Edit +Beta: Anky  Mục Nhung vẫn đang chạy, hắn không biết sau lưng có người đuổi theo không, cứ chạy về phía trước không ngừng lại, nhưng hắn thật sự mệt muốn chết, chiều hôm qua lúc bị bắt, khi đó lại cùng đám sơn tặc kia đấu trí đấu dũng, đào tẩu cũng không dám chợp mắt chút nào, cả trái tim đều treo lên, trong bụng trống trơn, toàn thân cũng không có khí lực gì... Nhưng trong lòng hắn chỉ có một ý niệm, không thể để cho bọn họ bắt được hắn đi uy hiếp tỷ tỷ! Hắn là nam tử hán, theo lý nên bảo vệ tỷ tỷ, sao có thể để tỷ tỷ bởi vì hắn mà mạo hiểm đây? Không biết chạy bao lâu, cuối cùng hắn ngã trên mặt đất, phía trước là một dòng sông, rất cạn, hắn thở hổn hển, nhảy xuống sông, cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân tràn lên, nhẹ nhàng khoan khoái không nói nên lời, Mục Nhung thoáng thở phào một cái. Đột nhiên một đôi cánh tay siết lấy cổ hắn, sau lưng có người cười gằn nói: "Chạy sao, tiểu tử thối, ngươi chạy nữa đi? Theo ngươi nửa ngày, mệt chết lão tử!" Trong lòng Mục Nhung chợt lạnh, dùng sức giãy giụa đạp hắn, "Thối sơn tặc, thả ta ra!" Bắt được Mục Nhung chính là Tam đương gia, vốn dĩ Tam đương gia đã muốn chạy trốn, nhưng bên ngoài đều là quan binh, hắn vừa ra ngoài chẳng phải thành cá sa vào lưới? Cho nên hắn liền nghĩ, không bằng bắt Mục Nhung làm con tin, nên đuổi theo tới đây. Nhưng tiểu tử này thật có thể chạy được, làm hắn mệt mỏi thiếu chút nữa liền không muốn đuổi theo, cũng may, đến chỗ này cuối cùng cũng dừng lại. Mục Nhung có chút công phu vững chắc, khí lực so với bé trai bình thường cũng lớn hơn, lập tức không thèm nhìn tới, một quyền đấm vào mắt hắn, hai chân lui về phía sau đạp tới, động tác còn rất nhanh nhẹn mạnh mẽ, Tam đương gia "Ai da" một tiếng, lật tay muốn đánh hôn mê hắn. Đúng lúc này, ánh lửa nổi lên bốn phía, từng trận khói dày đặc bốc lên, bởi vì nơi này rừng núi nhiều, sức lửa càng cháy càng nhanh. Tam đương gia sợ hết hồn, "Mẹ nó, thằng nhãi nào phóng hỏa, không muốn sống nữa?" Sắc mặt Mục Nhung trắng bệch, ở đây rừng núi nối thành một dãy, một khi cháy, công phu khá hơn cũng không trốn thoát được! Tam đương gia xách theo Mục Nhung lên bờ, vội vàng chạy về phía lối ra, còn chưa đi được mấy bước, Đại Bạch Hổ liền bay vọt đến, Lạc Chiêu Dực ôm Mục Song Hàm ngồi trên lưng hổ, cẩm y áo lục, mái tóc tung bay, giống như tiên nhân từ trên trời giáng xuống. "A tỷ!" Mục Nhung vừa nhìn thấy hai người, lập tức kinh hỉ kêu lên, lại dùng sức giãy giụa, Tam đương gia vội vàng vung đao lên, để trên cổ hắn, quát lên: "Đừng tới đây, nếu không ta giết hắn!" "A Nhung!" Mục Song Hàm nghiêng người muốn nhảy xuống, Lạc Chiêu Dực đè nàng lại, "Đừng động." Ngay sau đó, Lạc Chiêu Dực vỗ đầu Đại Bạch Hổ, xoay người nhảy xuống đất. Tam đương gia theo bản năng kèm hai bên Mục Nhung lui lại mấy bước, thấy hắn còn trẻ hoa mỹ, cẩm y ngọc quan, rõ ràng giống như một quý công tử được nuông chiều từ bé, không khỏi coi thường vài phần, nếu không phải cố kỵ Đại Bạch Hổ, hắn sớm đã động thủ. Tam đương gia này căn bản không nghĩ tới, bạch hổ cao ngạo cỡ nào, có thể đem nó thuần phục làm ngựa cưỡi, sao có thể không có bản lĩnh thật sự? Lạc Chiêu Dực hai ta chắp sau người, vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt khinh thường, "Đếm ba tiếng, không thả người ngươi liền đi chết đi." "Một." Tam đương gia cười lạnh: "Lão tử cũng không phải bị dọa lần đầu!" "Ngươi là Tam đương gia, vừa vặn cô ghét nhất ai đứng hàng thứ ba..." Tiếng xé gió phút chốc vang lên. Tam đương gia bỗng dưng toàn thân cứng đờ, từ từ cúi đầu, một viên ngọc thạch chẳng biết từ lúc nào khảm vào yết hầu hắn, hắn muốn giết Mục Nhung, nhưng tay không thể giơ lên được, trong chốc lát không còn đường sống, hai mắt còn mở to, giống như đang nói - -không phải ngươi nói đếm tới ba sao? "Ngươi không phải lần đầu bị dọa, cô cũng vậy đấy?" Lạc Chiêu Dực giễu cợt một câu, tay từ sau lưng vươn ra, lòng bàn tay còn cầm một viên ngọc thạch, loại tiết mục bị uy hiếp này không biết hắn đã gặp qua bao nhiêu lần, ngay chính bản thân hắn cũng từng bị đao đặt trên cổ. Mục Song Hàm: "..."  Hoàng tử là một chức nghiệp nguy hiểm cao, thái tử lại càng hiểm nguy siêu cao, không biết làm thái tử phi thì thế nào? Mục Nhung sợ ngây người, ngây ngốc đứng ở nơi đó, thì ra ngọc thạch cũng có thể giết người sao? "Còn đứng ngốc làm gì, mau tới đây!" Lạc Chiêu Dực khó hiểu liếc nhìn hắn một cái. Mục Nhung dè dặt lấy đao trên cổ ra, quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy miếng ngọc thạch kia được mài không hề có góc cạnh, tinh xảo sáng long lanh, giờ phút này lại khảm sâu vào trong yết hầu một người, Tam đương gia hai mắt trừng như chuông đồng, còn mang theo vẻ mặt khó tin trước khi chết, hình ảnh có vẻ rất quỷ dị, Mục Nhung nhìn thoáng qua liền không muốn xem nữa. "Mới vậy đã sợ?" Lạc Chiêu Dực tiện tay đem miếng ngọc thạch khác đưa cho hắn, nắm lấy hắn nhảy lên lưng hổ, "Tiểu Bạch, nhanh lên!" Ngọn lửa hừng hực lan tới cực nhanh, kéo dài thêm nữa bọn họ đều gặp nguy hiểm. "Gào - -" Đại Bạch Hổ ngẩng đầu gào to một tiếng, bóng dáng tráng kiện vụt qua sông dài, hướng theo lối ra mà đi. "Ta, ta mới không phải sợ hãi!" Mục Nhung lúc này mới có cơ hội trả lời một câu. "A Nhung, có bị thương không?" Mục Song Hàm cẩn thận quan sát đệ đệ, sự lo lắng kéo dài cuối cùng cũng buông xuống, "Về sau ra cửa nhất định phải mang theo người bên cạnh, không thể lại tùy ý như thế!" Mục Nhung siết chặt ngọc thạch trong lòng bàn tay, gật đầu, sau đó ngửa mặt nhìn về phía Lạc Chiêu Dực: "Thái tử tỷ phu, mới vừa rồi sao người lại làm được? Ta cũng không nhìn thấy bóng dáng ngọc thạch, làm sao liền giết được sơn tặc kia?" "Quen tay hay việc mà thôi, luyện công phu đến cảnh giới nhất định, cánh hoa phiến lá đều có thể giết người, huống chi một viên ngọc thạch?" Mục Nhung nghe được sinh lòng hướng tới, cắn răng suy nghĩ một chút, gương mặt lấm bẩn lộ vẻ kiên nghị: "Thái tử tỷ phu, võ công người còn lợi hại hơn các sư phụ ở võ quán kia, có thể thu ta làm đồ đệ không?" "A Nhung, đệ nói nhăng cuội gì đấy! Điện hạ thân là thái tử, sự vụ bận rộn, nào có rảnh rỗi dạy công phu cho đệ?" Mục Song Hàm lắc lắc đầu, lấy khăn ra nhẹ nhàng giúp hắn lau bẩn trên mặt, kiên nhẫn nói: " Nếu đệ thực sự muốn học võ, về sau cũng không cần vụng trộm chạy đến võ quán, trải qua lần này, e là cha còn ước gì đệ có một thân võ nghệ giỏi, ta sẽ nói với cha, để ông mời một sư phụ chuyên dạy võ cho đệ." Mục Nhung cúi đầu. Lạc Chiêu Dực đoạt lấy khăn ném cho Mục Nhung, giương cằm lên, không vui liếc nhìn Mục Song Hàm, ý là - - nàng là người của ta, không cho phép chăm sóc người khác. Mục Song Hàm trừng mắt nhìn lại hắn, ý bảo - - cố tình gây sự! Mục Nhung buồn bực ngẩng đầu lên, Mục Song Hàm lập tức nhìn trời, ôn hòa nói: "Tự mình lau mặt sạch sẽ, đợi lát nữa cha mẹ nhìn thấy còn không đau lòng muốn chết." "Vâng." Mục Nhung không rõ chuyện gì, ngoan ngoãn đáp một tiếng. Lạc Chiêu Dực nhìn hắn thuận mắt, không sao cả nói: "Ngươi là đệ đệ của A Hàm, cũng giống như đệ đệ cô, như vậy... Tuổi ngươi còn nhỏ, trước hết hãy tới Đông cung làm thư đồng, công phu cô sẽ dạy ngươi, Trần Trầm cũng sẽ chỉ điểm cho ngươi, vừa lúc cùng cô học bài, việc học cũng sẽ không xao lãng." Kỳ thật trong lòng Lạc Chiêu Dực cũng có suy tính, thứ nhất, từ chuyện bị bắt này có thể thấy được Mục Nhung là một nhân tài có thể bồi dưỡng, Lạc Chiêu Dực cố ý bồi dưỡng hắn trở thành trợ lực, sau này cũng có thể làm một chỗ dựa cho tỷ tỷ hắn. Thứ hai, về sau Mục Song Hàm được gả vào Đông cung, chắc chắn sẽ nhớ người nhà,  bất cứ lúc nào Mục Nhung cũng có thể ra vào làm bạn càng tốt hơn. Thứ ba, có ngoại tôn Mục Nhung này ở đây, có thể phân tán tinh lực của Từ lão cổ hủ, khỏi phải cả ngày lẫn đêm nhắc tới bên tai hắn. Mục Song Hàm nghe vậy có chút kinh hỉ, lại có chút do dự, "Điện hạ, Mục Nhung trời sinh tính bất hảo, cứ ngây ngốc ở trong cung vậy à? Huống chi, bệ hạ sẽ đồng ý sao?" Mục Nhung rất cơ trí, sao lại không nghe ra Lạc Chiêu Dực có ý bồi dưỡng cất nhắc, vội vàng nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hai cái răng khểnh: "A tỷ, thái tử tỷ phu, ta bảo đảm sẽ nghe lời!" Lạc Chiêu Dực vỗ vỗ đầu hắn, khẽ nhướn mày, nói với Mục Song Hàm: "Cứ an tâm đi." Hắn chu đáo như thế, Mục Song Hàm lại không biết nên nói gì nữa, khẽ thở dài một tiếng. Lạc Chiêu Dực lặng lẽ cầm tay nàng, ý tứ sâu xa thoáng nhìn nàng - - sợ cái gì, dùng cả đời nàng đến trả nợ, vậy là đủ rồi. Đang lúc nói chuyện, Đại Bạch Hổ đã chạy ra khỏi đám rừng bị cháy, Nhạc Kiêu bắt một đám sơn tặc, trước hết cho người áp giải trở về, tự mình dẫn nhân mã phòng thủ ở bên ngoài, không kịp suy nghĩ liền xông vào, vừa lúc nhìn thấy bóng dáng Đại Bạch Hổ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ lau mồ hôi lạnh, nếu thái tử ở đây gặp chuyện không may, phỏng đoán cái mạng nhỏ của bọn họ cũng phải mất hết! "Ai da điện hạ, ngài... Cuối cùng đã đi ra!" Nhạc Kiêu nhất thời kích động, lễ nghi đều bỏ qua. Lạc Chiêu Dực cũng không trách hắn, mỗi tay ôm một người, mang theo Mục Song Hàm cùng Mục Nhung nhảy xuống đất, phân phó nói: "Cô còn có việc, ngươi đưa bọn họ hồi phủ trước, cần phải cẩn thận!" "Ơ?" Mục Song Hàm còn muốn nói gì đó, hắn đã cưỡi Đại Bạch Hổ chạy xa. Thấy hai tròng mắt nàng hơi tối lại, Nhạc Kiêu vội vàng giải thích: "Mục tiểu thư ngàn vạn lần đừng nghĩ nhiều, điện hạ là có việc gấp, ta nghe nói Thục phi nương nương mời gánh hát tiến cung biểu diễn cho thái hậu xem, các hoàng tử công chúa đều phải đến, có lẽ điện hạ trực tiếp chạy từ trong cung đến đây, bây giờ chắc là trở về thỉnh tội..." "Ta lo lắng còn không kịp, làm sao nghĩ nhiều..." nội tâm Mục Song Hàm quýnh lên, càng thấy áy náy và cảm động. Mục Nhung gãi gãi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn vo thành một nắm, nhỏ giọng nói: "Tỷ, có phải ta đã gây họa hay không? Làm thái tử tỷ phu rước lấy phiền phức?" Mục Song Hàm hơi nhíu mày, giữa lông mày càng thêm sầu tư, sờ sờ đầu hắn, không mở miệng. Ngày sắp hết, sắc trời dần tối, Lạc Chiêu Dực cưỡi Đại Bạch Hổ vừa tới cửa thành, liền thấy Lạc Đình cưỡi ngựa đến. "Nhị ca?" Lạc Chiêu Dực thu lại ánh mắt, có chút ngoài ý muốn, khi giương mắt lại là một bộ dáng không chút để ý, khẽ cười một tiếng: "Sao huynh lại tới đây?" "Đệ còn có tâm tư cười?" Lạc Đình nhìn hắn một cái, thoáng an tâm, sau đó cả giận nói: "Mau cùng ta trở về! Đệ bỏ lại một câu đi cứu người liền chạy mất, phụ hoàng và thái hậu dù thương đệ cũng phải phạt đệ không có quy củ, hơn nữa khi lão Tam ngăn cản, đệ không những không nghe còn đánh hắn! Thục phi bên kia không ngừng góp lời, sắc mặt thái hậu cũng không tốt... Đệ có biết hay không, rất nhiều người muốn đem đệ từ trên thái tử vị kéo xuống!" "Vậy còn huynh?" Lạc Đình càng nói sắc mặt càng không tốt, thời khắc tức giận bừng bừng chợt nghe hắn nhẹ nhàng nói một câu, lập tức sửng sốt, "Đệ có ý gì?" "Có nhiều người muốn đem ta từ trên vị trí này kéo xuống, vậy nhị ca thì sao?" Lạc Đình bình tĩnh, dùng một loại ánh mắt khó có thể nói rõ nhìn hắn, giọng nói có chút khó tin: "Đệ ngay cả nhị ca cũng không tin?" "Không," Lạc Chiêu Dực cười cười, buông tay: "Ta tất nhiên tin huynh nhất nhị ca." Nói xong, hắn vỗ vỗ đầu Đại Bạch Hổ, ý bảo tiếp tục đi, mặt mày sáng chói, có thể so với nắng gắt, "Có cái gì phải vội, tôm tép nhãi nhép chính là tôm tép nhãi nhép, bọn họ dù làm gì cũng không lay động được cô chút nào." Dưới trời chiều, Lạc Đình nhìn bóng lưng hắn một hồi lâu, mới đuổi theo, tức giận nói: "Trở thành thái tử rất giỏi? Ta tám tuổi, đệ mới sinh ra, mới trước đây ta còn từng giúp đệ thay tã, từng dỗ đệ ngủ, giúp đệ gánh vô số chuyện xấu... Muốn hại đệ đã sớm hại còn chờ tới bây giờ? Đệ đem chuyện này nói giỡn?" "Ừ, một chút cũng không buồn cười." Lạc Chiêu Dực liếc xéo hắn, trên trán gân xanh nhảy lên, vuốt vuốt cổ tay, "Bất quá... Những chuyện ngốc nghếch kia huynh cũng nên quên, nếu không ta không ngại giúp huynh quên đi!" Lạc Đình "Chậc" một tiếng, như cười như không. Lạc Chiêu Dực mặc kệ hắn, cưỡi Đại Bạch Hổ xông vào cửa cung, một đường đuổi tới Trường Thọ Cung vừa vặn nghe được những câu khẩn thiết của Thục phi, khóc không thành tiếng: "Thái tử xưa nay tùy hứng, kiêu căng lớn lối, thủ đoạn thô bạo, lần này càng bất kính với thái hậu, ẩu đả huynh trưởng, thần thiếp thực sợ một ngày kia thái tử đăng cơ, sẽ đem Thương nhi..." Lời nói dừng ở đây, chính là dừng đúng lúc, vô hạn tưởng tượng, như thể Thục phi cũng không dám nói thêm chút nữa. "Cô sẽ thế nào? Thục phi chẳng lẽ cảm thấy... Cô sẽ giết huynh?" Lại nghe bên ngoài truyền đến thanh âm của Lạc Chiêu Dực, quả nhiên là không cố kỵ gì, nhưng loại không cố kỵ gì này trong cung bao nhiêu người yêu thích và ngưỡng mộ ghen tị, chỉ tiếc, những người khác không có lá gan này, cũng không có loại năng lực không biết sợ hãi này. Thục phi cứng đờ, đến lúc nào lại không đến, cứ phải vào lúc này? Thật sự là âm hồn không tan!