiên Thẩm Hòe An để lại rồi mở trang web mà cô thường xuyên truy cập.
Đây không phải loại trang web đứng đắn.
Cô phát hiện blogger [1] cô theo dõi đã ra video mới.
[1]Blogger là từ để chỉ những người chuyên viết nhật ký mạng và có ít nhất một trang nhật ký mạng đang hoạt động
Không biết xui xẻo thế nào, bấm mãi không được, lần này "Nam khách quý" trong video là một người da trắng, ảnh bìa vô cùng lộ liễu nóng bỏng, cô liếm liếm môi, mở video.
Mười lăm phút sau, khoai tây chiên đã ăn xong, video cũng xem xong rồi.
Cô đứng lên duỗi người, đi tắm rửa sạch sẽ một lần nữa.
Ngày hôm sau, cô bị máu mũi làm tỉnh.
Đã lâu rồi chưa chảy máu mũi.
Ý thức vừa thanh tỉnh, xoang mũi đã chảy ra một dòng máu nóng, cô cầm khăn giấy nhét vào lỗ mũi, nhéo mũi một hồi, máu mũi khó khăn lắm mới ngừng.
Máu mũi ngừng chảy, ý thức cũng từ từ hồi phục.
Cô mơ hồ nhớ lại cảnh trong mơ tối qua, duy trì tư thế bất động ghé vào giường. Cô không rõ lắm, cuối cùng cô là vì túi khoai tây chiên tối qua mà chảy máu mũi hay là cái khác.
Cô trở mình, nhắm mắt nhớ kỹ lại các chi tiết cảnh trong mơ tối qua, khát vọng nắm bắt được thứ gì đó...
Qua vài phút, cô cầm điện thoại, nhắn tin cho Thẩm Hòe An: "Cảm ơn khoai tây chiên của cậu, nhưng mà tối qua ăn xong tớ bị chảy máu mũi."
Ngay sau đó chọn một tấm ảnh tự sướng, tuy rằng trong lỗ mũi nhét khăn giấy, nhưng tạo hình vẫn rất đẹp, thuận tiện còn kéo áo ngủ xuống, để lộ đầu vai nhỏ đầy quyến rũ.
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
29 chương
28 chương
99 chương
53 chương
826 chương
20 chương
115 chương