Sổ Tay Nuôi Dưỡng Công Công
Chương 17
【 Sư phụ, chờ Tiểu La có bản lĩnh, người khác sẽ không thể ức hiếp người, không thể bóp cổ người, cũng không thể dùng sách ném người nữa.】
Hôm sau, tất cả đều giống như thường ngày. Trời vừa sáng cô liền thức dậy, loay hoay với đống thảo dược trong sân. Bé củ cải ngồi ở trên ghế đá trong sân, trên tay cầm Bản Thảo Cương Mục, đọc: “Cửu hương trùng, vị mặn, mát, không độc. Chữa… Cái gì, cái gì, cái gì, khí… Sư phụ, mấy chữ này đọc thế nào?”
Cô cũng không ngừng tay, không quay đầu lại nói: “Con không thấy sư phụ đang bận sao? Chữ nào không biết thì nhớ lấy, chờ ta có thời gian sẽ nói cho con biết.”
“Vậy bây giờ đọc sao?” Bé củ cải nghiêm túc nói.
“Bỏ qua hoặc con cảm thấy nó nên đọc sao thì đọc vậy đi.” Cô trả lời qua loa.
“Cô dạy đồ đệ thế à?” Trong sân vốn vắng lặng đột nhiên vang lên giọng nói khiến cô hận thấu xương kia.
Cô không vui nhíu mày, mặc dù hiện giờ cô rất muốn ném đống thảo dược trên tay vào mặt Vũ Hóa Điền nhưng không dám thể hiện ra. Nghĩ mà xem, những người cổ đại này ai mà không phải nhịn? Nô tài nhịn chủ tử, chủ tử nhịn quan lớn, quan lớn nhịn Hoàng đế. Bởi vậy cô cũng muốn học tập người nơi này, cố gắng tu tâm dưỡng tính. Lúc cô xoay người lại thì trên mặt đã không còn chút khó chịu nào nữa, dù sao cô cũng không muốn gây thêm chuyện, đến cuối cùng người chịu khổ vẫn là bản thân cô mà thôi. Cô quy củ khẽ nhún người, nói: “Bái kiến Vũ đại nhân.”
Vũ Hóa Điền khẽ gật đầu, ánh mắt lại nhìn bé củ cải. Nào ngờ Tiểu La xưa nay khôn ngoan lúc này lại vênh mặt, nhìn trừng trừng Vũ Hóa Điền.
Cô vội vã nhìn về phía Vũ Hóa Điền, Vũ Hóa Điền lại không trực tiếp quát bé củ cải, mà dùng ánh mắt như dao đâm cho cô mấy nhát. Cô lập tức lại cảm thấy đầu mình nhoi nhói, quát: “Tiểu La, thấy đại nhân còn không hành lễ?”
Tiểu La siết chặt nắm tay nhỏ, do dự một lát mới cực kỳ không tình nguyện, qua loa nói: “Tiểu La bái kiến đại nhân.”
Vũ Hóa Điền “Ừ” một tiếng, cũng không làm khó thằng bé. Đến lúc này, cô mới thoáng thở phào một hơi. Mặc dù không làm khó bé củ cải, nhưng mà đối với cô sẽ không đơn giản như thế rồi. Vũ Hóa Điền lại một lần nữa nhìn về phía cô, trên mặt có chút không vui, hắn lạnh lùng nói: “Cô dạy đồ đệ như thế hả? Không có chút quy củ nào cả.” Thấy hắn không vui, hai chân cô vô thức mềm nhũn, lập tức quỳ xuống.
Cô cúi đầu ngoan ngoãn quỳ, nhưng trong lòng cực kỳ khó hiểu. Cô cảm thấy Vũ Hóa Điền đối xử với bé củ cải dường như không cay nghiệt như đối với cô. Nhớ lại vài lần gặp mặt ít ỏi giữa hai người họ, hắn dường như chưa bao giờ trực tiếp nổi giận với thằng bé mà toàn trút lên đầu cô. Giống như bé củ cải vô lễ với hắn đều là tại cô xúi giục không bằng. Trong lòng cô bỗng có một nghi vấn: Chẳng lẽ từ trên phương diện tâm lý mà nói Vũ Hóa Điền không ghét trẻ con? Cô cảm thấy cũng có thể, bởi vì không có gốc rễ, cho nên đặc biệt khát vọng có thể có một người nối dõi tông đường. Nhưng đây đều là suy đoán thôi, bởi vì cô cũng chưa từng thấy hắn và những đứa trẻ khác, bởi vậy không thể kết luận.
Vũ Hóa Điền cũng không bảo cô đứng lên, hắn đi đến trước mặt Tiểu La, liếc nhìn quyển sách, nói: “Đang đọc Bản Thảo Cương Mục? Học được cái gì rồi?”
“Đọc được cửu hương trùng, chữa cái gì không biết.” Bé củ cải chu môi, có chút tức giận nhìn cô, dường như có chút không vui khi mất mặt trước mặt Vũ Hóa Điền.
Vũ Hóa Điền rũ hàng mi, nhìn lướt qua trang sách vài lần, rồi mới khẽ đọc: “Chữa trệ khí giữa bụng, tỳ thận suy nhược, nguyên dương không đủ…” Vũ Hóa Điền càng đọc giọng điệu càng trở nên âm u, đọc đến chỗ ‘nguyên dương không đủ’ thì ngừng hẳn.
Cô ngẩng đầu lên lén nhìn sắc mặt hắn, trong lòng âm thầm kêu khổ, không biết có phải hắn cho rằng cô cố ý bảo bé củ cải đọc đoạn này để ám chỉ hắn thận hư, dương khí không đủ hay không. Cô run rẩy nhỏ giọng nói: “Đại nhân, ngài nghĩ nhiều rồi…” Còn chưa dứt lời, quyển Bản Thảo Cương Mục trong tay Vũ Hóa Điền đã ném lên người cô. Cô sợ tới mức run bắn lên, cũng không dám nhiều lời nữa, cô mím môi, cực kỳ không nỡ bỏ cái lưỡi trong miệng.
Vũ Hóa Điền đi thong thả vài bước trước mặt hai người, cuối cùng đứng lại trước mặt bé củ cải hỏi: “Đã vỡ lòng chưa?”
“Đó là cái gì?” Tiểu La không hiểu nhìn Vũ Hóa Điền.
Vũ Hóa Điền lại nhìn cô, thấy cô dường như cũng chẳng biết hơn bé củ cải là bao liền tức giận nói: “Cô dạy đồ đệ như thế à?”
Cô cúi đầu không nói, nhưng trong lòng bất bình: Ta dạy đồ đệ thế nào mắc mớ gì tới ngươi?
Sau một lúc lâu, Vũ Hóa Điền nhếch môi, hắn dùng khóe mắt liếc cô, rồi mới nói với Tiểu La: “Ta nhớ lần đầu gặp, ngươi nói với ta tương lai muốn làm quan. Đã như vậy thì từ ngày mai phu tử đến dạy ngươi học được không? Tương lai tham gia khoa cử, trong triều có ta, đương nhiên không cần lo lắng con đường công danh. Huống hồ… Sau này không biết chữ nào cứ hỏi tiên sinh là được, không cần đến làm phiền ngươi sư phụ nữa. Sư phụ ngươi dường như cũng không có thời gian giải đáp thắc mắc cho ngươi đâu.”
“Không được.”
“Được.”
Cô và bé củ cải gần như đồng thanh đáp, cô có chút giật mình nhìn bé củ cải, rất tức giận vì thằng bé lại coi những lời cô nói trước kia thành gió thoảng qua tai. Bé củ cải có chút chột dạ nhìn cô, rồi cúi đầu không nói. Cô ngẩng đầu lên, vội nói: “Không được!”
“Hử?” Vũ Hóa Điền nghịch nhẫn vàng trên tay, hắn nhíu mày hỏi: “Thần y đang đứng ở trên lập trường gì nói không được? Hay là… Cô mong đứa bé này luôn ở bên cạnh cô để cô sai bảo, sợ nó tương lai học thành tài liền thoát khỏi sự khống chế của cô?”
“Ngài!” Cô nghe hắn châm ngòi như vậy, trong lòng căm tức, nhưng lại không dám cãi.
Đúng lúc ấy bé củ cải lại nói: “Sư phụ vĩnh viễn là sư phụ của Tiểu La, chờ Tiểu La tương lai có tiền đồ, cũng vẫn sẽ hầu hạ sư phụ giống như bây giờ. Sư phụ, chờ Tiểu La có bản lĩnh, người khác sẽ không thể ức hiếp người, không thể bóp cổ người, cũng không thể dùng sách ném người nữa. Tiểu La còn muốn học võ công, tương lai ai bắt nạt người, Tiểu La đánh hắn.”
Vũ Hóa Điền nghe xong, sắc mặt vốn đang tốt lập tức trở nên lạnh lẽo. Cô nhìn mà sướng thầm trong lòng, cố ý ôm bé củ cải vào lòng, vỗ lưng thằng bé, nói: “Tiểu La đúng là đồ đệ ngoan của sư phụ.”
Vũ Hóa Điền nhìn hai người ‘thầy trò tình thâm’ trước mặt hắn, cảm thấy nhàm chán. Hắn vung tay, nói: “Chuyện này quyết định thế đi, sáng sớm mai tiên sinh sẽ tới, nhớ rõ sáng sớm.”
Cô thấy Vũ Hóa Điền xoay người định bỏ đi, vội vàng gọi: “Đại nhân dừng bước!”
Vũ Hóa Điền quay đầu lại, có chút không kiên nhẫn hỏi: “Chuyện gì?”
“Không phải ngài vừa nói muốn bồi dưỡng Tiểu La trở thành trợ thủ đắc lực sao? Sư phụ võ thuật của thằng bé ngài cũng mời đến chứ?” Cô mặt dày đòi hỏi cho bé củ cải đồng thời cũng là gián tiếp lấy đến thêm phúc lợi cho mình.
“Dạy nó để đối phó ta?” Vũ Hóa Điền nhướng mày.
Cô giả vờ ngu, trả lời: “Ngài nói cái gì vậy, tương lai ngài đâu thể ngày nào cũng bóp cổ ta, đúng không?” Cô nói xong còn đẩy bé củ cải một cái, nói: “Còn không mau xin đại nhân mời một cao nhân dạy võ công cho con.”
Bé củ cải lập tức quỳ xuống trước mặt Vũ Hóa Điền, mở đôi mắt tròn xoe đẫm nước, cầu xin: “Đại nhân, Tiểu La muốn học võ công.”
Vũ Hóa Điền nhíu mày, hắn có vẻ có chút bực bội nói với Tam đương đầu trọc đầu Kế Học Dũng đi theo bên cạnh: “Chuyện này giao cho ngươi.”
*** p.s: Khổ thân chị, nằm cũng trúng đạn =))))))))
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
16 chương
117 chương
95 chương
25 chương
169 chương