Khi Mục Trung Hoa tới nhà tang lễ chuẩn bị tiến hành công việc giải phẫu, trời bỗng đổ mưa, những hạt mưa lớn mang theo cát bụi trôi nổi trong không khí, mặt đường dường như mát mẻ hơn nhiều so với lúc mới tới đây. Cung Khắc và Mục Trung Hoa cùng đi, họ ngồi chiếc xe có thể hỏng bất kỳ lúc nào của Doãn Nghị, cũng mau dọc đường nó vẫn vận hành bình thường, đưa họ tới điền cần đến thuận lợi. Nhưng tới nơi rồi, sự tình lại có rủi ro. Những điều kiện khác của Tân Hương đều tốt, nhưng cánh sát và nhà tang lễ không được đầu tư nhiều, không chỉ có đồn công an là một tòa nhà nhỏ xíu cũ kỹ, ngay cả nhà tang lễ này cũng đơn sơ tới mức không ra gì. Theo lời Doãn Nghị giới thiệu, phòng khám nghiệm xác là một căn nhà nhỏ ở vườn sau của nhà tang lễ huyện Tân Hương, đối diện với một đống gỗ mục và rơm rạ thì não của mấy người họ không sao liên hệ những thứ này với nhau được. Người phụ trách nhà tang lễ, giám đốc Từ che ô từ phía trước bước vội tới, tỏ ra áy náy: “Sáng nay phòng khám nghiệm bị sập, chúng tôi đang gọi người cố gắng sửa gấp.” Kêt quả của việc sửa gấp trong một ngày là gỗ vẫn hoàn gỗ, cỏ vẫn hoàn cỏ. Tốc độ ấy khiến sắc mặt Doãn Nghị không vui lắm. Anh ấy còn chưa kịp nổi nóng thì đã bị Mục Trung Hoa ngắt ngang, “Thi thể ở đâu?”. Vì lý do thời tiết, ánh sáng ngoài trời không tốt lắm, Doãn Nghị bảo cấp dưới mang hai bộ đèn pin thám hiểm tới. Anh ấy cầm một bộ, bộ kia nằm trong tay ông Diệp Chi Viễn – chồng của bà Mục Trung Hoa. Nói tới Diệp Chi Viễn, Doãn nghị không biết nhiều lắm, chỉ biết rằng đó là một giáo sư Toán học trướng mạo nho nhã. Ông không thấp, mặc dù đã có tuổi nhưng lưng không gù, vẫn đứng thẳng trước một góc giường đặt thi thể, tay giơ cao ngọn đèn. Vì không có sân bãi, Mục Trung Hoa đành tiến hành giải phẫu ngoài trời. Trên đỉnh đầu bà là chiếc lều bạt được dựng bốn góc bằng cột trụ, nước mưa rơi lộp bộp xuống lớp vải nilon. Mục Trung Hoa nhìn chằm chằm thi thể ở trần nửa người trên, quan sát và trần thuật: “Cơ thể nạn nhân không thể hiện vết thương rõ ràng nào, phần lưng có vết xước như chải lược, khoảng cách giữa các vết thương không đều nhau, Doãn Nghị, cậu nói trước khi chết, nạn nhân được tìm thấy ở đâu?”. Bà hỏi Doãn Nghị. “Lối vào mỏ than.” Mục Trung Hoa ghé sát lại gần vị trí vết thương mà bà vừa nói để quan sát kỹ rồi kết luận: “Trước khi chết nạn nhân từng bị ai đó lôi kéo trên mặt đất, kết hợp với những vụn cát đen còn sót lại trong khoang miệng và vết hằn nhẹ ở cổ, có lẽ lúc đó anh ta bị lôi ngược nên nền đất bằng cổ cáo sau.” Hoàn thành xong việc quan sát, Mục Trung Hoa đưa ra những kết luận như trên, “Doãn nghị, cậu nói các cậu đang liên lạc với vợ của nạn nhân phải không?”. “Đúng vậy, thưa giáo sư Mục.” “Không quan trọng lắm.” Mục Trung Hoa lắc đầu, “Anh ta và vợ tình cảm không tốt, nếu tôi đoán không nhầm thì anh ta và vợ đã ly hôn hơn nửa năm rồi.” Doãn Nghị chớp chớp mắt, kinh ngạc không hiểu vì sao Mục Trung Hoa lại biết. Từ những tài liệu ban đầu cảnh sát có được thì không có thông tin mà bà nói. Anh ấy gọi một tiếng “giáo sư Mục”, muốn gạn hỏi lý do nhưng bị Mục Trung hoa giơ tay ngăn lại. Mục Trung Hoa nhận ra sự khó hiểu của Doãn nghị bèn chỉ tay vào trang phục của nạn nhân. “Lật bên trong ra mà xem.” Doãn nghị làm theo lời Mục Trung Hoa nói, vén một bên tay áo của nạn nhân lên, khi vén tới khuỷu tay  thì Mục Trung Hoa bảo anh ấy ngừng lại. Doãn Nghị phát hiện ra bên trong tay áo của nạn nhân là một vệt màu nâu vàng rất mờ. Mục Trung Hoa bảo anh ấy ngửi. Anh ấy ngửi xong mà vẫn chưa có thêm manh mối gì. Mục Trung Hoa chán chường: “Đây là vết dầu mỡ chưa được giặt sạch. Mặc quần áo nấu cơm ở nhà ra ngoài chứng tỏ anh ta không sinh hoạt quy củ. Thêm nữa, cậu nhìn chỗ khuỷu tay của anh ta, có thấy một vết bỏng không. Rõ ràng anh ta không phải là người hay nấu ăn, nếu không sẽ không bị bỏng ở chố đó. Nhưng chỉ có một vết bỏng chứng tỏ nạn nhân không có quá nhiều thời gian nấu nướng.” Doãn Nghị lập tức hiểu ngay, anh nghĩ ra được một người đàn ông có địa vị xã hội trong tình huống nào sẽ xuống bếp khi mình chưa từng làm việc đó bao giờ, có lẽ là sau khi cãi nhau với vợ, hoặc đói quá mà không có ai nấu cho. “Nhưng thưa cô Mục, giải thích thế nào về việc anh ta đã ly hôn hơn nửa năm?” Mục Trung Hoa lại lườm Doãn Nghị, có lẽ là chê anh hỏi nhiều: “Cậu không nhìn thấy quần áo bên trong của anh ta là mẫu năm ngoái hay sao? Trên người chỉ có cà vạt được coi là mới thì cũng là kiểu một năm trước, kiểu dáng cũng không đẹp, chắc là lúc chọn cô vợ không quá để tâm.” “Vậy sao cô không nói anh ta ly hôn một năm trước ạ? Còn nữa, làm sao cô biết anh ta đã ly hôn?” “Từ độ lành của vết sẹo trên cánh tay thì đó là vết thương trong vòng khoảng nửa năm, lớn sa mới đã lên kha khá rồi. Thêm nữa, cậu dù gì cũng là cảnh sát đấy nghé, không nhìn thấy anh ta đeo nhẫn sao!” Doãn Nghị nhìn lại, đúng thế thật, Diệp Chi Viễn đứng bên cạnh nhìn bà xã nổi nóng, cười tít mắt. Bà và Nam Sênh không hổi là mẹ con, thủ pháp gọn gàng sắc bén như nhau, có điều nếu so sánh thì động tác của Mục Trung Hoa lão luyện hơn Nam Sênh nhiều. Bà cạo tóc của nạn nhân rồi lấy cưa mổ hộp sọ anh ta, Do điều kiện có hạn, pháp y ở Tân Hương ngay cả một chiếc cưa điện cũng không có. Chiếc ở trong tay Mục Trung Hoa vẫn là loại cưa tay dùng để cưa gỗ. Bà cúi đầu rất thấp, cùng với động tác của bà, mùi xương vụn phả vào mũi, không dễ ngửi cho lắm. Diệp Chi Viễn giơ đèn, rồi lại đứng gần hơn để soi. Sau khi mở hộp sọ ra, những việc còn lại trở nên đơn giản. Pháp y của huyện Tân Hương là một người mới ngoài hai mươi, chưa có kinh nghiệm gì, nhưng cậu ta nhìn thấy kết cấu não lộ ra thì vẫn đưa ra kết luận: “Có lẽ tử vong do xuất huyết não sau khi bị va đập mạnh mà thành.” Kết luận này trước đây cũng được bác sỹ của bệnh viện Tân Hương  thông báo, nhưng dường nghĩ ra điều gì đó, Mục Trung Hoa trầm ngâm giây lát, dặn dò cậu pháp y khâu xương đầu lại, còn mình thì đặt dao mở cổ họng của nạn nhân. Một cơ quan có kết cấu đơn giản, tình trạng vừa nhìn đã rõ ràng. Mục Trung Hoa cũng nhanh chóng có kết luận: Nạn nhân chết không phải vì vết đánh ở phần đầu mà là nghẹt thở trong thời gian ngắn do hen suyễn mà thành, từ đó dẫn đến xuất huyết máu trong não. Kết luận này trực tiếp dẫn chiếu ra một kết quả là Trần Dụ Đạt vốn là nghi phạm của một vụ án giết người chớp mắt đã trở thành nghi phạm của mmột vụ án gây thương tích. “Thích tin hay không thì tùy, đó là kết luận tôi đưa ra, nếu không tin các cậu có thể tìm người khác tới giải phẫu.” Đây là những lời Mục Trung Hoa để lại sau buổi giải phẫu hôm đó, sau đó bà bỏ lại mộ Doãn Nghị đang không hiểu gì để đi tìm Diệp Chi Viễn. “Đã bao không cần giơ đèn cho tôi rồi mà, cánh tay lại đau rồi chứ gì!” Mục Trung Hoa oán trách ông Diệp. Ông Diệp thì cười tít mắt nhìn bà: “Mắt bà không tốt, ánh sáng không đủ sẽ hại mắt.” “Ông Diệp, để tôi bóp tay cho ông.” “Không cần đâu.” “Đếm tới ba. Một...” “Vậy thì nhắm mắt vào bóp nhé...” “Diệp Chi Viễn, ông thật nhiều chuyện.” Khi Doãn Nghị có phần sầu não tới cầu xin sự trợ giúp của Cung Khắc thì Cung Khắc đang nhìn bố mẹ vợ đứng ở phía xa, đó là cách chung sống vợ chồng mà anh ngưỡng mộ và đang hướng đến. “Ầm ĩ cả ngày vẫn là một vụ án do hen xuyễn mà thành. Tại tôi cả, để cậu vất vả uổng công một phen rồi.” “Vụ án này chưa chắc đã đơn giản như vậy.” Cung Khắc nói. Ít nhất thì theo anh thấy, vụ án này có vài điểm nghi vấn. Một vị giám đốc ngân hàng không liên quan gì tới Tân Hương bất ngờ xuất hiện, một Trần Dụ Đạt trông có vẻ không có sợi dây liên kết nào với Giám đốc ngân hàng lại có mặt ở một nơi kỳ lạ như lối vào mỏ than. Rồi mục đích về quê lần này của Trần Dụ Đạt là vì mẹ của Trần Tấn nhưng có vẻ như người phụ nữ này chưa hề lộ diện... Có những vấn đề quấn bện lấy nhau, che giấu chân tướng cuối cùng, nhưng Cung Khắc tin rằng, cuối cùng anh sẽ tìm ra chân tướng ấy. Việc Trần Lão Tam phủ nhận rằng mình đã hãm hại vị Giám đốc ngân hàng đó nằm ngoài dự đoán của một số người, cũng nằm trong dự đoán của một người. Cung Khắc thuộc những người ở phía sau ấy, còn rõ ràng Doãn Nghị mắt dọc mũi ngang sẽ là một thành viên của tốp đầu tiên. Cung Khắc đã ở Tân Hương tới ngày thứ ba, cuối cùng Doãn Nghị cũng đưa cho anh tài liệu về vụ án giết người năm đó. Mang tài liệu tới, Doãn Nghị cũng không ở lại lâu mà tiếp tục trở về đồn tiến hành hỏi cung Trần Dụ Đạt. Lúc này, trong mắt Doãn Nghị, dường như anh ấy đã nhắm chuẩn Trần Dụ Đạt chính người đã làm bị thương vị Giám đốc ngân hàng. Cung Khắc không tỏ thái độ gì về việc này. Anh ngồi trên chiếc ghế bằng gỗ trong nhà khách, lật mở tài liệu năm xưa. Trang đầu tiên mô tả đại khái về vụ án. Sự việc xảy ra vào mười một năm trước, khi Trần Tấn vừa chào đời. Nạn nhân là Vương Bảo Hộ, người cùng thôn với Trần Dụ Đạt khi ấy. Có điều nhà họ Trần ở thôn Tây, gia đình nghèo rớt mùng tơi, nhà họ Vương sống ở đầu Đông không chỉ có căn nhà hai tầng mà còn có một chiếc xe van được coi là hiếm có thời bấy giờ. Theo như miêu tả tình tiết về vụ án trong hồ sơ, anh cả của Vương Bảo Hộ khi về nhà phát hiện trong phòng em trai có mùi lạ bèn gõ cửa nhưng không ngờ cửa không khóa. Anh ta vào nhà liền nhìn thấy Vương Bảo Hộ đã chết trên giường từ lúc nào. Khi Cung Khắc đọc được đoạn dưới đây, chẳng hiểu sao anh bỗng giật mình: Trên người không có vết thương rõ rệt, nguyên nhân tử vong là do bị đánh liên tục nhiều lần vào đầu, hộp sọ bị tổn thương nghiêm trọng dẫn đến chết não. Anh lật mở trang sau, nhìn thấy hung khí được phát hiện bên ngoài tường bao nhà nạn nhân, là một viên đá hình vuông. Điều này không khỏi khiến Cung Khắc nhớ lại vụ án vừa mới xảy ra ở Tân Hương. Một người được phát hiện trong phòng, một người được phát hiện trong hầm mỏ kín đáo, húng khí đều là đá, một vụ gây ra cái chết ngay tại chỗ, vụ kia lại chỉ gây ra vết thương mang tính chất tạm thời. hơn nữa cả hai vụ án đều không hẹn mà gặp, nhắm vào một người – Trần Dụ Đạt. Cung Khắc không hiểu. Nếu vụ án hiện tại có thể định tội gây thương tích, vậy thì vụ án năm đó rõ ràng là mưu sát. Căn cứ theo tài liệu, ở hiện trường vụ án, cảnh sát thu thập được đế giày có dính máu của Trần Dụ Đạt nên mới bắt anh ta, cũng coi như là chứng cớ xác thực rồi, vì sao sau đó lại không truy cứu? Cung Khắc lật tiếp nhưng kinh ngạc phát hiện toàn bộ phần ghi chép đều không còn. Thế này là thế nào? Cung Khắc gọi điện thoại cho Doãn Nghị, Nghe ngũ khí trong điện thoại đã biết tâm trạng của Doãn Nghị không vui, có vẻ như đang nổi nóng. Cuộc điện thoại của Cung Khắc khiến anh ấy nghỉ lấy sức một lúc rồi mới từ trong phòng phẩm vấn đi ra: “Hồ sơ à, đừng nhắc nữa, nhân viên quản lý tài liệu nói rằng mấy năm trước nhà kho bị cháy, đã mất rất nhiều tài liệu, trong đó có phần ghi chép của vụ án này.” Hiếm khi Cung Khắc cười khẩy, lần này tiếng cười rõ rệt bật ra: “Trùng hợp quá đấy.” “Thật ra lúc nhận được tài liệu tôi cũng cảm thấy như vậy, nhưng vụ án đã trôi qua hơn chục năm rồi, có điều ra cũng không có tác dụng mấy.” Nhưng Cung Khắc không cho là vậy: “Em lại cảm thấy điều tra rõ vụ án năm xưa thì vụ án hiện tại cũng gần như phá được rồi.” “Cung Khắc, cậu có ý gì?” “Ý của em là hung thủ của hai vụ này là cùng một người, nhưng không phải là Trần Dụ Đạt. không thể nói rõ được lý do, chỉ là em cảm thấy như vậy.” Doãn Nghị trầm mặc, làm trong ngành của họ, có lúc thật sự phải dựa vào trực giác để phá án. “Vậy bây giờ phải làm sao?” Doãn Nghị hỏi Cung Khắc. “Em muốn gặp Trần Dụ Đạt.” Kết quả là hôm đó, cuối cùng Cung Khắc cũng không gặp được Trần Dụ Đạt, mà cùng Doãn Nghị quay đầu xe tới một khách sạn có tên Tái Thượng Phi ở huyện Tân Hương. Khi cảnh sát đang điều tra Giám đốc ngân hàng đó thì bất ngời phát hiện tình hình tại khách sạn anh ta từng dừng chân, một kilogram ma túy cộng thêm một thi thể nữ đã thối rữa ở mức độ cao. Huyện Tân Hương vốn bình yên bao năm nay, lần đầu tiên trở thành tiêu điểm của cảnh sát tỉnh B. Phạm vi hoạt động của Cung Khắc thường nằm trong tỉnh A, lần này đối mặt với những trinh sát được Công an tỉnh B cử xuống, khả năng của anh giống như Diệp Nam Sênh năm xưa không được Đới Minh Phong thừa nhận vậy, dễ dàng bị phủ nhận. Dựa vào đầu giường không mấy dễ chịu trong nhà khách, Diệp Nam Sênh xoa xoa cái bụng tròn vo, cười tít mắt nói: “Con yêu ơi con yêu, con có ngờ được người bố lợi hại của con cũng có ngày hôm nay không?” Diệp Nam Sênh nói vậy nhưng Cung Khắc cũng không giận. Anh đi tới bên giường, ngồi xuống, nắm tay cô, cùng xoa bụng. Diệp Nam Sênh nói: “902, anh bảo bụng em to vậy, có khi nào là sinh đôi không?”. Cung Khắc lẳng lặng dịch chuyển tay cô xuống dưới, “Tám cái bánh bao buổi trưa đủ no không? Không đủ ngày mai anh mua cho em mười cái?”. Mí mắt Diệp Nam Sênh giật giật, 902 này đang dùng hành động để nói cho cô biết sự khác nhau giữa dạ dày và bụng đấy à... Khốn kiếp! Diệp Nam Sênh còn chưa kịp kháng nghị 902 biến tướng nói cô ăn khỏe, bên ngoài đã có người gõ cửa. Cung Khắc đứng dậy ra mở cửa, thấy Trần Tấn nước mắt tèm lem và Đông Đông chau mày tỏ vẻ bối rối. “Sư phụ, họ nói người chết đó chính là mẹ cháu!” Trần Tấn bật khóc thành tiếng.