Type: kieutrang1507 Còn nhớ lần đầu tiên bạn trai hẹn hò cùng bạn là chuyện khi nào không? Khi ấy anh ta hẹn hò bạn thông qua phương thức nào? Điện thoại? Wechat? Hay là gặp mặt trực tiếp? Trưởng thành rồi liệu bạn có còn nhớ được những cảm xúc, giọng điệu của anh ta khi ấy? Cả bạn nữa? Phải chăng là phấn khích nhảy nhót, con tim rất lâu không thể bình ổn được những nhịp đập điên cuồng? Tóm lại, Diệp Nam Sênh e là cả đời này cũng không thể quên được dáng vẻ của Cung Khắc trong lần đầu tiên hẹn cô. Mặt chắc đỏ hơn ngày thường, chỉ lặp đi lặp lại động tác kéo cổ áo, để lộ ra xương hõm vai gầy nhẳng bên trong. Anh có vẻ hoang mang bất an. “Tôi có việc phải bay tới huyện Lân một chuyến, cùng đi nhé?” “Chỉ có hai chúng ta?” Cung Khắc gật đầu. “Không phải là phá án? Đội trưởng Đới cũng không đi?” Cung Khắc lại gật đầu. “Đi!” Diệp Nam Sênh cười tít mắt, lớn tiếng đáp lại. Nụ cười này cũng chỉ dừng lại giấy lát khi được biết nội dung cuộc hẹn hò mà Cung Khắc sắp xếp rồi lại tiếp tục rạng rỡ thêm. Bà Mục nói, khi chọn bạn trai, không nhất định phải chọn người có tướng mạo tuấn tú, cũng không nhất định phải chọn người qua giỏi giang. Diểm quan trọng nhất khi chọn một người đàn ông là anh ta có để tâm tới bạn hay không. Thế nên lần đầu tiên Cung Khắc hẹn Diệp Nam Sênh cùng tới tham dự một tang lễ, Diệp Nam Sênh cảm thấy, đối với cô thật sự rất “mới mẻ”!. Máy bay hạ cánh xuống một thành phố biển phía Nam Trung Quốc, giữa một dải nắng dài rực rỡ - Tịnh Hải. Trước khi xuống máy bay, cơ trưởng thông qua loa phát thanh, nhắc nhở hành khách rằng nhiệt độ của Tịnh Hải vào khoảng 23 tới 25 độ C. Lúc ấy Diệp Nam Sênh đã ngây ra. “902, nơi đây là đâu mà nóng vậy?” Đồ cô mặc trên người và mang theo trong hành lý đều là quần áo mùa đông. Nhìn kiểu ăn mặc này, không biết là cô tới dự tang lễ hay bị tang lễ vây kín nữa! Cung Khắc há hốc miệng thành hình chữ O: “Xin lỗi, quên nói với em”. Vậy phải làm sao…Ăn mặc thế này đi tham dự tang lễ cùng Cung Khắc sẽ khiến anh mất mặt lắm. “Em vẫn nên ở trong khách sạn đợi anh là hơn….” Diệp Nam Sênh ủ dột lên tiếng, bất thình lình trước mặt có thêm một chiếc túi. Cung Khắc kéo ra nhìn vào trong, “Size cuae em mặc cái này là vừa”. Anh gãi gãi mũi như bị dị ứng, “Mua trong lúc đợi máy bay đấy. Lần đầu tiên tôi mua đò con gái, không biết em có thích kiểu dáng này không?”. Diệp Nam Sênh cúi đầu xoa lớp vải màu đen. Có thứ gì nóng hổi tích dần trong lồng ngực, muốn ra lại không được. Phải rất lâu về sau, Diệp Nam Sênh vẫn không nói với Cung Khắc rằng bộ quần áo đó vốn là thứ sống ngoài phạm vi thẩm mỹ của cô, Cô cũng không nói với anh rằng, bộ đồ đó ở trong mắt cô xấu xí như cặn bã, vậy mà lại được trân trọng cất giữ rất lâu. Cung Khắc nói, đó là tang lễ một người bạn cũ của anh. Sau khi tới nơi, Diệp Nam Sênh mới biết, người bạn cũ này lại là cô giáo cũ của Cung Khắc, còn là một người da đen. Tên của bà ấy là Danielle Lanston, một học giả dấu vết lừng danh, sống gần ba mươi năm ở Trung Quốc, qua đời vì căn bệnh ung thư vú, hưởng thọ năm mươi năm tuổi. Tang lễ được cử hành tại bờ biển Tịnh Hải, trên một chiếc du thuyền cỡ lớn đang rẽ sóng, dừng giữa mạt biển xanh ngắt mênh mông. Diệp Nam Sênh không say sóng, nhưng cũng chọn đứng tách hẳn khỏi đám đông. Tro cốt của Danielle được một người đàn ông da vàng tung lên rồi rải xuống biển lớn. Cung Khắc nói đó là chồng của Danielle, gặp và quen biết bà ấy trong một trường đại học, cùng trở thành học giả. Chính ông ấy gọi điện cho Cung Khắc. Ông ấy đã có tuổi, cổ họng không khỏe, phát âm không rõ ràng lắm. Lúc này đây, ông ấy vừa rải tro xuống biển vừa ngâm nga một khúc ca du dương. Diệp Nam Sênh nghe không hiểu. Cung Khắc giải thích rằng đó là bài hát ông ấy từng hát cho vợ mình nghe, làm bài hát hẹn ước. Tháng năm có thể mang đi tuổi xuân và một chất giọng êm ái, chỉ có tình yêu là không hề thay đổi. Tang lễ diễn ra rất nhanh gọn, không có nước mắt và dường như cũng không thấy quá nhiều thương đau. Theo như yêu cầu cuối cùng của Danielle trước lúc lìa xa, bạn bè và học sinh của bà ấy sẽ nhận xét một câu về bà ấy như lời tiễn biệt. Tới lượt Cung Khắc. Anh dường như chưa chuẩn bị trước, nghiêng đầu. Diệp Nam Sênh thấy anh suy nghĩ rất lâu, sau đó hít sâu một hơi, cất lời, “Cô rất nghiêm khắc, rất chuyên nghiệp”. Thế là hết. Khi tàu quay trở lại, Diệp Nam Sênh cười thầm Cung Khắc, “Cô giáo của anh mà biết anh chỉ đánh giá cô ấy bằng hai chữ liệu có tức quá mà sống dậy không?”. “Không đâu.” Người nói câu ấy chính là chồng của Danielle – chẳng biết đã đi tới sau lưng họ từ lúc nào. Gương mặt đó đã nhăn nheo, chất giọng u buồn như một phát thanh viên có tuổi người Trung Quốc. Ông ấy không cao, kiễng chân lên mới tới vai Cung Khắc. Ông ấy vỗ vỗ vai anh, rồi nhìn sang Diệp Nam Sênh đứng bên cạnh, “Jason, nếu Danielle biết con có giới tính bình thường, cô ấy sẽ rất vui”. Cung Khắc âm thầm nhìn lên trời nói một câu: Cô giáo à, cô có thể nhàn cư vi bất thiện hơn chút nữa không? Có lẽ đã sắp bước vào cái tuổi nghe theo số trời, ông lão không đau buồn quá nhiều. Sauk hi lo xong mọi chuyện hậu sự, ông ấy đề nghị được đưa Cung Khắc ra sân bay, anh không từ chối. Ông ấy lái một chiếc Buick đã có thâm niên, có thể nhận ra người dùng xe rất cẩn thận, ngoài mấy vết xước nhỏ tí thì chiếc xe gần như hoàn hảo. Ông ấy đợi Diệp Nam Sênh và Cung Khắc ngồi vững, thắt chặt giấy an toàn rồi vô thức kêu lên một tiếng: “Danielle, ngồi chắc nhé, đi đây”. Một câu nói vô thức của ông làm dâng lên chút đau thương vô cớ. Chiếc xe đi xa hàng ngàn mét vẫn không ai nói gì. Tịnh Hải là một thành phố du lịch. Con đường từ trung tâm ra tới sân bay không có nhiều nhà cao tầng, bên đường đa phần là những đồng ruộng bát ngát hút tầm mắt. Tịnh Hải có rất nhiều nông dân, lúc này đang vào vụ đông xuân. Xe đi được nửa đường, chẳng biết xảy ra sự cố gì mà bỗng nhiên tắt máy. Ông đỗ xe bên vệ đường, xuống dưới kiểm tra. Cung Khắc cũng xuống giúp đỡ. Diệp Nam Sênh không hiểu gì về máy móc, bèn xuống xe hướng tầm mắt về phía xa. Bầu trời Tịnh Hải xanh ngắt một màu như thủy tinh, ngay cả những dảy mây du đãng trên kia cũng tựa như trong suốt. Chốc chốc lại có cánh hải âu bay vào từ tầng mây này rồi lao ra từ tầng mây kia. Tâm trạng của Diệp Nam Sênh rất tốt, cô mở rộng hai cánh tay để hít thở. Bỗng nhiên cô dừng tay lại, gọi Cung Khắc: “902, anh nghe đi!”. Gió tĩnh lặng, không có gì cả. Diệp Nam Sênh đờ ra một lúc lâu để lắng nghe mà chẳng có gì. Lẽ nào là nghe nhầm? Đúng vào lúc này, tiếng khóc non nớt của một đứa trẻ vọng vào tai. Cô nghe rất rõ, đến từ một đống bùn đất đen xì dưới con đường trước mặt. Chỉ nhìn qua hiện trường, Cung Khắc đã trầm giọng nói một câu, “Diệp Nam Sênh, báo án”. Diệp Nam Sênh gật đầu, nhanh chóng rút di động ra. Người duy nhất chưa hiểu gì tại đây hình như chỉ có mình ông lão, “Chưa biết chừng là người làm ruộng nào đó để quên con ở đây, sao đã báo án rồi?”. Diệp Nam Sênh đang liên lạc với cảnh sát, Cung Khắc thì lấy di động ra chụp mấy bức trên bãi bùn. Anh lắc đầu, “Không phải vứt bỏ, là mưu sát”. Còn về đối tượng mưu sát thì chính là đứa trẻ được quấn chăn nửa người, đã chìm xuống vũng bùn, tiếng khóc càng lúc càng yếu ớt. Khoảng hai mươi phút sau, một chiếc xe rú còi cảnh sát có mặt, muộn hai phút so với xe cấp cứu. Bỗng chốc, một vùng hoang vu ban nãy còn vắng lặng bỗng được lấp đầy bởi hai chiếc xe đột ngột xuất hiện. Đầu xe cảnh sát hình thành một góc tam giác đối đầu với đuôi xe cấp cứu. Có hai người trên xe nhảy xuống, cả hai đều không cao, một béo một gầy, đều mặc cảnh phục. Người béo mập bước chân thoăn thoắt, mới đi vài bước đã dính đầy bùn đất, đến trước mặt Cung Khắc giờ đang quan sát các nhân viên cấp cứu cho đứa bé, “Hai người báo cảnh sát phải không?”. “Đúng là chúng tôi, có chuyện gì sao?” Người trả lời là Diệp Nam Sênh. Nhận ra người cảnh sát đó có thái độ xem thường, Diệp Nam Sênh cũng không thiện chí. “Đây chính là nơi phát hiện ra đứa trẻ ư?” Vị cảnh sát béo hếch chân giẫm xuống vũng bùn nông sâu không đều. Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, anh ta vừa cúi đầu vừa ghi chép vào sổ vừa nói với người gầy phía sau: “Có thể là vụ án bỏ con, không loại trừ là lừa gạt buôn người. Hiện trường đã bị mấy người này phá hỏng rồi, đưa tất cả họ về đồn kiểm tra”. Diệp Nam Sênh cực kỳ bực bội, loại người gì đây! Nhưng cô còn chưa kịp bùng nổ, Cung Khắc đã đưa một thứ cho người cảnh sát béo. “Đây là bức ảnh chụp trước khi chúng tôi cứu đứa bé.” Cung Khắc đưa chiếc di động ban nãy dùng để chụp ảnh. Di động chụp rất nét, thông qua đó có thể nhìn thấy rõ ngoài chỗ đứa trẻ bị lún, bề mặt bũng lầy không có bất kỳ dấu hiệu nào bị giẫm đạp qua. “Chiều dài cánh tay của một người bình thường không thể đặt đứa trẻ vào vị trí đó.” “Vậy lẽ nào đứa trẻ từ trên trời rơi xuống?” Người cảnh sát gầy sát lại gần máy anh, hỏi với vẻ khó hiểu. Cung Khắc gật đầu, “Đúng là từ trên trời rơi xuống”. Theo hướng tay anh chỉ, mọi người ngẩng đầu lên, nhìn lên con đường quốc lộ trên cao cách mặt đất khoảng hơn mười mét. Vị cảnh sát béo khó kiểm soát, nói một câu: “Chao ôi, cao như vậy, chẳng phải chết chắc sao”. “Thế nên, đây có lẽ là một vụ mưu sát.” Cung Khắc đưa ra một kết luận chắc như đóng cột. Nếu không phải cuối cùng có chồng của Danielle bước lên chứng minh thân phận của Cung Khắc, có lẽ hai vị cảnh sát kia vẫn còn phân vân một lúc nữa. Khi cái tên của Cung Khắc được trưng ra, người cảnh sát gầy lập tức phục ngay. “Thầy Cung, trước đây đội trưởng của bọn em từng kể về thầy. Khả năng của thầy khỏi phải nói. Hai bọn em không có sở trường điều tra hình sự lắm, phải làm sao, xin thầy chỉ thị được không ạ?” Diệp Nam Sênh đứng bên cười trộm. Thái độ của hai người này xoay chuyển nhanh thật, vẻ oai phong lúc nãy đâu mất rồi? Nếu là cô có lẽ còn vênh váo thêm một lúc nữa, nhưng Cung Khắc thì không. Anh ngẩng mặt lên nhìn chiếc cầu vượt trên đỉnh đầu, “Tìm chiếc xe gần nhất đi qua trạm thu phí đó trong vòng hai tiếng đồng hồ….”. “Ôi trời, thầy Cung. Một tiếng cũng phải có hơn 2000 xe đi qua khu vực này. Lại còn hai tiếng ư!” Người cảnh sát béo trợt lè lưỡi xen ngang. Cung Khắc chỉ lạnh nhạt nhìn cậu ta rồi tiếp tục nói: “Chọn chiếc xe có biển số thành phố này”. Thế là phạm vi lựa chọn đã lập tức được thu hẹp lại không ít. Người cảnh sát béo lái xe đi. Biết là sẽ muộn chuyến bay, Diệp Nam Sênh gọi thẳng ra sân bay để đổi chuyến, sau đó cùng cảnh sát tới đồn công an một quận nào đó ở Tịnh Hải. Kết quả, sau một tiếng đồng hồ vòng vèo, tổng cộng có sáu người phù hợp với điều kiện. Mà theo như Cung Khắc nói, có hai người trong nhà gần đây có trẻ con mới sinh, nhưng con của họ đều yên ổn trong bệnh viện. “Thầy Cung, có phải nhầm phương hướng không?” Phó đội trưởng đội cảnh sát hình sự vừa nhận được tin vội tới nơi lên tiếng. Cung Khắc cầm sổ, chỉ tay lên bàn: “Một trong hai nhà đẻ sinh đôi?”. “Vâng.” Người cảnh sát béo gật đầu. “Có thể bắt người rồi, hung thủ chính là chồng của nhà còn lại.” Cung Khắc đập bàn. Không ngờ thật sự Cung Khắc đã nói chuẩn. Khi cảnh sát tới bệnh viện, người vợ của nhà đó đang gào khóc với chồng, ầm ĩ rằng đây không phải con mình. Khi người chồng phẫn nộ nói một câu: “Đừng tưởng toi không biết đó là tạp chủng cô sinh cùng ai. Nói cho cô biết, đứa con hoang đó đã bị tôi ném chết rồi! Đây chính là con của tôi!”. Cảnh sát lấy lý do hợp tác phá án, đưa kẻ tình nghi họ Lý về đồn công an. Khi có người tận mắt nhìn thấy hắn từng đỗ xe trên đoạn đường xảy ra vụ án, lại còn tìm thấy bằng chứng thuyết phục là dấu vân tay của hắn trên người đứa trẻ, tên họ Lý đã nhận tội. Thực tế là, khi vừa mới kết hôn, họ Lý đã có tình nhân, đồng thời chột dạ nên cũng luôn hoài nghi vợ không chung thủy với mình. Sau khi cả người tình và vợ cùng có con, hắn đã nghĩ ra kế Ly miêu tráo Thái tử. Khi Cung Khắc đứng đợi máy bay ở sân bay thì nhận được một tin nhắn từ một đồng nghiệp ở Công an thành phố Tịnh Hải: Vợ của họ Lý đã làm giám định AND khi đưa trẻ vừa chào đời, đó chính là con hắn. Báo cáo đó được đặt ngay trước mặt hắn. “Cung Khắc, làm sao anh biết tên họ Lý đó là hung thủ, không được phép nói với em là anh đoán!” Diệp Nam Sênh uy hiếp. “Trẻ mới sinh thông thường từ nửa tiếng tới một tiếng sẽ khóc đòi sữa, nếu não bị chấn rung sẽ kéo dài thời gian này. Căn cứ theo mức độ cô đọng của bùn đất, đứa trẻ đã bị vứt một khoảng thời gian. Nó còn nhỏ, sẽ khóc, mang đi xa vứt sẽ có rủi ro, khi ấy xác định được phạm vi nghi phạm. Kết luận cuối cùng là vì họ Lý thuận tay trái.” “Vì sao chứ?” Diệp Nam Sênh truy hỏi bằng ánh mắt. “Cổ của đứa bé hơi nghiêng sang trái, nếu nằm bình thường sẽ không có kết quả này, nguyên nhân duy nhất chính là có người thường xuyên dùng tay trái bế nó.” Cung Khắc nhớ lại lần đầu tiên bế Đông Đông vào lòng, cổ nó cũng nghiêng sang trái. Người trước đây bế nó, có lẽ cũng thuận tay trái. Diệp Nam Sênh giơ ngón cái lên, nhưng ngay sau đó lại ủ rũ, “Đứa trẻ đó khi lướn lên mà biết được bố nó từng muốn giết chết nó, chẳng biết liệu có ảnh hưởng tới thế giới quan của nó hay không”. “Anh đã cứu được đứa trẻ đó, người nhà nó nên để anh đặt tên cho con bé!” Cung Khắc không thể không thừa nhận cô bạn gái này của mình tư duy nhảy vọt không bình thường. “902, nếu muốn anh đặt, anh sẽ đặt tên gì?” “Lai Phúc.” …. Diệp Nam Sênh nhìn chằm chằm vào một Cung Khắc đang rất nghiêm túc, thầm nghĩ: Anh có dám đặt thẳng tên là “Vượng Tài” không! Bỗng nhiên, hai người từ gần đó đi tới thu hút sự chú ý của Cung Khắc, cô giật giật tay áo anh, “902, mau nhìn kìa!”.