Một năm sau, TK-boys xuất hiện lần nữa trên sân khấu cuộc thi, bỏ đi những vấp ngã lần trước, lần này bọn họ càng thêm chói mắt. Lần nữa xuất hiện ở trên sân khấu, cũng khiến rất nhiều người nhớ lại, đã từng có ba người con trai như vậy, bọn họ ưu tú chói mắt, lại có một sức mạnh to lớn, hát ra tất cả những gì có trong thanh xuân của họ. Lần này từ đầu đến cuối Lạc Tử Tinh vẫn luôn ở bên cạnh bọn họ, đem tất cả mọi chuyện sắp xếp thỏa thoả, bảo đảm bọn họ dùng trạng thái tốt nhất để thi đấu. Mà TK cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, từ lúc vòng loại bắt đầu, một đường thẳng tiến, chưa từng có một sân khấu mở đầu nào giống như TK, vì Diệp Hiên Nhiễm, cũng vì chính bọn họ, phảng phất như TK có sức mạnh vô tận, khiến cho mọi người điên cuồng theo đuổi. Trong trận chung kết cuối cùng, mùa xuân cũng đã lặng lẽ tới, Lạc Tử Tinh mặc áo trắng, khẩn trương chờ ở phía sau sân khấu. Trận thi đấu cuối cùng, ca khúc cuối cùng, cực kỳ quan trọng. Lâm Mộng thấy bộ dáng khẩn trương của Lạc Tử Tinh, cười an ủi cô: "Yên tâm, lần này bọn họ nhất định sẽ vô địch." Lạc Tử Tinh lộ ra một nụ cười: "Cháu biết, chỉ là cháu đang suy nghĩ một lát nên ăn mừng thế nào." Lâm Mộng cười cười, cũng không có lột trần cô. Ca khúc cuối cùng, TK cũng không lựa chọn một màn biểu diễn sôi động, mà là lựa chọn người hát chín đưa bài hát đến đoạn cao trào, nhưng vẫn là biểu diễn nhóm, giọng ba người rất hay, dễ nghe, nhưng giọng hát của Diệp Hiên Nhiễm là tuyệt vời nhất, âm vực rộng lớn, âm cao hoàn hảo mà réo rắt, dễ dàng khiến cho người nghe lâm vào giai điệu của bài hát, khiến cho mọi người quên đi nỗi buồn, khiến cho mọi người càng thêm quý trọng hạnh phúc, cũng làm cho Lạc Tử Tinh đang cao hoàn toàn say mê với giọng hát của cậu. Một khúc kết thúc, toàn trường tiếng vỗ tay sấm dậy, sự kịch liệt dường như đã cho thấy kết quả. "Người chiến thắng của cuộc thi lần này là.." MC kéo dài giọng khiến cho Lạc Tử Tinh có chút gấp gáp, hận không thể kéo cổ áo của người này xuống để tuyên bố nhanh một chút, thật may là, MC cũng không để cho mọi người chờ lâu, lập tức tuyên bố: "Là TK-boys! Chúc mừng!" Lạc Tử Tinh nhảy dựng lên, kích động ôm Lâm Mộng bên cạnh, hận không thể hét to: "Dì, người nghe chưa, là TK, là bọn họ, bọn họ đã làm được, bọn họ quá tuyệt vời!" Lâm Mộng cũng rất kích động, bà đã dành quá nhiều tình cảm cũng như trải qua rất nhiều chuyện với TK, cũng biết bọn họ đi tới bước này thực sự không dễ dàng, kết quả như thế thật sự là món quà tốt nhất. Lúc ba người trở lại phòng nghỉ ngơi, trên mặt còn mang theo nụ cười nhẹ nhõm, bởi vì trang điểm, ngũ quan càng thêm tinh sảo tuấn mỹ, Lạc Tử Tinh kích động rơi nước mắt, chạy đến ôm từng người, cuối cùng cô ôm chặt lấy Diệp Hiên Nhiễm, thấp giọng nói: "Chúc mừng cậu, Nhiễm." "Chiến thắng này cũng là của cậu." Diệp Hiên Nhiễm buông cô ra, hơi cúi người hôn trán cô, "Tiểu Tinh, mình sẽ mạng lại hạnh phúc cho cậu, cậu tin tưởng mình chứ?" Ở trước trận chung kết, Diệp Hiên Nhiễm tìm đến công ty, tiến hành một cuộc đàm phán nữa, đó chính là, nếu như TK lấy được thành tích cao, bọn họ cũng không được can thiệp vào đời sống tình cảm của các thành viên TK nữa. Lúc này công ty đã phát hiện năng lực của TK, thái độ của Diệp Hiên Nhiễm lại vô cùng thành khẩn, vì vậy công ty liền đồng ý đề nghị của Diệp Hiên Nhiễm. Lạc Tử Tinh dùng sức gật đầu, trong mắt hoàn toàn là tín nhiệm. Đôi mắt bị nước mắt thấm ướt trở nên trong suốt, chứa đựng hình ảnh Diệp Hiên Nhiễm. An Triệt cùng Úy Trì An Minh liếc mắt nhìn nhau, sự chúc phúc trong mắt không giống như là giả, An Triệt cười hì hì nói: "Này, có phải hai người định hôn tiếp không?" Mặt Lạc Tử Tinh lập tức hồng như quả táo, nhưng cũng có chút mong đợi địa nhìn cậu. Diệp Hiên Nhiễm lại đột nhiên nhếch khóe miệng, cười vô cùng mê người, lúc Lạc Tử Tinh lần nữa lâm vào trạng thái mê luyến, đột nhiên cúi người xuống, hôn lên môi cô, cảm xúc ấm áp ập đến, ngay sau đó toàn thân phảng phất như bị điện giật, một dòng điện thật nhỏ chạy xung quanh, rõ ràng là nụ hôn rất dịu dàng, lại làm cho Lạc Tử Tinh sắp đứng không vững. Cô nhắm mắt lại, tự nhủ, cô nhất định sẽ hạnh phúc mãi mãi.