Ly Nam Khê trong lòng cả kinh, không khỏi liếc nhìn Trọng Đại phu nhân - Lương thị. Ai ngờ vừa lúc nhìn thấy Lương thị đang nhìn về phía Lục cô nương bên kia, ành mắt lúc bà ta nhìn Lục cô nương rõ ràng ẩn chứa không vui và chán ghét. Nhưng chỉ trong giây lát ngắn ngủn, Lương thị liền đem tầm mắt di chuyển đi nơi khác. Ly Nam Khê cũng vội vàng rũ mi mắt xuống. Nếu như nàng nhìn không lầm thì vừa nãy Lương thị chính là nhìn chằm chằm vào đôi khuyên tai Lục cô nương đang đeo. Tim Ly Nam Khê đập nhanh, vội vàng hít một hơi thật sâu để thả lỏng tâm thần. Lục cô nương yêu cầu mọi thứ của nàng đều phải nổi bật nhất, mẫu thân của nàng, Trịnh thị, lại là người nắm giữ chi tiêu sinh hoạt của toàn Ly gia nên tất nhiên là đem mọi cái tốt nhất cho nữ nhi mình. Lúc trước, khi Trịnh thị nhìn thấy Trang thị đưa cho Ly Nam Khê một đôi khuyên tai trân châu thì bà ta cũng ngay lập tức mua cho Lục cô nương một đôi. Trùng hợp chính là, đường tỷ muội hai người hôm nay đều đeo đôi khuyên tai mẫu thân mua cho. Đôi của Ly Nam Khê là dùng các viên trân châu nhỏ như hạt gạo kết thành hình hoa sen, xung quanh điểm xuyết thêm tơ vàng, tinh xảo lại đáng yêu. Còn khuyên tai của Lục cô nương là dùng một viên trân châu nhỏ và hai viên lớn hơn nối liền lại với nhau, xung quanh được đính thêm bốn viên hạt châu. Hơn nữa cũng không dùng tơ vàng trang trí mà phía dưới mỗi khuyên tai nhất đều được nâng đỡ bằng một miếng ngọc thạch hình mẫu đơn, xa hoa diễm lệ. Mà đôi khuyên tai này so với đôi Lương thị Lương thị đang đeo thì…… Ly Nam Khê lại lần nữa lặng lẽ nhìn thoáng qua bên tai Lương thị, rồi lại vội vàng rũ mi mắt. Khuyên tai của Lương thị được trang trí một dãy trân châu viền xung quanh, mỗi viên trân châu lớn như móng tay cái, lại dùng thêm tơ vàng quấn quanh mỗi viên trân châu, cực kỳ đẹp đẽ và chói mắt. Nhớ lại cái nhìn lạnh như băng của Lương thị đối với Lục cô nương, trong lòng bàn tay Ly Nam Khê liền xuất ra một tầng mồ hôi mỏng. Hiện giờ Lục cô nương chẳng qua chỉ có ba bốn phần tương tự thôi mà Lương thị đã cất giấu khúc mắc với nàng ta. Nếu sau này nàng ta lại đeo một đôi khuyên tai có sáu bảy phần tương tự, chẳng phải sẽ càng chọc cho Lương thị không thoải mái sao. Nghĩ như vậy, Ly Nam Khê cũng bỏ đi mấy phần ác cảm với vị chủ tử trong miệng hán tử lúc nãy nàng gặp trên đường mòn, trong lòng còn dâng lên một chút cảm kích biết ơn. Nàng không thèm để ý chính mình bị Lương thị hiểu lầm hay là chán ghét, dù sao thì qua hôm nay, nàng và Lương thị cũng sẽ không tồn tại chút vướng víu nào. Cái nàng lo lắng chính là Lương thị sẽ ghét lây người Ly gia, nếu tỷ tỷ của nàng bị chuyện này làm liên lụy thì sẽ có chút khó giải quyết. ------------------------------------------------------------- Sau khi kinh ngạc và cảm thán của mấy người nữ quyến qua đi, liền thu hồi tầm mắt, vội vàng tiến lên hành lễ. Ly Nam Khê cũng đi theo lên, cung kính hành lễ vấn an. Sau khi Lương thị mời mọi người ngồi xuống thì mấy vị cô nương liền tiến lên chào hỏi theo thứ tự. Tứ cô nương trình lên cho Lương thị một cái khăn bằng vải gấm có thêu hình hoa khai phú quý. Đồ của Ngũ cô nương thì là một túi tiền thêu hoa mai. Chỉ có Lục cô nương là dâng lên một cái nút thắt. Cầm nút thắt trong tay, trong lòng Lục cô nương tràn đầy tự tin. Nhìn bộ dáng nữ nhi ngẩng đầu ưỡn ngực, Trịnh thị cũng rất là tự đắc. Hai mẹ con bà ta đã cố ý hỏi thăm qua Trọng Nhị phu nhân. Lương thị xuất thân là nữ nhi của Lương đại tướng quân, nhưng lại không giống như huynh muội đi theo phụ thân tập võ nghệ, đao kiếm hay săn bắn đều không đụng vào. Trước đó vài ngày Lương thị nhận được một thanh bảo kiếm, rất là thích. Khổ nỗi là vẫn chưa tìm được kiếm tuệ (tai) thích hợp, nên vẫn chưa có gì để trang trí. Lúc này Lục cô nương lại dâng lên một cái nút thắt bình an như ý, rất thích hợp để dùng làm kiếm tuệ trang trí. Không những xinh đẹp hào phóng mà ngụ ý cũng tốt. Đem cái nút thắt cung kính đặt trong tay ma ma thiếp thân bên người Lương thị, nhìn ma ma đem nó dâng lên cho Lương thị, Lục cô nương tâm tình vui sướng, giọng nói thoải mái hào phóng: “Nguyện bá mẫu mọi chuyện bình an thông thuận, cầu được ước thấy.” Câu này là nàng đã thương nghĩ với mẫu thân từ trước, vừa lúc hợp với ngụ ý bình an của cái nút thắt. Trịnh thị cùng Lục cô nương đều chờ đợi Lương thị có thể nhìn mình với con mắt khác, cho dù không đem cái nút thắt này làm kiếm tuệ nhưng ít nhất cử chỉ cùng lời lẽ cũng sẽ không giống như khi nhìn thấy đồ vật của Tứ cô nương và Ngũ cô nương, nhất định sẽ cầm trong tay rồi khen vài câu. Ai ngờ Lương thị khẽ rũ mắt nhìn xuống vật trong tay ma ma xong thì cũng chỉ gật gật đầu nói: “Ngươi có tâm.” Cũng không tiếp nhận cái nút thắt. Thậm chí còn không chạm vào dù chỉ một lần. Nét vui sướng trên mặt của Lục cô nương liền đông cứng. Hướng ma ma đem đồ đặt lên cái khay hồng trong tay tiểu nha hoàn, cười nói với Lục cô nương: “Cô nương thật là tâm linh thủ xảo. Nút thắt tinh xảo như vậy, ta đây là lần đầu tiên nhìn thấy a.” Tuy biết câu này của Hướng ma ma chẳng qua chỉ là khách khí một chút thôi, nhưng dù sao ba ta cũng là ma ma bên người Lương thị, nên khi Lục cô nương nghe bà ta nói như vậy trong lòng cũng bớt thấp thỏm. Tươi cười khách khí nói với Hướng ma ma vài câu xong mới xoay người trở về chỗ ngồi. Chỉ có điều khi quay người đi, khuôn mặt vốn đang tươi cười cũng không thể chống đỡ được nữa liền xụ xuống. Lục cô nương cảm giác được Lương thị không có hảo cảm với nàng, nhưng lại tìm không ra nguyên do. Chỉ có Ly Nam Khê đang ngồi gần Lục cô nương mới hiểu rõ nguyên do. Nàng âm thầm kinh hãi, lặng lẽ nâng mắt nhìn Lương thị. Lương thị tuy rằng là thân tỷ muội với tiểu Lương thị, mợ của nàng, nhưng Ly Nam Khê từ nhỏ chưa gặp qua người tỷ tỷ này của mợ bao giờ. Tướng mạo của Lương thị cùng tiểu Lương thị có ba bốn phần giống nhau, đều là bộ dáng mười phần anh khí. Tiểu Lương thị là người thích cười, cách làm người cũng thoải mái. Ngược lại thì Lương thị lại có khí độ đoan trang, mi tâm còn có hai nếp nhăn nhàn nhạt, lúc không cười thì có chút nghiêm khắc. Vừa nãy khi Lương thị nhìn khuyên tai Lục cô nương, ánh mắt kia lạnh như băng sương. Ly Nam Khê nhanh chóng thu hồi tầm mắt, lo lắng liếc qua tỷ tỷ. Sao nàng lại cảm thấy gả nếu phải gả đến cái nơi hào môn cổng lớn nhà sâu này còn không bằng gả tới nhà của cậu? Cũng không biết, việc kết thân giữa tỷ tỷ và biểu ca mà năm đó mợ cùng mẫu thân từng đề cập có thể thành hay không. Nếu có thể, nàng thật hy vọng tỷ tỷ có thể gả cho biểu ca, ít nhất thì cữu cữu và mợ đều là người hiền lành. Đợi đến khi Lục cô nương ngồi xuống, Ly Nam Khê liền đi lên phía trước, chuẩn bị hướng Lương thị hành lễ. Nàng mới vừa đứng dậy, nha hoàn Hạnh Mai liền đi tới phía sau nàng, trong tay nâng một cái hộp gỗ tử đàn khắc hoa văn mạ vàng. Ly Nam Khê nhìn cái tráp kia có chút quen mắt. Lúc nãy ở trên đường nàng đã thấy Hạnh Mai cầm, chỉ cho là bên trong chứa mấy thứ điểm tâm gì đó. Bởi vì có những lúc các nàng ngồi xe đi ra ngoài chơi, đường xá xa xôi, nên đôi khi phải mang theo điểm tâm để dùng trên xe. . Hạnh Mai là nha hoàn bên người Lão phu nhân. Nếu nàng ấy không chủ động nhắc đến, Trang thị, Tứ cô nương và Ly Nam Khê cũng không hỏi. Vừa rồi nghênh đón phu nhân và cô nương là đại nha hoàn bên người Lương thị. Nàng ta chỉ phụ trách đón các vị chủ tử, còn nha hoàn đi theo bên cạnh nữ quyến Ly gia sẽ có một bà tử dẫn đi theo hướng khac. Cho nên Ly Nam Khê không có để ý chuyện Hạnh Mai mang theo cái tráp kia vào tới tận trong này. Mà bây giờ còn đi theo sát phía sau nàng. Ly Nam Khê mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lúc này đã bước tới trước mặt Lương thị rồi, không có cách nào quay đầu lại hỏi mẫu thân cùng tỷ tỷ. Nàng khom người xuống hành lễ vấn an với Lương thị. Đợi đến khi Ly Nam Khê đứng dậy, Hạnh Mai bỗng đi lên trước, cúi người đem cái tráp trong tay nâng đến giữa chân mày, nói: “Đây là lễ vật cô nương cố ý chuẩn bị cho phu nhân, chúc phu nhân phúc thọ an khang.” Lời này vừa khéo phù hợp với một đôi vòng vạn thọ bằng ngọc được khảm phỉ thúy và tơ vàng. . Từ lúc bắt đầu cho đến lúc Lục cô nương tiến lên hành lễ, sắc mặt của Lương thị vẫn luôn cứng nhắc, có chút cau có. Mà bây giờ nhìn thấy đồ vật trong tráp, thần sắc của bà ta cuối cùng cũng hòa hoãn hơn đôi chút. Lương thị nhìn về phía Ly Nam Khê, khẽ mỉm cười gật đầu nói: “Rất tốt.” Đôi vòng tay này vừa thấy liền biết không phải là vật trong kinh, có lẽ là được mang tới từ Giang Nam. Ly Nam Khê căn bản không biết trong tráp chứa cái gì. Vừa rồi mở ra, Hướng ma ma liền nâng cái tráp tới trước mặt Lương thị. Nghe một câu này của Lương thị, Ly Nam Khê thật sự không biết nên trả lời như thế nào mới tốt, chỉ đành mang theo nụ cười nhàn nhạt trở lại chỗ ngồi. Đợi sau khi nàng ngồi xuống, Hạnh Mai liền thuận thế đứng phía sau lưng nàng. . Hàn huyên một lát, ba vị phu nhân liền muốn cáo từ rời đi. Lương thị hàn huyên vài câu liền để cho bọn họ ra về, còn khách khí nói: “Mấy đứa trẻ nhà ta hôm nay vừa vặn không có ở nhà, không thể để bọn họ tới gặp các ngươi. Lần sau có dịp sẽ bảo các nàng lại vấn an.” Ly Đại phu nhân vừa muốn mở miệng, lại bị Trịnh thị đoạt trước. Trịnh thị cười trả lời: “Ngài không cần khách khí như thế đâu ạ.” Ánh mắt của Lương thị chỉ nhàn nhạt quét qua Trịnh thị một cái, cũng không trả lời bà ta mà chỉ nói thêm mấy câu với Ly Đại phu nhân và Trang thị, rồi sai nha hoàn bên người đưa các vị phu nhân ra cửa. Nghe xong đoạn trò chuyện của các trưởng bối, Ly Nam Khê nhịn không được vuốt ve đóa hoa sơn chi trên đôi khuyên tai. Nàng được biết là Lương thị năm đó sinh một đôi long phuợng thai, lần lượt là Cửu gia và Bát cô nương. Còn vài vị cô nương thứ xuất còn lại của Trọng gia thì nàng không rõ. Lúc mẫu thân giảng giải về quan hệ của Quốc công phủ cho tỷ tỷ nghe cũng không cho nàng ở lại bên cạnh. Ly Nam Khê không khỏi suy nghĩ, có lẽ người giúp nàng chính là vị cô nương nào đó trong phủ chăng? Đôi khuyên tai này được chạm trổ rất tinh tế tỉ mỉ, giá trị liên thành, sau nàu nếu có cơ hội, nhất định phải hảo hảo cám ơn đối phương. Nhưng nghĩ lại thì quần áo trên người nam nhân chặn đường nàng không giống như quần áo của nô bộc bình thường. Một cô nương gia lại có thể cùng nam tử ngoại viện có liên hệ? Ly Nam Khê càng nghĩ càng hồ đồ, lần đầu tiên gặp phải chuyện này làm nàng nghĩ thế nào cũng không thông. Trong lúc nàng lơ đãng ngẩng đầu thì thấy tỷ tỷ không biết từ khi nào đã đến bên cạnh, lẳng lặng nhìn nàng, hơn nữa, còn nhìn chằm chằm vào đôi khuyên tai nàng đang đeo. Ly Nam Khê bỗng cảm thấy vô cùng chột dạ, nhịn không được kéo kéo mấy sợi tóc hai bên mai. Ngón tay khẽ nhúc nhích, nàng đột nhiện giật mình, đây chẳng phải là giấu đầu lòi đuôi sao. Quả nhiên, Tứ cô nương lập tức dùng thanh âm rất nhỏ hỏi nàng: “Khuyên tai của muội sao lại thay đổi rồi?”