Edit: tart_trung Beta: gaubokki​ Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Ngụy La cũng buông lỏng, mặc dù nghi hoặc, nhưng không kinh sợnhư lúc đầu. Nàng biết rõ Triệu Giới sẽ không tổn thương nàng, hơn nữa chỗ này là Chiêu Dương Điện, bên ngoài bình phong còn có Trần Hoàng Hậu và phu nhân Trấn Quốc Công, chắc hắn cũng sẽ không làm gì nàng. Nhưng tại sao Triệu Giới lại ở đây, hắn muốn nói gì với nàng? Ngụy La chớp mắt mấy cái, xoay đầu tránh đi tay Triệu Giới, nghiêng đầu nhìn hắn, người này đúng là Triệu Giới, nàng không khỏi nhíu mày, thấp giọng nói: “Tĩnh Vương ca ca tới đây làm gì, có lời gì không thể để lát nữa nói sao?” Ngụy La vừa nói vừa đẩy tay Triệu Giới ra, trốn khỏi ngực hắn. Ở đây không phải chỗ nào khác, nếu bị người nhìn thấy, danh tiếng của hai người bọn họ đều sẽ không tốt. Triệu Giới mặc áo bào xanh đen thêu mãng xà, mang ngọc bội vòng màu xanh tím, thẳng tắp đứng bên cạnh nàng, càng lộ vẻ ngang tàng bất cần, hà tư nguyệt vận (1). Lúc này Triệu Giới cũng không ngăn cản hành động của nàng, mà để nàng tùy ý chui ra khỏi ngực hắn, hẳn là cũng cố kỵ hoàn cảnh hiện tại, vừa nãy cũng chỉ nhẹ nhàng ôm nàng một cái, an ủi nỗi tương tư nhiều ngày không gặp nàng của hắn. Bây giờ Triệu Giới cong môi khẽ cười, nhìn nàng nói: “Nếu chọn nơi dễ nói chuyện, muội sẽ để ý tới ta sao?” Ngụy La nghẹn họng, nhất thời không nói được lời nào. Triệu Giới nói không sai, nàng nhất định sẽ không để ý tới hắn. Mấy ngày trước nàng tới Chiêu Dương Điện học lễ nghi cho lễ cập kê với Thu ma ma, ngẫu nhiên cũng sẽ gặp phải Triệu Giới tới Chiêu Dương Điện. Lúc đó nàng ỷ có Hoàng Hậu Nương Nương bên cạnh, đối với hắn khách khách khí khí, giữ khoảng cách nhất định. Triệu Giới nhiều lần muốn nói chuyện riêng với nàng, nàng đều giả vờ không biết, nếu không nói chuyện với Trần Hoàng Hậu thì đi theo bên cạnh Thu ma ma. Từ đó ánh mắt hắn nhìn nàng có chút không bình thường, còn không bình thường chỗ nào, nàng suy nghĩ một chút, giống hệt lúc con chó nhỏ mà Tam ca ca Ngụy Thường Huyền nuôi không thể ăn thịt… Ngụy La nàng tránh né hắn nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng tránh không được. Triệu Giới không buông tha chút biểu tình nào trên mặt nàng, tiểu cô nương có lẽ cũng nghĩ như hắn, cánh môi mím lại, mãi cũng không nói gì. Hắn biết nàng còn nhỏ, những chuyện này cũng không nghĩ thông suốt được, hắn vốn cũng không muốn để nàng biết sớm như vậy, chỉ có thể trách hôm đó nàng tỉnh quá sớm, không nên biết cũng đều đã biết. Ngụy La trốn tránh hắn, hắn chỉ có thể ép sát từng bước một, miễn cho nàng nhân lúc hắn không để ý liền chạy thật xa. Triệu Giới từ trong tay áo lấy ra một cây trâm hoa mai hồ điệp quấn tơ vàng. Cây trâm làm rất tinh xảo, trên đầu còn có con bướm quấn tơ vàng với hai cánh đang vỗ như muốn bay đi, trên cánh bướm lại có tám viên hồng ngọc và ngọc thạch, nhìn rất sống động, thân bướm rũ xuống mấy hàng chỉ bạc, trên dây đính nhiều đóa hoa mai, rườm ràlại tỉ mỉ, vừa nhìn liền biết không phải đồ bình thường, không biết phải tốn bao nhiêu mới tạo được cây trâm như vậy. Cây trâm này lại có chút giống với cây trâm hôm nay Lưu Ly sẽ mang trong lễ cập kê, chỉ khác với cây trâm của Triệu Lưu Ly là trâm này có thêm vài viên đá quý màu xanh, dưới cánh hoa mai còn thêm lá xanh phụ trợ rất tinh xảo. Ngụy La mở to mắt nhìn Triệu Giới: “Sao Tĩnh Vương ca ca có thứ này?” Hắn tiến lên, cắm nhẹ cây trâm vào tóc mai mới được búi của nàng, nhìn nhìn, bướm trên cây trâm rườm rà mỹ lệ, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn trắng ngần, đúng là đẹp mắt: “Cây trâm này là bản vương sai người ngoài cung chế tạo, tổng cộng có hai cái, một cái tặng cho Lưu Ly coi như lễ vật, một cái giữ lại tặng cho muội”. Ngụy La không khỏi kinh ngạc, khoan nói hắn tặng trâm cho nàng có thích hợp hay không, chỉ nói cây trâm này tinh xảo hơn nhiều so với cái của Lưu Ly, vậy mà hắn lại đem tặng cho nàng. Thiên vị rõ ràng như vậy, thật không sao chứ? Ngụy La hỏi: “Ca ca đến, là vì đưa muội cây trâm này?” Đuôi mày Triệu Giới nhếch lên, khẽ cười: “Nếu không thì là vì cái gì?” Hắn nói xong, thấy sắc mặt tiểu cô nương có chút cổ quái, nhịn không được lại trêu chọc nàng: “Bản vương vốn dĩ mấy ngày trước đã tìm cơ hội tặng cho muội, đáng tiếc muội vẫn luôn tránh ta, ta muốn đưa cũng không có cách nào, đành phải trốn ở chỗ này mà chờ, chờ lúc muội thay xiêm y thì xuất hiện”. Gò má Ngụy La phiếm hồng, không biết là bởi vì Triệu Giới nói tới việc nàng thay xiêm y, hay là vì nàng trốn hắn. Ngụy La lấy trâm xuống, mím môi nói: “Sao Tĩnh Vương ca ca lại tặng muội cái này? Muội không muốn, vẫn là Đại ca ca cầm về đi”. Triệu Giới cầm lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng, cúi người đối mặt với nàng, mắt đối mắt, mũi đối mũi: “Vì sao không cần?” Ngụy La cây ngay không sợ chết đứng nói: “Vô công bất hưởng lộc”. Triệu Giới khàn giọng cười một cái, chọt chọt mũi nàng nói: “Ai nói muội không có công? Mấy ngày qua muội vì Lưu Ly ra vào trong cung, chẳng lẽ không phải công lao sao? Ngụy La suy nghĩ một chút, vẫn là không nguyện ý tiếp nhận: “Đó là chuyện giữa muội và Lưu Ly, cùng Đại ca ca…” Có quan hệ gì chứ? Triệu Giới ngắt lời nàng, "Bản vương là ca ca của Lưu Ly, tất nhiên sẽ thay nàng cảm ơn muội”. Được rồi… Lý do này miễn cưỡng có thể chấp nhận, Ngụy La nàng không so đo với hắn. Ngụy La giãy cổ tay: “Vậy ca ca thả muội ra…” Bọn họ đang nói chuyện, cung nữ sau tấm bình phong chờ một lúc lâu cũng không thấy nàng đi ra, nhịn không được lại gần gọi một tiếng: “Ngụy Tứ tiểu thư, ngài thay xiêm y xong chưa? Hoàng Hậu Nương Nương đang chờ ngài”. Ngụy La lập tức im lặng, mắt hạnh tròn vo nhìn Triệu Giới, môi hồng nhếch lên, ý bảo hắn im lặng rời đi. Nhưng Triệu Giới chẳng những không rời đi, ngược lại đụng lên môi nàng một cái. Hắn buông nàng ra, thấy vẻ mặt kinh ngạc của tiểu cô nương, tức giận lại không dám lên tiếng, thật đáng yêu. Triệu Giới nhịn không được lại cúi đầu cắn môi nhỏ của nàng, ngậm vào trong miệng mà mút hai cái, vẫn có chút chưa thỏa mãn. Không phải hắn nói chỉ nói hai câu thôi sao? Bây giờ lại hôn nàng là tính làm gì? Ngụy La nhíu mày, đang chuẩn bị mở miệng cắn Triệu Giới, hắn đã đứng dậy, buông nàng ra. Ngoài tấm bình phong truyền tới tiếng bước chân, thanh âm hình như không phải chỉ của một người. Giọng của cung nữ lại vang lên lần nữa, cũng không phải nói với nàng: “Tham kiến Hoàng Hậu Nương Nương”. Trần Hoàng Hậu và phu nhân Trấn Quốc Công cùng nhau tới, hỏi: “A La, chưa thay xong xiêm y sao. Bản cung muốn nhìn qua một chút”. Cung nữ lắc đầu nói: “Nô tì vừa mới hỏi qua, Ngụy Tứ tiểu thư không trả lời, chắc còn chưa thay xong”. Trần Hoàng Hậu nghe ra bên trong chỉ có mình Ngụy La, nhịn không được nhìn cung nữ một cái, không hài lòng hỏi: “Sao ngươi không vào hầu hạ? Đứng lỳ ở đây trang trí sao?” Cung nữ thấy Hoàng Hậu tức giận, liền quỳ xuống không ngừng nhận lỗi: “Là nô tỳ sơ suất, nương nương thứ tội, nô tỳ đi vào hầu hạ Ngụy tiểu thư…” Trần Hoàng Hậu xua tay nói: “Thôi, để bản cung tự vào xem sao”. Nói xong, Trần Hoàng Hậu cất bước đi vòng qua tấm bình phong.